Nhớ Em

Chương 39

Editor: Yang Hy.

Qua một khoảng thời gian, Khương Tuệ mới biết được Trì Nhất Minh nói ở đại viện nhi chỉ là tâm huyết dâng trào.

Cậu chiếm chỗ ở của hai vợ chồng Triệu Tùng Thạch, nhưng lại hiếm khi ở lại đây. Cậu ta hình như rất bận, thỉnh thoảng còn không đến lớp học.

Tháng 11 thời tiết lạnh lẽo, Tôn Tiểu Uy bị bắt chuyển nhà.

Dù sao Tôn gia cũng không thể ở lại đại viện này mãi, Tôn Tiểu Uy cứng đầu nhất quyết không muốn đi. Bị Tôn Thần tẩn cho một trận cậu vẫn không buông, đến khi ông nội bị bệnh nặng, cậu phải rời khỏi đại viện.

Sau khi Khương Tuệ biết, cô đã tự mình làm rất nhiều món ngon cho Tôn Tiểu Uy.

Tháng 11 mấy bông hoa trước cửa sổ nhà cô đều héo tàn, cô lấy chậu trầu bà và xương rồng trong nhà mang đến cho Tôn Tiểu Uy.

Chậu trầu bà này là hai năm trước Tôn Tiểu Uy đi du lịch mang từ chợ hoa về, sau đó được Khương Tuệ nuôi rất tốt.

Tôn Tiểu Uy ngồi xổm ở cửa nhà cô, giống như chú chó nhỏ không ai muốn nuôi.

Khương Tuệ không khỏi mềm lòng: “Tôn Tiểu Uy, cho cậu, cậu biết nhà tôi không có thứ gì tốt, những thứ này xem như là tâm ý.”

Tôn Tiểu Uy cúi đầu: “Ai muốn hoa nhà cậu chứ, loại cây này vừa xấu vừa nuôi không sống được, hừ.” Trước kia cô cho chậu xương rồng, bị Tôn Tiểu Uy mỗi ngày tưới nước đến chết.

Khương Tuệ không để ý tới cậu biệt nữu[1], cũng ngồi xổm xuống, mặt mày ôn nhu, giọng nói mang theo ý cười: “Nghe nói nhà mới của cậu chơi rất vui, đừng buồn.”

[1] Biệt nữu: tâm khẩu bất nhất, tức là nghĩ một đằng miệng nói một nẻo, thích che giấu ý nghĩ thật sự trong nội tâm bằng thái độ, hành động đi ngược với điều mình nghĩ.

Cậu đột nhiên ngẩng đầu, hốc mắt phiếm hồng: “Tôi đi rồi cậu có nhớ tôi không?”

Khương Tuệ nhẹ giọng nói: “Có.”

Cô sẽ nhớ cậu thiếu niên táo bạo từng vì cô mà đánh Đoạn Linh, vụng về tưới nước cho xương rồng, kết quả không cẩn thận tưới chết cây. Sự cảm kích với cậu vẫn luôn ở trong trí nhớ cô.

Tôn Tiểu Uy thấy sự ôn nhu trong mắt cô, lúc này không đỏ mặt, cậu chỉ còn khổ sở.

Thiếu niên lúng túng nói: “Tôi không chán ghét cậu, tôi rất thích cậu.”

Khương Tuệ cười: “Ừm, tôi biết.”

Tôn Tiểu Uy buồn bực trừng mắt cô: “Cứ như vậy thôi sao? Cậu không nói gì thêm à!” Đồng ý hay không, phải nói một lời chứ.

Khương Tuệ lắc đầu, cô chậm rãi nói: “Tôi nói cậu sẽ giận.”

Tôn Tiểu Uy không giận, cậu từ trên mặt đất nhảy dựng lên: “Im miệng, không cho nói!”

“…”

Cậu chạy đi thật xa, rồi lại chạy ngược về lấy quà mà Khương Tuệ cho mình.

Cậu nói: “Cái gì cũng không cho nói.”

Cậu không nói, tôi sẽ có thể lừa mình, lừa lâu thêm một chút.

(Hy: Ỏ, Tiểu Uy dễ thươngg quạ (~≧◡≦)~)

Khương Tuệ ngồi ở ngưỡng cửa.

Bầu trời nhợt nhạt, đại viện ngói đỏ đã cũ kỹ, Khương Tuệ có chút buồn nhìn cậu niên thiếu đã đi xa, cho đến khi nghe thấy tiếng cười nhạo vang lên bên cạnh.

Khương Tuệ quay đầu, liền thấy Trì Nhất Minh.

Cậu ta đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt cô, Khương Tuệ nhíu mày, vừa muốn đứng dậy, lại bị cậu ta một tay ấn bả vai xuống.

Bả vai của thiếu nữ mảnh mai gầy gò, cậu nói: “Tốt với tên ngu xuẩn này, lại đối xử kém với tôi như vậy sao? Lúc ấy tôi tạm biệt cậu, cậu đã làm gì, cười sao?”

Khương Tuệ nói: “Cậu nhớ lầm rồi.”

“Trí nhớ của tôi rất tốt, biết tôi không ăn cay được, lại còn thêm nhiều tiêu?” Cậu nhe răng hù dọa cô, “Tôi ngẫm lại, cậu đối xử với tôi như vậy, tôi vẫn chưa tìm cậu tính sổ.”

Đôi mắt đào hoa trừng cậu, Trì Nhất Minh rốt cuộc cũng cười ra tiếng: “Chậc, không bằng làm vợ tôi đi.”

Cô bỗng nhiên đứng lên, cằm Trì Nhất Minh bị đầu cô đụng vào, cậu suýt nữa đã cắn đầu lưỡi. Trì Nhất Minh sắc mặt xanh mét: “Khương Tuệ! Cậu luyện thiết đầu công sao?”

Câu trả lời của Khương Tuệ là “phịch” một tiếng đóng cửa lại, còn thuận tay khoá cửa.

Cô quyết định hôm nào phải nuôi chó.

Đời này ba cô không sinh bệnh, cô không cần phải tạm chấp nhận lấy lòng cậu ta.

Trì Nhất Minh đạp một cước vào cửa nhà cô, tức giận đến bật cười.

Cằm chắc đã bị đầu cô gái này đụng đến bầm tím, nhưng cô ác liệt như vậy, Trì Nhất Minh lại chỉ muốn bóp mặt cô, làm cô nước mắt lưng tròng xin tha.

...

Không bao lâu liền đến kỳ nghỉ đông.

Năm nay không giống năm trước, Khương Tuệ không thể đến nhà bác cả ăn tết, bởi vì Khương Tuyết đi làm. Dù Khương Tuệ đến nhà bác cả, cũng sẽ cực kỳ nhàm chán.

“Đến Tết chị Tuyết cũng không về nhà ạ?”

“Không còn cách nào,” Bác cả thở dài, “con nhóc đó, nói là phải quay chương trình, đến Tết vẫn bận.”

Việc này Khương Tuệ có biết, Khương Tuyết học chuyên ngành nhiếp ảnh, thường xuyên mang máy ảnh DSLR chạy đi khắp nơi.

Nhưng mà, một tin tức đã truyền đến làm bác cả cảm thấy bầu trời sụp đổ — Khương Tuyết cầm DSLR đi quay một gameshow, kết quả mất tích ở trên núi, tổ tiết mục vẫn luôn phái người tìm, đến nay không có người tìm được.

Bác cả thậm chí không dám nói cho bác gái, bác gái có bệnh tim nên chỉ có thể nôn nóng thống khổ nói tin tức này cho Khương Thủy Sinh và Khương Tuệ.

Khương Tuệ trong lòng cả kinh, bác cả và ba đã quyết định đến thành phố bên cạnh tìm Khương Tuyết.

Chuyện liên quan đến chị họ, Khương Tuệ không muốn ở nhà chờ, cũng muốn cùng bọn họ đi tìm người.

Lập án mất tích cần có thời gian, hơn nữa đang là Tết, nhân lực không đủ, nhiều người thì thêm nhiều hy vọng.

Đoàn người lập tức mua vé đến thành phố bên cạnh.

Buổi chiều xuất phát, đến tổ tiết mục đã là buổi tối.

Trên đường Khương Tuệ gọi điện thoại cho tổ tiết mục nên đã hiểu rõ tình huống, thì ra tổ tiết mục này chỉ là chương trình tạp kỹ nhỏ, chỉ có thể mời đến một ít tiểu thịt tươi của tuyến mười tám, tiểu thịt tươi ca hát nhảy múa ai xem đây? Nhưng nếu tạo ra một cuộc săn tìm kho báu, độ hot sẽ không xác định được.

Vì thế bọn họ đến ngọn núi hoang.

Tiền lương của tổ tiết mục không cao, hiếm khi có người nguyện ý đi ghi hình và quay, Khương Tuyết là tự nguyện tới, bởi vì người cô muốn chụp là Cao Quân. Kết quả xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Khương Tuyết, Cao Quân, còn có một nhân viên công tác đến nay không trở về.

Cao Quân không có người thân, hiện giờ cũng chỉ có người nhà Khương Tuyết và nhân viên công tác kia nôn nóng đi tìm.

Nhưng mà ban đêm mọi người đều không dám đi, chỉ có thể đợi đến ban ngày rồi mới lên núi tìm người.

Trời sáng mọi người liền đổ xô lên núi tìm người, đạo diễn nói: “Tôi đã báo cảnh sát, nhưng chỗ này xa quá, hơn nữa mới mất tích ngày hôm qua, không đủ để lập án.”

Mọi người đều trầm mặc, may là dã thú đều đang ngủ đông. Tổ tiết mục thật là không muốn sống nữa, vì độ hot mà cái gì cũng làm.

Ngọn núi thật sự rất lớn, trên cây thông phủ một lớp tuyết thật dày, toàn bộ thế giới đều là tuyết và băng.

Nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, Khương Thủy Sinh bắt đầu ho khan, mọi người đều khuyên ông trở về nghỉ ngơi, nhưng ông kiên trì muốn tìm Khương Tuyết.

Cuối cùng vẫn là Khương Tuệ khuyên ông trở về: “Lỡ chị Tuyết trở về, chúng ta cũng không biết, phải có người ở nhà để báo tin cho mọi người.”

Phạm vi quá lớn, mọi người chỉ có thể tách ra tìm, nhưng để hỗ trợ khi có trường hợp bất trắc, mỗi tổ hai người, Khương Tuệ cùng tổ với một chàng trai mặt tròn.

Chàng trai kia tên Tống Địch, hắn đỏ mặt nhìn Khương Tuệ, an ủi nói: “Chị của cô nhất định sẽ không sao, đường tuyết rất trơn, cô cẩn thận, đừng để ngã.”

Tống Địch nghĩ thầm, Khương Tuyết rất xinh đẹp, không nghĩ tới em gái của cô nàng còn kinh diễm như vậy! So với mấy tiểu minh tinh mà tổ tiết mục mời về còn đẹp hơn rất nhiều!

Tâm tư Khương Tuệ không tốt, cô không đáp lại câu an ủi của hắn, chỉ từng tiếng kêu Khương Tuyết.

Giọng nói của cô đã khàn đi, nhưng vẫn không thể nghe được bất cứ sự đáp lại nào.

Đi từ sáng đến chiều tối, nước và bánh mì trong balo đều đã ăn hết, Tống Địch vẫn luôn nhìn con đường tuyết, trong lòng hốt hoảng, nhưng lại ngại nói trở về trước mặt người đẹp.

Nhìn tuyết quá lâu, mắt đều hoa đi, Tống Địch vừa mở miệng nói chuyện, dưới chân sụp xuống, cả người nháy mắt không có trọng lượng rơi xuống dưới.

Khương Tuệ cũng bị ngã xuống theo.

Phía dưới lớp tuyết là một cái động đá, cao hơn ba mét, cô cảm thấy cục đá đâm vào đầu gối mình, xương cốt đều muốn nứt ra. Tuyết bao phủ con đường, thế nên bọn họ đã ngã xuống đây.

Tống Địch rên rỉ ra tiếng, Khương Tuệ nhìn phía trước, hoảng sợ trừng lớn mắt, vội vàng che miệng hắn lại.

Tống Địch đau muốn chết: “???”

Hắn nhìn theo mắt Khương Tuệ, một con mãng xà to mập đang ngủ đông. Tống Địch mồ hôi lạnh ứa ra, tay chân đều cứng đờ.

Hắn run rẩy sờ tìm di động, lấy ra mới phát hiện không có tín hiệu.

Tuyết từ đỉnh đầu bọn họ rơi xuống, trong động còn có mùi tanh hôi.

Loại khó chịu này hoàn toàn không giống với trước kia bị Đoạn Linh chỉnh, sắc mặt Khương Tuệ trắng bệch, có chút tuyệt vọng. Tống Địch rốt cuộc cũng bất chấp hình tượng, nằm xụi lơ trên mặt đất.

Loại thời tiết và con đường này, bọn họ đến cử động nhỏ cũng không dám, ai sẽ đến cứu đây?

...

Thủy Dương nhìn Trì Yếm lái xe ra ngoài.

Sắc mặt Trì Yếm rất lạnh, sườn mặt kiên nghị, câu nói không bao giờ thích nữa của anh vẫn còn ở bên tai hắn, vậy mà hôm nay anh đã đi tìm người.

Vùng núi Bành La, người khác không biết, nhưng người tinh thông địa lý sao có thể không hiểu, hoàn cảnh địa lý quá mức hiểm yếu, tuy không bằng đảo Hoành Hà, nhưng nó sở dĩ trở thành núi hoang, cũng là có nguyên nhân.

Xảy ra việc này, Thủy Dương mới biết Trì Yếm nói buông, nhưng chỉ là nói ngoài miệng.

Nhưng Trì Yếm đi tìm người, anh tự mình đi, hơn nữa Thủy Dương phải giúp anh bảo mật.

Lần này không phải đi nghỉ phép, mà là đi chơi bạc mạng. Thủy Dương ngẫm lại những thứ có khả năng xuất hiện trên núi, cả người liền run lên, nhìn ông chủ lái xe đi xa, thở dài thật sâu.

Có đi thì người ta cũng không thích mình, Trì Yếm biết rõ trong lòng, nhưng vẫn muốn đi, có ngốc hay không chứ.

Thủy Dương đến câu lạc bộ và mở một phòng riêng, giả bộ mình và ông chủ đến đây chơi Tết.

Khương Tuệ ôm đầu gối ngồi, một lớp tuyết rơi trên bả vai cô, thấm ướt quần áo, làm cả người cảm thấy lạnh.

Tống Địch phát run, còn đang đấu tranh với di động, trong lòng mắng nhiếc tổ tiết mục, nói không chừng đám Khương Tuyết cũng mất tích như thế này.

Trời sắp tối, trên thực tế, hiện tại đã không xuống núi được nữa.

Khương Tuệ lạnh đến không còn ý thức, cô ôm chặt chính mình, lần đầu tiên cô đơn sợ hãi như vậy.

Thế nên lúc đỉnh đầu truyền đến tiếng bước chân, cô còn tưởng rằng mình bị ảo giác.
Bình Luận (0)
Comment