Nhớ Em Đã Nhiều Năm Như Vậy

Chương 20

Trong khoảnh khắc pháo hoa nở rộ, ba người đang cười đùa ầm ĩ ở bên kia không ai bảo ai mà cùng ngừng lại, ngẩng đầu lên, nhìn những đóa hoa rực rỡ sắc màu trên bầu trời đêm một cách mê mẩn, lâu thật lâu sau cũng chẳng một ai lên tiếng.

Một lúc lâu sau, bé Kỳ Dữu mới phản ứng lại, cô bé tiện tay vứt cây gậy pháo hoa cầm tay đã cháy hết rồi chạy đến bên cạnh Từ Tri Tuế, lay lay cánh tay cô nói: “Chị ơi, chúng ta cầu nguyện với pháo hoa đi. Bạn cùng lớp của em bảo nếu cầu nguyện trước khi pháo hoa cháy hết thì nguyện vọng nhất định sẽ được thực hiện đấy.” 

“Ồ, thật sự có tác dụng sao?” Từ Tri Tuế lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.

Kỳ Dữu đã nhắm hai mắt lại, lẩm bẩm một câu gì đó rồi lại hé một mắt ra nhìn cô: “Cứ thử xem chẳng phải là sẽ biết sao.”

Cũng đúng, thử cũng chẳng mất tiền, ngộ nhỡ thật sự trở thành hiện thực thì sao.

Nghĩ như vậy, Từ Tri Tuế cũng chắp tay trước ngực, thành kính cầu nguyện với bầu trời đêm.

Cầu mong những người thân yêu được bình an suôn sẻ.

Cầu mong thi đỗ trong kỳ thi tuyển sinh Đại học toàn quốc.

Cầu mong người đứng bên cạnh anh mỗi một năm trong tương lai đều là cô.

Đóa pháo hoa cuối cùng biến mất, bầu trời lại trở về với sự yên lặng ngắn ngủi. Từ Tri Tuế mở mắt ra, Kỳ Nhiên cầm cây gậy pháo hoa đứng ở một nơi cách cô không xa, lẳng lặng nhìn cô.

Thấy cô bước đến, anh dùng bật lửa châm cây gậy pháo hoa trên tay rồi đưa cho cô: “Cầu nguyện gì thế?”

Cô nhận lấy, mỉm cười đầy thần bí: “Nguyện vọng mà nói ra sẽ không linh nghiệm đâu.”

Kỳ Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu: “Vừa rồi Kỳ Dữu cũng nói như thế, ngay cả giọng điệu của hai người cũng giống nhau như đúc.”

...

Rất nhiều năm sau, mỗi khi đêm khuya thanh vắng nhớ lại ngày hôm nay, Từ Tri Tuế đều luôn cảm thấy vô cùng tiếc nuối.

Vận mệnh cứ luôn thích trêu đùa người ta như thế đấy, nếu như lúc ấy cô biết vào những năm tháng thoảng qua trong tương lai, thậm chí việc gặp được anh một lần cũng là điều xa xỉ thì cô nhất định sẽ mạnh dạn hơn. Khi ấy cô đã nghĩ rằng tương lai còn dài mà, cứ thoải mái bày tỏ tình cảm với anh, biết đâu nếu như thế giữa hai người bọn họ sẽ có một khả năng khác.

Đáng tiếc trên đời này không có nếu như, cuối cùng bọn họ không bao giờ có thể quay về buổi tối pháo hoa rực rỡ đó, cũng chẳng bao giờ có thể quay về tuổi mười bảy trong sáng và tươi đẹp nữa.

Gần mười một giờ, phụ huynh các gia đình đều gọi điện thoại đến thúc giục con em mình về nhà, mọi người thu dọn rác thải sau khi đốt pháo hoa rồi tách ra ở cổng khu dân cư.

Nhìn thấy hai cô gái lái “con lừa điện nhỏ” rời đi, Bùi Tử Dập mới lười biếng ngáp một cái, khoác tay lên vai Kỳ Nhiên: “Chơi lâu quá nên quên béng, mẹ bảo tôi hỏi xem hai anh em cậu có đến nhà tôi ăn sủi cảo không?”

Kỳ Nhiên nhìn Kỳ Dữu đang dựa vào bên chân mình, buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt, bất đắc dĩ lắc đầu: “Không đi, ngày mai chúng tôi đến chúc tết bác trai với bác gái sau vậy.”

“Cũng được.”

Trên đường trở về, Kỳ Dữu buồn ngủ đến mức đi cũng không nổi nhưng trong tay vẫn nắm chặt cây gậy pháo hoa chưa đốt hết, miệng than thở ngày mai còn muốn đến bờ sông bắn pháo hoa.

Từ lúc mẹ bị bệnh, đã lâu lắm rồi cô gái nhỏ không được vui vẻ như vậy.

Cơn gió lạnh rít gào thổi qua, Kỳ Nhiên đưa tay đội mũ áo bông lên cho em gái, cô bé vén vén tóc, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn Kỳ Nhiên, cười một cách đầy ẩn ý

“Gì thế?” Kỳ Nhiên thân thiết vuốt mũi cô bé.

Kỳ Dữu phồng má, bày ra vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Anh, em cảm thấy chị Tuế Tuế là người tốt, anh phải nắm cho chắc đấy.”

Kỳ Nhiên xoay người, véo một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của em gái: “Con nít con nôi biết gì mà nói.”

“Em biết nhiều lắm đấy.” Kỳ Dữu ngoắc tay ra hiệu cho anh trai tới gần, đợi sau khi Kỳ nhiên ngồi xổm xuống mới bắc tay bên tai anh thì thầm: “Em còn nhận ra anh...”

Cô bé cúi đầu nói ra ba chữ, Kỳ Nhiên hơi giật mình, sau đó lại nhanh chóng bật cười: “Nhóc con nghịch ngợm, về nhà rồi đừng có nói lung tung nghe chưa?”

“Em biết rồi.”

Từ Tri Tuế về đến nhà, không ngoài dự đoán bị mẹ mắng xối cả, nói cô không có chút ý thức an toàn nào cả, con gái con đứa mà sao lại có thể lêu lổng ở bên ngoài đến tận nửa đêm. 

Từ Tri Tuế bị mẹ dạy dỗ đến mức sững sờ, bất đắc dĩ đưa ánh mắt cầu cứu về phía Giang Đồ. Giang Đồ không còn cách nào với cô, đành phải nói chuyện giúp: “Thôi đi chị, đang đêm giao thừa mà, cứ cho con bé chơi đi. Chúng ta cũng từng trải qua độ tuổi của con bé, chẳng phải lúc lớn bằng con bé chị cũng toàn chạy lên tỉnh lỵ chơi một mình đấy sao?”

“Chuyện nào ra chuyện đó, chị đang dạy con, cậu nhắc đến chuyện của chị làm gì?” Chu Vận không nén được giận, bưng sủi cảo vừa mới gói xong đi vào phòng bếp, cho vào nồi.

Bà ấy vừa đi, Từ Kiến Minh nãy giờ vẫn ngồi ở bên cạnh xem cuộc chiến lén lút giơ ngón tay cái lên với Giang Đồ, hạ thấp giọng nói: “Cao tay lắm, vẫn là cậu có cách trị bà ấy, bình thường hai ba con anh chỉ có chấp nhận nghe mắng thôi, không dám lên tiếng.”

Giang Đồ cười to, nâng ly lên cụng với Từ Kiến Minh.

Không giờ, tiếng chuông đồng hồ reo vang, Chu Vận bưng sủi cảo nóng hổi lên, cả nhà cùng chúc nhau một năm mới vui vẻ.

Từ Kiến Minh và Giang Đồ mỗi người nhét cho Từ Tri Tuế một bao lì xì thật dày, cô vô cùng vui mừng, còn thốt ra bao nhiêu là lời may mắn. Sau khi trở về phòng, Từ Tri Tuế vội vã kiểm kê tiền mừng tuổi của mình, số tiền vô cùng khả quan, cũng đủ cho cô đi du lịch một chuyến sau khi tốt nghiệp. 

Lúc ăn sủi cảo, Kiều Lâm bưng bát đến ngồi cạnh Từ Tri Tuế, chống cằm nở một nụ cười mờ ám với cô: “Tiểu Tuế Tuế, vừa rồi cháu đi hẹn hò với bạn trai đúng không?”

???

Từ Tri Tuế bị câu nói không đầu không đuôi này làm cho hoảng sợ, suýt chút nữa đã phun sủi cảo trong miệng ra, sặc đến mức liên tục ho khan.

Kiều Lâm cười vỗ lưng cho cô rồi lại đưa khăn giấy qua. Từ Tri Tuế lau miệng, xấu hổ đến mức không ngẩng đầu lên nổi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không phải bạn trai thật mà, chỉ là một nhóm bạn cùng lớp ra ngoài bắn pháo hoa với nhau thôi.”

Kiều Lâm vẫn cười, nhìn cô với vẻ mặt như muốn nói “không sao đâu, mợ hiểu cả mà”.

Bị mợ ấy nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng Từ Tri Tuế cảm thấy rất xấu hổ, chột dạ mà chọc chọc vào sủi cảo trong bát, chần chừ không biết có nên nói hay không.

“Mợ ơi, cháu hỏi mợ chuyện này nhé... Không phải chuyện của cháu đâu, cháu chỉ hỏi giùm bạn thôi... Chuyện là cậu ấy yêu thầm một chàng trai rất lâu rồi, chàng trai đó rất ưu tú, cậu ấy vẫn luôn do dự không biết có nên bày tỏ tấm lòng của mình với chàng trai đó hay không. Bày tỏ thì sợ chàng trai đó từ chối, sau này thậm chí không thể làm bạn bè được nữa. Còn nếu không bày tỏ thì sau khi thi Đại học xong mỗi người mỗi ngả, sợ là không còn cơ hội nữa. Mợ cảm thấy... Cậu ấy nên làm thế nào?”

Đương nhiên Kiều Lâm hiểu được người bạn này của cô là chính bản thân cô nhưng mợ ấy không hề vạch trần, sau khi nghiêm túc suy nghĩ, mợ ấy trả lời: “Nếu là mợ, mợ nhất định sẽ bày tỏ tấm lòng của mình với cậu ta. Cháu nghĩ mà xem, nếu như tỏ tình rồi, có thể cậu ta sẽ từ chối cháu nhưng mà nếu cứ yêu thầm như vậy thì cả đời này cậu ta cũng sẽ không biết đến tình cảm của cháu.”

“Hơn nữa thời đại này đã là thời đại nào rồi chứ, con gái chủ động chút cũng đâu có sao. Cho dù có bị từ chối thì ít nhất cũng không thẹn với bản thân mình. Nếu cậu ta thật sự không có ý kia thì cháu cũng không cần phải chấp nhất làm gì nữa, tóm lại đừng để cho mình phải hối hận.”

Sau khi nghe xong, Từ Tri Tuế hơi đăm chiêu gật gật đầu, qua một lúc mới bỗng nhiên phản ứng lại, phồng má đính chính: “Không phải cháu, là bạn cháu.”

“Được được được, không phải cháu.” Kiều Lâm cầm đũa lên ăn sủi cảo, vừa ăn vừa nói: “Nhớ lại năm đó khi Giang Đồ vừa mới ra nước ngoài du học thì mợ đã vừa ý anh ấy rồi. Lúc đó mợ mới học lớp mười một, anh ấy làm thuê ở khách sạn dưới tầng nhà mợ, thế là mỗi ngày mợ đều đi tới đi lui trước mặt anh ấy, tỏ tình bốn năm lần anh ấy mới đồng ý.”

Giang Đồ vừa vặn đi ngang qua, nghe thấy vợ chưa cưới nhắc lại chuyện cũ, anh ấy cưng chiều vuốt vuốt tóc Kiều Lâm: “Đã bao nhiêu năm rồi mà vẫn còn thù dai như thế.”
Bình Luận (0)
Comment