Nhớ Chàng Khiến Ta Già Đi

Chương 5

Nỗi ấm ức bị dồn nén bấy lâu nay cuối cùng cũng bùng nổ. Đôi mắt Tô Vãn Phù đã ngập tràn lệ nóng, nàng nghẹn ngào nói: “Đại nhân cho rằng đối xử với ta như vậy là công bằng sao?”  

Sở Quý Uyên nghe từng lời chất vấn của nàng, chân mày nhíu chặt lại.  

Hắn không muốn tranh cãi, nhưng nàng lại lẫn lộn công và tư vào với nhau.  

Sau một hồi im lặng, Sở Quý Uyên lạnh nhạt đáp: “Năm ngày sau sẽ mở đường xử án, nếu nàng vẫn không thể đưa ra bằng chứng xác thực, vụ án này sẽ giao cho Giang Doanh Doanh.”  

Dứt lời, hắn quay lưng đi thẳng về phía thư phòng.  

Nhìn bóng lưng Sở Quý Uyên, tầm mắt Tô Vãn Phù dần nhòe đi bởi nước mắt.  

Giữa họ, từ khi nào đã trở nên như thế này?  

...

Ngày hôm sau

Tô Vãn Phù đến phủ của Lưu lão gia, giọng nói khẩn thiết: “Còn bốn ngày nữa là đến ngày mở đường xử án, xin ông hãy nói rõ tất cả những gì ông biết, để ta có thể thay ông kiện cáo.”  

Lưu lão gia ung dung nâng tách trà, chậm rãi nói: “Nếu ta không nói thì sao?”  

Tô Vãn Phù nhíu mày, nghiêm nghị đáp: “Nếu ông không nói, làm sao có thể điều tra, làm sao tìm được hung thủ?”  

Lưu lão gia hừ lạnh, cười khẩy: “Ta vốn không mong ngươi giúp được ta.”  

Tô Vãn Phù ngây người, nhất thời tưởng mình nghe nhầm: “Ông nói gì cơ?”  

Lưu lão gia liếc nhìn nàng, giọng điệu châm chọc: “Vì vụ án của Cao lão gia, ngươi giờ đây đã mang tai tiếng, chẳng cách nào minh oan. Làm sao ta biết được ngươi không bị tên Cao lão gia kia mua chuộc? Sau đó nếu lại bị tên tiểu tặc kia mua chuộc nữa, chẳng phải ta sẽ trở thành kẻ chịu thiệt sao? Muốn ta nói gì, hãy bảo Giang cô nương đến tìm ta, nếu không, ta sẽ không hé môi nửa lời.”  

Tô Vãn Phù nghe vậy, lòng trĩu nặng, tất cả lời muốn nói đều nghẹn nơi cổ họng.  

Lưu lão gia thấy nàng không đáp, lạnh lùng nói: “Lời đã nói rõ. Người đâu, tiễn khách!”  

Dứt lời, ông ta đứng dậy rời đi.  

Tô Vãn Phù còn định nói gì đó, nhưng ngay sau đó, đám gia nhân đã vây quanh nàng.  

“Tô tiểu thư, mời!”  

Nàng mím chặt môi, đầu ngón tay trắng bệch.  

...

Trên phố

Tô Vãn Phù thất thần bước qua khu chợ đông đúc, trong đầu không ngừng vang vọng lời nói của Lưu lão gia.  

Khi nàng trở về thư quán, đã thấy bên ngoài tụ tập đông người.  

Vừa thấy nàng, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về, mang theo sự kỳ lạ.  

Giữa đám đông, Sở Quý Uyên và Giang Doanh Doanh đứng cạnh nhau, vẻ mặt nghiêm trọng.  

Tô Vãn Phù chen vào đám đông, bước đến gần Sở Quý Uyên hỏi: “Lại xảy ra chuyện gì nữa sao?”  

Sở Quý Uyên không nói gì, nhưng sắc mặt càng lúc càng tối, đôi mắt sâu như mực dường như sắp tràn ra nỗi giận dữ.  

Giang Doanh Doanh ở bên nhìn nàng, ánh mắt u ám khó lường, nhắc nhở: “Tô tỷ tỷ, thư quán tuy là của tỷ, nhưng cũng nằm trong sự quản lý của Đại Lý Tự. Tỷ nên xử lý tốt chuyện của mình, đừng khiến Kinh thành thêm rối ren. Sở đại nhân còn rất nhiều công việc, không thể lúc nào cũng vì tỷ mà bận tâm.”  

Nghe vậy, Tô Vãn Phù đầy vẻ khó hiểu: “Vụ án của Lưu lão gia còn bốn ngày nữa mới xử, lại có chuyện gì xảy ra?”  

Nàng bước lên, tách đám đông ra, trước mắt là cửa thư quán bị tạt đầy mực đỏ.  

Những dòng chữ đỏ chói đập vào mắt: “Đảo lộn trắng đen, bịa đặt ngụy biện, loại tụng sư vô liêm sỉ, cút khỏi Kinh thành!”  

 

  6

Tô Vãn Phù nhìn những chữ đỏ chói đầy gai mắt trước mặt, ánh mắt nàng đột ngột rung lên.  

Tại sao lại thành ra thế này?

Giang Doanh Doanh nhìn nàng, trong mắt thoáng qua nét cười khẩy rồi biến mất.  

“Lưu đại nương không hài lòng với vụ án của Cao lão gia, hôm nay đã đến Đại Lý Tự gõ trống kêu oan, tố cáo tỷ tham lam lừa đảo.”  

Tô Vãn Phù nghe vậy thì nhíu chặt mày, nàng chưa từng nghĩ mọi chuyện lại nghiêm trọng đến mức này.  

Không khí nồng nặc mùi mực đỏ, xung quanh là tiếng bàn tán xôn xao của bách tính.  

“Không phải nói nhờ Tô cô nương viết cáo trạng thì không sai sao? Giờ đến cả việc riêng cũng xử lý không xong.”  

“Dựa vào việc viết cáo trạng để chèn ép các thư quán khác, giờ trong thành chỉ còn quán của nàng ta, đương nhiên chẳng ai dám động tới. Giờ thì lộ nguyên hình rồi.”  

Bình Luận (0)
Comment