Nhịp Tim Anh Rung Động

Chương 10


Tử Đằng lủi thủi trở về văn phòng, dĩ nhiên là khi mọi người chứng kiến cảnh cô đưa “thư tỏ tình” ngay tại sảnh công ty như thế thì họ lại bắt đầu lời ra tiếng vào.
“Là cô ta có phải không? Là người dám đưa thư tỏ tình cho Lâm thiếu gia ngay tại sảnh luôn đấy!“
“Đúng là không biết nhục.

Thế nào cũng bị đuổi việc cho mà xem.“
Mấy người này tại sao không lo làm việc đi chứ, sao cứ thích bàn chuyện của người khác mãi thế! Tôi cầu trời khẩn phật cho bị đuổi việc mà có được đâu chứ.

Nhưng mà, với mức lương như thế thì mình khó lòng mà từ bỏ, mặc dù là hằng ngày sẽ phải đối mặt với anh ta, cô cắn răng suy ngẫm.

Bỗng có một cuộc gọi đến cắt đứt dòng suy nghĩ của Tử Đằng.

Cầm điện thoại lên xem ai gọi, thì ra là người bạn thân cấp ba của cô, Diễm Tinh.

Đôi lúc cô cũng hay gọi điện trò chuyện với Diễm Tinh.
“Mình nghe.”
“Bạn yêu à, mình mới về nước, rất nóng lòng muốn được gặp cậu.


Tối nay đi chơi với mình nhé, sẵn tiện giới thiệu cậu với vài người bạn của mình luôn.”
Qua điện thoại, cũng có thể nhận thấy được sự hào hứng trong giọng nói của Diễm Tinh.

Có vẻ như sau một thời gian không gặp mặt Tử Đằng, cô đã nhớ Tử Đằng nhiều lắm rồi.
“Được.

Cậu đến đón mình nhé? “
“Ừm.”
Đến tối, sau khi tan làm, Tử Đằng đứng trước công ty chờ Diễm Tinh đến.

Một lúc sau thì chiếc xe hơi đậu trước mặt cô, hạ kính xe xuống, nhìn vào bên trong thì thấy Diễm Tinh.

Tử Đằng nhanh chóng lên xe, Diễm Tinh đưa cô đến một quán club khá lớn.

Tử Đằng có chút bỡ ngỡ vì đây là lần đầu tiên cô vào đây.
“Chào mọi người! Đến đông đủ hết rồi, nhập tiệc thôi.”
Diễm Tinh mở cửa phòng nói lớn.
Cô kéo Tử Đằng vào ghế ngồi và bắt đầu giới thiệu Tử Đằng với mọi người.
“Xin giới thiệu với mọi người, đây là Uyển Tử Đằng, cô ấy là người bạn tốt nhất của tôi đấy nhé! Khi đó tôi khá nghèo, nên làm gì cũng bị mọi người hắt hủi, khinh miệt, nhưng chỉ riêng Tử Đằng đây, đã giúp đưa tôi đến phòng y tế khi tôi đến kì.

Kể từ lúc đó tôi đã xác định được cô ấy và tôi sẽ là chị em suốt đời.”
Diễm Tinh nằm lấy tay Tử Đằng nói.

Mọi người xung quanh sau khi nghe câu chuyện của cô thì trầm trồ, ngưỡng mộ tình bạn đẹp đẽ giữa hai người họ.
“Wow, thật cảm động.”
“Tình bạn của hai người đẹp quá nhỉ.”
“Giờ Tử Đằng cũng đã trở thành nhân viên của Lâm thị rồi, mình tự hào lắm, cậu cũng nở mày nở mặt với mọi người.”
Diễm Tinh ôm Tử Đằng vào lòng vỗ vỗ lưng.
Câu nói của Diễm Tinh vô tình làm cô nhớ đến việc thăng chức kia.


Trong đầu Tử Đằng vẫn còn rối bời về chuyện đó, phải suy nghĩ thật kỹ trước khi đưa ra câu trả lời mới được.
“Đến đây mà không uống là không nên đâu đấy, phải chung vui với mọi người chứ.”
Diễm Tinh vừa nói vừa đưa ly lon bia cho Tử Đằng.

“Mình uống ít thôi nhé.”
Cô gật đầu, cầm lấy lon bia từ tay Diễm Tinh.
Tuy là ở một nơi nhộn nhịp như vậy, nhưng trong lòng Tử Đằng vẫn còn vướng bận chuyện đó nên không thể nào vui nổi.

Thế là cô quyết định về nhà sớm một chút, mặc dù là ngày mai cô không cần phải đi làm.
“Diễm Tinh này, mình về trước nhé, ngày mai...!mình phải đi làm.”
Tử Đằng cười nói với cô, ánh mắt có chút gì đó đượm buồn.

Diễm Tinh liền để ý đến điều đó, vươn tay vuốt nhẹ tóc cô.
“Cậu hẳn đã khá mệt mỏi khi làm việc ở đó rồi nhỉ, nếu gặp chuyện gì khó khăn hay cần tâm sự thì cứ gọi mình.”
“Ừm.”
Tử Đằng gật đầu rồi đi ra ngoài.

Đang đi như thế thì đột nhiên có một bàn tay ai đó nắm tay cô kéo ngược lại.

Tử Đằng quay người lại xem thì thấy Bình Quý, anh trai trên danh nghĩa của cô.
Mấy năm rồi không gặp, sao lại gặp anh ta ở đây chứ? Cô cau mày nhìn sang chỗ khác.

"Sao cô lại đến chỗ này? Nơi đây không dành cho cô."
Bình Quý có chút bất ngờ khi gặp Tử Đằng ở chỗ này, một người con gái đơn thuần như cô thì không thể nào ở cái nơi này được.
"Tôi muốn đi đâu thì thì, anh cần gì phải quan tâm."
Tử Đằng vùng tay ra khỏi tay của Bình Quý, lớn giọng nói.
"Đúng là chuyện của cô, nhưng cô phải nghĩ đến dì Thanh chứ, dì ấy sẽ nghĩ như thế nào nếu cô vào cái nơi khỉ ho cò gáy này!"
Nghe anh nhắc đến mẹ của mình thì cô sững người, khó chịu nhìn Bình Quý.
"Tôi đưa cô về."
"Không cần, tôi với anh như người dưng nước lã, việc gì anh phải đưa tôi về."
Tử Đằng nói xong liền rời đi.
Mở miệng ra là dì Thanh, cái người đó rõ ràng là mẹ của tôi.

Tôi chỉ còn mỗi một mình bà ấy mà các người cũng cướp đi, anh đúng là đồ ác độc.

Mình quyết định rồi, dù có thế nào thì mình cũng không được từ bỏ, cho dù có đối mặt với anh ta hàng ngày, mình cũng cam lòng.

Tử Đằng nghĩ thầm trong đầu, nuốt ngược nước mắt vào trong..

Bình Luận (0)
Comment