Nhìn Lên - Thủy Vị Mật Đào

Chương 20

Buổi tối, Thời Lục hẹn Vân Tam Đông đi chơi.

Vân Mùa Đông đến đúng giờ, bên cạnh còn dẫn theo một người nữa, là Trì Việt.

Nhìn thấy Trì Việt, Thời Lục âm thầm nhướng mày: "Sao anh lại tới đây?"

Trì Việt nhẹ nhàng gãi gãi dưới mí mắt, rồi giải thích một cách gượng ép: "Tôi chưa bao giờ đến nhà hàng này, nên giờ đến để mở mang kiến thức.”

Thời Lục không nói nữa.

Sau khi ngồi xuống, Thời Lục hỏi Vân Tam Đông: "Em trai cậu nói với cậu như thế nào?"

"Nói cái gì?"

"Chuyện ngày hôm qua."

Vân Tam Đông đặt ly rượu xuống, khuỷu tay chống ở trên quầy bar, sau đó ôm mặt hỏi:: "Không có, có chuyện gì xảy ra sao?"

Thời Lục kể lại chuyện hôm qua một cách đơn giản, rồi lại xin lỗi Vân Tam Đông một lần nữa.

"Ngày hôm qua, sau khi về nhà thì Tiểu Hàn vui vẻ hơn bình thường. Tớ cũng không nhìn ra bất kì vết thương nào. Có lẽ là không nghiêm trọng, không sao không sao."

Nghe nói vì chuyện này mà Vân Lục Hàn nhận được cơ hội phỏng vấn ngoại lệ. Vân Tam Đông còn nói: "Người ngốc có phúc của người ngốc."

"A Đông, em trai cậu muốn làm quen với anh ta. Vậy vì sao lại không nghe cậu nói với tớ về chuyện này này?"

Vân Tam Đông cười. "Tớ chuẩn bị đến nói với cậu đây, không phải là vẫn chưa muộn sao?"

Thật ra Vân Tam Đông không muốn làm phiền Thời Lục, đặc biệt là những điều có quan hệ tới Thời Lục và Hứa Túc Dã cũng không rõ ràng cho lắm.

Hai người nói chuyện phiếm với nhau, Trì Việt không nhịn được mà nói một câu: "Dung túng vô hạn không phải là chuyện tốt. Ngược lại là sẽ bị cực đoan kiềm chế, lâu ngày cũng sẽ bị bùng nổ thôi."

Mặc kệ Thời Lục trật đường ray là thật hay giả, người đàn ông nào gặp chuyện như vật cũng sẽ trở nên tức giận, biểu hiện của Hứa Túc Dã không giống người thường, rõ ràng là không bình thường.

Sau khi anh ta nói xong, Thời Lục chỉ hời hợt liếc anh ta một cái, sau đó quay mặt đi.

Ở dưới bàn, Vân Tam Đông nhéo chân Trì Việt một cái để ra hiệu cho anh ta im miệng

Vân Tam Đông tranh thủ thời gian để đổi chủ đề: "Mạo Mạo, sao hôm nay cậu không uống rượu?"

"Lái xe." Thời Lục tìm bừa một lý do.

Bỗng nhiên, điện thoại cô vang lên, là tin nhắn của Trì Việt: [Uống thuốc chưa?]

Thời Lục không trả lời lại, mà trực tiếp tắt điện thoại đi.

Giữa chừng, Thời Lục đi vào nhà vệ sinh để trang điểm lại.

Vân Tam Đông dùng khuỷu tay đụng vào Trì Việt, rồi tức giận nói: "Anh không nói ra được gì tốt lành sao? Bọn họ vừa mới làm lành, anh một hai phải hắt cho bọn họ một gáo nước lạnh."

Trì Việt phản bác: "Tôi dựa trên vấn đề trình độ chuyên môn để đưa ra quyết định. Trong thực tế, loại người cố chấp như vậy là loại người dễ phạm tội nhất."

"Được rồi. Thay vì lo lắng người khác có khả năng phạm tội hay không, thì tôi thấy anh nên tự lo lắng cho mình một chút. Anh nên cẩn thận, kẻo ra đường lại bị người khác đánh chết đó."

Trì Việt đang muốn cãi nhau với Vân Tam Đông, thì bỗng nhiên điện của Vân Tam Đông bỗng vang lên, nên Vân Tam Đông đành đứng dậy để đi nghe điện thoại.

Anh ta ngồi một mình ở chỗ uống rượu, rồi bỗng cảm thấy buồn cười.

Trong nhà vệ sinh, Thời Lục nhận được điện thoại của Hứa Túc Dã.

Cô bật điện thoại, rồi kẹp lên một bên tai, cô tô son sau đó đóng nắp son lại.

"Anh vừa về nhà. Em đi ra ngoài sao?" Thật ra Hứa Túc Dã còn ở công ty, nhưng anh nhìn định vị hiển thị trên máy tính, rõ ràng là biết rõ nhưng vẫn muốn hỏi.

Thời Lục nhàn nhạt "Ừ" một tiếng: "Tôi đi bar với bạn."

"Em uống rượu sao?"

"Không." Thời Lục cất đồ vào trong túi, rồi đi ra khỏi nhà vệ sinh.

"Em ở đâu? Anh đến đón em."

Thời Lục chưa kịp trả lời, đột nhiên có một cô gái đang vui đùa với người khác đâm vào cô, khiến cho điện thoại của cô rơi xuống mặt đất.

"Xin lỗi, xin lỗi." Cô gái đó vội vàng xin lỗi.

Thời Lục khom lưng nhặt điện thoại lên, lúc vừa mới đứng dậy, cô đã nhìn thấy một người đàn ông có chút quen mắt. Anh ta đeo kính đen, vóc dáng mảnh khảnh, không tính là cao, làn da hơi ngăm đen.

Anh ta cũng chú ý tới Thời Lục và nhìn chằm chằm vào cô như có điều muốn nói, nhưng bộ dáng kinh ngạc giống như không nói được thành lời.

Cô gái vừa đâm vào Thời Lục không vừa lòng, nên liền kéo bạn trai của mình.

Lúc này, người đàn ông đó mới lấy lại tinh thần.

"Chúng ta quen nhau sao?" Thời Lục chủ động mở miệng trước.

Cô nghĩ rằng người này là bạn học cũ của mình, nên cô mới cảm thấy quen mắt.

Trước đây, vì trải qua nhiều chuyện, nên bản thân cô đã quên mất rất nhiều người, điều này khiến cô cảm thấy rất áy náy. Cô liền cố gắng nghĩ về những mảnh ký ức vụn vặt đã qua.

"Tôi quen cô, nhưng có lẽ cô không quen tôi."

"À." Thời Lục không có hứng thú, nên cô đang chuẩn bị rời đi.

"Cô quen Hứa Túc Dã sao?"

Thời Lục dừng bước, rồi quay đầu lại.

Cuối cùng, anh ta giống như hạ quyết tâm mà nhìn chằm chằm Thời Lục, nói: "Tôi là bạn cùng phòng hồi đại học của anh ấy."

"À." Thời Lục tùy ý đáp lại một tiếng rồi rời đi, cô lộ ra dáng vẻ thờ ơ không quan tâm.

Lúc này, cô không còn hứng thú tiếp tục cuộc trò chuyện nữa, cô nói với Hứa Túc Dã rằng không cần đến đón, sau đó thì tắt điện thoại, rồi quay lại chỗ ngồi cũ.

"A Đông đâu?" Chỉ còn lại Trì Việt ở đó, còn Vân Tam Đông thì không thấy đâu nên cô bèn hỏi.

"Vừa rồi chủ biên gọi cho cô ấy, nói truyện tranh có vấn đề nhỏ, kêu cô ấy về sửa."

Thời Lục gật đầu.

Sau khi nói vài câu với bạn gái xong, người đàn ông vừa rồi liền đi đến chỗ cô ngồi.

"Có chuyện gì sao?" Thời Lục đặt ly nước trái cây xuống.

"Tôi có một ít chuyện liên quan đến Hứa Túc Dã, nên muốn nói với cô."

Phía sau quán bar có một căn phòng nhỏ yên tĩnh, âm nhạc nhẹ nhàng, trầm thấp, ánh đèn mờ tối.

Thời Lục ngồi trong góc tối, cô mặc một chiếc váy đen. Da trắng, môi đỏ, mắt đào hoa lạnh lùng, so với hồi học đại học cũng không khác là bao.

Cô nhìn về phía người đàn ông đối diện, rồi gỡ những sợi tóc đen dính trên vai, sau đó cô nhẹ nhàng nói: “Nói đi.”

"Trước tiên, tôi tự giới thiệu một chút, tôi tên Trác Thiên. Lúc trước ở Kỳ Đại, nhìn thấy cô và anh Hứa ở bên nhau, vì vậy tôi mới biết cô."

"Ừ."

"Tôi không biết cô và người vừa rồi có quan hệ gì, nếu tôi hiểu lầm, thì tôi gửi tới cô lời xin lỗi trước." Trác Thiên có chút thận trọng mà li3m môi.

Trước kia, anh ta chỉ gặp qua Thời Lục vài lần, lúc ấy, ngoài việc cảm thấy Thời Lục xinh đẹp ra thì cũng không cảm thấy có điều gì đặc biệt. Anh ta từng vì Hứa Túc Dã mà cảm thấy không đáng, hiện tại, có cơ hội ngồi ở trước mặt Thời Lục, mới bỗng nhiên có thể lý giả được vì sao Hứa Túc Dã lại si mê người phụ nữ này như vậy.

Trên người cô có một loại khí chất rất đặc biệt, anh ta cũng không thể hình dung được, mà chỉ cảm thấy cô xinh đẹp nhưng cũng rất nguy hiểm. Có loại cảm giác tồn tại sống động, nhưng so với những bình hoa thì lại không giống nhau.

"Nói chuyện chính." Thời Lục không phải là loại người có kiên nhẫn.

"Không phải là tôi thay mặt anh Hứa để nói, chỉ là cảm thấy có một số chuyện. Có lẽ là cô đã biết."

"Ừ, nói đi."

"Cô và anh Hứa hợp rồi lại tan rất nhiều lần, anh lại Hứa không nói ra lý do. Nhưng chúng tôi đều có thể nhìn ra, người chủ động chia tay trước chắc hẳn không phải là anh ấy. Năm nhất (đại học), học kỳ 2, hai người chia tay, lần đầu tiên anh ấy trốn học, sau đó mua vé máy bay ra nước ngoài để tìm cô."

"Lúc đó, điều kiện trong nhà anh ấy không tốt lắm, có lẽ là cô biết. Tiền mua máy bay và đồ mua tặng cô cũng là mượn của chúng tôi. Vì vậy, một tháng anh ấy cũng chưa có bữa cơm no, cho nên mới đủ tiền để trả cho chúng tôi." Lúc nói ra những lời này, Trác Thiên vẫn luôn chú ý nhìn vẻ mặt của Thời Lục. Anh ta nghĩ rằng cô sẽ cảm thấy cảm động, kinh ngạc, hoặc nếu có biểu cảm khinh thường trên mặt thì anh ta cũng không ngạc nhiên. Nhưng trên mặt cô chỉ là sự bình tĩnh, đó là kiểu bình tĩnh không lộ ra vui, buồn.

Hóa ra, cô là người máu lạnh vô tình hay là sinh ra đã có một mặt ngụy trang ưu việt.

"Lúc học đại học, có rất nhiều người theo đuổi anh Hứa, nhưng anh ấy cũng chưa mập mờ một lần nào. Mỗi ngày, không phải ở trong phòng máy thì cũng là đi tới đi thư viện. Trong thời gian hai người chia tay, nữ thần học đường còn tới dưới lầu tìm anh ấy. Trong tay cô ấy cầm một bó hoa hồng, mặc váy trắng, cũng không khác gì váy cưới. Hiện tại, ở trên diễn đàn trường học cũ vẫn có thể tìm thấy."

"Cô đoán xem, cuối cùng Anh Hứa nói cái gì? Anh ấy nói không thích váy trắng, sau đó bỏ lại nữ thần khóc dưới lầu. Chúng tôi còn trêu chọc anh ấy là thẳng nam sắt thép, EQ thấp, từ chối người khác lúc nào cũng thẳng thắn như vậy. Hôm nay, tôi nhìn thấy cô, sau đó mới hiểu ra. Hóa ra lời anh ấy nói là có ý tứ."

Không phải là Hứa Thúc Dã không thích  váy trắng, mà là vì người anh thích thích mặc váy đen, nên anh cũng thích váy đen mà thôi. Nếu ngày nào đó, Thời Lục thay đổi sở thích, anh cũng sẽ thay đổi theo. Váy màu gì cũng không quan trọng, mà quan trọng là người anh yêu mãi mãi là một người.

Trác Thiên lải nhải rất nhiều chuyện, anh ta là một người cảm tính. Có lúc nói chuyện đến mức làm mắt mình đỏ lên.

Tay Thời Lục nhẹ nhàng vuốt v3 ly nước trái cây từ trên xuống dưới, cô rũ lông mi xuống, từ đầu tới cuối cô đề rất yên tĩnh mà lắng nghe.

Cuối cùng, Trác Thiên nói tới lần cuối cùng bọn họ chia tay: "Năm 3 đại học, anh Hứa bắt đầu gây dựng sự nghiệp. Tôi cũng chưa thấy anh ấy cười bao giờ, tôi đoán là hai người đã chia tay hoàn toàn. Khi đó, mỗi ngày anh Hứa đều cố gắng nỗ lực, cố gắng kiếm tiền, có những lúc xã giao mà uống quá nhiều rượu, khiến cho dạ dày xuất huyết phải đưa đi bệnh viện."

"Chúng tôi đều nghĩ rằng, lúc đó cô chia tay anh ấy là do anh ấy nghèo. Chúng tôi còn nói về cô sau lưng anh Hứa, nhưng kết quả là bị anh Hứa nghe được. Nhìn bề ngoài thì có vẻ anh ấy là một người lạnh lùng, nhưng thật ra anh ấy rất tốt. Đó cũng là lần duy nhất trong 4 năm đại học mà chúng tôi cãi nhau. Vì anh ấy không thể để cho chúng tôi nói nửa câu không tốt về cô.”

"Sau khi chia tay cô, anh Hứa cũng chưa có người khác. Anh ấy vẫn không quên được cô."

"Thời Lục?" Trì Việt quơ tay trước mặt Thời Lục.

Từ khi cô nói chuyện với người đàn ông đó xong, thì cô vẫn luôn ngơ ngẩn.

Thời Lục suy nghĩ về câu nói cuối cùng mà Trác Thiên nói.

Hôm nay anh ta nói ra những lời này, không phải là muốn xen vào chuyện bọn họ. Chỉ là muốn mảnh chân tình của Hứa Túc Dã chưa bao giờ nói ra nên để cho cô thấy.

"Trì Việt." Thời Lục mở to mắt, rồi nhìn về phía Trì Việt.

"Hả?"

Cô một số lời để ở trong lòng quá lâu, nên bỗng nhiên cô muốn nói hết ra.

"Anh biết không? Lúc trước chia tay, chúng tôi đã trải qua một khoảng thời gian suy sụp. Sau đó, cũng đều phát triển theo chiều hướng tốt hơn. Anh ấy chuyên tâm vào sự nghiệp, thực hiện ước mơ của mình. Tôi cũng tích cực uống thuốc để cho bệnh tình tốt lên."

"Nếu không gặp lại thì có lẽ bệnh của tôi sẽ không tái phát, và tôi cũng sẽ ở Kỳ Đại để làm một giáo viên tốt. Anh ấy cũng không cần phải nhận lại nhiều đau khổ nhiều, và nơm nớp lo sợ, lo được lo mất. Anh ấy vẫn sẽ là một doanh nhân thiên tài có khí phách hăng hái, đối mặt với bất kỳ chuyện gì thì đều sẽ giải quyết được một cách tốt đẹp và xuất sắc." Thời Lục nói tới đây, rồi dừng lại.

Trì Việt cười, hỏi: "Cô muốn nói là hai người không nên ở bên nhau sao? Thật ra thì tôi vẫn luôn cảm thấy hai người không hợp nhau."

Thời Lục khẽ cườ:  "Anh đã đoán sai."

Dừng một chút, cô lại nói tiếp: "Tôi muốn nói là sau khi chia tay, chúng tôi đều đã thay đổi để trở thành bản thân của phiên bản tốt hơn. Mặt nào cũng tốt, nhưng nếu không có đối phương thì ở đâu cũng không tốt."

"Cô có thể mãi mãi chắc chắn rằng cô sẽ luôn nghĩ như vậy không?" Trì Việt không thể giải thích được đoạn tình cảm cố chấp này.

Thời Lục rơi vào im lặng.

Trì Việt lại hỏi: “Thời Lục, cô có biết quá trình trải qua học tập phản xạ có điều kiện của con người không? Rất đơn giản, đau hai lần là sẽ nhớ kỹ. Bọn họ sẽ biết kim có thể đâm người, lửa có thể đốt người, và con người đều sẽ trốn tránh những điều này. Sau khi trưởng thành, những điều này sẽ càng trở nên khó khăn, rất nhiều người đau một trăm lần, một nghìn lần thì đều không nhớ được lâu, biết rõ đau đớn nhưng chống lại cũng là vô ích. Nhưng vẫn có một ngày họ sẽ tỉnh táo lại."

Thời Lục không trả lời, bởi vì cô không biết đáp án từ chính bản thân là gì.

Cô và Hứa Túc Dã không hợp để ở bên nhau, cô hiểu rõ điều này hơn bất kì ai. Nhưng trừ Hứa Túc Dã ra, cô không nghĩ rằng mình sẽ ở bên ai khác nữa.

Hiện tại, cô cảm thấy quá xa vời nếu bên nhau cả một đời.

Thời Lục vừa mới đi ra thì liền nhìn thấy có hình bóng quen thuộc đang đứng ở ngoài cửa.

Anh đứng dựa vào bức tường, áo khoác và tây trang được cầm để lên tay, dáng người cao gầy, làn da rất trắng, môi nhợt nhạt.

Tuy rằng ánh sáng trong quán bar hơi mờ, nhưng so với khoảng không màu đen bên ngoài thì vẫn tốt hơn. Nên Thời Lục nhìn về phía bóng tối ngoài kia, tầm nhìn có chút không rõ, phải qua hơn nửa phút cô mới có thể dần dần thích ứng.

Cô biết rõ là anh, nhưng cô vẫn nhìn chằm chằm trong chốc lát.

Hứa Túc Dã vẫn luôn yên tĩnh nhìn cô, tròng mắt đen nhánh, lặng lẽ chờ.

Thời Lục cong môi, cuối cùng cô cũng bước chân đi về phía cái bóng của anh.

"Sao anh biết tôi ở đây?" Thời Lục hỏi.

"Trác Thiên nói cho anh."

Nếu Trác Thiên không nói thì anh cũng biết Thời Lục ở đâu. Nhưng anh không lấy cái lý do này, vì anh không có cách quang minh chính đại nào để tới đón cô.

Hứa Túc Dã lấy áo khoác của mình khoác lên người Thời Lục. Anh không để lộ dấu vết mà thử hỏi: "Cậu ta nói gì với em?"

D*c vọng khống chế của anh rất mạnh, nên rất muốn kiếm soát tất cả của Thời Lục.

Thời Lục kéo quần áo lại, rồi khẽ cằm nhếch, sau đó nhìn về phía anh: "Nói chút chuyện hồi anh còn học đại học. Rằng rằng vì tôi mà anh phải chịu khổ rất nhiều."

"Không có." Hứa Túc Dã phản bác lại: "Anh không cảm thấy khổ."

"Những chuyện này từ trước đến giờ anh cũng chưa từng nói với tôi."

Thật ra là cô không có ý trách cứ anh khi nói ra câu này. Nhưng Hứa Túc Dã ở bên cô nhiều năm, nên đã có thói quen luôn nhận thua. Vì vậy, anh liền thấp giọng xin lỗi: "Xin lỗi, anh nghĩ rằng em không muốn biết. Về sau anh sẽ nói hết cho em."

Thời Lục nhìn anh vài giây, bỗng nhiên cô nói sang chuyện khác: "Có thuốc lá không?"

"Có." Hứa Túc Dã lấy thuốc lá và bật lửa ra.

Thời Lục nhận lấy, cô dùng môi đỏ để cắn điếu thuốc, rồi quay đầu lại để bật lửa.

Lông mi cô dài cong vút, hơi rũ xuống, tạo nên một cái bóng mờ.

Bóng tối bao trùm bầu trời, Thời Lục khoác lên áo khoác của anh, màu tóc đen rũ xuống trên vai. Cô cũng không để ý mà phun ra vài làn khói, môi đỏ mấp máy, giống như một ngọn lửa.

Hứa Túc Dã chuyên chú nhìn động tác của cô. Mặc kệ cô làm gì, vì cô làm gì cũng đều có lực hấp dẫn trí mạng. Giống như rơi vào vũng bùn tối tắm, d*c vọng yên tĩnh, càng giãy giụa thì sẽ càng hãm sâu.

"Hứa Túc Dã." Thời Lục bỗng nhiên gọi tên anh.

"Ừ?"

"Không có gì. Muốn hôn tôi không?"

Bỗng nhiên Thời Lục không suy nghĩ mà nói ra những lời này cho Hứa Túc Dã, sau đó, cô chỉ cong môi cười rồi nhìn anh.

"Muốn." Hứa Túc Dã cúi đầu, nhẹ nhàng bóp chặt cằm cô nâng lên, sau đó nhắm ngay vào môi cô rồi hôn lên.

Anh không thích hôn qua loa, mà chỉ thích cùng  với môi lưỡi cô triền miên.

Lúc hôn, Hứa Túc Dã luôn dùng sức, đúng là rất điên cuồng. Cũng chỉ có lúc ân ái với cô, anh mới không che giấu bản năng tận sâu trong xương cốt.

Mùi thuốc lá che đậy hương vị của Thời Lục, nên khiến anh rất khó chịu, vậy nên anh đã hôn mạnh hơn so với ngày thường.

Có người đi ngang qua chỗ bọn họ, kèm theo tiếng cười nói vang lên.

Gió yên lặng, bất động, bọn họ đứng ở bên vách tường tối tăm. Ở nơi không có ánh sáng, trên đỉnh đầu cũng là một mảnh đen nhánh, như bị phân cách ra thành một thế giới riêng.

Lỗ tai cũng không nghe thấy bất kỳ tiếng động gì, bọn họ chỉ lo trao đổi hơi thở nóng bỏng và nước bọt của lẫn nhau, rồi chặt chẽ hòa hợp.

Đầu ngón tay kẹp thuốc lá của Thời Lục để ở một bên, cô không phát ra tiếng động mà châm lên, ánh hồng mỏng manh của khói bụi nhẹ nhàng rơi trên mặt đất.

_______

Thời gian làm việc của hai người giống nhau, Hứa Túc Dã vẫn tới đón Thời Lục đúng giờ tan làm như cũ.

Thông qua cách này, bọn họ có được sự cân bằng trong thời gian ngắn. Từ góc độ của Hứa Túc Dã, cứ như vậy thì anh có thể chú ý tới thay đổi cảm xúc của Thời Lục mỗi ngày, và cũng có thể theo dõi chặt chẽ trạng thái của cô, không cần lúc nào cũng lo lắng cô sẽ xảy ra chuyện.

Từ góc độ của Thời Lục, chỉ cần đồng ý để Hứa Túc Dã đón đưa, là có thể khiến anh cả ngày không đi theo giám sát. Cuối cùng cô cũng có thể trút ra một hơi, cuộc giao dịch này rất thích hợp.

Hôm nay, trên đường đưa Thời Lục đi làm gặp được đèn đỏ, phải tạm thời dừng xe lại.

Cánh tay của Hứa Túc Dã để ở trên tay lái xe, bên ngoài áo sơ mi trắng lộ ra một cánh tay sắc bén, anh thử thăm dò cô: "Nửa tháng sau, có khả năng anh phải đi một chuyến tới Kỳ Đại."

Vốn dĩ Thời Lục đang nhìn về phía dòng xe cộ cuồn cuộn bên ngoài cửa sổ, nghe vậy, cô bỗng quay đầu nhìn anh.

Cô không nói một lời, nhưng đôi mắt lại lạnh băng và áp lực. Bởi vì trước khi bị anh giám sát, nên khi anh xuất hiện trong vòng tròn cuộc sống của cô, cô sẽ theo bản năng mà nảy sinh ra phản kháng.

Vẻ mặt Hứa Túc Dã bình tĩnh, anh cưỡng ép mình bình tĩnh để nói ra lý do: "Công ty có kế hoạch là sẽ mở ra một cuộc tuyển dụng ở Kỳ Đại."

"Việc này cần anh phải tự mình đi làm sao?"

Đúng thật là Thời Lục không dễ bị lừa.

"Anh sẽ không làm phiền em, em tới hay không cũng được. Anh chỉ muốn về Kỳ Đại."

Lúc này, đèn giao thông đếm ngược đã đếm đến 10 giây cuối cùng, Hứa Túc Dã nói xong rồi nhìn về Thời Lục, sau đó anh quay đi, nhẹ nhàng dẫm lên chân ga.

"Mấy giờ xong?" Đôi mắt Thời Lục từ trên người anh rời đi, cô lại nhìn ra ngoài cửa sổ xe lần nữa.

Cô xuyên qua lớp dán màu đen mà nhìn ra bên ngoài, cảnh sắc bên đường bắt đầu mờ dần ở phía sau.

"Chắc là khoảng 5 giờ rưỡi chiều, sau khi em lên lớp là xong."

Trong tay anh có thời khoá biểu của cô, anh biết rằng chiều hôm đó cô chỉ có một tiết dạy, nó kết thúc vào lúc 4 giờ.

"Tôi tự mình về nhà?"

"Anh đi đón em."

"Vậy chờ anh xong việc thì qua đón tôi, tôi sẽ chờ anh ở văn phòng."

Đây có ý là sẽ không đi tìm anh.

Tuy rằng đã sớm đoán được kết quả, nhưng trong lòng Hứa Túc Dã vẫn khó tránh khỏi cảm giác tiếc nuối.

Anh hít một hơi sâu, tay nắm chặt vô lăng, điều này khiến cho đầu ngón tay anh trở nên hơi trắng.

Buổi tối khi hai người xong việc, trong phòng ngủ cũng không bật đèn.

Đến khi hơi thở ổn định, Thời Lục không chút lưu luyến mà đẩy ng ực Hứa Túc Dã ra, xoay người đi xuống giường.

"Chờ lát nữa hãy đi tắm." Anh nửa ngồi dậy nhìn về phía cô.

Anh muốn ôm Thời Lục một lúc, đặc biệt là sau khi hai người trải qua những việc thân mật như vậy.

Nhưng cô rất nhanh đã đi tắm, sau đó làm việc của mình, vẫn duy trì khoảng cách nhất định với anh.

Thân mật như vậy xong lập tức biến thành cảm giác xa lạ, Hứa Túc Dã không hề thích như vậy.

Thời Lục đi chân trần dẫm lên nền nhà lạnh ngắt, giọng nói so với ngày thường có vẻ khàn hơn: "Tôi không muốn."

Cô cúi đầu tìm dép lê.

Hứa Túc Dã mím môi, sau đó hỏi: "Muốn bật đèn sao?"

"Không cần."

Thời Lục đi vào phòng tắm, đèn trong phòng tắm rất nhanh đã sáng lên. Sau làn kính mờ lộ ra chút ánh sáng ấm áp, mơ hồ là tiếng nước chảy.

Hứa Túc Dã nhìn về hướng cô rời đi, luôn giữ nguyên tư thế ban đầu bất động. Năm phút sau, anh đứng dậy đi đến một phòng tắm khác.

Dòng nước ấm áp chảy xuống người Hứa Túc Dã, trên lưng là những vết cào đỏ tươi ngứa ngáy khiến anh không quá thoải mái.

Anh đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, Hứa Túc Dã hoàn toàn không để ý những thứ xung quanh.

Không thích thân mật cùng anh, điều này cũng không phải là Thời Lục sai. Anh nghĩ.

Sự yêu thích của mỗi người đều không giống nhau, quan điểm của anh trong mắt Thời Lục có lẽ hoàn toàn không cần thiết.

Cũng có lẽ, là yêu cầu của anh càng ngày càng nhiều.

Hứa Túc Dã nhận thấy được, Thời Lục đang dần chấp nhận mình. Không qua vài ngày, hắn cũng đã dần không có cách nào khống chế được tình yêu của mình, bắt đầu tham vọng được voi đòi tiên. Thời Lục có thể yêu anh giống như anh yêu cô.

Nhưng điều này không thực tế, anh và Thời Lục vốn dĩ không giống nhau. Bọn họ từ trước đến nay đều không bình đẳng.

Nếu như anh tiếp tục phóng túng bản thân mình với những suy nghĩ không thực tế như vậy,  sẽ chỉ làm bọn họ dẫm lên vết xe đổ bốn năm trước.

Anh có thể kiềm chế.

Thời Lục không cần cho anh nhiều như vậy, một phần mười, không, 1% yêu cũng đã đủ rồi.

Lúc Hứa Túc Dã tắm xong, trong phòng ngủ chỉ có đèn sáng ở đầu giường. Thời Lục đã lau khô tóc, ngồi ở đầu giường xem điện thoại.

Nghe thấy anh bước vào, cô ngước mắt lên nhìn thoáng qua, rồi tiếp tục nhìn về phía màn hình điện thoại.

Hứa Túc Dã giúp cô giặt sạch sẽ nội y, treo ở trên ban công, sau đó mới đóng cửa, lên giường.

Anh và cô cùng nhau dựa lên đầu giường, cô vẫn duy trì khoảng cách không xa không gần. Có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể lẫn nhau, nhưng hầu như không có tiếp xúc thân thể.

Đây là những gì anh quan sát được, vừa vặn sẽ không khiến cho Thời Lục chán ghét.

Chờ Thời Lục đọc xong tin nhắn, Hứa Túc Dã thấp giọng, nói: "Có khả năng là mẹ anh sẽ đến đây trong vài ngày tới, là vào Tết Thanh Minh sắp tới."

Sự chú ý của cô rời khỏi chiếc điện thoại, cô nhấc lông mi lên, nhìn về phía anh: "Ngày bao nhiêu?"

"Có thể là cuối tuần."

"Ừ."

"Có thể nói chuyện của chúng ta cho mẹ anh biết không?"

Thời Lục nhẹ nhàng chớp mắt, cô bình tĩnh nói: "Anh cứ đến phòng đối diện ở trước đi."

Hứa Túc Dã rơi vào im lặng, môi anh mím thành một đường thẳng tắp.

Bọn họ kết hôn lâu như vậy, cô vẫn không muốn nói cho bất kỳ ai biết, ngay cả người nhà cũng không muốn nói.

Cô vẫn muốn rời khỏi anh sao?

Anh muốn nói gì, nhưng cuối cùng anh vẫn phải nuốt xuống tất cả để thuận theo ý cô: "Ừ."
Bình Luận (0)
Comment