Nhớ Chàng Khiến Ta Già Đi

Chương 36

Sở Quý Uyên dìu ông ra sân, Tô mẫu đứng một bên nhìn Tô Vãn Phù và Sở Quý
Uyên, chậm rãi nói: “Vãn Phù, đại nhân, những ngày qua thật nhờ ơn hai con.”
“Làm phiền hai con quá lâu, chỉ e công việc ở Kinh thành đã chất đống. Sau này ta
cũng có thể tự mình chăm sóc ông ấy, hai con hãy trở về kinh trước đi.”
Tô Vãn Phù nghe vậy, có chút do dự. Nàng vẫn muốn ở lại thêm vài ngày, nhưng
khi ngước mắt nhìn Sở Quý Uyên, trong lòng nàng lại nghĩ đến chuyện chức Đại
Lý Tự Khanh mà nàng vẫn chưa thể yên lòng.
Đã lâu như vậy, cũng nên trở về kinh để giải quyết chuyện này.
Sở Quý Uyên đứng bên cạnh, hiểu rõ suy nghĩ của nàng, liền nhẹ giọng nói:
“Nếu nàng muốn ở lại, hãy ở thêm vài ngày. Không cần vì ta mà miễn cưỡng,
chuyện Đại Lý Tự ta đã quyết định rồi.”
Tô Vãn Phù lắc đầu: “Ta không cần ngài từ quan vì ta.”
Những gì nàng mong muốn, chưa từng là sự nhường nhịn của Sở Quý Uyên.
Sau chuyện này, điều nàng theo đuổi chỉ là một lòng thanh thản.
Nếu có người khác còn nghi ngờ nàng và Sở Quý Uyên có tư tình khi cùng xử án,
thì cứ việc tránh xa nàng.
Hà tất phải dè dặt tránh nghi ngờ, người chân thành tự khắc sẽ nhìn thấu.
Sở Quý Uyên cúi mắt, im lặng như thể không nghe thấy.

Tô Vãn Phù biết, tuy hắn không nói, nhưng tính tình hắn vô cùng cố chấp. Nàng
thở dài: “Quý Uyên, ta không cần ngài làm đến mức này. Nếu ngài thực sự từ quan
vì ta, chuyện này sẽ mãi mãi là vết gợn trong lòng ta.”
Sở Quý Uyên hơi nhíu mày: “Sẽ không.”
“Ta sẽ.” Tô Vãn Phù ngắt lời hắn.
“Điều ta cần không phải là sự nhượng bộ của ngài, mà là sự bình đẳng.”
“Ta muốn ngài nhìn ta một cách bình đẳng. Ta không phải thê tử cần ngài bảo vệ.”
Nàng khẽ nói: “Nếu ngài thực sự từ quan vì ta, ta làm sao đối mặt với phụ mẫu
ngài, làm sao đối mặt với chính mình?”
“Từ nay về sau, mỗi lần nghĩ đến, ta sẽ càng thêm áy náy với ngài. Đó không phải
là tình yêu.”
Sở Quý Uyên lặng lẽ nhìn nàng.
Tô Vãn Phù nhìn thẳng vào mắt hắn, khẽ mỉm cười: “Vậy nên, đại nhân à, hãy trở
về đi.”

Xe ngựa lăn bánh suốt bốn ngày, cuối cùng cũng đến cổng Kinh thành.
Tô Vãn Phù hơi mệt mỏi nói: “Mấy ngày qua như thể đã ngồi hết số lần đi xe ngựa
trong đời.”
Sở Quý Uyên đưa tay xoa bóp eo đau nhức của nàng, giọng điệu thản nhiên: “Ngồi
xe ngựa không đau lưng, chỉ có cưỡi ngựa mới đau.”
Trong lời nói, ngầm chứa ý ghen tuông.
Tô Vãn Phù cảm thấy dễ chịu, nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của hắn mà không nhịn
được cười.
“Cơn ghen này ở đâu ra vậy, sao mà chua đến thế?”
Sở Quý Uyên mặt trầm xuống, rụt tay lại.
Tô Vãn Phù nắm lấy tay hắn, cười nói: “Ta và Minh Giác chỉ là bằng hữu. Hôm đó
cùng cưỡi một con ngựa, cũng chỉ vì ta quá gấp gáp mà thôi.”
Sở Quý Uyên liếc nhìn nàng, nắm chặt tay nàng: “Nếu lần sau có việc gấp, hãy đến
tìm ta.”
Tô Vãn Phù mỉm cười khẽ: “Được.”
Giữa lúc nói chuyện, xe ngựa đã vào thành.
Tô Vãn Phù vén rèm lên, thấy trên các con đường lớn nhỏ trong thành đều trải
thảm đỏ, tò mò hỏi: “Đây là tiểu thư nhà ai xuất giá, mà náo nhiệt thế này?”
Ánh mắt Sở Quý Uyên nhìn nàng dịu dàng: “Là phu nhân của Đại Lý Tự Khanh
xuất giá.”

“Phu nhân của Đại Lý Tự Khanh?”
Tô Vãn Phù sững sờ, chưa kịp phản ứng thì đã bị Sở Quý Uyên ôm vào lòng.
“Hôn lễ hôm nay, liệu có làm nàng cảm động? “
“Những chuyện bốn năm trước đều là ta phụ lòng nàng. Giờ đây, từng chút từng
chút ta sẽ bù đắp, liệu có quá muộn?”
Tô Vãn Phù dựa vào lòng hắn, đôi mắt cay cay.
Sở Quý Uyên khẽ vuốt má nàng: “Từ ngày thành thân, chúng ta bắt đầu lại từ đầu,
được không?”
Tô Vãn Phù nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi thảm đỏ trải dài mười dặm, bật cười nhẹ
nhàng trong làn nước mắt: “Được.”
[Toàn Văn Hoàn]

Bình Luận (0)
Comment