Nhiệt Độ Cơ Thể Của Ác Ma

Chương 96

Edit: Thanh Thanh

============

Trong cơn mưa xối xả, cô gái nhỏ che ô cho cậu, vì che ô đã lâu nên rất nhanh đã cầm không vững.

Mấy lần Bùi Xuyên giơ tay lên rồi lại im lặng thả xuống.

Năm nay Bối Dao mười một tuổi, cô gái nhỏ còn chưa nảy nở, trên đầu buộc tóc đuôi ngựa. Cô mặc quần áo cũ của chị họ Tiểu Thương, trên mặt có chút chật vật.

Tất cả mọi người đều nói cô không tinh xảo đẹp mắt bằng Mẫn Mẫn ở tiểu khu, nhưng mỗi lần Bùi Xuyên ngước mắt nhìn, đều sẽ thấy khuôn mặt trẻ con phúng phính mềm mịn của cô. Cô không bận tâm đến nước mưa trên mặt, ánh mắt trong veo, như là thế giới đẹp đẽ được nước mưa gột sạch sẽ, khuôn mặt mơ hồ có thể nhìn ra đường nét tinh xảo khi lớn lên, đẹp măt slaij nhu hòa.

Bùi Xuyên cắn răng tự mình đẩy xe lăn, dù không từ chối ý tốt của cô, nhưng cũng không nói với cô bất luận câu nào.

Bởi vì tốc độ của xe lăn lúc nhanh lúc chậm, Bối Dao phải cố hết sức mới che được ô cho cậu, cánh tay cô rất mỏi, nhưng cũng chỉ có thể theo tốc độ của Bùi Xuyên mà hết đi lại dừng trong cơn mưa to.

Cuối cùng, dưới cơn mưa chỉ còn lại hai người bọn họ.

Trong chớp mắt đó Bùi Xuyên bỗng hận cô.

Cậu nghe tiếng bước chân nhắm mắt theo đuôi ở sau lưng, cậu hận cô quản mình, cậu hận mình đã lạnh nhạt khiến người ta không thích, mà cô vẫn luôn không hề giận dỗi đưa mình về nhà.

Không phải bọn họ không thân nhau sao?

Mỗi năm ngoại trừ đáng thương lại cách thức hóa thăm hỏi, vậy có khác gì người xa lạ đâu?

Cậu dường như chưa từng hận một ai như thế, hận cô ngây thơ không hiểu chuyện, nghiêng ngả lảo đảo xông vào thế giới tràn đầy hắc ám của mình, tạo ra một luồng sáng nhỏ nhoi. Hứa Phỉ Phỉ tham lam vô tri kia còn không đáng ghét bằng cô!

Nếu cô có thể biến mất khỏi cuộc đời của mình thì tốt rồi, cậu sẽ không thấy phiền lòng như thế.

Lúc hai đứa nhỏ choai choai về đến nhà thì trời đã tối. Tan làm, Triệu Chi Lan về nhà liền phát hiện con gái còn chưa về, gấp đến độ không được, đứng ở cửa tiểu khu bồi hồi.

Đang lúc bà định đi dọc theo đường đến trường để tìm, kết quả thấy con gái cầm ô che cho Bùi Xuyên cùng nhau đi về.

Triệu Chi Lan giật mình, nhìn Bùi Xuyên ướt nửa người, còn Bối Dao thì ướt đẫm, không biết nên nói gì cho phải.

Rốt cuộc bà cũng là người lớn thành thục, nhìn tiểu thiếu niên tuy thon gầy nhưng sống lưng thẳng tắp, lo lắng nhíu nhíu mày.

Bùi Xuyên cũng thấy biểu cảm của Triệu Chi Lan, cậu không nói lời nào, "không lễ phép" mà đẩy xe lăn rời đi.

Triệu Chi Lan quay đầu nhìn Bối Dao, cô gái nhỏ giải thích: "Tan học con gặp Bùi Xuyên, vì thế mới về cùng anh ấy. Xin lỗi mẹ, con làm ướt hết giày và quần áo rồi."

Triệu Chi Lan thở dài, cảm thấy mình suy nghĩ nhiều, con gái của bà con chưa biết gì đâu.

"Về nhà, về thay quần áo đi."

***

Từ sau ngày hôm đó, mọi việc dường như chẳng có gì thay đổi. Đôi lúc Bùi Xuyên sẽ lặng lẽ ngồi trên ghế sofa gần cửa chờ Tưởng Văn Quyên trở về thăm mình một chút, nói rằng bà luyến tiếc đứa con trai này, nói rằng bà hối hận vì đã bỏ cái nhà này.

Nếu vậy cậu sẽ tha thứ cho bà ấy, nể mặt bà ấy đã từng là một người mẹ tốt.

Nhưng chờ từ mùa hè đợi đến mùa đông, Tưởng Văn Quyên rốt cuộc cũng biến mất trong cuộc sống của Bùi Xuyên.

Bùi Xuyên biết, đời này bà sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.

Mà đến khi cậu trưởng thành, một "nguyện vọng" khác cũng trở thành hiện thực —– sau khi lên sơ trung, Bối Dao cũng biến mất trong cuộc sống của cậu.

Hiện tại trong nhà chỉ còn Bùi Hạo Bân là người lớn, nhưng Bùi Hạo Bân phải đi làm, thỉnh thoảng còn ra ngoài làm nhiệm vụ đột xuất. Bùi Xuyên ngồi xe lăn, về nhà bất tiện, vì thế bắt đầu từ năm nay học sơ nhất, liền bắt đầu trọ ở trường.

Thầy cô khó xử nhìn Bùi Xuyên, không phải là muốn các bạn học khác phải hầu hạ hắn chứ? Đi WC gì đó.

Bùi Xuyên bình tĩnh nói: "Thưa thầy, em ở một mình."

Thế là căn phòng hẻo lánh nhất kí túc xá được phân cho Bùi Xuyên. Mỗi ngày cậu đều đúng giờ rời giường thức dậy rửa mặt, chống tay ngồi lên xe lăn, sau đó đi đến lớp học.

Rất nhiều nam sinh trong kí túc xá đều tò mò nhìn phòng ký túc xá "bị độc lập" thành một lầu kia, nhưng mọi người cũng biết tính cách Bùi Xuyên quái gở, vì thể không ai chủ động nói chuyện với cậu.

Xuân đi thu tới, Bùi Xuyên cảm thấy cuộc sống bây giờ cùng trước kia chẳng có gì khác biệt. Bài học trưởng thành đầu tiên dạy cho cậu đó chính là quen sống cô độc.

"Nguyện vọng" của Bùi Xuyên cũng thành hiện thực, cậu sẽ không còn nhìn thấy khuôn mặt nhỏ ngây thơ và đôi mắt hạnh tròn xoe ở dưới lầu nữa.

Tháng tám đến, cũng bỏ lỡ bánh kem sinh nhật của cô.

Hai kỳ thi cuối kỳ Bùi Xuyên vẫn đứng thứ nhất.

Nam sinh tên Tôn Viễn ngồi cùng bàn với Bùi Xuyên bắt đầu chủ động nói chuyện với cậu, trước khi nghỉ hè còn tặng cho Bùi Xuyên một quả cầu xếp hình.

Bùi Xuyên có cũng được mà không có cũng không sao nhận lấy.

Lúc trở về tiểu khu, cơ hò cậu chỉ vừa liếc mắt đã thấy được Bối Dao.

Tóc dài của cô hơi xõa xuống, ở trong vườn hái hành, bên cạnh còn có Phương Mẫn Quân.

Hai cô gái nhỏ ngồi xổm dưới ánh mặt trời, Bối Dao ngậm một lá cây "kêu kêu thảo(?)".

Cô nhẹ nhàng thổi, âm điệu thanh thúy truyền đi rất xa.

Kết quả cô vừa quay đầu lại liền thấy Bùi Xuyên ngồi trên xe lăn, Bối Dao lập tức bỏ xuống, mang theo vài phần 囧, liếc mắt nhìn Bùi Xuyên một cái.

Cô do dự chào hỏi: "Anh về nghỉ hè sao?"

Bùi Xuyên vốn không nên trả lời thế nhưng cô gái nhỏ chào hỏi lạnh nhạt như vậy, cậu nắm chặt quả cầu xếp hình kia mà đáp: "Ừ."

Cô ngại ngùng cười một tiếng, dường như không biết nói gì cho phải.

Cũng phải, vốn dĩ bọn họ cũng không thân, khi còn nhỏ có thể mặt dày mày dạn gọi anh trai. Thế nhưng là kẻ ngu ngốc đến mấy, khi trưởng thành cũng biết không thể gọi loạn.

Người đối diện không nói gì, Bùi Xuyên đẩy xe lăn đi về phía nhà mình.

Đi một đoạn xa, Bùi Xuyên nghe thấy hai người đang tán gẫu, không hề câu nệ như nói với mình, tiếng cười của cô trong trẻo vang xa, vô cùng vui vẻ tự tại.

Rõ ràng "nguyện vọng" đã trở thành sự thật nhưng cậu lại càng thêm "hận" cô.

Bùi Xuyên cũng không biết bản thân mình mong chờ kết quả gì.

Năm nay cậu mười bốn tuổi, sắp học sơ nhị rồi.

Trước khi kỳ nghỉ hè kết thúc có một ngày trời nắng, mấy cô gái nhỏ trong tiểu khu tụ tập chơi nhảy dây.

Tiếng ve kêu thanh thúy, bên dưới vang lên từng tiếng hoan hô.

Bùi Xuyên nhíu mày đẩy cửa sổ ra, liền thấy Bối Dao đang lộn nhào.

Cô lộn nhào vô cùng vụng về, không giống mấy tên con trai nhảy nhót tưng bừng, cô gái nhỏ trước tiên chống tay xuống đất, sau đó lại dùng lực đá chân lên để với lấy cái dây thừng. Tuy rằng trông rất ngốc, nhưng dưới ánh mặt trời tràn đầy sức sống, tất cả đều là hương vị thanh xuân.

Lúc nhảy qua dây, các cô cười tươi rạng rỡ.

Bởi vì nhào lộn mà quần áo bị cuốn lên, lộ ra vòng eo trắng nõn, mảnh khảnh.

Sự mũm mĩm trên mặt cô còn chưa hết hẳn, nhưng eo nhỏ đã có đường cong thướt tha, đi xuống là đường cong mỹ lệ cực kỳ.

Bùi Xuyên mặt không biểu cảm, xoát một tiếng kéo rèm lại.

***

Năm Bùi Xuyên học sơ nhị thì Bối Dao cũng lên sơ trung. Những năm này học sinh lên sơ trung chỉ chú trọng học ở gần, nên đa số đều không thi vào các trường trong thành phố. Vì thế Bùi Xuyên và Bối Dao lại học cùng trường, chẳng qua cậu hơn cô một lớp mà thôi.

Quả cầu xếp hình kia, Bùi Xuyên tùy tiện ném đi, ngón tay linh hoạt của cậu có thể tạo ra những hình dạng khác nhau.

Đôi lúc Tôn Viễn ngồi cùng bàn sẽ chủ động nói chuyện với Bùi Xuyên, tuy tính Bùi Xuyên lãnh đạm nhưng Tôn Viễn lại là kẻ thích lảm nhảm, ngược lại không mấy để ý đến sự lãnh đạm của cậu. Dần dà, thỉnh thoảng Bùi Xuyên cũng đáp lại hắn vài câu.

Nam sinh sơ nhị vừa lúc đến thời kỳ vỡ giọng, cũng bắt đầu nhiệt tình thảo luận các bát quái khác nhau.

"Nghe tin gì chưa? Từng Tử Văn và Tào Phương Phương của lớp số 3 đang yêu nhau đó."

"Thật hay giả vậy? Lá gan của họ cũng lớn thật."

"Còn không phải sao? Tôi nghe nói có người trông thấy bọn họ hôn nhau ở sân thể dục lúc tan học."

Tôn Viễn nghe vậy thì không ngừng cười hắc hắc, tiếng cười thô bỉ khó nghe, nói thầm sau giờ ra tan học sẽ ra nhìn thử.

Tôn Viễn quay đầu nhìn bạn ngồi cùng bàn của mình, lúc những học sinh khác đang nhiệt tình bàn luận những vấn đề liên quan đến tình đậu sơ khai, thì bạn cùng bàn của hắn như lão tăng nhập định, chăm chú giải toán đề vật lý lên sơ tam mới học.

Vừa lãnh đạm vừa không có biểu tình gì trên mặt.

Có đôi lúc Tôn Viễn đều sẽ nghi hoặc, sao lòng hiếu kỳ của một người có thể thấp đến cảnh giới này chứ?

Thế nhưng mà buổi tối hôm đó, Bùi Xuyên nằm mơ.

Trong mơ chính là sân thể dục của trường họ, màn trời tối sầm xuống, tựa hồ như có gió thổi, xung quanh không có ai, chân cậu cũng bình thường. Cậu có thể đứng lên, xung quanh lẳng lặng, chỉ có cậu và cô gái ở dưới thân.

Gò má cô kiều diễm, đôi mắt hạnh trong suốt cười như không cười, không ngây thơ như trước. Cô gái nhỏ nhẹ nhàng dùng ngón tay vuốt ve cằm cậu, nghiêng đầu nhìn cậu.

Yết hầu của cậu giật giật, kìm lòng không đậu mà ép lên.

Trằn trọc, như thế nào cũng không đủ.

Cái gì mà cấm dục, không hứng thú, lãnh đạm lạnh nhạt, đều chẳng có quan hệ gì đến cậu. Cậu phủ phục ở trên người cô, gắt gao chế trụ đôi tay nhỏ kia, điên cuồng lị không khống chế biểu đạt được khát vọng của mình.

Hừng đông, tiếng chuông báo thức của trường học vang lên đánh thức cậu.

Cậu từ trên giường hẹp ngồi dậy, nhìn cái quần ướt một mảnh, trầm mặc mà nằm trở lại.

Bùi Xuyên cười khổ một tiếng.

Bên ngoài sắc trời không rõ, ký túc xá của trường cũng không cách âm, lục tục có người xuống giường, va chạm lạch cạch. Thanh âm hỗn loạn xung quanh vẫn không thể so với tâm cảnh hỗn độn của cậu. Giấc mộng này đánh nát như những gì cậu tự lừa mình dối người từ trước đến giờ, cậu thật sự thích cô.

Tình đậu sơ khai chính là cô.

Làm gì có "hận", cái loại tâm loạn không thể khống chế lúc niên thiếu này chính là bằng chứng để người ta nhận rõ tình cảm bắt đầu của mình.

Bùi Xuyên nằm bất động, cậu như người sắp chết, há to miệng thở phì phò.

Các bạn học trọ ở trường đều phải ra ngoài chạy bộ, nhưng cậu không cần, vì thế cậu có nhiều hơn người khác mười phút.

Cậu lại nghĩ đến Bối Dao ở trong mơ.

Đó là cô mà cũng không phải là cô. Cô gái nhỏ chủ động lại chọc người kia, có lẽ chính là khát vọng của cậu với cô cho tới nay. Cậu ảo tưởng về một cô gái nhỏ thích chính mình, giống như nữ thích nam, yêu thương cậu. Không phải đồng tình, mà là loại yêu mến câu nhân xuất phát từ hormone.

Thật buồn cười, cô ấy cho rằng mình chán ghét cô, thế nhưng mà ở trong mơ cô ngoắc ngón tay, thì mình lại cầm lòng không đậu mà nhào đến.

Bùi Xuyên không hề "hận" cô, thứ mà cậu hẳn căm ghét chính là bản thân mình.

***

Năm Bùi Xuyên học sơ nhị, nhờ có người bạn cùng bàn thích bát quái, mà cậu biết đến Thượng Mộng Nhàn.

Trên con đường trưởng thành, có đôi khi sẽ thấy tình cảm mông lung cùng với bản năng sinh ra hiếu kỳ.

Cô gái xinh đẹp sẽ trở thành đối tượng để đám nam sinh trong lớp lặng lẽ thảo luận, giống như khi bọn họ nhàm chán sẽ so lớn nhỏ với nhau là bình thường.

Tôn Viễn nói: "Cậu có biết Thượng Mộng Nhàn học tỷ của sơ tam không? Tớ nghe nói cô ta vô cùng cởi mở, có lúc còn yêu đương với đám người trong xã hội nữa cơ. Nhưng lá gan cô ta mới là lớn nhất, nhưng cô ta cũng xinh đẹp, lại còn biết trang điểm. Lúc cô ta trang điểm nhìn rất đẹp, không giống Trần Liên An của lớp chúng ta, trang điểm thành cái gì không biết."

Bùi Xuyên luôn không quan tâm đến ngũ quan của mình với chuyện của người khác, bởi vậy lúc nghe mấy câu này cũng chẳng có phản ứng gì.

Thẳng đến khi Thượng Mộng Nhàn tới tìm cậu, có đôi khi cô ta sẽ mặc váy ngắn chạy chậm cùng cậu trên con đường về ký túc xá.

Có đôi khi cô ta sẽ cố ý nói vài lời khích lệ cậu, ví dụ như thành tích tốt, lớn lên dễ nhìn, vân vân.

Thiếu nữ choai choai này rất thông minh, cô ta cũng hiểu rõ đàn ông. Vì qua lại với nhiều người nên cô ta biết đàn ông đều có tự tôn cùng lòng hư vinh, trong lòng thích nghe những lời khen ngợi và sùng bái.

Nhưng mà chiêu này với Bùi Xuyên không có tác dụng, cậu lạnh lùng nhìn cô ta, giống như đang nhìn một tên hề nhảy nhót.

Thứ gọi là lòng hư vinh, đã chết từ khi cậu còn rất nhỏ, một chút cũng không còn.

Thái độ của Thượng Mộng Nhàn vô cùng ái muội, giống như nhận định con trai tuổi này đều dễ dàng bị trêu chọc cùng dẫn dụ, có đôi khi cô ta sẽ đưa socola, có đôi khi là những cuốn thơ tình yêu.

Nhưng mà thái độ ngay từ đầu của Bùi Xuyên chính là cự tuyệt, có điều chân là mọc trên người cô ta, cô ta muốn đi đâu, không ai quản được.

Thượng Mộng Nhàn có chút tức giận, lại cảm thấy mất mặt.

Bạn cô ta hỏi: "Aiz, cậu vẫn chưa thu phục được tên nam sinh ngồi xe lăn đó hả? Đã bao lâu rồi, không phải cậu nói một khi cậu biểu lộ ra chút ý tứ thì hắn liền gấp đến độ ôm cậu không thả sao?"

Thượng Mộng Dao cắn răng nói: "Có thể là do hắn ngượng ngùng đi."

Nhưng mà cô ta hạ quyết tâm, nhất định phải nhanh chóng "công lược" người này.

Thời niên thiếu, Thượng Mộng Nhàn đem tàn khuyết của người khác ra làm thành một trò chơi thú vị mới lạ, lại tàn nhẫn mà không hề hay biết.

Hoàng hôn hôm ấy, Thượng Mộng Nhàn đi theo Bùi Xuyên cùng về ký túc xá. Cô ta cố tình cắn một cây kẹo mút, sau đó cản đường Bùi Xuyên. Cô ta trang điểm, nhưng con gái tuổi này không có nhiều tiền, vì thế đồ trang điểm lộ ra một cỗ khí tức thấp kém.

Thiếu niên ngồi trên xe lăn, lạnh lùng nhìn xem cô ta muốn chơi trò gì.

Thượng Mộng Nhàn lấy cây kẹo trong miệng ra, nhanh chóng chạm một cái lên đôi môi nhợt nhạt của thiếu niên: "Có ngọt hay không?"

Không cần biết cô ta học được thủ pháp tán tỉnh này ở đâu, bàn tay Bùi Xuyên nắm chặt lấy xe lăn, ánh mắt bỗng nhiên lạnh đi.

Dạ dày cậu cuộn trào một hồi, sau đó đột ngột vươn tay bóp chặt cằm Thượng Mộng Nhàn.

Bàn tay tinh tế của thiếu niên nóng rực, giống như một chiếc kìm sắt, Thượng Mộng Nhàn đau đến mức kêu lên sợ hãi. Lúc này cô ta mới nhận ra ánh mắt của thiếu niên này thật lạnh, lạnh như băng tuyết tháng một, không có một chút cảm tình. Bùi Xuyên làm gì có bộ dạng đỏ mặt rung động như cô ta nghĩ, trong mắt cậu tất cả chỉ có lửa giận ngang ngược, giống như muốn đem cô ta miễn cưỡng thiêu đốt hầu như không còn.

Cuối cùng Thượng Mộng Nhàn cũng biết sợ, kẹo rơi xuống đất, liều mạng đập tay của cậu.

Bạn của cô ta thấy tình hình không ổn, mới lại đây cứu Thượng Mộng Nhàn ra.

Lúc thấy trên mặt Thượng Mộng Nhàn hiện lên ba dấu ngón tay, trực tiếp hiện lên máu đọng ứ xanh.

Hai người chỉ dám mắng Bùi Xuyên vài câu ở phía xa, sợ tới mức chạy không chọn đường.

Bùi Xuyên trở về ký túc xá, rửa sạch mặt mình vài lần.

Cậu nhìn bản thân trong gương, lúc này mới chậm rãi lộ ra biểu tình trào phúng và chán ghét.

Nhưng mà chuyện này chưa xong. Đối với Thượng Mộng Nhàn, cô ta vốn quen được các nam sinh theo đuổi, cao cao tại thượng đã quen, một màn kia quả thực như vả mặt cô ta trước mặt bạn tốt vậy.

Vì vậy ngày hôm sau tin Bùi Xuyên không biết sống chết, không biết xấu hổ theo đuổi Thượng Mộng Nhàn lập tức lan được truyền ra khắp trường.

Mặc kệ đi đến nơi nào, cũng sẽ nghe thấy tiếng bàn tán và tiếng cười nhạo khe khẽ.

Tôn Viễn nhìn Bùi Xuyên bằng ánh mắt phức tạp, không nói gì.

Sau hôm đó,Thượng Mộng Nhàn vừa thả ra tin tức Bùi Xuyên quấn lấy mình, khiến mình ghê tởm, Bùi Xuyên bắt đầu bị đám "người theo đuổi" Thượng Mộng Nhàn trả thù.Thuở thiếu thời xúc động lại không thành thục, đám con trai vì muốn chứng minh đối với người mình thích sự chung thủy lại dũng cảm của mình, sau đó không lâu liền lặng lẽ đem Bùi Xuyên đánh một trận. Bùi Xuyên cuộn mình trên mặt đất, bảo vệ đầu mình, không rên một tiếng, ánh mắt tĩnh lặng như đêm đen.

Thỉnh thoảng mấy người này sẽ ném rác vào hộc bàn của Bùi Xuyên, Bùi Xuyên đem rác dọn sạch, không nói gì.

Thậm chí có một lần bọn họ còn thả một con rắn hoa vào, Bùi Xuyên lôi con rắn kia ra, hung hăng dùng lực bóp chặt tấc thứ bảy của con rắn, con rắn kia giãy giụa không phát ra chút âm thanh nào.

Khi đó cả lớp bạo phát ra tiếng kêu sợ hãi.

Bùi Xuyên nhìn xung quanh một vòng, ánh mặt lạnh lùng lành lạnh.

Hai người tiếp xúc với ánh mắt của Bùi Xuyên, nhao nhao điềm nhiên như không có việc gì quay đầu đi. Từ đó về sau, ngược lại không còn ai dám đến tìm cậu gây phiền toái, bắt nạt kẻ yếu là bản năng của rất nhiều người. Chẳng qua Tôn Viễn cũng xa cách cậu, không nói chuyện với cậu nữa.

Bùi Xuyên cười lạnh một tiếng.

Trước khi lên sơ tam, Bùi Xuyên liên hệ với một chút với " người quen cũ" trước kia.

"Người quen cũ" này cảm ơn cậu đã hỗ trợ cung cấp tin tức về Đinh Văn Tường, để Đinh Văn Tường nhận được giáo huấn. Lần này Bùi Xuyên đánh xe lăn tới, không mặn không nhạt hỏi bọn họ: "Thượng Mộng Nhàn sơ tam, có thấy hứng thú hay không?"

Người bên kia nói gì đó, nhưng Bùi Xuyên hung ác nham hiểm nói: "Không, chờ cô ta tốt nghiệp rồi động thủ. Không cần bức, dụ dỗ là đủ rồi."

Sau khi tốt nghiệp sơ tam, nghe nói Thượng Mộng Nhàn bỏ nhà theo trai.

Nhiều năm sau đó, có người gặp lại cô ta ở hội sở giải trí, ngợp trong vàng son, cái gì cũng dám làm.

Còn một năm này Bùi Xuyên chuẩn bị thi tốt nghiệp. Có đôi khi nhìn ánh sáng trong không trung, híp mắt, thứ này từng khiến cậu cảm thấy vô cùng ấm áp khi còn nhỏ, không hiểu sao lúc này lại bắt đầu cảm thấy chói mắt.

Có một lần trong lúc cậu đang đẩy xe lăn mang hộp cơm từ nhà ăn đi về ký túc xá, có một quả cầu lông trắng tinh rơi vào trong ngực cậu.

Quả cầu nảy trên hộp cơm một cái, sau đó bị cậu nắm vào trong tay.

Bùi Xuyên ngước mắt, liền thấy một đám nữ sinh đang xấu hổ không biết nên làm gì.

Cậu cũng thấy Bối Dao.

Bởi vì mùa thu chơi cầu lông nên nóng ra một tầng mồ hôi mỏng, ống quần cô hơi xắn lên, lộ ra cẳng chân tinh tế. Cô quay đầu nhìn đám bạn, rồi căng da đầu đi về phía Bùi Xuyên.

Cậu không ném trở về, nắm quả cầu lông ở trong tay, chờ Bối Dao đi tới.

Cậu đã lâu lắm rồi chưa nói chuyện với cô.

Cô gái nhỏ sợ hãi hỏi: "Có đánh trúng anh không? Xin lỗi anh. Anh có thể trả lại quả cầu cho chúng em không?"

Khi cô đến gần, cậu ngửi được mùi hương trên cơ thể cô, không phải vị sữa bò nhàn nhạt giống khi còn nhỏ, mà là mùi đinh hương thoang thoảng.

Giọng của cô cũng không còn mười phần nãi khí* khi còn nhỏ, ngược lại có loại gió xuân tháng ba ôn nhu lướt qua mặt.

*nãi thanh nãi khí: tiếng trẻ con ngây ngô

Cô gái phương nam, giọng nói thật ngọt ngào.

Cậu giơ tay, quả cầu trắng tinh nằm trên lòng bàn tay cậu.

Bùi Xuyên không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn cô. Bối Dao có chút khẩn trương, lấy quả cầu từ lòng bàn tay cậu, đầu ngón tay mềm mại của cô, lơ đãng chạm vào lòng bàn tay cậu. Ngón tay Bùi Xuyên run rẩy, thấp giọng nói: "Không sao."

Rốt cuộc cũng là hàng xóm, Bối Dao nhìn cậu cười cười: "Cảm ơn anh."

Cô chạy về tiếp tục đánh cầu lông với các bạn.

Cậu nhìn bóng dáng hoạt bát đáng yêu của cô, lần đầu tiên nghiêm túc tự hỏi, không biết từ khi nào mà cô bắt đầu xa cách với mình? Có phải là vào lúc lớp 6, cậu chấp nhận che ô, sự tình liền có khác biệt lớn?

Nhưng mà đã đi qua rồi thủy chung vẫn là qua rồi, không có hối hận gì để nói cả.

Cậu vuốt ve lòng bàn tay mình, đẩy xe lăn rời đi.

***

Sau khi tốt nghiệp cao tam, Bùi Xuyên vốn tưởng rằng cuộc sống của mình và Bối Dao sẽ không còn chút liên hệ nào nữa. Những giấc mộng liều chết triền miên ban đêm ấy, dù sao đời này sẽ chẳng có ai biết.

Năm học sơ tam, bát quái trong trường biến thành Bối Dao.

Cô đã trưởng thành, lúc trước trong mưa to nhìn thoáng qua đoán được mỹ lệ, hiện tại lúc 14, 15 tuổi thành hiện thực.

Cậu cảm thấy may mắn vì mình đã tốt nghiệp, lại có thể trốn tránh thêm một năm, không cần lại tâm tâm niệm niệm nữa.

Mà năm này đã xảy ra một việc, đó là ba hắn tái hôn, đối tượng là một quả phụ tên Trần Tú.

Sau đó lúc Bùi Hạo Bân làm nhiệm vụ bị thương, nằm ở trên giường mãi không tỉnh.

Trần Tú cảm thấy cực kỳ đen đủi, bà ta sợ người khác nói mình khắc chồng nên không thèm đến thăm Bùi Hạo Bân. Ngày nào Bùi Xuyên cũng nghe thấy cô và chú của mình cãi nhau, một người phụ nữ yếu đuối muốn nhận nuôi cậu, nhưng người đàn ông kia lại nói thẳng không cố kỵ nói cậu là kẻ tàn phế.

Ở phòng bệnh cũng có thể làm ầm ĩ lên, thật sự là quá buồn cười.

Rồi họ rời đi.

Bùi Xuyên nhìn Bùi Hạo Bân mặt trắng không có tý huyết sắc nào nằm trên giường: "Nếu đời này ông không tỉnh lại cũng tốt. Dù sao cũng có thể chết đi như một người anh hùng, thật là vĩ đại!"

Cậu cười nhẹ: "Chẳng qua ánh mắt chọn phụ nữ của ông quá tệ."

Sự việc sau đó lại không "như cậu mong muốn", Bùi Hạo Bân tỉnh lại.

Người đàn bà Trần Tú kia quay lại như không có chuyện gì, lau hai hàng nước mắt, ở phòng bệnh không khác gì hát tuồng.

Bùi Xuyên ngồi ở cửa, thần sắc châm chọc chợt thu lại khi thấy hai người ở phía xa.

Hơn nửa năm sơ tam này, cậu đều nghe được tên Bối Dao qua miệng người khác.

Giờ đây cô đang ôm một bó hoa cẩm chướng, mặc váy màu xanh nhạt đi lại đây, cậu nhìn từ xa xa, nhịp tim không tự chủ gia tốc, ngay sau đó rũ mắt xuống.

Những ký ức tươi đẹp như chui qua khi cô thiếu thời như ánh sáng mà vỡ ra, kéo dài đầy ngọt ngào lại bắt đầu đau đớn.

Cho dù cô không đến thăm cậu, mà chỉ đơn giản vì tình hàng xóm, hữu hảo đến thăm chú Bùi.

Cậu ở cạnh cửa, đón ánh nắng tháng bảy ấm áp, nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh của cô, nheo nheo mắt.

Thật ra Bùi Xuyên cũng hiểu, ánh sáng tươi đẹp sống động này, đời này chú định không có quan hệ với mình. Người sao có thể nắm chặt ánh sáng chứ?

Đợi cậu học cao trung thì tốt rồi, đợi đến lúc cậu gặp càng nhiều người con gái khác, gặp qua càng nhiều người xinh đẹp thì tốt rồi, như thế cậu sẽ quên đi những lời mà đời này cậu khó có thể nói ra, quên mất năm này sang năm nọ ai cũng không biết tâm tâm niệm niệm.

***

Lúc học cao trung, Bùi Xuyên gặp nhóm người Cao Tuấn và Ngu Doãn Phàm.

Lúc được cử đi học, cậu lựa chọn trường Nhất Trung.

Từ hồi lên cao trung, Bùi Xuyên không còn về nhà nữa.

Cậu cũng nghe nói về đám Kim Tử Dương ở Tam Trung, nhưng lại hoàn toàn không giống với mấy người Cao Tuấn.

Bọn họ giao du với xã hội đen, xăm hình, không giống đám phú nhị đại bình thường Kim Tử Dương, nhóm người này không có có tiền như vậy, nhưng là có đủ hung ác.

Bọn họ thưởng thức Bùi Xuyên, mấy người quậy với nhau, đôi bên cùng có lợi. Tuy rằng không biết tài chính của Bùi Xuyên đến từ nơi nào, nhưng đám Cao Tuấn vẫn sẽ giúp Bùi Xuyên giải quyết một ít chuyện khó giải.

Dần dà, Bùi Xuyên bắt đầu quên mất bộ dáng trước kia của mình.

Cậu học xong cách hút thuốc và uống rượu.

Cậu học xong cách quên Bối Dao.

Dù sao cũng không phải cô gái mà cậu có thể có được, hà tất mãi tâm tâm niệm niệm.

Đương nhiên, sau đó cậu cũng gặp được những cô gái xinh đẹp khác.

Đám Cao Tuấn đều chơi nữ nhân, các loại hội sở đều ra vào, cùng đám Kim Tử Dương đi "Khuynh Thế" là không giống nhau, nơi đám Cao Tuấn đến gọi là "Tiểu Hoàng Đình", được gọi đùa là thiên đường của đàn ông.

Bọn họ chơi nữ nhân chay mặn không kị, rất phóng túng.

Bùi Xuyên lười biếng híp mắt, nhìn xuân cung sống động không cảm giác.

Có nữ nhân leo lên vai cậu, hơi thở như lan.

Bùi Xuyên cười cười, trong lòng như đắm chìm ở mỗ một năm đen tối lầy lội, không có cảm giác gì.

Tựa như khi niên thiếu có người đột nhiên đem cây kẹo dính nước miếng chạm vào môi cậu, trong lòng cậu trừ bỏ chán ghét, vậy mà sinh không nổi xúc cảm động tình.

Cậu đẩy người phụ nữ kia ra, cảm thấy tẻ nhạt vô vị.

Đám Cao Tuấn trêu chọc: "Không phải là Xuyên ca không được đấy chứ?"

Bùi Xuyên lạnh lùng nhìn qua.

Cao Tuấn cắn thuốc lá nói: "Được rồi, biết anh không để mắt."

Sau đó giáng sinh năm cao tam, đám Cao Tuấn nghe nói đến Bối Dao của Lục Trung.

Nói như thế nào đây, là đại mỹ nhân ngây thơ, mấy năm nay vô cùng điệu thấp. Thế cho nên Cao Tuấn vừa nhìn thấy ảnh chụp của cô liền vui vẻ: "Cô nàng này được đó, chơi thử xem?"

Đương nhiên cô gái nhỏ kiểu này bọn họ không dám chơi quá mức, nếu nháo ra mạng người thì không tốt. Nhưng mà hôn hôn, sờ sờ tí cũng đã ghiền.

Bọn họ không nói chuyện này với Bùi Xuyên, dù sao Bùi Xuyên tựa hồ đối với phương diện này không quá cảm thấy hứng thú.

Hỗn trướng chân chính làm mấy chuyện phách lối này lại rất am hiểu.

Lúc Bối Dao bị đánh thuốc mê đưa tới "Tiểu Hoàng Đình", Bùi Xuyên cơ hồ vừa nhìn thoáng qua thì cả người đều cứng đờ.

"Sao cô ấy lại ở chỗ này?"

Cao Tuấn kinh ngạc nói: "Sao vậy, đây là người quen của Xuyên ca?"

Bùi Xuyên cắn răng: "Mấy người đem người đi làm việc này?"

Cao Tuấn nghe không ra trong giọng nói của cậu không đúng, hưng phấn mà nói: "Đúng vậy, có xinh đẹp không? Mềm đến nỗi có thể véo ra nước. Xuyên ca cảm thấy hứng thú sao? Mời anh trước, chỉ cần đừng nháo lớn, để lại tấm màng cho cô ta, đỡ cho cô ta đòi sống đòi chết."

Con mãnh thú yên lặng trong người cậu nhiều năm đột nhiên lộ ra răng nanh, tất cả máu trong người như chảy ngược.

Đêm hôm đó, tất cả bảo an của Tiểu Hoàng Đình đều tới.

Lần đầu tiên Bùi Xuyên đánh nhau với người ta, hắn dùng một chai bia vỡ đâm mấy nhát trên người Cao Tuấn.

Mà chính Bùi Xuyên cũng không thoát được. Nắm đấm của Cao Tuấn không phải chỉ để trưng cho đẹp, Bùi Xuyên nổi điên mà Cao Tuấn còn muốn sống, hắn cũng cầm chai bia đập lên đầu Bùi Xuyên.

Máu chảy dọc xuống theo huyệt thái dương.

Cao Tuấn cũng sắp điên rồi: "Mày tê liệt không muốn sống nữa a, tao còn động vào cô ta, cùng lắm thì lại đưa về..."

Không nhúc nhích? Mày còn muốn động như thế nào? Bùi Xuyên điên cuồng nghĩ, sắp mười tám năm, ngay chính mình luyến tiếc đến ngón tay cũng luyến tiếc không dám chạm người, mà bọn họ lại dám hạ dược đem về đây.

Nhưng người con trai trước mặt giống như Tu La, cho dù không có hai chân, cũng vẫn gắt gao túm chặt lấy cổ hắn, đem chai bia vỡ nghiền trên mặt hắn.

Khắp mặt Cao Tuấn đều là máu, cuối cùng được đưa đến bệnh viện.

Bọn họ đánh đến lợi hại như vậy, mà một bên trên sofa, Bối Dao an an tĩnh tĩnh ngủ, không biết có người vì cô mà muốn giết người.

Sau đó vết thương của Bùi Xuyên xử lý tốt.

Nhân viên phục vụ của Tiểu Hoàng Đình xấu hổ nói: "Chúng tôi không biết phải đưa vị tiểu thư kia đến nơi nào."

Trên mặt Bùi Xuyên có vài vết rách, cậu dừng một chút nói: "Trước tiên đưa vào phòng tôi."

Xa cách nhiều năm, không nghĩ đến khi gặp lại lại là phương thức này.

Cậu lau mặt, nhìn cô gái nhỏ ngọt ngào vô ưu đang ngủ say trên giường, thầm khinh thường chính mình.

Cậu hỏng rồi, nếu không có tiền của mình thì đám Cao Tuấn sẽ không kiêu ngạo như thế. Trước đây cậu không thấy hối hận, chỉ có một khắc này nhìn thấy cô liền hối hận.

Bùi Xuyên đẩy xe lăn đến gần cô.

Cô là cô gái đầu tiên vào căn phòng của cậu ở Tiểu Hoàng Đình này. Cậu cho rằng thời gian qua lâu rồi, cậu có thể quên đi cô, nhưng hiện giờ mới biết được, có vài người như là nốt ruồi đã sinh trưởng trong lòng, cho dù có đem khối thịt kia khoét xuống, cũng phải trải qua đau xót nhiều năm.

Bùi Xuyên rũ mắt.

Hàng mi dài của cô rũ xuống, đôi môi nhỏ tinh xảo đỏ bừng.

Năm nay cô mới bao nhiêu?

Sắp mười bảy đi.

Cậu chính là đồ khốn nạn, về sau cũng sẽ không phải là người tốt. Những việc cậu làm đều không phải tốt lành gì.

Ngày mai, chờ cô sẽ thuận lợi quay về trường học, khả năng cả đời này cô cũng không biết đêm nay bọn họ đã gặp nhau.

Có lẽ đây là lần cuối hai người gặp nhau.

Cậu không có cách nào để làm người đàn ông của cô, nhưng cậu chân chân thật thật thích cô nhiều năm.

Cánh tay cậu chống ở hai bên sườn cô, nhìn đôi môi phấn nộn của cô.

Lúc cúi người được một nửa, cậu lại ngồi thẳng dậy.

Cậu không xứng, cậu quá bẩn.

"Anh giúp em báo thù, chip yêu cầu một kẻ thí nghiệm. Chọn Cao Tuấn được không?"

Cậu vén tóc của cô lên.

Thiếu nữ tự nhiên không nghe thấy.

Lúc bóng đêm sâu nhất, cậu tự giễu mà cười nói: "Em có khả năng đã quên mất anh là ai."

Nhưng cả đời này cậu lại không có cách nào quên được bộ dáng của cô. Điều này thật không công bằng.

"Đời này, anh chỉ làm đúng một điều quá phận này với em thôi."

Ngón trỏ của Bùi Xuyên nhẹ nhàng điểm lên môi cô.

Thật lâu sau mới rút tay lại, cậu híp mắt quyến luyến mà hôn lên đầu ngón tay của chính mình, tựa hồ ngửi được hương khí trên môi cô.

"Dao Dao, đây là lần đầu tiên anh gọi em như thế. Để anh đưa em về nhà."
Bình Luận (0)
Comment