Nhớ Chàng Khiến Ta Già Đi

Chương 20

Tô Vãn Phù ngây người, quay đầu lại liền bắt gặp một đôi mắt lạnh lẽo, mang chút hàn ý.
Nàng thoáng kinh ngạc, sau đó lông mày chặt lại.
Sở Quý Uyên treo một nụ cười chuẩn mực trên mặt, hắn khẽ giọng chào: “Nhạc phụ, nhạc mẫu.”
Tô mẫu vừa nhìn thấy Sở Quý Uyên thì vui mừng không thôi, bà vội vàng đứng dậy nghênh đón.
“Quý Uyên cũng tới rồi, sao Vãn Phù không báo trước với chúng ta? Không chờ đại nhân cùng ăn, thật sơ suất quá.”
Sở Quý Uyên hiếm khi dịu giọng: “Là con muốn Vãn Phù tạo bất ngờ cho nhạc phụ nhạc mẫu, không trách nàng ấy được.”
Vừa nói, hắn vừa đưa lễ vật trong tay cho Tô mẫu.
Tô mẫu mỉm cười nhận lấy: “Được, được, con về là tốt rồi, hà tất mang theo những thứ này. Người một nhà sao khách sáo thế.”
Tô phụ ngồi ở bàn, cười lớn: “Được rồi, được rồi, đừng khách sáo nữa. Đồ ăn nguội hết cả rồi, mau ngồi xuống đi.”
...
Sở Quý Uyên bước lại gần, lúc này mới nhận ra bên cạnh Tô Vãn Phù còn có một nam tử khác.
Ánh mắt hắn khẽ nheo lại, trong đôi đồng tử ánh lên vẻ cảnh giác, nhưng rất nhanh liền lấy lại vẻ bình thản, cười nói: “Không ngờ trong nhà có khách. Vị này là…?”

Lời nói vừa thốt ra, hắn không chút dấu vết ngồi xuống cạnh Tô Vãn Phù, sát bên nàng.
Liễu Minh Giác nhìn Sở Quý Uyên, ánh mắt vô tình quét qua đánh giá hắn, khóe môi vẫn giữ nụ cười ôn hòa.
“Tại hạ Liễu Minh Giác, từ nhỏ lớn lên cùng Tiểu Đậu Nha. Theo lý, có thể xem là thanh mai.”
Giọng nói của y vang lên rõ ràng, hai chữ cuối lại nhấn mạnh thêm.
Nhìn sắc mặt Sở Quý Uyên trầm xuống, y như sực nhớ ra điều gì, cười nhạt: “Hồi
nhỏ quen gọi Vãn Phù là Tiểu Đậu Nha, nhất thời không sửa được, thất lễ rồi.”
Không khí lập tức ngập tràn khói thuốc súng, bầu không khí bỗng trở nên cứng ngắc.
Tô Vãn Phù vội vàng chen ngang: “Ăn cơm trước đi, nếu không đồ ăn sẽ nguội mất.”
Tô mẫu cũng nhận ra sự bất thường, liền nhanh chóng hòa giải: “Đúng vậy, mọi người ăn nhiều một chút.”
Ánh mắt Liễu Minh Giác khẽ lóe lên, khóe môi cong lên một đường duyên dáng.
“Ta nhớ hồi nhỏ Tiểu Đậu Nha thích ăn thịt nhất. Ăn nhiều một chút đi.”
Vừa nói, y vừa gắp một miếng thịt đặt vào bát Tô Vãn Phù, nở nụ cười dịu dàng.
Tô Vãn Phù thoáng sửng sốt, đôi môi khẽ hé, vừa định nói gì đó...
Bên cạnh, một bóng dáng khẽ động, một miếng rau xanh đã được thêm vào bát của nàng.
Sở Quý Uyên sắc mặt trầm xuống, giọng nhạt nhẽo: “Huynh cũng nói đó là chuyện
hồi nhỏ. Giờ nàng thích ăn thanh đạm hơn.”
Liễu Minh Giác liếc nhìn hắn, bàn tay đang cầm đũa siết chặt thêm một chút.
“Thật sao?”
Tô Vãn Phù đau đầu không thôi, chỉ muốn úp mặt vào bát cơm để trốn tránh.
...
Sau bữa cơm, tại sân sau.
Tô Vãn Phù kéo Sở Quý Uyên ra một góc, giọng nhỏ nhẹ nhưng đầy nghiêm túc:
“Ngài đến đây làm gì?”
Họ đã hòa ly, rõ ràng nàng đã để hắn và Giang Doanh Doanh được toại nguyện, cớ sao vẫn không buông tha cho nàng?
Sở Quý Uyên khẽ cong môi, giọng nói êm ái nhưng từng từ đều sắc bén: “Lâu rồi ta chưa tới thăm nhạc phụ nhạc mẫu. Huống hồ, thê tử của ta ở đây, ta sao có thể để
nàng về một mình?”

Giọng nói của hắn giống như băng đang tan chảy, từng mảnh vụn nhỏ ma sát nơi cuống họng.
Nghe vậy, Tô Vãn Phù nhíu mày thật sâu, vừa định phản bác thì từ phía sau vang lên một giọng nói.
“Tiểu Đậu Nha, sao ta chưa từng nghe muội nói mình đã thành thân rồi?”
Liễu Minh Giác từ từ bước tới, khóe môi vẫn giữ nụ cười như thường lệ.
Tô Vãn Phù nhìn y, muốn nói lại thôi.
Yết hầu của Sở Quý Uyên khẽ động, ánh mắt biến đổi trong nháy mắt, nhàn nhạt đáp:
“Có lẽ ngươi không phải người quan trọng, nên không cần phải thông báo.”
Nghe xong, sắc mặt Liễu Minh Giác lập tức sa sầm.
Tô Vãn Phù thấy vậy, lông mày càng nhíu chặt, trong giọng nói mang theo chút bực bội:
“Đủ rồi, Sở đại nhân, ngài quá đáng lắm rồi! Chúng ta đã hòa ly rồi!”
Liễu Minh Giác nghe vậy, khẽ nhướng mày, ánh mắt càng thêm ý cười.
Đôi mắt đen sâu thẳm của Sở Quý Uyên không rời khỏi Tô Vãn Phù, cả người hắn tỏa ra khí lạnh.
Nàng nóng lòng muốn phủi sạch quan hệ với hắn trước mặt nam tử này đến thế sao?
Hắn tiến lên, một tay ôm lấy eo Tô Vãn Phù, ghé sát bên tai nàng, giọng nói nguy hiểm cất lên: “Ta còn chưa ký vào hòa ly thư, làm sao tính là đã hòa ly được?”
“Hay là phu nhân muốn sau lưng ta, nuôi dưỡng một nam sủng bên ngoài?”

Bình Luận (0)
Comment