Nhịp Tim Anh Rung Động

Chương 67


Tối đến, khi chưa bước chân vào nhà là Tử Đằng đã lấy điện thoại gọi điện cho Hà Thanh rồi, một tay mở khóa, một tay cầm điện thoại chờ người bên đầu dây bắt máy.
“Alo? Chuyện của An thị… bên con như thế nào rồi? Họ có cho An thị vay mượn không?”
Khi vừa bắt máy lên, Tử Đằng chưa kịp mở miệng nói gì về chuyện đó thì Hà Thanh đã nhanh miệng nói trước.

Cô khựng người một vài giây rồi giải đáp cho câu hỏi của bà.
“Mẹ đừng lo, con đã nói với Lâm tổng rồi, anh ấy đồng ý.”
Hà Thanh vui mừng nói:
“Cảm ơn con nhiều lắm.

Thật sự nếu không có con thì mẹ cũng chẳng biết phải làm thế nào để giúp đỡ họ nữa.” - Hà Thanh im lặng một lúc như chợt nhớ ra điều gì đó, bà nhẹ giọng hỏi - “Tử Đằng à, con… có thấy khó xử không? Mẹ có làm phiền con quá không?”
Phiền à? Mình thậm chí còn không dám nghĩ đến từ đó.

Mình chỉ đơn giản là muốn mẹ vui thôi, nhưng dĩ nhiên nó sẽ đi đôi với cái giá rất đắt.

Lúc nào cũng như thế, Tử Đằng cười khổ nghĩ thầm.
“...Dạ không ạ, Lâm tổng vốn cũng rất xem trọng An thị, anh ấy hi vọng An thị sẽ vượt qua khó khăn lần này.”
Cô im lặng hồi lâu, rồi đều giọng đáp.
“Vậy… chuyện mẹ nhờ con giúp, con đừng nói cho ai biết nhé.


Đặc biệt là bên An gia, mẹ sợ…”
Mẹ lo gì chứ, cả đời này con cũng chẳng dám mang chuyện đó ra nói.

Bởi vì bây giờ giữa mình và anh ấy không đơn giản chỉ là cấp trên và cấp dưới, Tử Đằng thầm nghĩ.
“Không sao đâu mẹ, con biết mà, con sẽ không nói cho ai nghe đâu.”
“Thế là tốt rồi, cảm ơn con lần nữa.

Con ngủ ngon nhé, mẹ cúp đây.”
“Vâng, mẹ…”
Tút tút tút…
Câu chúc “mẹ ngủ ngon” của Tử Đằng còn chưa kịp nói hết đã bị Hà Thanh cúp ngang, khiến trong lòng cô trở nên hụt hẫng, buồn rầu khó tả.
Chắc là mẹ vui quá nên mới thế thôi.

Chuyện của mẹ xem như xong rồi đi, còn tương lai sắp tới của mình… phải tập làm quen dần thôi, Tử Đằng cười khổ tự nhủ.
[...]
Hôm sau, tại văn phòng tổng giám đốc của An thị, Bình Quý đang ngồi vò đầu bức tóc xem hàng tá văn kiện đang chất đống trên bàn.

Đột nhiên cô thư ký của anh quên mất cả phép tắc mà mở cửa xông vào.
“An tổng có tin gấp, Lâm tổng muốn gặp mặt anh ở Lâm thị vào lúc mười lăm giờ hôm nay!”
Cô ấy vừa nói vừa thở dốc, vẻ mặt lộ ra sự bất ngờ và vui mừng.

Bình Quý nghe xong tin cũng ngạc nhiên không kém cô ấy.

Anh gấp gáp nói:
“Lập tức gọi lại báo tôi sẽ đến.”
Sao bên Lâm thị đột nhiên chủ động muốn gặp mình trong hoàn cảnh này nhỉ? Chẳng lẽ… Bình Quý trầm ngâm nhìn trần nhà ngẫm nghĩ.
Đến chiều, mặc dù vẫn chưa đến giờ hẹn, nhưng Bình Quý đã có mặt ở Lâm thị sớm hơn mười phút.

Lòng thầm nôn nóng, anh sải chân bước nhanh đến chỗ tiếp tân.
“Anh cần giúp gì ạ?”
Cô ấy mỉm cười nhẹ nhàng hỏi.
“Tôi có hẹn với Lâm tổng lúc mười lăm giờ hôm nay.”
“Vâng, anh chờ tôi một lát, tôi sẽ xác nhận lại và liên lạc với Lâm tổng ạ.” - Cô gái ấy nói rồi lật xem danh sách dò tìm - “Ngài là An tổng phải không ạ?”
“Phải.”

“Tôi sẽ liên lạc với Lâm tổng để xem ngài ấy có đang bận gì không, anh ra ghế đằng kia ngồi chờ giúp tôi nhé.”
“Cảm ơn.”
Bình Quý gật đầu, đi đến chỗ ngồi.

Khoảng một lúc sau thì Hà Anh xuống đưa anh lên gặp Khang Dụ.

Bước vào phòng, Bình Quý thấy Khang Dụ đang ngồi nghiêm mặt nhìn anh, hai tay chống lên bàn đan xen.
“Chào An tổng, ngồi đi.”
Anh hướng tay về chiếc ghế đối diện mình mời Bình Quý ngồi.

Anh tiến đến ghế ngồi, lập tức chú ý đến tập hồ sơ được đặt bên cạnh Khang Dụ.
“Hẳn anh cũng biết tôi gọi anh tới đây là vì gì nên tôi sẽ vào thẳng vấn đề.

Tôi sẽ cho An thị vay tiền, nhưng đổi lại phải cho tôi ba mươi phần trăm cổ phần của An thị.”
Giọng Khang Dụ trầm bổng, nhướn mày nhìn Bình Quý.
“Việc này… Tại sao anh lại giúp An thị? Đây là một quyết định rất liều lĩnh, bộ anh không sợ sau khi cho vay, tôi vẫn không thể khôi phục lại chỗ đứng của An thị sao?”
“Tôi vẫn có thể thay đổi ý định bất cứ lúc nào.

Thế… ý anh sao đây?”
Bình Quý im lặng một lúc lâu rồi nói:
“...Tôi đồng ý.”
“Vậy đây là hợp đồng, anh xem kỹ rồi ký vào đấy.

Tiền vay sẽ được chuyển vào tài khoản của An thị.”

Khang Dụ đẩy tập hồ sơ sang cho anh.

Bình Quý mở ra đọc hết nội dung trong hợp đồng, sau khi xem xét kỹ lưỡng rồi anh mới đặt bút ký.
“Cảm ơn Lâm thị đã giúp đỡ.”
“Đôi bên cùng có lợi thôi.

Đã xong việc rồi, anh có thể đi về.”
Bình Quý cúi nhẹ đầu chào Khang Dụ, trong thâm tâm đã có mấy phần nhẹ nhõm.

Thứ quan trọng nhất bây giờ đã có, vực dậy công ty thành công hay không đều phụ thuộc vào khả năng của anh.
Sau khi Bình Quý ra khỏi phòng, Khang Dụ liền thuần thục nhấn một dãy số quen thuộc mà anh nhớ như in trong đầu.
Tử Đằng đang tập trung làm việc thì bị tiếng chuông điện thoại bàn làm phiền.
“Alo?”
“Tối nay anh có việc bận nên về trễ nên không đưa em về được, em tự bắt xe đến Amour Mansion nhé.

Khu C, phòng 520, em không cần mang gì đâu, mọi thứ có sẵn trong đó.”
Nói xong Khang Dụ liền cúp máy, Tử Đằng cũng ngơ ngác, mãi một lúc sau mới tiêu hóa hết câu nói của anh.
Hi vọng là ngày đầu tiên ở đó sẽ không có chuyện gì không may xảy ra, Tử Đằng thầm nghĩ..

Bình Luận (0)
Comment