Nhiệt Độ Cơ Thể Của Ác Ma

Chương 29

Edit: Thanh Thanh

Buổi tối lúc rửa mặt xong lên giường ngủ, Triệu Chi Lan đẩy đẩy chồng mình: "Này này, đừng ngủ, anh nói xem tấm vé này phải xử lý thế nào?"

Bối Lập Tài trở mình, hàm hồ nói: "Dao Dao không phải nói bán sao."

"Con bé nói bán thì bán sao? Lần trước có con gái của đồng nghiệp trong công ty em đã đi nghỉ trại hè, nói là chơi rất vui, trở về còn chụp rất nhiều ảnh. Dao Dao của chúng ta từ nhỏ đến lớn chưa chủ động yêu cầu cái gì, em không muốn bán."

"Vậy thì không bán."

Triệu Chi Lan cũng đau lòng, một ngàn đồng đó, nhưng nghĩ đến con gái nhỏ xinh đẹp hiểu chuyện nhà mình: "Mặc kệ, cái này cần thiết phải để cho Dao Dao. Anh không được nói với con bé, ngày kia cứ để nó trực tiếp đi là được. Nếu không nó khẳng định là không chịu đi đâu."

Triệu Chi Lan đắp chăn đàng hoàng, khẳng định nói: "Đây là của Dao Dao nhà ta, nói không bán chính là không bán!"

Bối Lập Tài bật cười.

Cùng lúc đó, Bùi Hạo Bân cũng tan làm về nhà.

Ông đẩy cửa ra, cười nói: "Anh về rồi......" Sau đó tươi cười cương ở trên mặt.

Tào Lị đem đến một ly nước sôi để nguội đến nói: "Mệt mỏi một ngày rồi, mau ngồi đi."

Bùi Hạo Bân ngơ ngẩn nhìn thiếu niên trong phòng khách. Thiếu niên cao hơn rất nhiều, rõ ràng lúc đi cao bằng ông thế mà bây giờ đã cao hơn mình nửa cái đầu.

"Tiểu Xuyên?"

Thiếu niên nâng đôi mắt đen nhánh lên, nhàn nhạt nói: "Cha."

Bộ dạng đứa nhỏ này không thể nghi ngờ là vô cùng ưu tú. Anh là sự kết hợp ưu điểm của Bùi Hạo Bân và Tưởng Văn Quyên, từ khi sinh ra đã hết sức ưu tú. Lúc anh mất tích, Bùi Hạo Bân đi tìm khắp nơi, thậm chí đến nay vẫn chưa từ bỏ tìm kiếm.

Nhưng đêm nay Bùi Xuyên lại đột nhiên trở về.

"Con...... Một năm này đã đi đâu?"

Bùi Xuyên không đáp, mặt không biểu tình nhìn ông. Trong bầu không khí xấu hổ như vậy, Bạch Ngọc Đồng lên tiếng: "Chú Bùi, ăn cơm trước đã, hôm nay cháu mua rượu mà người thích nhất."

Bùi Hạo Bân miễn cưỡng cười cười: "Được."

Ăn xong cơm rồi bầu không khí trầm trọng vẫn không giảm bớt nửa phần. Bạch Ngọc Đồng ở phòng bếp rửa bát mà tức giận bất bình. Rõ ràng trước kia đều tốt, nếu cô ta nói mùa hè nóng thế này mà vẫn đi ra ngoài mua rượu thì Bùi Hạo Bân nhất định sẽ cười khen cô ta hiểu chuyện vất vả, còn thưởng tiền tiêu vặt. Nhưng hôm nay Bùi Xuyên trở về thì chú Bùi liền quên mất, chỉ thất thần mà cười.

Hiện giờ chỉ cần chỗ nào có Bùi Xuyên thì sẽ không có ai dám nói gì, cũng không có tiếng cười đùa.

Trước kia vào buổi tối người một nhà cùng nhau xem TV rất vui vẻ. Mà hiện tại Bùi Xuyên ngồi ở đó, Bùi Hạo Bân trầm mặc không hé răng, không biết suy nghĩ cái gì. Tào Lị không đi làm, là bà nội trợ điển hình, tự nhiên càng không có lời gì để nói.

Cổ họng Bùi Hạo Bân như bị mắc xương cá, đối với khuôn mặt lạnh lẽo của con trai, ông không thể phát tiết sự phẫn nộ một năm nay vì sự mất tích vô thanh vô tức của con,cũng không thể nói bất kỳ lời lo lắng nào. Bùi Xuyên giống như một khối băng không có độ ấm.

Mãi một lúc sau, Bùi Hạo Bân mới nói: "Đã trở lại thì phải ngoãn ngoãn ở lại đây, về sau không được không nói tiếng nào đã rời nhà đi."

"Ở lại?" Bùi Xuyên nhàn nhạt hỏi, "Ở nơi nào?"

Lời này vừa nói ra thì Bùi Hạo Bân mới ý thức được phòng của con trai đã bị Bạch Ngọc Đồng chiếm lĩnh. Bùi Xuyên nói bằng giọng bình tĩnh, rõ ràng không mang theo một chút châm chọc nào nhưng lại khiến mặt ông hồng lên —— Bùi Xuyên mới đi có một năm thôi mà chỗ thuộc về anh đã không còn.

Tào Lị vội lên tiếng giải thích: "Đêm nay chúng ta sẽ dọn dẹp, đem phòng Đồng Đồng trả lại cho Bùi Xuyên."

Bạch Ngọc Đồng đã rửa xong chén bát, lúc này cô ta khẩn trương cực kỳ, nhìn Bùi Hạo Bân.

Bùi Hạo Bân nhìn ánh mắt khẩn trương bất an của Bạch Ngọc Đồng, lại nhìn sườn mặt kiên nghị của Bùi Xuyên nói: "Tiểu Xuyên, con xem......"

Ông vốn định nói, lấy tính cách hiểu chuyện không tranh đoạt của con trai lúc nhỏ, trong nhà lại có thêm một "Em gái", mà cô em gái này đã dọn vào ở, chỉ là một phòng thôi, nhường cho Bạch Ngọc Đồng thì cũng chưa chắc không thể. Huống chi sắp chuyển nhà rồi, tiểu khu này cùng lắm bọn họ cũng chỉ ở một hai năm nữa. Đến lúc đó tới nhà mới bố trí cho Bùi Xuyên phòng tốt hơn một chút là được.

Nhưng Bùi Hạo Bân lại không nói ra lời muốn con trai nhường được. Rốt cuộc ông cũng không biết thiếu niên thân thể tàn khuyết này rốt cuộc ở bên ngoài đã chịu bao nhiêu đau khổ. Năm đó ông lặng lẽ đi đăng ký là vì sợ đả kích đến anh vốn dĩ đã không đúng rồi, trong lòng cũng có áy náy, vì thế chỉ có thể nhìn Bùi Xuyên, xem quyết định của anh.

Bạch Ngọc Đồng nắm chặt ngón tay, cũng nhìn về phía Bùi Xuyên.

"Dọn." Anh nói.

Bạch Ngọc Đồng bỗng nhiên cắn chặt cánh môi.

Kế tiếp mới thực sự khiến Bạch Ngọc Đồng cảm thấy khó chịu, tức giận đến sắp ngừng thở. Thiếu niên lạnh nhạt kia ngồi trên sô pha ở phòng khách, mắt lạnh nhìn ba người bọn họ vội qua vội lại lăn lộn đến tận nửa đêm.

Cuối cùng Bạch Ngọc Đồng dọn vào trong phòng chứa đồ, môi cũng cắn sắp đứt rồi. Về sau nếu cô ta phát đạt rồi thì đừng hy vọng cô ta sẽ giúp đỡ tên anh kế tàn phế này!

Bùi Xuyên trở về phòng ngủ của mình, kéo tấm rèm ra, nhìn về phía đối diện. Lúc đó đã là hai giờ sáng, phòng cô đã tắt đèn.

Hơn ba trăm đêm, lần đầu tiên anh cách cô gái nhỏ gần như vậy.

~~~

Triệu Chi Lan nói: "Dù sao tấm vé này cũng không kịp bán, Dao Dao, con thu thập đồ cẩn thận rồi đi đi!"

Vào ngày thứ ba Bối Dao biết được tin này thì dở khóc dở cười. Cô biết tâm tư của Triệu Chi Lan, bởi vậy cũng không tiện kiên trì cự tuyệt, cứ dựa theo trên mạng hướng dẫn mà chuẩn bị hành lý của mình.

Quần áo tắm rửa, áo ngủ, áo khoác, tiền lẻ, ô che, khăn lông, bàn chải đánh răng, kem đánh răng......

Đồ đạc nhiều vô số được nhét trong một cái vali lớn.

Triệu Chi Lan lấy xe đạp điện của mình đưa Bối Dao đến địa điểm tập hợp của xe buýt: "Mỗi ngày đều phải gọi điện cho mẹ, biết không?"

"Biết."

"Chú ý an toàn."

"Biết."

"Đừng nói chuyện nhiều với nam sinh!"

Bối Dao cười: "Được ạ."

Cho dù Triệu Chi Lan có không yên tâm hơn nữa thì bà cũng phải giao con gái cho giáo viên hướng dẫn rồi đi làm.

Sáng sớm tháng 8, giáo viên hướng dẫn tò mò nhìn nữ sinh đến sớm nhất. Bị dung mạo kiều mỹ lại mang theo vài phần non nớt của cô gái nhỏ làm cho kinh diễm vì thế chủ động trấn an nói: "Đừng lo lắng, trại hè lần này tuy là trại hè sinh tồn thám hiểm, nhưng sẽ không quá khó."

"Trại hè sinh tồn thám hiểm?"

Bối Dao nhẹ nhàng nhắc lại một lần, cô nhớ là tấm phiếu kia ghi trại hè thanh xuân mà nhỉ? Chính là mang theo mọi người ngắm phong cảnh, ăn gì đó, chơi trò chơi linh tinh, như thế nào lại biến thành trại hè sinh tồn thám hiểm rồi?

Bối Dao chưa từng tham gia cái này, nhưng địa điểm thời gian lại hoàn toàn ăn khớp. Cô không nhịn được nghĩ, chẳng lẽ trại hè hiện tại đều dạy năng lực sinh tồn sao?

"Em lên xe chờ trước đi, mấy bạn học còn lại chắc phải một lúc nữa mới đến đây."

Đến 9 giờ, Bối Dao thấy được hai người đã từng gặp qua.

Trịnh Hàng và Kim Tử Dương vừa nói vừa cười đến đây.

Bối Dao ngơ ngẩn.

Hai nam sinh kia vừa lên xe, liếc mắt một cái liền thấy Bối Dao ngồi ở hàng thứ ba của xe. Hai thiếu niên cho dù lần thứ hai thấy cô nhưng trong mắt vẫn hiện lên tia kinh diễm.

Kim Tử Dương nói: "Cậu là hoa hậu giảng đường của Lục Trung, Bối Dao ư?"

Bối Dao gật gật đầu: "Xin chào." Cô cũng không nghĩ sẽ được gặp lại hai người họ ở chỗ này.

Kim Tử Dương thấy bộ dáng ngoan ngoãn ôn nhu của cô thì mặt không khống chế được mà đỏ lên: "Xin chào, tớ là Kim Tử Dương, lần trước chúng ta đã gặp qua."

"Ừ, tớ nhớ rõ cậu."

Tớ nhớ rõ cậu! Nhớ rõ cậu...... Nhớ rõ......

Kim Tử Dương trước nay chưa từng đỏ mặt đến như vậy. Ấy vậy mà cô gái này vừa lễ phép lại thẹn thùng, vừa nhìn đã biết là người ít tiếp xúc với người ngoài. Vì thế hắn nói: "Tớ có thể hay không ngồi......"

Lúc này ánh mặt trời chiếu đến, một tia nắng chiếu vào trong xe, thiếu niên mặc áo thun màu đen đi lên xe, bước chân thong thả trầm ổn, ngồi xuống bên cạnh Bối Dao.

Kim Tử Dương: "......"

Hắn đành ủ rũ cụp đuôi đi ra đằng sau.

"Bùi Xuyên." Bối Dao ngạc nhiên cực kỳ, cô ôm chặt lấy cái cặp lớn của mình, để tiện cho anh ngồi thoải mái chút, "Sao cậu lại ở đây?"

Bùi Xuyên đón lấy cái cặp trong lòng cô đáp: "Kim Tử Dương giúp tớ báo danh."

"Là như vậy sao?" Bối Dao nói, "Túi của tớ nặng lắm, vẫn là để tớ cầm đi. Nếu cậu không muốn đi thì nói cho tớ, tớ có thể bán phiếu giúp cậu." Cái cặp kia rất nặng, tay cô không cách nào nâng nó lên để bỏ lên chỗ để hành lý của xe được.

"......" Bùi Xuyên nhéo nhéo mặt con gấu trúc nhỏ mà cô vẫn mang theo trên cặp sách đến giờ, trầm mặc một chút, "Không cần, cũng đã tới rồi."

Anh đứng lên, một tay đem cặp của Bối Dao thả lên trên, rũ mắt liền đối diện khuôn mặt nhỏ với nụ cười tín nhiệm của cô trong ánh mặt trời.

Ngón tay Bùi Xuyên run rẩy, nhưng mà anh vẫn mặt không đổi sắc ngồi xuống.

Đám người tham gia trại hè lục tục tới đủ. Có điều tổng số cũng không nhiều lắm, chỉ có 6 nam sinh, 4 nữ sinh, toàn bộ là 10 người.

Thực chất nhân số trại hè vốn không có khả năng ít như vậy. Chính là tiền phiếu lần này không phải như Bối Dao nghĩ là 2000, mà phí báo danh là 8000. Vào mùa hè năm 2007, một cái trại hè giá 8000 đồng, người tham gia được chỉ có con nhà giàu.

Vệ Uyển là người cuối cùng lên xe, cô nàng trang điểm kỹ càng một phen, còn bôi kem chống nắng vài lần. Cô ta rất coi trọng lần trại hè này, bởi vì lấy gia cảnh của cô ta thì chắc chắn không thể tới được, là Trịnh Hàng mời khách.

Vệ Uyển vừa lên xe liền theo bản năng đi tìm Bùi Xuyên ngồi ở nơi nào, kết quả ánh mắt lại dừng ở hàng ghế số 3.

Là nữ cổ động viên xinh đẹp kia!

Bùi Xuyên rũ mắt, đang xem nội dung trên di động, không biết Bối Dao nói gì mà anh không mặn không nhạt "Ừ" một tiếng, tựa hồ không quen thuộc cũng không có hứng thú với thiếu nữ bên cạnh.

Tâm tình lo âu của Vệ Uyển thả lỏng xuống, thầm hận chính mình đã tới chậm. Nhưng không sao, bảy ngày bảy đêm này cô ta vẫn có cơ hội.

Xe chạy cả ngày, cơm trưa cũng là ăn ở trên xe.

Kim Tử Dương nói: "Nếu không có điều hòa, lão tử đập cái xe này luôn, rốt cuộc sao lại xa thế chứ?"

Giáo viên biết đám thiếu niên nhà giàu này tính tình không tốt, nhưng năm vừa rồi cũng gặp qua rồi nên vội cười trấn an: "Sắp tới rồi, dù sao cũng là du địa điểm sinh tồn thám hiểm, nếu ở thành phố thì làm không được. Tiểu Trần đã đi mua nước đá cho mọi người rồi, lát nữa sẽ có bữa tối phong phú."

Tiếng oán giận cuối cùng cũng bị đè ép xuống.

Cô ngủ rồi.

Bùi Xuyên nghiêng đầu.

Bối Dao không hề phòng bị, dưới tiếng cãi cọ ầm ĩ, dưới tình huống xe lung lay cô dựa vào cửa sổ xe. Hàng mi dài an tĩnh rũ xuống, giống một cô gái thiên sứ không rành thế sự.

Cô không nhiều chuyện cũng không nháo, càng không oán giận hành trình không thể hiểu này.

Anh cất di động, một tay chống trán, mặt dựa vào lưng ghế phía trước, đôi mắt đen nhánh nhìn cô. Từ đằng sau nhìn anh giống như mệt mỏi mà ngủ gà ngủ gật.

Vệ Uyển ngồi phía sau với đám Kim Tử Dương cũng yên tâm, thậm chí có chút đắc ý. Lớn lên xinh đẹp thì sao, Bùi Xuyên không phải trước sau đều lãnh đạm hay sao, hiện tại còn dứt khoát chán ghét đến mức lăn ra ngủ.

Bối Dao kia không biết có phải đặc biệt bỏ ra 8000 để cố leo bám đám con nhà giàu này không?

~~~

Đến chạng vạng xe dừng ở một nhà hàng.

Bên trong nhà hàng là tự phục vụ. Các thiếu niên thiếu nữ vui vẻ đến hỏng rồi. Bọn họ ở trên xe lắc lư một đường, hiện tại cuối cùng cũng có thể làm càn, mọi người ăn thực sự rất vui vẻ.

Giáo viên hướng dẫn cầm microphone nói: "Các bạn học, ngày mai chúng ta chính thức bắt đầu hoạt động bảy ngày sáu đêm của trại hè. Các bạn đều đã rõ ràng mình đang tham gia loại trại hè nào, cho nên vì an toàn của mọi người cùng với đảm bảo tính thú vị của hoạt động, mời mọi người nghiêm túc nghe tôi giải thích."

Mười thiếu niên thiếu nữ đều nhìn qua đó.

"Thứ nhất, đêm nay không có phòng cho mọi người nghỉ ngơi."

"Oái! Không phải chứ?"

"Mời bình tĩnh, chờ lát nữa mỗi người sẽ được phát một cái lều trại, cách đó không xa có một mảnh đồng ruộng bằng phẳng, mọi người có thể tự dựng lều trại của mình. Bởi vì bảy ngày tiếp theo này các bạn đều sẽ sinh hoạt trong rừng cây, ở các điểm giấu tài nguyên trong rừng đều có lều trại, chỉ cần mọi người tìm được thì sẽ có thể nghỉ ngơi thoải mái."

"Nếu không tìm được thì sao? Ngồi cho muỗi ăn à?"

Có người cười vang.

"Sẽ không, số lều trại lớn hơn nhân số." Giáo viên hướng dẫn nghiêm túc nói, "Thứ hai là đồ ăn cũng được cung cấp bằng cách tương tự. Mọi người phải tự mình đi kiếm. Thứ ba, mỗi người sẽ mang theo một vòng tay GPS để định vị để các giáo viên sẽ tùy thời giám sát các đội viên xem thân thể họ có khỏe mạnh hay không. Trên vòng tay có hai nút, một là màu xanh lục, chính là nút báo bình an, mỗi ngày, vào giữa trưa 12 giờ và buổi tối 8 giờ thì đều phải bấm nút này, để chúng tôi biết tình trạng của mọi người vẫn tốt."

"Một nút khác màu đỏ là nút bỏ quyền, ấn cái này thì giáo viên sẽ lập tức đi tìm các bạn, đem các bạn an toàn đi ra ngoài. Bạn nào chịu không nổi nữa thì nhất định không được cố, phải nhanh chóng ấn nút. Có duyên gặp gỡ thì các bạn có thể vào chung một tổ nhưng một đội chỉ được tối đa hai người."

"Thứ tư, trong rừng cây đã được kiểm tra qua, không có dã thú lớn, cũng đã được phun thuốc diệt trùng, sẽ không có động vật nguy hiểm trí mạng. Nhưng vẫn sẽ có những con vật nhỏ có tính công kích không lớn, các bạn hãy tự đi thăm dò."

"Cuối cùng, mỗi bạn sẽ được phát một tấm bản đồ, tuy ở trong rừng cây bản đồ không có tác dụng lớn nhưng dựa vào nó các bạn sẽ thấy được kho báu. Chúc các bạn có một trại hè "sinh tồn thám hiểm" vui vẻ!"

Trịnh Hàng cười nói: "Thế này thì cũng quá trâu bò đi, tiền này tiêu đến không oan. Thực kích thích."

Kim Tử Dương: "Tớ cũng cảm thấy cái này rất có ý nghĩa! Nghe đã thấy sảng khoái. Nhưng mà nói này", hắn quay đầu, nhìn thấy Quý Vĩ lúc này vẫn đang mê mải đọc sách, chìm trong thế giới của chính mình, "Viagra, cậu còn không mau ra đây đi, ở đó làm gì?"

Quý Vĩ mờ mịt: "......" Không phải trại hè giao lưu học tập sao? Gọi hắn ra ngoài đó làm gì chứ?

"Ha ha ha ha ha! Ai da, ngọa tào, Viagra đến nay vẫn tưởng rằng giao lưu kinh nghiệm với học bá kìa! Người đâu mau tới, chỗ này có người siêu dễ lừa kìa!"

Bối Dao có chút bất an, cô cũng không nghĩ tới sẽ là dạng trại hè này. Nhưng tâm tình của cô tốt, cùng thoải mái với chuyện có tìm được kho báu hay không. Lúc nào không chịu được thì ấn phím đỏ là được.

Chỉ chốc lát sau, lều trại đều được phân phát đến tay mỗi người. Toàn bộ đều là màu đen, xấu ơi là xấu, nhưng chất lượng lại rất tốt, còn không thấm nước.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, mờ mịt mà nghĩ: cái thứ này lắp thế nào đây? Có người đi hỏi giáo viên nhưng họ chỉ có thể giảng phương pháp chứ không thể hỗ trợ.

Lúc này Bùi Xuyên lấy lều trại của mình ra, dẫn đầu mà tìm một bãi đất trống rồi bắt đầu dựng lều.

Ngón tay thiếu niên thon dài linh hoạt, anh không nói một lời, cứ thế làm việc trong ánh hoàng hôn mùa hè nóng bỏng còn chưa tan. Tất cả mọi người đều lặng lẽ quan sát anh.

Bối Dao ôm lều trại của mình thật mạnh, đến bên cạnh anh học theo. Bùi Xuyên ngẫu nhiên ngước mắt, thấy cô học rất nghiêm túc, nhưng vì sức lực không đủ nên còn dừng ở bước thứ ba.

Đồng ruộng mùa hè tự do trống trải, gió thổi bay tóc trên trán của thiếu nữ. Cô nỗ lực cực kỳ, tay nhỏ gõ gõ đánh đánh, nỗ lực muốn nâng cái giá của mình dậy.

Anh rũ mắt, rất nhanh đã dựng xong lều của mình, một cái lều vững chãi lại xinh đẹp.

Sau đó anh một tay đỡ lấy bán thành phẩm của Bối Dao, cô mờ mịt ngẩng đầu nhìn anh. Thiếu niên cao hơn cô một cái đầu, anh rũ mắt, tránh ánh mắt của cô mà trầm mặc giúp cô dựng lều.
Bình Luận (0)
Comment