Nhớ Em

Chương 24

Editor + Beta: Yang Hy.

Khương Tuệ hiểu rõ tình hình không tốt lắm, hơn phân nửa khả năng là ba và vợ chồng bác cả đều chạy đến bệnh viện, cô đến làm bạn với Khương Tuyết. Nhà bác cả cách chỗ này cũng không xa, hiện tại trời còn chưa tối, đi vẫn còn kịp.

Nghe Trì Yếm nói vậy, Khương Tuệ quay vào trong đóng cửa sổ, sau đó cầm cây ô nhỏ màu hồng nhạt: "Đi thôi."

Trì Yếm liền yên lặng đi theo bên cạnh cô.

Bên ngoài tuyết đang rơi xuống, chiếc áo choàng trên người Khương Tuệ bị thổi bay, cô có chút xấu hổ, không dám nhìn Trì Yếm bên cạnh.

Đã lâu cô không gặp anh, hình ảnh lưu trong trí nhớ sâu nhất là cô đá vào mặt anh, phàm là một người đàn ông bị người ta đá vào mặt, tâm tình hẳn là không mấy mỹ diệu, Trì Yếm không thích cô cũng là chuyện có thể tha thứ.

Trì Yếm đứng một bên chắn gió tuyết, áo choàng của cô rốt cuộc cũng không bị thổi đến bay tán loạn.

Nhưng mà mái tóc của cô, vừa mềm vừa xoăn, chốc lát cô lại sờ sờ đầu nhỏ, đè lại không cho chúng nó bay lung tung.

Cả hai không ai nói lời nào.

Trì Yếm thả chậm bước chân theo cô.

Khương Tuệ vẫn luôn cúi đầu, Trì Yếm cho rằng cô lo lắng cho bà nội. Thật ra không phải vậy, Khương Tuệ gần như chưa từng gặp bà nội, bà lão ấy cực kỳ bướng bỉnh, từ rất lâu trước kia đã không thích mẹ Khương Tuệ, Khương Thủy Sinh thường xuyên vì vợ cãi nhau với mẹ, bà lão trọng nam khinh nữ, sau khi sinh Khương Tuệ ra, bà thậm chí còn muốn dìm chết Khương Tuệ, Khương Thủy Sinh sợ bà thật sự giết con gái nên mới dọn ra ở riêng.

Bà lão không yêu Khương Tuệ, Khương Tuệ tự nhiên cũng không yêu bà, cô chỉ lo lắng cho Khương Thuỷ Sinh.

Trì Yếm trầm mặc, anh cũng không biết nói chuyện với cô thế nào. Anh biết rõ, Khương Tuệ rõ ràng không muốn có liên quan đến anh. Cho nên mỗi lần dù có cần giúp đỡ, cô cũng chạy trốn rất xa.

Tới nhà Khương Tuyết, Khương Tuệ nhẹ nhàng thở ra, nhỏ giọng nói với Trì Yếm: "Cảm ơn anh, năm mới vui vẻ."

Trì Yếm gật đầu, trên mặt vẫn lãnh lãnh đạm đạm.

Khương Tuệ thu ô rồi chạy đi.

Trì Yếm đứng tại chỗ nhìn cô.

Khương Tuệ chạy đến tầng ba, gõ gõ cửa: "Chị Tuyết! Chị Tuyết!"

Trong phòng không có ai đáp, Khương Tuệ thầm nghĩ không ổn, Khương Tuyết lúc này sẽ không ra ngoài chứ. Cô nhất thời có chút mờ mịt, Khương Tuyết cũng không ở nhà, vậy cô làm sao bây giờ. Khương Tuệ chậm nửa nhịp sờ túi, quả nhiên đến chìa khoá nhà mình cũng không mang.

"..." Phản ứng chậm đúng là không tốt, ra ngoài mười lần, cô thường chỉ có ba lần nhớ đến phải mang chìa khóa.

Trong lòng cô hoảng hốt, giao thừa lạnh như vậy.

Khương Tuệ căng da đầu chạy xuống dưới lầu, muốn xem Trì Yếm còn ở đó không. Cô chạy xuống, thiếu niên còn chưa đi xa. Bóng dáng của anh mảnh dẻ, mặc chiếc áo gió màu đen, thoạt nhìn lạnh nhạt lại cực kỳ gầy ốm.

Khương Tuệ cũng không còn biện pháp, muốn tìm người thương lượng, cô đuổi theo vài bước: "Trì Yếm!"

Trì Yếm dừng chân lại, quay đầu, nâng ô nhìn cô: "Làm sao vậy?"

Khương Tuệ hiếm khi có việc nhờ người khác, huống chi người này lại là Trì Yếm quan hệ không tốt. Má cô chậm rãi ửng đỏ: "Chị của em không có nhà, em muốn về nhà nhưng chìa khóa cũng không mang theo. Làm, làm sao bây giờ?"

Trì Yếm mím môi, anh tiến lên vài bước.

Anh cúi đầu nhìn cô, thiếu nữ xoắn xoắn ngón tay, lỗ tai ửng đỏ.

Trì Yếm cởi áo gió, đưa luôn cả ô cho Khương Tuệ, nói: "Cầm ô đi."

Khương Tuệ vội vàng nhận lấy.

Trì Yếm thử độ rắn chắc của hàng rào bảo vệ tầng một, sau đó cánh tay chống vào bò lên trên.

Gió tuyết thổi bên má, thiếu niên thân thể đơn bạc, anh dẫm lên hàng rào bảo vệ, rất nhanh liền bò lên tầng hai. Tầng ba không có hàng rào, chỉ có ban công, có thể trèo vào trong.

Khương Tuệ khẩn trương ôm đồ cho anh, cô có chút hối hận, nguy hiểm như vậy, phía dưới chính là nền tuyết cứng mà anh lại trầm mặc bò lên trên, làm cô sợ tới mức không dám nói lời nào quấy rầy anh.

Trì Yếm nhảy vào tầng ba, một lát sau anh trở lại ban công, nhàn nhạt nói: "Cửa mở rồi, vào đi."

Khương Tuệ chạy lên lầu, Trì Yếm nhận lấy đồ của mình, anh biết cô muốn bảo trì khoảng cách, cho nên cũng không nhìn cô: "Nhà chị em nên trang bị hàng rào bảo vệ."

Thiếu nữ ngơ ngác nhìn anh, đáp một tiếng.

Trì Yếm cũng biết trèo vào nhà chị họ cô là không lễ phép, nhưng bên ngoài gió tuyết lớn như vậy, anh chịu nổi nhưng Khương Tuệ lại không thể đi một đoạn đường về nhà, bởi vì trời sắp tối rồi. Anh cũng hoàn toàn không hỏi cô, bởi vì anh đoán cô đại khái sẽ cự tuyệt biện pháp này.

Trong phòng ấm hơn bên ngoài nhiều, băng tuyết trên người anh tan chảy làm ướt quần áo bên trong.

Trì Yếm cầm lấy áo và ô của mình rồi đi xuống lầu.

Khương Tuệ rối rắm nhìn bóng dáng anh.

"Trì Yếm?"

Anh quay đầu lại, dùng ánh mắt dò hỏi cô còn cần trợ giúp gì không.

Cô chỉ chỉ quần áo anh, nhỏ giọng nói: "Quần áo của anh ướt rồi, có lạnh không?"

Trì Yếm nói: "Không."

Cô khẽ nói, "Đồ của nhà chị họ em không thể động vào, em chỉ có cái này, anh khoác áo choàng của em nhé?"

Cô cởi áo choàng xuống, đi qua đặt lên khuỷu tay anh.

Ngón tay anh chạm vào chiếc áo, cực kỳ mềm mại, còn mang theo độ ấm của cô.

Anh giũ áo choàng ra, lại khoác lên người cô, thanh âm lạnh lẽo như tuyết bên ngoài: "Không cần, em mặc đi."

Cô được bọc trong chiếc áo choàng, mềm mềm nhỏ nhỏ, hồi lâu sau không biết nên nói gì, cô ngượng ngùng cười: "Cảm ơn anh."

Tựa như đoá hoa nở trong tiết đông, đẹp đến có chút kinh người.

Trì Yếm run rẩy, dời mắt đi: "Vào nhà đi."

Khương Tuệ cảm thấy có lỗi với anh: "Lần trước em đạp anh, không phải cố ý."

Trì Yếm nói: "Tôi không giận."

Khương Tuệ nghĩ ngợi: "Anh giúp em rất nhiều, sau này em cũng có thể giúp anh."

Trì Yếm không nói gì, dãy hành lang ngập trong ánh sáng ấm áp, hàng mi dài của cô như là muốn hóa thành bướm.

Khương Tuệ xung phong nhận việc, đôi mắt trong trẻo: "Ví dụ như, Lương Thiên Nhi còn ở đại viện. Em, em có thể giúp anh đưa đồ cho cậu ấy."

"..." Trì Yếm trầm mặc nhìn cô, không khí lạnh xuống vài độ.

Khương Tuệ hỏi: "Anh không vui sao?"

Trì Yếm lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, nhìn đến Khương Tuệ run lên.

Anh xoay người rời đi, Khương Tuệ vội nói: "Rất xin lỗi, em biết anh không vui. Em nói sai rồi, anh đừng giận em. Em xin lỗi anh." Cô nhăn mặt, chẳng lẽ lúc này Trì Yếm còn chưa thích Lương Thiên Nhi sao?

"Ánh trăng sáng" không phải đã khắc vào trong xương cốt anh từ thời niên thiếu sao?

Trì Yếm bỗng nhiên quay đầu lại, giơ tay nhéo mặt cô, chẳng lẽ anh không biết giận sao!

Ánh mắt anh lạnh lùng, xuống tay cũng có chút nặng.

Cô phản ứng không kịp, cũng không kịp hô đau, chỉ ngơ ngác nhìn anh. Chờ anh nhéo xong, cô che lại dấu vết hồng hồng, đôi mắt phiếm ra nước mắt.

Đáng thương lại vô tội.

Lửa giận trong lòng anh rốt cuộc cũng tan sạch.

Khương Tuệ cực kỳ ủy khuất, bọn họ đều là kẻ điên, vì sao đều thích véo mặt người ta chứ? Người này quá kỳ quái, cô đá vào mặt anh, anh còn ôm cô từ trên cầu thang xuống, một chút cũng không nổi giận. Nhưng cô chỉ mới nói một câu, anh liền tàn nhẫn độc ác véo cô.

Trì Yếm mím môi, lạnh nhạt nói: "Không cần em giúp, đau sẽ nhớ lâu." Dù cho không có tương lai, nhưng lúc này, cô nói lời này không khác gì giẫm đạp lên tâm anh. Sao cô lại cho rằng anh thích Lương Thiên Nhi chứ? Nếu anh thật sự thích Lương Thiên Nhi thì tốt rồi.

Lúc này Trì Yếm rời đi Khương Tuệ cũng không nói gì, cô che mặt lại, nghĩ thầm những lời đồn trong tương lai quả thật không sai, tính tình của Trì Yếm thật xấu. Loại người xấu tính này, lỡ còn véo cô thì phải làm sao?

Sau khi trở về, Khương Tuyết cực kỳ áy náy, liên tục xin lỗi Khương Tuệ: "Lúc ấy chị ở nhà bạn, may là em vào nhà được, nếu không đông lạnh bị bệnh thì phải làm sao? Ôi, mặt em làm sao vậy?"

Khương Tuệ khẽ nói: "Không cẩn thận đụng trúng."

"Ôi, thật là ngốc. Nhan sắc xinh đẹp như vậy cũng không biết yêu quý, cho chị thì tốt rồi."

"..."

Hai chị em nói chuyện với nhau một lúc, Khương Tuyết nói: "Dù sao chị cũng không lo lắng cho bà nội, chị không rõ, vì sao một người phụ nữ lại cố tình xem thường tất cả phụ nữ trên đời chứ. Bà ấy đã trải qua trắc trở, tâm tính chẳng những không mềm đi, ngược lại còn trở nên lạnh lẽo cứng rắn, bà không yêu chúng ta, cảm thấy chúng ta chặt đứt hương khói Khương gia, theo như lời bà nói, chính là hận không thể nhấn chìm chúng ta trong thùng nước. Nếu không phải ba mẹ chúng ta, chúng ta khẳng định đã không sống đến bây giơ. Bà nội như vậy, chị một chút cũng không lo cho bà ấy, Tuệ Tuệ, em có thấy lo không?"

Khương Tuệ lắc đầu.

Khương Tuyết ngạc nhiên: "Em không lo sao?"

Khương Tuệ mờ mịt nói: "Vì sao em lại lo chứ?"

Khương Tuyết: "Khuôn mặt này của em, thông thường mà nói đều có một tâm hồn thánh mẫu, chính là toàn thế giới này không tốt với tôi, tôi cũng phải yêu nó bao dung nó! Vì bà hao tổn tinh thần vì bà tiếc xuân thương thu."

Khương Tuệ bị chị họ chọc cười.

Khương Tuyết ôm lấy cô: "Em gái à, cho nên chị cực kỳ thích em!"

Qua năm, bà nội Khương vẫn là không qua khỏi.

...

Khương Tuệ đến học kỳ hai của sơ nhị.

Có một ngày trước khi tan học, biểu tình của Trần Thục Quân cực kỳ quái dị. Cô bé nhỏ giọng nói với Khương Tuệ: "Tớ nghe nói, Trì Nhất Minh yêu sớm."

Khương Tuệ thiếu chút nữa bị sặc nước miếng của mình: "Cậu nghe ai nói vậy?"

"Nó đang lan truyền trong lớp kìa, cậu ta bị một nữ sinh ban sáu kế lớp chúng ta theo đuổi, chiều hôm qua có người nhìn thấy bọn họ hôn môi trên con đường sỏi trong trường."

Khương Tuệ trừng lớn đôi mắt.

Trong lòng Trần Thục Quân vô cùng phiền muộn, cô không quá để ý nhưng lại có chút hận Trì Nhất Minh, cô nói: "Tớ đã nói loại người này không phải thứ gì tốt lành, chờ xem, chắc chắn sẽ có người đi báo với giáo viên."

Khương Tuệ thoát khỏi sự khiếp sợ, ngay sau đó chính là cảm giác vô cùng tốt đẹp. Trì Nhất Minh có người thích, chuyện này thật là... quá tuyệt vời! Điều này không phải đã chứng minh rằng cậu sẽ không coi trọng mình, cũng sẽ không phát bệnh thần kinh đòi cô phải gả cho cậu ta.

Qua mấy ngày sau, Khương Tuệ mới phát hiện lời đồn đãi này không phải tin đồn vô căn cứ.

Trì Nhất Minh thật sự vẫn luôn ở bên một cô gái có dáng người cao gầy, cô gái kia là con gái của hiệu trưởng, tên là Lữ Thanh.

Khương Tuệ tâm tình phức tạp, nhưng vui sướng là thật sự, cô trốn cậu ta đã hơn nửa năm, rốt cuộc cũng không cần khổ sở đi trốn tránh nữa. Mặc kệ Trì Nhất Minh thích ai, chỉ cần không phải cô là được.

...

Lữ Thanh bám vào cánh tay Trì Nhất Minh, thân mật nói: "Yên tâm đi, học bổng vẫn là của cậu."

Trì Nhất Minh cười cười, ý bảo cô ta buông cánh tay ra, bị người ta thấy sẽ không tốt. Cậu ta cười nhưng trong mắt lại không có độ ấm.

Lữ Thanh vội vàng buông lỏng, trên má xuất hiện một chút đỏ hồng.

Trì Nhất Minh cười sờ sờ đầu cô ta, mặt Lữ Thanh hoàn toàn đỏ bừng.

Trì Nhất Minh không chút để ý nghĩ, thật dễ thu thập.

Lữ Thanh là thanh mai trúc mã của Chu Phong.

Là Chu Phong bị Trì Nhất Minh cắt sách vẽ tập, sau đó lại nhốt trong WC giội nước lạnh. Vừa khai giảng Lữ Thanh đã đi chỉnh cậu, cô ta muốn hành cậu rất dễ, Trì Nhất Minh ở trường, trong cơm hộp của cậu thường hay xuất hiện cát, có một lần còn có sâu.

Trì Nhất Minh ngoài mặt rất bình tĩnh nhưng trong lòng lại nghĩ đến hàng vạn kết cục của cô ta.

Nhưng mà thân phận cách xa quá lớn, loại nữ sinh này giống như Đoạn Linh ở bên cạnh anh trai, bọn họ đều không động đến được. Nhưng vậy thì sao chứ? Cậu để Lữ Thanh thích mình, cậu biết mỗi lần mình đánh bóng rổ, Lữ Thanh đều đi rình coi. Đứa con gái ấu trĩ này, tâm tư quá dễ đoán.

Cô ta không ngừng nhằm vào cậu là bởi vì Chu Phong, cũng bởi vì Chu Phong mà chú ý tới cậu.

Trì Nhất Minh cười nghĩ, nếu cô ta thích cậu, vậy sẽ mặc cho cậu xâu xé, dám trêu cậu thì phải trả giá thật đắt. Sớm muộn gì, cát và sâu trong hộp cơm, cậu ta cũng sẽ khiến cho Lữ Thanh ăn hết.

Anh trai cậu chỉ luôn lạnh mặt, chưa bao giờ nghĩ tới việc dùng thủ đoạn như vậy với Đoạn Linh, anh vẫn luôn nghe theo cô ta. Theo như Trì Nhất Minh thấy, Đoạn Linh là người tự ti như vậy, muốn làm cô ta động tâm thật quá dễ dàng.

Chuyện Trì Yếm không làm, Trì Nhất Minh cậu ta sẽ tới thử.

Dù sao trong xương cốt của cậu ta đã hư nát, không ai có thể trị được.
Bình Luận (0)
Comment