Cậu ấy từ từ áp sát.
Chuyện thế này không cần hỏi đâu, tôi thích kiểu đánh úp cơ.
Đúng lúc này, tôi sực nhớ một vấn đề nghiêm trọng, "Chị chưa rửa mặt!"
Tôi vội vã chạy vào nhà vệ sinh, dội mấy vốc nước lên mặt như lửa cháy đến nơi.
Xong xuôi, quay lại trước mặt Phương Thời Mộ, nhắm mắt, chờ được hôn.
Căng thẳng quá, sắp được hôn rồi!
19
Kết quả lại nghe thấy giọng em trai tôi.
"Cậu lén lút trước cửa phòng chị tôi làm gì?"
Tôi hoảng hốt mở mắt, đẩy Phương Thời Mộ đang định hôn mình ra.
Cậu ấy: "?"
"Thằng nhóc này, tôi đã bảo hôm nay sao tự nhiên lại mò qua nhà tôi, hóa ra là nhắm vào chị tôi hả?"
"Đi đi, đi cho tôi!"
Tôi: …
Có đứa em trai này, chắc kiếp này tôi cô đơn đến già.
"Phương Thời Mộ đâu? Người đâu rồi?"
Tôi hoảng hốt nhìn ra cửa, sợ thằng nhóc nhà tôi giây tiếp theo sẽ xông vào.
"Hay là… em về trước đi, lần sau… hẵng hôn?"
Phương Thời Mộ vốn đã không vui vì bị quấy rầy, giờ thì cười giận dữ: "Chuyện này còn phải để lần sau à?"
Tôi gật đầu.
Không ngờ tôi lại thành thật như vậy, làm cậu ấy tức muốn nghẹn lời.
Cậu ấy có chút bất đắc dĩ, xoa loạn mái tóc tôi.
"Nghe theo chị."
Lúc cậu ấy mở cửa định đi, tôi gọi tên cậu ấy.
Cậu ấy quay đầu lại.
Tôi nhào tới, hôn chụt lên môi cậu ấy một cái.
Cậu ấy không ngờ tới, ngây người một lát.
Nhân lúc cậu ấy chưa kịp phản ứng, tôi nhanh chóng đóng cửa lại.
Không biết cậu ấy có biểu cảm gì, chỉ biết tôi cười ngoác miệng đến tận mang tai.
Thì ra, hôn nhau… là ngọt như vậy.
"Chị, chị đúng là… làm tim em ngứa ngáy quá."
Ngoài cửa vang lên giọng Phương Thời Mộ, như đang kìm nén điều gì đó, quyến rũ vô cùng.
Tôi vẫn còn chìm đắm trong sự ngọt ngào này.
Giây tiếp theo, giọng của em trai tôi vang lên như sấm, đánh tan toàn bộ bong bóng màu hồng giữa chúng tôi.
"Phương Thời Mộ, cậu ấy làm gì đấy? Cạy khóa phòng chị tôi à? Cẩn thận tôi đ.ấ.m cậu ấy!"
Tôi không biết đây là lần thứ bao nhiêu tôi cạn lời.
Đúng là thiên tài phá bầu không khí mà.
Mẹ nó! Nó chec chắc rồi, để xem ai đ.ấ.m ai!
20
Chắc chắn đầu óc thằng nhóc này có vấn đề.
Nó cứ nghĩ bạn cùng lớp của nó đang tán tỉnh tôi.
Thậm chí còn đề phòng bọn họ đến nhà, khiến tôi và Phương Thời Mộ gặp nhau cũng khó khăn.
Phương Thời Mộ không ít lần oán trách.
"Chị, chị tuyệt tình quá.”
"Gặp nhau cũng phải nhân lúc Diệp Tào và em họ em hẹn hò, chị không sợ em nghẹn c.h.ế.t à?"
"Để chị tìm cơ hội nói với nó."
Về phần tại sao tôi sợ em trai phát hiện, không phải vì tôi lo nó gây rắc rối cho Phương Thời Mộ, mà là sợ nó phá hoại.
Khó khăn lắm mới yêu đương được, tôi không muốn bị ai giám sát đâu.
Còn phải dỗ dành tên nhóc bướng bỉnh này nữa.
"Đừng giận đừng giận, hôn cái nào, bảo bối của chị."
"Chỉ một cái?"
"Hai cái, ba cái, bao nhiêu cái cũng được."
Yêu đương cứ như trộm gà bắt chó, thế mà đã hai tháng rồi.
Hôm ấy, đứa em trai mất dạng bấy lâu nay bỗng xuất hiện trước mặt tôi, nghiêm túc hẳn hoi.
"Chị, ngày lễ tốt nghiệp của em, chị nhất định phải đến, em có chuyện muốn nói với chị."
Trùng hợp thật, tôi cũng có chuyện muốn nói.
"Được."
"Mặc đồ đẹp vào."
"… Được."
Mỗi lần có dịp quan trọng cần tôi xuất hiện, thằng nhóc này đều yêu cầu tôi ăn mặc đẹp.
Dù nó không nói, tôi cũng sẽ mặc lộng lẫy, chói lóa cả hội trường.
Cho mọi người thấy, bảo bối của tôi có một cô bạn gái xinh đẹp cỡ nào.
Hôm ấy, tôi tốn cả buổi sáng để chưng diện, nhìn mình trong gương còn xinh hơn cả bó hoa trong tay, hài lòng ra ngoài.
Đến nơi, cũng chỉ thu về một tỷ ánh mắt ngoái nhìn thôi mà.
Trường của em trai tôi, tôi đã quá quen thuộc, nhanh chóng tìm được hội trường.
Vừa nhìn đã thấy Phương Thời Mộ giữa đám đông.
Phải công nhận, giữa hàng loạt sinh viên đều mặc lễ phục tốt nghiệp đen, cậu ấy chói mắt nhất.
"Mình có thể chụp chung với bạn một tấm không?" Một nam sinh rụt rè hỏi tôi.
"Xin lỗi, tôi…"
Một cánh tay ôm lấy vai tôi, mùi hương quen thuộc ập tới.
"Chị đến rồi?"
Phương Thời Mộ mỉm cười, ánh mắt đầy uy h.i.ế.p nhìn nam sinh kia.
Cậu ta thấy hoa đã có chủ, đành tiu nghỉu rời đi.
"Xem ra, em phải trông chị suốt thôi."
"Nghe như chị là kẻ lăng nhăng vậy đó." Tôi giả bộ giận, nhét bó hoa vào lòng cậu ấy.
"Do em sai rồi, chọn bạn gái xinh đẹp thế này."
Tôi thực sự không muốn cười ngoác miệng như heo, nhưng mà cậu ấy khen tôi.
21
Không biết em trai tôi và đám bạn nó chui ra từ đâu.
Nó nhìn bó hoa trong tay Phương Thời Mộ với vẻ ghét bỏ.
"Hoa của cậu ấy sến quá."
Phương Thời Mộ nghe vậy, cúi đầu ngửi, vẻ mặt đắc ý muốn ăn đòn: "Bạn gái tặng đấy."
Đám bạn xung quanh đồng loạt "Oaaaa" lên.
Tôi xấu hổ, ngượng chín mặt.
Khóe miệng em trai tôi giật giật.