Nhiều Khi Làm Chị Cũng Thích Lắm

Chương 2

3

 

Bất chợt, một cơn đau buốt nhói lên!

 

Tôi không nhịn được mà rên lên thành tiếng.

 

Đầu ngón tay hơi lạnh của cậu ấy nhẹ nhàng ấn vào má tôi.

 

“Đau lắm à?” Cậu ấy hơi nhíu mày, giọng nói trầm khẽ.

 

Chứ sao nữa!

 

“Chắc là bị viêm rồi.”

 

“Vậy… làm sao bây giờ?” Đau quá, giọng tôi mềm hẳn đi.

 

“Còn làm sao được nữa? Nhổ thôi.” Cậu ấy ngừng một chút, rồi hỏi tiếp: “Ngày mai chị rảnh không?”

 

Sao tự nhiên hỏi cái này?

 

Tôi nghĩ một lát mới xác nhận: “Chiều mai rảnh.”

 

Phương Thời Mộ buông cằm tôi ra, đứng dậy, tìm trong tủ lạnh lấy ra một túi chườm đá.

 

Tôi cũng đứng lên theo.

 

Ngồi xổm lâu quá, chân bị tê, vừa đứng lên đã thấy choáng váng.

 

Vòng eo bị ai đó ôm lấy, ngay sau đó, một cảm giác lạnh buốt chạm vào mặt tôi.

 

Tôi theo phản xạ lùi về sau, kéo giãn khoảng cách.

 

Cậu ấy bật cười, lại đưa túi đá áp vào mặt tôi lần nữa: “Chườm trước đi, giảm đau chút đã.”

 

Tôi kịp phản ứng, hơi ngượng ngùng quay đầu đi: “Ừ… ừm…”

 

Tay lén xoa chỗ vừa bị cậu ấy chạm vào.

 

Một lúc lâu sau, chẳng ai lên tiếng.

 

Cậu ấy liếc nhìn điện thoại: “Em ra ngoài một chút.”

 

“Ừm.” Tôi không hỏi đi đâu.

 

Cậu ấy chủ động nói: “Mua thuốc cho chị, sẽ về nhanh thôi.”

 

Lòng tôi chợt dâng lên một chút ấm áp, nhưng cũng thấy ngại khi để cậu ấy đi.

 

“Để chị đi cho.”

 

“Chị à, thôi đi, nói chuyện còn không rõ, chị định diễn tả tình trạng của mình với bác sĩ bằng ngôn ngữ cơ thể chắc?”

 

Tôi nghi ngờ cậu ấy đang chọc tôi, nhưng không có bằng chứng.

 

Không nói được thì tôi đánh vần từng chữ một cũng được mà.

 

Nhưng cậu ấy kiên quyết.

 

Ánh mắt tôi dõi theo cho đến khi cánh cửa đóng lại.

 

Túi chườm đá lạnh cứng, cả mặt và tay tôi sắp tê buốt rồi.

 

Tôi đổi tay tiếp tục chườm đá.

 

Lặp đi lặp lại mấy lần, cơn đau răng cũng dịu đi phần nào.

 

Mười mấy phút sau, Phương Thời Mộ xách theo một túi thuốc quay về.

 

Trông cứ như vừa chạy đường dài xong, hơi thở dồn dập.

 

4

 

Tôi nhận lấy túi thuốc: “Cảm ơn nhé.”

 

Nhìn thấy phần đuôi tóc cậu ấy có chút ướt.

 

“Sao tóc cậu ướt vậy?”

 

“Bên ngoài đang mưa lất phất.” Cậu ấy đưa tay vuốt phần tóc lòa xòa trước trán.

 

Hả? Cậu ấy dầm mưa đi mua thuốc cho tôi sao?

 

Tốt bụng đến mức này luôn à?

 

Phương Thời Mộ xoay người đi vào bếp, lát sau quay ra, trên tay cầm theo một cốc nước đưa cho tôi.

 

Tôi uống thuốc xong, uống nốt cốc nước.

 

Cậu ấy rất tự nhiên nhận lấy chiếc cốc, đặt lên bàn, sau đó ngồi xuống phía bên kia ghế sô pha.

 

“Còn đau không?”

 

“Cũng đỡ rồi.”

 

“Mai em đưa chị đi khám răng.”

 

Tôi cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng không nói rõ được lạ ở đâu.

 

“Thật sự phải nhổ răng sao?”

 

Cậu ấy sững người mấy giây, đôi mắt đẹp khẽ chớp, sau đó bật cười: “Chứ còn gì nữa?”

 

……

 

Răng bị viêm thì không thể nhổ ngay được, tôi đã tranh thủ lên mạng tra cứu trong lúc cậu ấy đi mua thuốc.

 

“Đừng hòng lừa tôi.” Tôi trông có ngu ngơ thế không?

 

“Đến rồi thì tự biết.” Cậu ấy dựa lưng vào ghế, chậm rãi nhìn tôi.

 

Trông không giống đang nói dối.

 

Tôi chần chừ vài giây, suy nghĩ lại, bắt đầu nghi ngờ không biết thông tin trên mạng có chính xác không. Haiz, tra bệnh trên mạng lúc nào cũng dọa mình ung thư giai đoạn cuối cả.

 

Không lẽ thật sự phải nhổ răng sao?

 

Không được, tôi không muốn, ít nhất là bây giờ chưa muốn, tôi vẫn chưa chuẩn bị tâm lý.

 

Tôi nhíu mày, mặt đầy âu lo. Chết rồi, có khi do tâm lý tác động, răng lại bắt đầu đau tiếp rồi đây.

 

Một tiếng cười khẽ bật ra.

 

Phương Thời Mộ tựa vào ghế sô pha, bật cười thích thú.

 

“Cậu cười gì?”

 

“Chị à, sao dễ bị lừa vậy?” Cậu ấy đưa tay che miệng cười.

 

Chết tiệt! Dám trêu tôi!

 

“Dễ thương thật, cứ như một bé thỏ vậy.”

 

Tim tôi bỗng nhiên lỡ nhịp.

 

Dễ thương gì mà dễ thương!

 

Còn bé thỏ nữa!

 

Nói thẳng là tôi dễ bị lừa đi cho rồi.

 

“Thuốc uống xong rồi, về nghỉ ngơi đi.”

 

Cậu ấy đưa tay xoa đầu tôi một cái, vuốt dọc theo mái tóc.

 

Tôi đơ người ra, chẳng biết làm sao mà trở về phòng nữa.

 

Chỉ biết là vừa vào phòng, tôi đã lao lên giường, ôm gối đ.ấ.m liên hồi.

 

Nằm trên giường, trằn trọc mãi không ngủ được.

 

Nghĩ lại mọi chuyện vừa rồi, có một cảm giác là lạ, như thể đang được ai đó quan tâm chăm sóc, trong lòng ấm áp, mềm mại đến lạ thường.

 

Rõ ràng Phương Thời Mộ chỉ lớn hơn em trai tôi một chút, nhưng lại khiến người khác có cảm giác đáng tin cậy, chững chạc hơn hẳn.

 

Nghĩ đến em trai tôi, bảo nó làm gì mà không kéo dài thêm mười, hai mươi phút đã là tốt lắm rồi, chưa kể còn lải nhải càu nhàu đủ thứ.

 

So sánh như vậy, tôi thật sự muốn túm nó lại đánh cho một trận.

Bình Luận (0)
Comment