Nhớ Em

Chương 35

Editor: Yang Hy.

Năm nay gặp lại, cả hai đều không nghĩ đến sẽ là tình huống này.

Trì Yếm đi vào quán cà phê, thuận tay gọi một tách rồi ngồi xuống đối diện Trì Nhất Minh. Bên ngoài rơi xuống mưa to, Trì Nhất Minh nói: “Tôi cho rằng anh không trở lại.”

Trì Yếm nhàn nhạt nói: “Dù sao cũng là cố hương.”

Trì Nhất Minh cười châm chọc: “Những kẻ kia đã làm anh nhục nhã, định trở về trả thù sao? Ông chủ Đoạn Thiên Hải trước kia của anh, đến nay vẫn chẳng có tiến bộ gì, ông ta thấy anh, biểu tình nhất định rất xuất sắc.”

Trì Yếm liếc cậu một cái: “Tôi đến đây để nói chuyện kinh doanh với cậu, không phải nói chuyện này kia.”

Trì Nhất Minh cười tỏ vẻ không sao: “Anh, đã lâu không gặp, anh vẫn không thú vị như vậy.”

Trì Yếm không tỏ ý kiến, anh lấy một tập văn kiện ra, mặt trên giới thiệu về trang trại nuôi ngọc trai trên đảo Hoành Hà. Một viên ngọc trai bán không đáng giá, xem ra còn kém hơn vàng và kim cương, nhưng cả một hòn đảo nhỏ, sự giàu có thật không thể đo lường.

Trì Nhất Minh cũng nghiêm túc lên. Nhà cậu có kinh doanh trang sức, tiền của phụ nữ khá dễ kiếm, làm tốt mảng trang sức này tương đương với việc cậu sẽ có chỗ đứng vững vàng ở thành phố R. Trì Yếm nói: “Hợp đồng tôi cũng mang đến, cậu thuận tiện nhìn xem.”

Trì Yếm nhấp một ngụm cà phê, ngón tay lật đến cuối bản hợp đồng.

Trì Nhất Minh vừa thấy giá cả hợp tác sắc mặt liền trầm xuống: “Anh đùa tôi sao? Còn cao hơn giá thị trường 50%!”

Trì Yếm nói: “Đây là ngọc trai nước biển, không phải nước ngọt. Nhìn xuống phía dưới đi, còn có trai ngọc môi đen sản xuất ra ngọc trai đen.” Ngữ khí của anh rất bình đạm, hoàn toàn là miệng lưỡi bàn chuyện kinh doanh, “Hoàn cảnh sinh trưởng của trai ngọc môi đen rất nghiêm ngặt, chỉ có một nửa có thể thuận lợi sản xuất ra ngọc trai. Ngọc trai mà đảo Hoành Hà cung cấp đều rất hoàn mỹ, nếu cậu yêu cầu sản phẩm thấp kém, chúng tôi hoàn toàn có thể sửa một phần hợp đồng.”

Trì Nhất Minh nhíu mày.

Trì Yếm nói không sai, phía sau giá cả kinh người này quả thật có giá trị nhất định, nhưng phí tổn cao như vậy, lỡ ngọc trai bị lỗ lã thì phải làm sao? Nhà cậu còn có đứa em gái, tuy lão già tồi tệ kia muốn để anh trở thành người thừa kế, nhưng Trì phu nhân còn có con gái, em gái cùng cha khác mẹ cũng có quyền kế thừa, một số tiền lớn như vậy, làm không được Trì Nhất Minh tuyệt đối không có kết cục tốt.

Trì Nhất Minh bình tĩnh lại, lắc đầu: “Giá cả quá cao, toàn bộ thành phố R, ngoại trừ Trì gia, không ai dám tiếp nhận lô ngọc trai của anh. Giảm 20%, chúng ta suy xét hợp tác.”

Trì Yếm cười: “Nhất Minh, cậu trở về học với ba đi rồi lại đến nói giá cả với tôi.” Anh đứng dậy, đám đàn em mặc đồ đen bên ngoài lập tức mở ô, anh thậm chí còn không cho Trì Nhất Minh cơ hội cò kè mặc cả, lại lần nữa lên xe.

Trì Nhất Minh nhìn xe anh rời đi, trong mắt lạnh lẽo.

Lời Trì Yếm nói cũng không có cảm giác nhục nhã, thậm chí còn có chút ý vị chỉ điểm. Nhưng Trì Yếm đến một cơ hội cũng không cho, không thể nghi ngờ đã phủ quyết Trì Nhất Minh trẻ tuổi mạnh mẽ.

Trì Nhất Minh kéo kéo khóe miệng, nếu cậu không ký hợp đồng thì sao? Cậu không tin Trì Yếm có thể tìm được người hợp tác khác ở thành phố R bần cùng này.

Đại viện đã rất cũ, nhiều năm trôi qua như vậy, gần như tất cả mọi người đều mua nhà mới ở trung tâm thành phố, những người ở tiểu khu, sẽ không còn quản đến những căn nhà tường xanh ngói đỏ như vậy nữa.

Trì Yếm dừng xe ở xa, anh châm điếu thuốc, xa xa nhìn đại viện cũ xưa.

Trợ lý Thủy Dương của anh nhịn không được nói: “Tiên sinh, anh mua một miếng đất như vậy làm gì?”

Năm 2004 giá nhà tăng vọt, do vị trí của đại viện quá thiên, không hề dính vào việc đất tăng giá trị. Cho nên mặc dù đã đến năm 2005, mảnh đất này vẫn không có giá trị đầu tư. Lúc trước nghe nói có một ông chủ muốn mua chỗ này để làm nhà máy xả nước thải, sau đó Trì Yếm biết liền tham gia vào, nói là muốn miếng đất này.

Trì Yếm đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, anh rũ mắt búng khói bụi.

Thủy Dương nói: “Nghe nói trên núi có suối, nhưng loại đất này không thích hợp để xây dựng bất cứ thứ gì. Hơn nữa các hộ gia đình ở đây, trong lòng đều cực kỳ trung thành, bọn họ dù bị cưỡng chế cũng không muốn bán nhà.” Kiến trúc cổ xưa, chính là muốn bảo vệ ký ức và tín ngưỡng.

Trì Yếm thần sắc thờ ơ, hồi lâu mới nói: “Giữ lại ký ức thôi, không muốn bán đất đừng cưỡng cầu.”

Thủy Dương nghẹn lại, sau một lúc lâu cũng không dám nói lúc trước hắn đã cho người đến đánh cư dân bên này. Nếu Trì Yếm tiên sinh muốn cái chỗ cũ xưa này, như vậy bất luận thế nào cũng không thể để các gia đình ấy ở lại.

Dù sao là một trợ lý ưu tú, hắn biết rõ những người kia ở lại chỉ làm cho miếng đất này mất đi giá trị. Thủy Dương thuận miệng đáp một tiếng, sau đó hỏi: “Tiên sinh, anh còn muốn vào xem một chút không?”

“Không được.” Trì Yếm dập tắt điếu thuốc, đầu ngón tay cọ qua vết sẹo của mình, ngữ khí bình tĩnh mà hiền hoà, “Đi thôi.”

Hơn bảy trăm ngày qua, có đôi khi Trì Yếm cũng sẽ nghĩ, cô lớn lên sẽ thành bộ dáng gì.

Nhưng mà khi chân chính trở lại, anh mới ý thức được, cái kia quả thật cũng chỉ là một cái ý nghĩ.

Anh nói hai năm sau trở về, nhưng mà đã qua hai năm. Sự xúc động và nhiệt tình thời trẻ, dần dần đã tan đi trong những bôn ba và tiếng sóng biển. Anh trưởng thành hơn rất nhiều, cũng biết rõ một người không thích anh, thì nên ít đi quấy rầy.

Thủy Dương bảo tài xế lái xe, Trì Yếm cuối cùng vẫn không đi vào đại viện.

Khương Tuệ trở về vào kỳ nghỉ hàng tháng, mới biết được Khương Thủy Sinh bị bệnh.

Khương Thủy Sinh vẫn luôn ho khan, sắc mặt tái nhợt.

Lòng Khương Tuệ trầm xuống: “Ba, kết quả kiểm tra của ba thế nào?”

Khương Thủy Sinh thấy sắc mặt cô không tốt, vội vàng nói: “Ba không sao, đổi mùa nên bị cảm mạo, giấy khám sức khoẻ ở trên bàn, đứa nhỏ này, ba đã nói rồi, thân thể không có vấn đề mà.”

Khương Tuệ mới cầm lấy tờ giấy, bên ngoài đã có người gõ cửa.

Khương Tuệ muốn đi mở cửa, Khương Thủy Sinh ngăn cô lại, mặt trầm xuống: “Để ba đi.”

Chỉ một lát sau, ngoài cửa truyền đến tiếng cãi vã, thanh âm của Khương Thủy Sinh hiếm khi lớn như vậy, hắn cất cao giọng nói: “Tôi nói không bán! Bao nhiêu tiền cũng không bán, cút cút cút, đừng đến tìm tôi nữa, nếu không lần sau tôi sẽ đánh cậu.”

Khương Thủy Sinh thở phì phò đi vào nhà, Khương Tuệ hỏi: “Lại là mua đất sao?”

Khương Thủy Sinh gật đầu.

Khương Tuệ biết miếng đất này có giá trị không cao, cũng không có không gian để tăng giá trị, lúc đầu có một công ty bất động sản muốn mua đất, nói là sử dụng để xây nhà máy, ra giá rất thấp, rất nhiều người do dự bán nó. Sau đó nghe nói đổi ông chủ khác, ra giá cao, cũng hứa hẹn sẽ không lấy nơi này xây nhà máy, rất nhiều người đều vui mừng bán đi, nhưng trong đó không bao gồm Khương gia.

Bởi vì đây là nơi Khương Tuệ sinh ra, cũng là nơi duy nhất lưu lại hồi ức về mẹ cô.

Khương Thủy Sinh không muốn bán, với hắn mà nói, việc này khó chịu như bán nhà tổ tiên.

“Cái loại này, một lần hai lần không được, ba cũng không tin bọn họ còn muốn ép ba.”

Khương Tuệ an ủi hắn: “Không sao, nhà Tôn Tiểu Uykhông phải cũng không dọn đi sao, còn có nhà dì Hồng nữa, vài hộ gia đình cũng chưa dọn đi mà.” Cô nhìn giấy khám sức khoẻ của Khương Thủy Sinh, nhẹ nhàng nhíu mày, số lượng tiểu cầu đã giảm đi, nhưng các triệu chứng của bệnh xơ gan lúc đầu không rõ ràng, cũng có thể là do cảm mạo.

Khương Tuệ không yên tâm: “Ba, chờ ba hết cảm mạo, chúng ta lại đi kiểm tra lần nữa.”

Khương Thủy Sinh không hiểu nổi vì sao con gái lại thích tiêu tiền uổng phí, nhưng mà không đành lòng cô thất vọng nên hắn vẫn đáp ứng.

Cuối tuần, không biết nơi nào thả ra tiếng gió, nói nếu những gia đình không dọn đi, bọn họ sẽ cưỡng ép phá hủy, sau đó tiền trảm hậu tấu.

Đây chính là chặt đứt đường sống, thường là dưới tình huống này, bồi thường thích đáng hay báo cảnh sát cũng vô dụng.

Cha Tôn Tiểu Uy, Tôn Thần đã từ trong miệng người khác nghe nói ông chủ mua đất có bối cảnh rất lợi hại, hắn cũng không muốn trở thành “Hộ bị cưỡng chế”, rốt cuộc đã đồng ý bán căn nhà.

Tôn Thần đã bán nhà, mọi người đều luống cuống.

Lúc này Thủy Dương cho mời những “Hộ bị cưỡng chế” ăn cơm.

Khương Thủy Sinh tức giận đến nghẹn ngực: “Tôn Thần đã đi rồi, bọn họ tuyệt đối là muốn thị uy, Tuệ Tuệ, chúng ta không thể khuất phục, nếu chúng ta bán nhà đi, về sau nơi này sẽ bị ô nhiễm, đồ vật duy nhất mà mẹ con để lại cũng không còn. Ba muốn đi nói chuyện với bọn họ.” Hắn đã mái tóc hoa râm, thở phì phò.

Khương Tuệ đỡ lấy hắn: “Ba, để con đi. Ba đang bị bệnh, nghỉ ngơi cho tốt. Con sẽ nỗ lực giữ lại căn nhà.”

Đến buổi chiều, Khương Tuệ thay chiếc váy rồi đi tới đó.

Trên đường cô gặp Hồng Lệ Vân và Lương Thiên Nhi, Lương Thiên Nhi mười tám tuổi dáng người cao gầy, trên má trang điểm nhẹ. Cô ta nói với Hồng Lệ Vân: “Mẹ, chúng ta qua đó xem thử tình huống, con nghe nói ôn chủ này rất có tiền, chúng ta đòi thật tiền rồi bán nhà đi.”

Hồng Lệ Vân muốn nói lại thôi, trong mắt có chút phiền muộn — bà không muốn bán.

Lương Thiên Nhi tức giận nói: “Con mặc kệ, giữ cái căn nhà tồi tàn này có ích lợi gì, đến lúc đó mẹ đừng nói chuyện, để con nói.”

Gặp được Khương Tuệ, cô ta ngậm miệng.

Trời đang mưa, Khương Tuệ cầm ô, mặc một chiếc váy xanh nhạt, làn váy viền hoa sen, yên tĩnh lại ôn nhu.

Lương Thiên Nhi cắn môi, không nói chuyện nữa, cô ta nhìn chằm chằm bóng dáng Khương Tuệ, bước chân cầm lòng không đậu phóng nhẹ. Mấy năm nay cô ta mới dần dần cảm giác được, mình và yêu tinh Khương Tuệ này khác biệt quá lớn, lúc còn nhỏ vẫn luôn chướng mắt Khương Tuệ, nhưng mà hiện tại, cô ta lại cầm lòng không đậu bắt chước tư thái mỹ lệ của cô.

Đoàn người đã đến bên ngoài khách sạn, có người thông báo với Thủy Dương là những “Hộ bị cưỡng chế” còm sót lại đã tới. Thủy Dương rất không kiên nhẫn, nói: “Hôm nay làm cho bọn họ bán hết đi biết chưa? Đám người này quá khó giải quyết, còn không phải là muốn tiền sao? Có thể tăng giá thích hợp, nhưng tham quá thì áp dựng biện pháp không thân thiện.”

Kêu bọn họ đến chỗ này, quả thật là để tạo áp lực.

Vệ sĩ làm tư thế dẫn đường, làm cho người ta nhìn ra ông chủ muốn mua đất không dễ chọc.

Lương Thiên Nhi đã chuẩn bị cả đường đi, nên tăng giá như thế nào, nhưng khi nhìn thấy bọn vệ sĩ cao to, trong lòng cô ta có chút e ngại. Bọn họ sẽ ăn chiêu tăng giá của cô ta chứ?

Thủy Dương nhìn ra bên ngoài, lúc thấy bóng dáng thiếu nữ màu xanh nhạt liền dừng một chút.

Khi đó Khương Tuệ vừa lúc thu ô ngẩng đầu.

Cô tựa như hiểu rõ ông chủ phía sau không phải là đám nhân viên đang tiếp kiến bọn họ, thanh thấu màu nâu nhạt đôi mắt lộ ra cao ốc cửa sổ, nhìn về phía bọn họ bên này phương hướng.

Dù biết cô không nhìn mình, Thủy Dương vẫn ngẩn người, chớp mắt liền kinh diễm bới dung nhan mỹ lệ của cô, cầm lòng không đậu mà nhíu mày.

Cô gái đẹp như vậy? Cũng là “Hộ bị cưỡng chế” sao?

Đoàn người vào phòng, Thủy Dương đi vào sau, Trì Yếm đạm mạc hỏi: “Cậu vừa gọi điện thoại nhắc tới chuyện mua đất?”

Thủy Dương vội vàng cười nói: “Lúc trước anh muốn miếng đất kia, hôm nay liền có thể lấy hết được rồi. Mấy hộ gia đình kia đã tới, tôi ở phía dưới nói chuyện với bọn họ, để họ nhường đất ra.”

Trì Yếm buông bút máy, ngẩng đầu nhăn chặt mày.

Thủy Dương nhìn ra anh không vui, sờ mũi: “Không còn biện pháp.”

Trì Yếm không hé răng, cầm lấy áo khoác trên ghế: “Tôi qua đó xem.”

Thủy Dương giật mình nói: “Trì Yếm tiên sinh, anh…”

Trì Yếm lạnh lùng nói: “Ý của tôi không phải làm cho bọn họ bán đất.”

Thủy Dương: “…” Xong đời, bên kia chắc đã nửa lợi dụ, nửa cưỡng bức rồi.

...

Trong phòng, Lương Thiên Nhi ra giá, người phụ nữ giỏi giang kia cười nói: “Thưa cô, cô được một tấc lại muốn tiến một thước, ra giá rất không hợp lý.”

Lương Thiên Nhi nói: “Tôi không bán thì như thế nào? Đây là nhà tôi, tôi vui muốn bán thì bán, không muốn bán các người cũng không thể cưỡng đoạt, cô chỉ là người làm công, đừng dùng loại ánh mắt đấy nhìn tôi, kêu ông chỉ của các người đến nói chuyện.”

Người phụ nữ cười, cô gái này thật sự cho rằng là bọn họ muốn mua đất. Cô ta tựa như không nghe thấy mấy lời chê bai của Lương Thiên Nhi, nụ cười không thay đổi: “Ông chủ của chúng tôi rất bận, chuyện này tôi làm là được.”

Lương Thiên Nhi nói: “Tôi muốn 150 vạn!”

Trong mắt người phụ nữ tràn ngập vẻ lạnh lùng, cô ta đảo mắt, nhìn về phía Khương Tuệ đang an tĩnh ngồi nghe trong một góc. Cả một bàn, cô là nhỏ tuổi nhất, cũng là người hấp dẫn ánh mắt của người khác nhất. Thiếu nữ khẽ đầu cúi đầu, lại mang lên vài phần tươi đẹp non nớt.

Người phụ nữ nói: “Vậy cô gái, nhà của cô, muốn như thế nào?”

Khương Tuệ đối diện với đôi mắt của cô ta, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, nhà tôi không bán.”

Sắc mặt người phụ nữ trầm trầm, vừa muốn nói chuyện thì một người tiến vào nói thầm với cô ta. Người phụ nữ chợt biến sắc, cuối cùng kỳ quái liếc nhìn bọn họ một cái: “Ông chủ của chúng tôi tới, đang ở phòng kế bên, các người muốn nói giá cả, không muốn bán, đều có thể nói với ngài ấy.”

Một đám người không dự đoán được kết quả này, mọi người nhìn nhau.

Khương Tuệ chần chờ một chút, gật gật đầu thong dong đứng dậy, Lương Thiên Nhi ngược lại sắc mặt trắng bệch.

Nhiều vệ sĩ như vậy là để lộ ra hai tin tức. Thứ nhất, ông chủ rất có tiền, cho nên có thể cò kè mặc cả lừa bịp tống tiền một chút. Thứ hai, ông chủ này tuyệt đối không dễ chọc.

Nhưng mà mọi thứ đã nói ra, Lương Thiên Nhi chỉ có thể căng da đầu đi theo phía sau Khương Tuệ.

Lúc đang trên lối đi nhỏ, Lương Thiên Nhi nhỏ giọng nói: “Này, Khương Tuệ, cậu thật sự không bán sao?”

“Ừm, không bán.” Khương Tuệ nói.

Lương Thiên Nhi nhỏ giọng nói: “Anh ta sẽ không cho người đánh chúng ta chứ?”

Khương Tuệ trầm mặc một chút: “Không thể nào.” Nhưng mà trong lòng cô cũng có chút thấp thỏm, cô biết phải khiêm tốn lễ phép, trước khi cửa mở liền lộ ra nụ cười thân thiện.

Người dẫn đường đẩy cửa ra, người đàn ông bên trong nâng mắt lên.

Khương Tuệ ngơ ngác nhìn người bên trong, có chút sững sờ. Mà Lương Thiên Nhi hoàn toàn ngây người: “Trì… Trì…” Cái tên mà lúc nhỏ có thể tùy ý khinh nhục, giờ phút này cô ta nói không nên lời.

Ánh mắt Trì Yếm lướt qua Lương Thiên Nhi, dừng ở trên người Khương Tuệ.

Anh phiêu bạc đã lâu, hiện giờ trở lại cố hương, ánh trăng sáng mà thời niên thiếu khó có thể mở miệng bây giờ đã là thiếu nữ trưởng thành, phong thái một chút cũng không giảm so với năm đó.

Trì Yếm không nghĩ tới là cô đến.

Anh thất thố chỉ trong chớp mắt, ngay sau đó lễ phép dời ánh mắt đi, bình tĩnh nói: “Ngồi đi.”
Bình Luận (0)
Comment