Nhìn Trúng Con Của Đối Tượng Xem Mắt Phải Làm Sao Đây

Chương 68


"Thứ bảy này em có rảnh không?" Mẹ Hạ Kiến Vi bảo anh tìm thời gian dẫn Lục Tri đến nhà ăn một bữa cơm, cho dù sau này bọn họ như thế nào, thì dẫu gì hiện tại hai người họ cũng là nghiêm túc yêu đương, không biết thì thôi, nhưng nếu bây giờ cả nhà đã biết chuyện thì đương nhiên cũng phải cùng nhau ăn một bữa cơm, xem như là ra mắt.
"Dạ? Buổi sáng phải đi dạy thêm cho người ta, buổi chiều không có việc gì, có chuyện gì ạ?" Lục Tri uống một hớp nước ép dưa hấu Hạ Kiến Vi làm, cực kỳ sảng khoái.
Tráng Tráng lười biếng nằm nhoài bên chân Lục Tri ngủ trưa.
"Mẹ tôi bảo tôi dẫn em về nhà ăn một bữa cơm." Hạ Kiến Vi nhìn chăm chăm vào mắt cậu nói, Lục Tri rõ ràng sửng sốt một chút.
Cậu chần chừ hỏi: "Ba mẹ chú biết rồi?"
Hạ Kiến Vi nắm lấy bàn tay hơi lạnh của cậu, nói: "Ừm, em yên tâm, bọn họ không phản đối chúng ta, ngược lại còn sợ tôi dạy hư em, cũng không biết ai mới là con ruột của họ nữa."
Trong mắt Lục Tri toát ra ý cười, "Chú không có dạy hư em, là em cam tâm tình nguyện."
Hạ Kiến Vi bị Lục Tri dỗ đến mở cờ trong bụng, bưng mặt Lục Tri ngã xuống sô pha hôn một hồi lâu.
Tiếng động lớn đánh thức Tráng Tráng, Tráng Tráng lười biếng ngẩng đầu thấy xẻng xúc phân và anh trai xinh đẹp đang gặm miệng nhau, không hiểu gì kêu một tiếng, đáng tiếc căn bản không có ai để ý tới nó.
"Meo~" Tráng Tráng kêu mấy tiếng cũng vẫn không ai thèm để ý đến, cuối cùng lại bật người nhảy lên, nhảy thẳng vào trong lồng ngực hai nhân loại đang gặm miệng nhau, gặm đến quên mình.
Hạ Kiến Vi hoảng sợ, cúi đầu nhìn thì thấy lại là Tráng Tráng nhà anh, đôi mắt to tròn đang ngây thơ nhìn anh.
"Nhóc xấu xa này." Hạ Kiến Vi bật cười, xách Tráng Tráng lên đặt xuống đất.
"Meo~ meo~" Tráng Tráng giơ móng vuốt lên cào Hạ Kiến Vi, vỗ lên mu bàn chân Hạ Kiến Vi bằng thứ mềm mại, đó là đệm thịt của Tráng Tráng.
Hạ Kiến Vi chỉ muốn tiếp tục làm chuyện xấu với Lục Tri cũng bị tên nhóc này phá hỏng bầu không khí.
Lục Tri cầm gậy chọc mèo bên cạnh chơi đùa với Tráng Tráng, Tráng Tráng trái lại rất vui vẻ, Hạ Kiến Vi vô cùng ấm ức ôm lấy eo Lục Tri từ phía sau, cằm không ngừng cọ vào hõm vai Lục Tri.
"Có mèo là không cần bạn trai nữa, số tôi khổ quá mà."
Lục Tri vừa chơi với mèo vừa nghiêng đầu hôn lên môi Hạ Kiến Vi một cái, "Dấm của mèo cũng muốn ăn, chú Hạ đúng là càng sống thụt lùi."

Hạ Kiến Vi không chịu buông tha cọ lên môi Lục Tri, chốc lại hôn cằm Lục Tri, chốc lại hôn cái gáy trắng nõn của Lục Tri, Lục Tri bị anh hôn đến trong lòng cũng ngứa ngáy.
"Tôi không chỉ ăn dấm của mèo, mà tôi còn ăn dấm của giường em, dựa vào cái gì mà nó có thể được em ngủ mỗi ngày." Hạ Kiến Vi dùng răng nanh của mình tinh tế nhay vành tai Lục Tri.
Đây là lần đầu tiên Lục Tri thấy loại dấm độc đáo như vậy, cậu vươn tay nhéo vòng eo săn chắc của Hạ Kiến Vi một cái, "Nói vậy là chú cũng muốn được em ngủ?"
Hạ Kiến Vi tự đào cho mình một cái hố, còn tự mình nhảy xuống, anh mất bò mới lo làm chuồng nói: "Thật ra tôi càng muốn ngủ em hơn."
Bàn tay mát lạnh của Lục Tri bỗng luồn vào trong quần dọc theo eo anh, toàn thân Hạ Kiến Vi nháy mắt cứng đờ, bàn tay kia của Lục Tri có cảm giác tồn tại cực mạnh, thế mà lại còn nhéo trên mông anh một cái.
Suýt chút nữa là Hạ Kiến Vi nhảy dựng lên khỏi sô pha, anh nắm lấy bả vai Lục Tri, cố nén xúc động đẩy người ra, "Rút ra đi."
Lục Tri ôm eo anh, áp anh lên người mình, giọng nói như dòng suối lạnh thầm thì bên tai anh: "Xúc cảm rất tốt, vừa căng lại vểnh."
Lão lưu manh Hạ Kiến Vi không ngờ mình cũng có ngày ngã đài, nào có ai thường đứng bên bờ sông mà không ướt giày bao giờ*, Hạ Kiến Vi bị một câu của Lục Tri chọc cho tai đỏ bừng.
(có nghĩa là bạn thường đi bộ bên bờ sông, dù bạn có cẩn thận đến đâu thì cũng sẽ có lúc sa chân vào dòng nước.

Người ta thường dùng câu này để miêu tả một người thường làm chuyện xấu rồi sẽ có ngày gặp khó khăn)
Cũng may Lục Tri cũng có ý không tiếp tục trêu chọc anh, cậu rút tay ra, ôm Hạ Kiến Vi hô hấp phập phồng, vỗ vỗ lưng anh, "Chỉ đùa một chút thôi, đừng căng thẳng."
Hạ Kiến Vi rất nhanh đã bình tĩnh lại, đẩy Lục Tri ra nhìn chằm chằm cậu, nói: "Trước kia em không phải như thế, chỉ chọc em một cái là em thẹn thùng."
"Chú cũng nói là trước kia, con người sẽ luôn thay đổi, trước đây em không có ý gì với chú thì sao lại nảy sinh dục vọng với chú được, hiện tại chú đã tiến vào lòng em, đương nhiên là em muốn thân mật với chú hơn một chút."
Ngũ quan của Lục Tri anh tuấn xinh đẹp, đôi mắt phượng đẹp đến mức làm tim Hạ Kiến Vi run lên, cậu nói lời này càng làm Hạ Kiến Vi như uống phải rượu mạnh, huyết mạch sôi trào, tim như nổi trống.
Hạ Kiến Vi ghé tới hôn lên môi Lục Tri, môi dán môi, nói: "Em ngọt ngào như vậy, không sợ tôi bị sâu răng sao?"
Lục Tri bật cười, tay từ sau lưng sờ lên xương bả vai của Hạ Kiến Vi, sau đó chui ra cổ áo, nắm lấy gáy Hạ Kiến Vi, ấn anh hôn môi cùng mình.

Lục Tri thoáng tách ra một chút, mang theo âm hơi nói: "Còn có thể ngọt hơn nữa."
"Ưm!" Giây tiếp theo môi Hạ Kiến Vi lại bị Lục Tri hôn thật sâu.
Tráng Tráng duỗi người, kéo dài cơ thể dẻo dai của mình, chán ngán nhìn hai con thú móng vuốt* đang liếm lông cho nhau trên sô pha, ngáp một cái, chỉ chốc lát sau lại ngủ đến chổng bụng lên trời.
(Ancylopoda là một nhóm động vật có vú cổ đại đã tuyệt chủng thuộc bộ guốc lẻ.

Mn search từ 爪兽 này để xem ảnh)
...
"Sao con không nói sớm, quà cáp cũng không kịp chuẩn bị." Lục Thâm không biết Lục Tri đến nhà Hạ Kiến Vi gặp phụ huynh cho tới khi cậu chuẩn bị ra ngoài.
"Ba, chú Hạ nói không cần bận tâm, chú ấy đều chuẩn bị tốt cả rồi." Lục Tri cũng cảm thấy hơi gấp, tính để lát nữa đi mua thì Hạ Kiến Vi lại nói với cậu không cần chuẩn bị gì cả, người đi là được rồi, những thứ khác Hạ Kiến Vi đều đã chuẩn bị tốt.
Vẻ mặt Lục Thâm có phần kỳ quái nhìn cậu, Lục Tri cho y một ánh mắt nghi hoặc.
"Con...! Vẫn luôn gọi Kiến Vi là chú Hạ sao?" Lục Thâm vốn cảm thấy một trưởng bối như mình hỏi Lục Tri vấn đề này quá kỳ quái, nhưng cách xưng hô giữa người yêu như vậy thật sự không có vấn đề sao?
Mặc dù ở trên giường rất có tình thú, ví như Chương Cư Bạch đặc biệt thích gọi y là thầy Lục trên giường.

Khụ, kéo ra xa.
Trên mặt Lục Thâm nóng lên khi nghĩ đến Chương Cư Bạch, Lục Tri không hiểu sao ban ngày ban mặt không xảy ra chuyện gì mà ba cậu lại đột nhiên đỏ mặt, chẳng lẽ trong phòng quá nóng?
"Vâng, sao vậy ạ?" Lục Tri không nhận ra có vấn đề gì.

Lục Thâm muốn nói lại thôi, "Không phải rất kỳ quái sao?"
Lục Tri ngây người một chút mới hiểu ý của Lục Thâm, cậu và Hạ Kiến Vi đều không quá để ý đến vấn đề xưng hô.
Lục Tri lắc đầu, "Không ạ."
Lục Thâm cảm giác mình có hơi lo chuyện bao đồng, "Hai vợ chồng hiệu trưởng Dương rất tốt, con không cần căng thẳng."
Mặc dù Lục Thâm cảm thấy có chút căng thẳng cho Lục Tri, nhưng một bên là hiệu trưởng Dương đã chiếu cố y rất nhiều, một bên là con trai phát triển toàn diện về đức trí thể mỹ, nghĩ đến đây y bỗng thấy bớt căng thẳng.
"Vâng, con không căng thẳng." Lục Tri thật sự không thấy căng thẳng lắm, cậu đã từng gặp ba mẹ của Hạ Kiến Vi, họ đều là người rất tốt, sẽ không làm khó cậu.
Trước khi ra ngoài, Lục Tri bỗng nói với Lục Thâm: "Hôm nào bốn người chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm đi."
Lục Thâm nghe vậy thì ngẩn ra, sau đó mỉm cười nói: "Được."
...
"Đừng căng thẳng, ba mẹ tôi chỉ biết hung dữ với tôi, sẽ không hung dữ với em đâu." Hạ Kiến Vi nắm lấy tay Lục Tri nói.
Lục Tri nghĩ thầm nào có ai lại nói như vậy, cậu bình tĩnh đáp: "Không căng thẳng."
Hạ Kiến Vi nhớ tới một tháng trước khi Diêm Hồng Phi chính thức ra mắt ba mẹ của Du Phinh Phinh đều ngủ không ngon giấc năm đó, Dương Tinh Hà cũng rất căng thẳng trước khi gặp ba mẹ vợ, nên anh theo bản năng cho rằng nhất định Lục Tri cũng rất căng thẳng.
Nhưng cẩn thận quan sát một chút, Lục Tri nói không căng thẳng là thật sự không căng thẳng.
"Năm đó Diêm Hồng Phi ra mắt ba mẹ của Du Phinh Phinh đã sợ tới mức chân cũng mềm nhũn, sao em có thể không căng thẳng chứ?" Hạ Kiến Vi thấy hơi khó tin.
"Em đến cảm ơn bọn họ bằng lòng giao chú cho em, chứ không phải cướp đi con trai của họ, không có gì phải căng thẳng."
"Ầy, đừng tưởng là tôi nghe không hiểu em đang chiếm hời của tôi, em đây là con dâu xấu gặp ba mẹ chồng*, cho là mình đi rước dâu sao?" Hạ Kiến Vi nhéo nhéo tay Lục Tri.
(con dâu dù có xấu xí đi chăng nữa thì sớm muộn gì cũng phải gặp ba mẹ chồng.

Cụm từ này theo nghĩa bóng là con người mãi mãi không thể che giấu khuyết điểm, sớm muộn gì cũng lộ ra; nó cũng có nghĩa là những vấn đề gặp phải sớm muộn gì cũng phải giải quyết.


Trong một số trường hợp nó còn được dùng để nói đùa)
Lục Tri không tranh cãi với anh, chuyện này vẫn phải để lên giường chứng thực.
Dương Bội Nghi và Hạ Quang Nho nhiệt tình chiêu đãi Lục Tri, Hạ Kiến Vi xách hộp quà đứng phía sau, rất giống một anh trai giao hàng.
"Đóng cửa lại, đứng ở đó làm thần giữ cửa à?" Dương Bội Nghi kéo Lục Tri nói chuyện, còn không quên đốp Hạ Kiến Vi đứng ở cửa một câu.
"À." Hạ Kiến Vi không thể không cuối đầu trước hiện thực, nhà bọn họ có thêm người, địa vị của anh trong gia đình không tăng mà còn giảm.
Dựa theo vai vế của Lục Thâm mà nói thì Lục Tri nên gọi Hạ Quang Nho và Dương Bội Nghi là ông bà, dù sao thì Lục Thâm và Hạ Kiến Vi đều cùng thế hệ, còn từng đi xem mắt, Lục Tri lại là con của Lục Thâm.
Nhưng ai bảo Hạ Kiến Vi lại phát rồ đi trêu chọc mầm non trẻ tốt tươi xanh mơn mởn của người ta, vai vế này hoàn toàn rối loạn, nếu Lục Tri xưng hô chú dì với bọn họ, vậy chẳng phải Lục Tri và Lục Thâm cùng thế hệ hay sao, ba con thành anh em? Đại nghịch bất đạo, sẽ bị sét đánh.
"Đều tại anh!" Dương Bội Nghi bỗng quay đầu chỉ vào mặt Hạ Kiến Vi nói.
Hạ Kiến Vi: "???"
Anh nhìn Dương Bội Nghi với vẻ mặt khó hiểu, "Con làm sao?"
Nghe Dương Bội Nghi nói, Hạ Kiến Vi không để bụng trả lời bà, "Chuyện này cũng đơn giản thôi, bảo Tri trực tiếp gọi hai người là ba mẹ không phải được rồi sao?"
Hạ Quang Nho trộm dựng tờ báo trong tay lên, che khuất khuôn mặt, con trai của mình không biết xấu hổ, nhưng ông biết.
Dương Bội Nghi trừng mắt liếc Hạ Kiến Vi một cái, "Không đứng đắn, may mà anh còn ăn nhiều bữa cơm tất niên hơn Tri như vậy, chứ có lớn mà không có khôn."
Hạ Kiến Vi xòe tay, chớp mắt với Lục Tri, như đang nói: Thấy chưa, tôi ở nhà chính là đãi ngộ này.
Lục Tri mím môi cười, Hạ Kiến Vi cũng nở nụ cười theo cậu, Dương Bội Nghi thấy bộ dáng ngốc nghếch kia của con trai mình, không thể không thở dài lần nữa, quả nhiên là lão Hạ kéo thấp gien chất lượng tốt của bà.
"Được rồi, vai vế không quan trọng, Tri cứ gọi chú dì là được, hai người trông trẻ như vậy, có chỗ nào giống ông bà chứ." Hạ Kiến Vi nói năng ngọt ngào là thật, may mà anh cũng nói Lục Tri ngọt, chứ không là không biết còn ai ngọt hơn anh.
Dương Bội Nghi bị viên đạn bọc đường của Hạ Kiến Vi dỗ rất vui vẻ, tự mình xuống bếp làm một bàn đồ ăn, đa số đều là món Lục Tri thích.
"Ta nghe Kiến Vi nói nên đã chuẩn bị mấy món cháu thích ăn, đừng khách sáo, cứ tự nhiên như ở nhà." Dương Bội Nghi đặt những món Lục Tri thích đến trước mặt cậu, cũng không có tự ý gắp đồ ăn cho cậu, Lục Tri không khỏi nhớ tới lúc cậu mới quen Hạ Kiến Vi, Hạ Kiến Vi cũng như thế này, làm người khác rất thoải mái.
Hóa ra người nhà bọn họ đều chu đáo như vậy..

Bình Luận (0)
Comment