Hôm sau Hi Chi đến lớp rất sớm đợi chờ Hạ Vi. Trái với lo lắng của cô là nó sẽ lạnh lùng hoặc giận dữ khi gặp cô. Mà nó cực kì bình thản đi vào lớp bắt ghế ngồi xuống rồi lấy tập ra.
- Hạ Vi...em xin lỗi..
Hi Chi ngồi kế bên cuối đầu lo lắng xin lỗi nó.
- không sao...tôi ổn
Nó bình thản không chút khó chịu vừa bấm điện thoại mà tar3 lời cô. Câu trả lời bình thản của nó khiến cô chạnh lòng.
- Hay là...tối nay chúng ta đi ăn bù đi được không? Em sẽ mời chị.
- Không cần đâu....Cậu ta đang đợi em đó.
Hạ Vi nhìn về phía Thiên Nhân rồi nói giọng bình thường với cô. Sự bình tĩnh của nó khiến cho cô thập phần càng lo lắng hơn.
- Em không quan tâm...
Nói rồi cô ngồi móc tập vở ra học. nó ngồi một bên tâm tình cũng không hiểu nổi là đang vui hay đang buồn nữa. Cả tiết chẳng ai nói với ai câu nào. Hi Chi cứ một lúc lại lén nhìn sang nó, cô cứ như vậy trong suốt buổi học.
Tan học nó không nói không rằng ra bãi xe lấy xe, Hi Chi đi từ sau chạy theo nó tự nhiên mở cửa bước vào ngồi bên cạnh nó. Nó đang rài dây an toàn nghe cô tiếng động liền quay qua thấy Hi CHi cũng đang ngồi kế bên tự nhiên gài dây an toàn. Nhưng có vẽ như cô không hay đi xe hơi nên tới bây giờ vẫn không gài được dây an toàn. nó ngồi một bên liền cong môi 1 cái rồi chòm qua gài dây cho cô mà không nói gì cả. Khi cự li gần Hi Chi một lần nữa tim lại loạn nhịp, tâm tình lại vui lên vì nghĩ nó đã bớt giận cô rồi.
sau đó nó lái xe đưa cô về nhà. Dù ôn nhu là thế nhưng cả đoạn đường đưa Hi Chi về nhà. Nó ngồi trong xe cũng không chịu nói tiếng nào với cô mà chỉ tập trung lái xe thôi.
Một lúc sau cả hai cũng dừng trước nhà cô. Nó tháo dây an toàn ra, rồi cùng cô vào nhà cô ngồi. Nó ngồi trên sofa không nói gì. Hi Chi thì đi rót nước cho nó. Cả hai ngồi im lặng một lúc đột nhiên nó nhìn cô lên tiếng:
- Em muốn tôi tha thứ cho em?
- ừm...Làm sao chị mới hết giận.
Hi Chi nghe nó chịu nói chuyện với cô rồi liền vui mừng hớn hỡ. Ngồi cạnh nó mà mặt mừng rõ ra ngoài nhìn nó.
Nó nhìn cô như vậy đột nhiên dẫy cô ngã nằm xuống sofa. Hai tay nó chống lên mặt sofa, ánh mắt ranh mãnh nhìn cô.
- Một nụ hôn...
Nó bên trên bình thản nhìn cô nói ra điều kiện, cô bên dưới bị nó đẫy ngã nằm xuống vẫn chưa hết bất ngờ thì lại thêm một bất ngờ khi nghe điều kiện của nó. Cô nằm mặt đỏ lên ánh mắt quay sang chỗ khác nhìn tránh ánh mắt nó. Cô im lặng chẳng nói gì mà tim đập như muốn nhảy ra ngoài luôn rồi.
- sao? khó quyết định vậy sao? vậy thôi.
Nó ranh mãnh giả bộ đứng dậy bỏ cuộc, đánh vào tâm lí của Hi Chi. Quả thật ngay lúc nó định đứng dậy thì Hi Chi chịu lên tiếng
- Được...chị nói...nhớ giữ lời...chỉ...chỉ hôn má thôi...
Cô e thẹn nhìn nơi khác mà nói chuyện, chẳng quan tâm khuôn mặt dắt ý của người đầy âm mưu phía trên.
Nó kê sát mặt mình xuống gần mặt Hi Chi mà nhỏ nhẹ nói.
- Hôn ở đâu...là do tôi quyết...hôn lâu hay ngắn là do tôi muốn..em không được chọn.
Hạ Vi ranh mãnh lạnh lùng nói ra từng chữ, rồi nhìn vẻ mặt sợ hãi của Hi Chi mà vui trong lòng. Hi Chi nghe nó nói như vậy thập phần lo sợ, cô mở mắt to nhìn con người bên trên. Nhưng ngay khi nó hạ thấp xuống thì cô liền nhắm chịt mắt khuôn mặt nhăn nhó.
- (
Đồ ngốc...em sợ thế này sao tôi hôn đây...)Hạ Vi nhìn vẻ mặt sợ hãi của Hi Chi mà tươi cười. Thật ra từ đầu nó chỉ định chọc ghẹo cô thôi. Nhưng không nghĩ cô sợ hãi như thế. Nó nhẹ nhàng đúng dậy rồi ra mở cửa đi ra xe lái về nhà. Hi Chi nằm bên dưới nhắm mắt thấy lạu quá mà vẫn chưa có gì liền mở mắt hi hí ra nhìn. Khi mở mắt ra thì không thấy ai hết, cô ngồi bậc dậy nhìn xung quanh cũng không thấy đâu. Cô ngồi lại thở nhẹ rồi sờ tim mình khi nó vẫn còn đập thình thịch như hồi trống trong người cô.
Sau đó cô đi tắm rồi nghỉ ngơi cho buổi tiệc tối nay. Nó cũng lái xe về nhà nằm ỳ ra ngủ.
***
Tối hôm nay là sinh nhật của Thiên Nhân nên anh ta mời rất nhiều bạn bè trong lớp đến. Hi Chi và cả Hạ Vi cũng được mời tới.Sau khi một màn thổi nến xong thì cũng đến lúc tiết mục chính được thực hiện.
- Cám ơn các bạn đã đến chúc mừng mình. Và hôm nay mình cũng muốn nhờ các bạn làm chứng dùm mình.
Thiên Nhân cầm mic nói rồi cầm theo một bó hoa tiến về phía Hi chi đang đứng uống nước cùng Tiểu Bạch.
- (
Là do cậu tự chuốt lấy...Người của tôi cậu cũng dám cướp)Hi Chi đứng cách đó không xa nhìn thấy cũng biết anh ta muốn làm gì liền cầm ly cooktail lên uống một hơi.
- Hi Chi...từ những ngày chúng ta học chung lớp tớ đã mang lòng thích cậu. Thời gian qua ở gần bên nhau tớ nhận ra mình càng ngày càng yêu cậu hơn nữa. Cậu có thể nào cho tớ một cơ hội được chăm sóc bảo vệ cậu không?. Cậu đồng ý làm bạn gái tớ nhé.
Thiên Nhân đến trước mặt Hi Chi tỏ tình. Ai nấy cũng không bất ngờ vì thời gian qua hai người khá thân thiết. Ôn Nhị thì không quan tâm họ chỉ hướng mắt nhìn Hạ Vi quan sát chờ đợi thái độ của nó.
Hạ Vi đột nhiên tiến đến vòng tay qua eo Hi Chi kéo ép sát vào người mình hôn lên môi cô. Hi Chi bất ngờ mở to mắt không biết chuyện gì. Xong liền đẩy Hạ Vi ra chạy đi, Hạ Vi bình thản thay lời từ chối cho Hi Chi.
- Xin lỗi cậu...Hi Chi là người của tôi.
Những người ở đó một phen bất ngờ, khi Hạ Vi công khai như vậy. Ai nấy tiết hùi hụi cho Thiên Nhân nhưng xót xa cho bản thân khi Hạ Vi công khai như vậy là họ không còn cơ hội gì nữa rồi. Ôn Nhị một bên nhìn cảnh đó mà đau lòng cằm ly rượu mà ực một hơi. Sau đó nó cũng rời đi lái xe dí theo chạy về nhà Hi Chi.
- Hi Chi...Mở cửa đi.
Hạ vi tới nhà Hi Chi liên tục gõ cửa. Cuối cùng Hi chi cũng mang vẻ mặt khó coi ra mở cửa.
- Tại sao chị làm như vậy chứ?
Hạ Vi đi nhẹ nhàng kéo Hi chi vào lòng vòng tay qua eo cô ôm chầm lấy rồi thủ thỉ ôn nhu vào tai cô:
- Hi Chi!!! chúng ta hẹn hò đi.
- chị bị điên cái gì vậy. ư..
Hi chi thoát khỏi vòng tay nó mắng vào mặt nó. Vì cô không biết nó uống bao nhiêu rượu mà nói chuyện không suy nghĩ như vậy. Hạ Vi không nói gì tiến tới ôm cô rồi hôn thật sâu, rồi cả hai té xuống giường nó vẫn hôn cô như vậy mặc cho cô kháng cự. Một lúc sau nó mới chịu buông cô ra nhìn cô ôn nhu nói:
- Tôi là người điên...vì em mà điên, Khúc Hi Chi
Nói rồi nó cúi xuống hôn cô, lần này cô không phản khán nữa mà hôn đáp trả nó. Cả hai hôn nhau một lú lâu mới buông nhau ra.
- Tiểu Khúc!!! tôi đã nghĩ rất nhiều tình huống xảy ra, em sẽ tỏ thái độ như thế nào nếu tôi nói thích em. Em sẽ nói xin lỗi...Em không thích tôi,em đã có người trong lòng. Hoặc hơn nữa là em không quan tâm.Nhưng tôi chợt nhận ra tôi không nghĩ nhiều được...dù thế nào tôi cũng phải nói...em có quyền từ chối nhưng không có quyền cấm tôi thích em.
Hi Chi ngồi dựa đầu vào lòng nó, nghe nó thốt lên những tâm sự của mình. Khiến cho lòng cô bây giờ dâng lên hàng ngàn tia hạnh phúc rồi.Cô vòng tay qua eo nó ôm nó.
- Sao chị lại thích em?
- tôi không biết...chỉ là em..thì tôi nhất định muốn bảo vệ.
- Hi Chi...con đường phía trước còn nhiều chông gai. Tôi không dám hứa sẽ đi đến đâu. Nhưng tôi chắc chắn sẽ nắm tay đến phút cuối cùng.
Hạ Vi ôm lấy vai Hi Chi mà ôn nhu xoa nhẹ, với nó có lẽ bao nhiêu yêu thương bao nhiêu chờ đợi chỉ đợi mỏi ngày hôm nay.
- em không cần biết kết quả ra sao... cũng không cần hứa hẹn gì. Có thể yêu thêm một ngày thì sẽ yêu một ngày. Có thể nhìn thêm một lần thì nhất định nhìn thêm một lần.
- hi...Vậy thì chúng ta đừng hứa....chỉ cần yêu nhau trọn vẹn là được rồi.
Nó ôm Hi Chi vào lòng rồi ngắm mắt ngủ, hi Chi cũng ôm nó mà nahm18 mắt chìm vào giác mơ. Có lẽ bây giờ dù có mơ thấy gì cũng không thể đẹp, không thể ngọt ngào như hiện thực là cô đang nằm cạnh người cô yêu bấy lâu ay.