Nhớ Chàng Khiến Ta Già Đi

Chương 18

Sở Quý Uyên nhìn nàng ta, ánh mắt tựa như được tôi luyện bằng băng giá, đôi môi mỏng khẽ mở, giọng nói lạnh lùng: " Ta với ngươi khi trước không phải là yêu. Ngươi chẳng qua là đang không cam lòng mà thôi."  

"Giờ mọi chuyện đã rõ, Giang tiểu thư tùy ý."  

Nói xong, hắn xoay người, tựa như không muốn nhìn nàng ta thêm một lần nào nữa, im lặng bước đi.  

Giang Doanh Doanh nhìn bóng lưng hắn. Nàng ta như mất hết sức lực mà quỵ xuống đất, hai tay siết chặt vào nhau.  

Nước mắt âm thầm rơi, đôi môi run rẩy thầm thì: "Không thể nào..."  

Tối hôm đó, Hồng công công đẩy cửa ngục, nhìn người đang ngồi nhắm mắt trên giường, nhẹ giọng nói: "Sở đại nhân, Hoàng thượng đã thu hồi thánh chỉ, ngài hãy về nhà đi."  

Sở Quý Uyên mở mắt, ánh mắt vẫn lãnh đạm: "Vì sao?"  

Hồng công công ngập ngừng một lúc, chỉ đáp: "Chuyện này nô tài không thể nói rõ."  

"Chỉ là Hoàng thượng nhắn rằng, ngài còn trẻ, con đường phía trước còn nhiều lựa chọn. Một bước đi sai có thể dẫn đến tai họa, từ nay đừng hành động bốc đồng nữa."  

Sở Quý Uyên cúi đầu trầm ngâm, một lát sau đứng dậy, vén áo quỳ xuống đất, cúi đầu thật sâu: "Sở Quý Uyên xin đa tạ Hoàng thượng đã chỉ dạy."  

Bảy ngày sau, tại thôn Tô gia.

Sau khi rời khỏi Kinh thành, Tô Vãn Phù trực tiếp trở về thôn Tô gia.  

Năm mười lăm tuổi, nàng rời nhà lên Kinh thành mưu sinh, thời gian ở bên gia đình chẳng được bao nhiêu, sau khi kết hôn lại càng hiếm khi trở về.  

Nhìn cảnh vật trước mắt đã mờ nhạt trong ký ức, trong lòng nàng dâng lên muôn vàn cảm xúc.  

Tô Vãn Phù hít một hơi thật sâu, sau đó đẩy cửa nhà: "Cha, nương, Vãn Phù đã về."  

Nghe thấy giọng nói, Tô mẫu từ từ bước ra từ trong nhà, vừa nhìn thấy nàng, nước mắt đã tràn khỏi khóe mắt.  

Tô Vãn Phù cũng không kìm được mà mắt đỏ hoe, trên mái tóc nương đã lốm đốm nhiều sợi bạc.  

Tô mẫu ngẩn người một lúc, đưa tay ôm chặt lấy nàng vào lòng: "Vãn Phù, cuối cùng con cũng nhớ đường về nhà sao!"  

Tô Vãn Phù nhất thời cảm thấy mình nợ cha nương quá nhiều, nàng nghẹn giọng: "Là lỗi của con, đều là lỗi của Vãn Phù."  

Nghe vậy, Tô mẫu liền bật khóc, nhưng ngay sau đó bà lau nước mắt, khẽ thở dài: "Người già rồi, mắt cũng mau chảy nước. Con về là tốt rồi."  

Nói xong, Tô mẫu đưa mắt nhìn ra sau lưng nàng vài lần, rồi hỏi: "Sở đại nhân đâu? Sao không cùng con trở về?"  

Nghe mẹ nhắc đến Sở Quý Uyên, ánh mắt Tô Vãn Phù thoáng chút né tránh, vội vàng chuyển chủ đề: "Nương, sao con không thấy cha?"  

Tô mẫu không để ý gì khác thường, chỉ nghĩ rằng Sở Quý Uyên bận công vụ nên không thể đi cùng.  

"Cha con chắc lại sang nhà tiên sinh dạy học để chơi cờ rồi."  

Nghe vậy, khóe môi Tô Vãn Phù nở nụ cười: "Liễu tiên sinh vẫn ở trong thôn sao?"  

"Đúng vậy, bao nhiêu năm rồi, con vẫn là do Liễu tiên sinh dạy chữ mà."  

Vừa nói, Tô mẫu vừa cười rồi đi vào bếp chuẩn bị bữa cơm, nữ nhi đã về, đương nhiên phải nấu những món ngon nhất.  

Tô Vãn Phù trở lại phòng ngủ của mình, mọi thứ vẫn ở nguyên vị trí như trước, chỉ khác là không có một hạt bụi nào.  

Mỗi góc nhỏ đều toát lên sự yêu thương chăm sóc của mẫu thân nàng.  

Nghĩ đến đây, sống mũi Tô Vãn Phù lại cay cay, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt dần ngấn lệ.  

Chiều muộn.

Tô mẫu đã chuẩn bị xong bữa cơm, nhưng Tô phụ vẫn chưa trở về. Tô mẫu liền nói với Tô Vãn Phù: “Vãn Phù, con ra ngoài tìm cha về, ăn cơm tối."  

"Dạ!" Tô Vãn Phù đáp lời rồi bước ra ngoài.  

Ánh chiều tà nhuộm đỏ đỉnh núi phía Tây, bầu trời xanh thẳm lơ lửng những đám mây trắng lớn, phản chiếu ánh hoàng hôn, tạo nên màu đỏ rực như ngọn lửa.  

Tô Vãn Phù chậm rãi bước đi, cảm nhận sự yên bình đặc trưng của thôn nhỏ.  

Theo trí nhớ, nàng tìm đến trước cửa nhà Liễu tiên sinh, vừa định gõ cửa thì cánh cửa bất ngờ được mở ra từ bên trong.  

Ngẩng đầu lên, nàng bất chợt chạm phải một đôi mắt nâu sẫm.  

Nam tử cũng đang nhìn nàng, ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung. Sau một thoáng sững sờ, nam nhân đột ngột mở miệng: "Tiểu Đậu Nha, sao ngươi lại trở về?"  

Bình Luận (0)
Comment