Nhớ Em Đã Nhiều Năm Như Vậy

Chương 47

Vừa tan làm là đến giờ ăn trưa. Trước cửa bệnh viện, quán ăn nào cũng chật kín người, Từ Tri Tuế đứng xếp hàng ở quán cháo một lúc lâu mới mua được một phần cháo thịt nạc trứng bắc thảo thích hợp cho bệnh nhân sau phẫu thuật.l

Khi bước ra khỏi thang máy với hộp đồ ăn trong tay, cô tình cờ bắt gặp các đồng nghiệp ở khoa nội trú đang sắp xếp bàn giao ca. Có vài cô y tá trẻ lấy danh nghĩa đi vòng quanh kiểm tra, cứ liên tục chạy qua phòng bệnh ở cuối hành lang, một lát sau lại lẻn ra ngoài, tụ tập lại thì thầm với nhau.

"Anh ấy thật sự đẹp trai lắm luôn! Sao vẫn có thể trông tuyệt vời đến thế dù đang mặc quần áo bệnh nhân nhỉ, thật là không công bằng!"

"Không chỉ đẹp trai thôi đâu, lai lịch của anh ấy cũng ghê gớm đấy! Tôi nghe nói phó viện trưởng đã đích thân lo chuyện nhập viện cho anh ấy, rốt cuộc là có thân phận gì mà có thể nhận được đãi ngộ như vậy?"

Một y tá đã đứng tuổi nhắc nhở: "Khụ, mấy cô tỉnh táo lại chút đi. Đừng quên rằng cậu ấy phải ở viện là do đã làm anh hùng cứu mỹ nhân."

Một cô y tá trẻ trong đó bĩu môi: "Tất nhiên là tôi biết, tôi chỉ là hơi thích thú với vẻ ngoài của anh ấy thôi, chứ cũng chẳng thực sự có ý định gì với anh ấy đâu."

Một người khác cũng hiểu ý gật đầu: "Rốt cuộc tôi cũng hiểu ra mấy anh đồng nghiệp của bệnh viện chúng ta thua kém ở chỗ nào rồi, nếu tôi là bác sĩ Từ thì tôi cũng sẽ chọn người nằm trong kia!"

"Đương nhiên rồi!"

Đang xì xào nói chuyện, có người trông thấy Từ Tri Tuế bước lại gần thì lập tức giấu đi ý cười, kéo tay áo đồng nghiệp. Ai nấy đều im lặng, Từ Tri Tuế cũng giả vờ như không nghe thấy gì, chào hỏi họ như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

"Mọi người tan ca cả rồi à?"

“Đúng vậy, bác sĩ Từ đến thăm bạn của cô à?” Cô y tá trẻ cười rạng rỡ, trong mắt lại hiện lên vẻ hóng chuyện.

Từ Tri Tuế mỉm cười, không cất tiếng đáp lại, quay người tiến vào phòng VIP.

Phòng bệnh ngập tràn mùi thuốc khử trùng, trên sàn vẫn còn những vệt nước chưa kịp khô, rõ ràng là mới được lau chùi gần đây.

Cửa phòng trong đóng kín, Từ Tri Tuế đang định mở cửa đi vào thì đột nhiên từ bên trong vang lên một tiếng ‘rầm’, có thứ gì đó vừa rơi xuống đất.

Xoay tay nắm rồi mở cửa, đập vào mắt cô là Kỳ Nhiên, anh đang đứng dậy nửa chừng và vịn vào cái tủ đầu giường. Anh chậm rãi cúi người xuống, trông vô cùng chật vật, cố đi nhặt cái cốc nước đã bất cẩn đánh rơi trên sàn nhà.

Từ Tri Tuế cau mày, cô đặt hộp cơm trong tay xuống rồi vội vàng tiến tới giữ chặt lấy vai anh: "Cậu đang làm cái gì vậy? Chẳng phải bác sĩ đã dặn không được tùy tiện cử động cho đến khi vết thương lành lại hay sao?"

Kỳ Nhiên ngẩng đầu nhìn cô, sâu trong đáy mắt lóe lên một tia sáng nhưng lại vì cơn đau nhức nơi vết thương mà nhíu mày. Anh khó khăn thở gấp hai hơi rồi đáp lời: “Cậu tới rồi à.”

Từ Tri Tuế dìu anh ngồi dựa vào đầu giường, sợ chạm vào vết thương của anh nên lót hai cái gối cao sau lưng anh. Sau đó cô tức giận trách móc: “Cậu không cần tay nữa rồi phải không?”

“Không phải thế, tôi thấy hơi khát nên muốn uống một chút nước, ai ngờ đâu lại không cẩn thận làm rơi cái cốc.”

Kỳ Nhiên nhìn cô và mỉm cười, trên khuôn mặt vẫn là một màu nhợt nhạt, bờ môi còn sót lại dấu vết khô nứt và bong tróc. Từ Tri Tuế liếc anh một cái, cô tiếp tục khom lưng dọn dẹp đống bừa bộn trên mặt đất. Cũng may, thứ rơi xuống là một cái bình giữ nhiệt, cô chỉ cần nhặt lên và lau dọn xung quanh đó là được.

"Trợ lý của cậu đi đâu rồi? Không phải cậu nói là trợ lý sẽ chăm sóc cậu sao?"

"Khi chiều cậu ấy có ghé qua đây rồi, là do tôi nhờ cậu ấy đi làm giúp tôi chút việc."

“Vậy cậu không thể bấm chuông và nhờ y tá giúp đỡ được à?” Giọng nói của Từ Tri Tuế truyền ra từ trong nhà vệ sinh, kèm theo đó là tiếng nước chảy ào.

Kỳ Nhiên che ngực, nhắm mắt lại, tựa đầu trên nệm: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, tôi không muốn làm phiền người khác.”

Từ Tri Tuế lại lần nữa phí lời với anh, cô thầm nghĩ đợi sau khi trợ lý của anh quay về rồi dặn dò anh ấy có lẽ sẽ có hiệu quả hơn.

Cô giặt sạch cây lau nhà rồi quay lại giường, tới lúc này mới phát hiện phía bên kia đầu giường đặt một chiếc laptop vẫn đang chạy, màn hình hiện một tài liệu văn bản Word nào đó. Trên đó chi chít toàn là những số liệu nghiên cứu mà cô không thể xem hiểu.

Xem ra từ trước khi cô đến, anh đã chẳng thèm quan tâm đến vết thương mà bắt tay vào công việc rồi.

“Không có cậu thì công ty không thể tiếp tục hoạt động được à?” Cô bất đắc dĩ, cụp mắt nhìn Kỳ Nhiên.

Kỳ Nhiên giơ nắm tay đặt lên môi, ho khan thành tiếng: "Chỉ là đúng lúc tôi không có việc gì làm, cho nên tôi định..." Anh quan sát vẻ mặt của Từ Tri Tuế, bên khóe miệng lại nở nụ cười: "Được rồi, lần sau tôi sẽ không làm như thế nữa."

Từ Tri Tuế chẳng cất lời, biểu cảm trên gương mặt cũng không thay đổi, cô đặt chiếc máy tính lên cái bàn bên cạnh, xoay người cầm cháo thịt nạc lên, mở ra rồi đặt trước mặt anh.

"Tôi mới mua về đấy, nhân lúc còn nóng, cậu mau ăn đi."

"Cảm ơn cậu."

Kỳ Nhiên chống người ngồi dậy, theo thói quen dùng tay phải cầm thìa lên. Không nghĩ tới anh lại chạm vào vết thương, đau đến nỗi rít lên một tiếng.

Anh thử lại lần nữa nhưng tay phải đau nhức đến mất đi cảm giác, không thể dùng sức, chiếc thìa trong tay anh rung rung không ngừng.

Anh thở dài, ôm ngực, lặng lẽ nhìn người đứng trước mặt mình.

Từ Tri Tuế cau mày nhưng cô vẫn giữ nguyên tư thế đứng thẳng như cũ, không hề nhúc nhích.

Lý trí nhắc nhở cô rằng đừng bị dáng vẻ yếu ớt này của anh đánh lừa. Đúng là tay phải của anh không làm được gì nhưng tay trái thì vẫn ổn mà, chẳng phải vừa nãy anh còn gõ được bàn phím máy tính luôn sao? Chẳng lẽ nào anh muốn cô đút cho anh ăn? Đừng có mơ!

Kỳ Nhiên nhìn cô một lúc mà chẳng thấy phản ứng gì, anh lại cúi đầu xuống. Lần này, anh dùng tay trái cầm thìa lên, ăn từng ngụm một, ăn một cách cực kỳ chậm rãi và khó nhọc. Thỉnh thoảng anh còn ho khan vài cái như muốn nói với người trước mặt rằng anh hiện đã là một bệnh nhân khó vận động, chẳng phải nên được người khác chăm sóc, đối xử đặc biệt hay sao?

Nhưng Từ Tri Tuế vẫn luôn đứng cách anh không quá xa, cũng không quá gần, hai tay đút trong túi, vẻ mặt toát lên sự thờ ơ, lạnh nhạt.

Cô cảm thấy mình đã cố gắng hết sức quan tâm giúp đỡ anh rồi, huống hồ nút thắt trong lòng cô vẫn mãi luôn ở đó, cô không đành lòng nhắm mắt làm ngơ trước vết thương của anh nhưng cô thực sự không làm được những cử chỉ thân mật đó.

Cô kéo chiếc ghế dựa, ngồi xuống cạnh giường, nói rằng cảnh sát đã bắt giữ Quý Vĩnh Quý. Gia đình anh ta đã đến bệnh viện xin lỗi và hứa sẽ chịu mọi chi phí nằm viện cho Kỳ Nhiên, bọn họ còn hỏi anh còn muốn gì khác không.

Kỳ Nhiên bảo không có ý kiến gì khác, cứ giao mọi việc cho cảnh sát là được rồi.

Khi cháo trong bát chỉ còn lại một nửa, Bồ Tân chợt mở cửa bước vào trong, xách theo chiếc cặp công văn bên mình. Anh ấy bắt gặp Từ Tri Tuế thì lộ ra vẻ kinh ngạc, không biết bản thân nên đi hay ở lại.

Đúng lúc Kỳ Nhiên cũng không muốn ăn nữa, anh đậy bát cháo lại rồi để sang một bên: "Không sao, cậu cứ vào đi."

Nghe vậy, Bồ Tân mới ngượng ngùng chào hỏi Từ Tri Tuế, từ trong cặp lấy ra một tập tài liệu dày cộm rồi đưa cho Kỳ Nhiên: “Việc của giám đốc Kỳ sắp được xử lý xong xuôi rồi, còn đây là chìa khóa và cuốn sách mà anh yêu cầu.”

Kỳ Nhiên im lặng, chưa nhìn qua mấy món đồ đã nhanh chóng nhét chúng xuống dưới gối. Anh nói với Bồ Tân: “Ừm, cậu đã vất vả rồi.”

Trông anh cứ giấu giấu diếm diếm nhưng Từ Tri Tuế cho rằng chắc là anh lại định làm gì đó để giết thời gian thôi nên cũng không có ý định hỏi thêm gì nữa.

Không lâu sau, một bác sĩ bưng khay tới để thay băng cho Kỳ Nhiên. Sau khi vào hỏi anh một vài điều về tình trạng sau phẫu thuật, vị bác sĩ đó lại chuyển sự chú ý sang Từ Tri Tuế, rất tự nhiên mà bảo cô: “Cô giúp bạn trai cởi áo ra đi.”

“...”

Từ Tri Tuế sửng sốt, có lẽ do cô đã thay sang quần áo thường ngày, cả năm lại chỉ quanh quẩn ở khoa ngoại trú, cho nên vị bác sĩ lớn tuổi này cũng không nhận ra cô. Thế là vừa bước vào phòng, người ta đã hiểu lầm mối quan hệ giữa cô và Kỳ Nhiên.

"Chúng tôi không…"

Cô vừa định giải thích thì Kỳ Nhiên đã cắt ngang lời cô: "Không sao đâu bác sĩ, tôi có thể tự làm được."

Dứt lời, anh ngồi thẳng người dậy, dùng tay trái chậm chạp cởi từng cái cúc trên chiếc áo bệnh nhân.

Dáng người của anh thuộc dạng mặc quần áo thì trông gầy gò, khi cởi ra lại để lộ thân hình cơ bắp. Mặc dù ngực anh bị một lớp băng gạc dày quấn quanh nhưng Từ Tri Tuế vẫn có thể thoáng thấy đường nét cơ bụng săn chắc của anh ngay trong khoảnh khắc cởi bỏ cúc áo ngắn ngủi này, vừa nhìn đã biết là dân tập thể hình lâu năm.

Hai má cô bỗng dưng nóng bừng, cô vội vàng quay mặt đi, siết chặt lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi: "Cậu cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi, tôi về trước đây."

Nói xong, cô lập tức cầm túi xách trên ghế lên rồi bước nhanh về phía cửa. Kỳ Nhiên liếc nhìn Bồ Tân, Bồ Tân hiểu ý, nhanh chóng chạy ra ngoài đuổi theo cô.

Sau khi hai người rời đi, bác sĩ tháo băng trên vai Kỳ Nhiên, vừa quan sát vết thương của anh vừa nói: “Sao bạn gái của cậu vẫn còn xấu hổ thế?”

Bên môi Kỳ Nhiên hơi nở nụ cười: "Đúng vậy, cô ấy hơi dễ xấu hổ."

"Bác sĩ Từ, để tôi đưa cô về nhà đi."

Bồ Tân đuổi kịp Từ Tri Tuế ngay trước lối vào thang máy, anh ấy lấy một chiếc chìa khóa xe từ cái cặp mang theo bên mình, quơ quơ trước mặt cô.

Từ Tri Tuế kinh ngạc quay đầu lại, trên hai gò má vẫn còn vệt ửng đỏ chưa tan hết: "Không cần, không cần đâu, tôi đi tàu điện ngầm về là được rồi."

"Trời cũng đã muộn rồi, đi tàu điện ngầm sợ không tiện lắm. Giám đốc Kỳ có dặn, hôm nay xảy ra chuyện e là trong lòng cô vẫn còn sợ hãi. Anh ấy không yên tâm để cô đi một mình nên bảo tôi ra ngoài đưa cô về."

Đã nói đến nước này rồi, Từ Tri Tuế cũng không từ chối nữa, cô nhắm mắt đi theo Bồ Tân đến bãi đỗ xe.

Tựa lưng ngồi trên chiếc ghế da thoải mái của Bentley, chợt một cảm giác mệt nhoài dâng lên trong người.

Kỳ Nhiên nói đúng, cô quả thực vẫn còn hơi sợ hãi. Chỉ trong một ngày ngắn ngủi này, đã có quá nhiều chuyện xảy ra, vô số dòng suy nghĩ hỗn loạn đan xen vào nhau. Vừa nhắm mắt lại là khuôn mặt dữ tợn hung ác của Quý Vĩnh Quý sẽ hiện lên rồi lao về phía cô và cả cái nỗi tuyệt vọng mãnh liệt khi Kỳ Nhiên ngã vào lồng ngực cô.

Khoảnh khắc đó, cô thực sự đã sợ đến tột độ.

Cô khó có thể bắt bản thân ngừng việc suy nghĩ nhiều, nếu… Nếu như thật sự bởi vì chuyện đó mà khiến Kỳ Nhiên gặp nguy hiểm không qua khỏi, liệu cô có hối hận vì đã lạnh lùng tới vậy khi đối mặt với anh không?

Chính cô cũng không rõ câu trả lời.

Ngoài cửa sổ xe, ánh đèn neon lấp lóe, những tòa nhà cao tầng san sát nối tiếp nhau, Bồ Tân thỉnh thoảng lại quan sát người con gái ngồi ở hàng ghế sau qua gương chiếu hậu.

Lúc Từ Tri Tuế quay đầu sang, ánh mắt vô tình chạm phải cái nhìn của anh ấy, Bồ Tân không để lại dấu vết mà rời mắt, tiếp tục lái xe.

"Sao anh lại nhìn tôi như vậy?" Từ Tri Tuế như đang trêu đùa: "Có phải anh cũng cảm thấy khó tin đúng không, khoa y học tâm thể mà lại gặp phải bạo hành y tế?"

Bồ Tân ngượng ngùng cười: “Không phải, tôi chỉ là đang suy nghĩ, thì ra cô chính là người mà giám đốc Kỳ nhớ mãi không quên trong suốt khoảng thời gian qua.”

Nụ cười trên môi Từ Tri Tuế tan biến, cô cụp mắt xuống, trầm tư nắm chặt dây đeo ba lô của mình.

“Anh đã làm việc với Kỳ Nhiên được bao lâu rồi?”

"Mới làm việc cùng nhau ba năm thôi, có điều chúng tôi quen biết nhau kể từ hồi còn đi du học. Trường đại học của chúng tôi ở cùng một bang, chỉ là khác trường thôi." Bồ Tân cười khúc khích.

“Thật sao?” Giọng Từ Tri Tuế hơi khựng lại: “Vậy mấy năm nay, không hề có người phụ nữ nào khác ở bên cạnh cậu ấy sao?”

Bồ Tân đáp: “Thực ra, tất nhiên là có rất nhiều người thích anh ấy nhưng chưa có ai có thể được anh ấy chú ý tới. Cho nên chủ tịch Kỳ cũng rất lo lắng về việc cưới xin - chuyện trọng đại cả đời anh ấy!”

Từ Tri Tuế không hề lên tiếng nói thêm gì nữa, mãi cho đến khi xe từ từ dừng lại trước cổng khu dân cư, cô mới nhẹ nhàng nói lời cảm ơn với Bồ Tân, sau đó nhắc nhở anh ấy một số điều cần chú ý khi chăm sóc bệnh nhân.

Bồ Tân lắng nghe cực kỳ chăm chú, còn muốn viết xuống từng lời cô nói vào trong sổ ghi chép của mình.

Sau khi tiến vào khu dân cư, Từ Tri Tuế nhận được điện thoại của Tần Di.

Tần Di đang đi công tác ở vùng khác, đến ban đêm có thời gian nằm trên giường lướt điện thoại, cô ấy mới xem được đoạn video phỏng vấn Từ Tri Tuế. Biết được cô gặp phải bạo hành y tế thì hoảng sợ không thôi, cho nên vội vã gọi điện để hỏi thăm tình hình.

Khi hai người đang nói chuyện, Từ Tri Tuế bỗng nghe thấy một tiếng ‘meo’ rất nhẹ. Nương theo âm thanh mà nhìn xung quanh, cô phát hiện một con mèo mập mạp với màu lông ngả bạc đang lăn mình trên mui chiếc Bugatti màu xanh đen.

Chắc là nó ở một mình lâu nên buồn chán quá, những người qua đường đi qua đều nhắm mắt làm ngơ, làm như không thấy, khiến nó bắt đầu dùng móng vuốt cào vào thân xe một cách điên cuồng.

Từ Tri Tuế trợn tròn hai mắt.

Trời đất, rốt cuộc nhóc con đó có biết nó đang làm gì không vậy? Đấy là một chiếc xe sang trị giá hàng chục triệu đấy!

Cô vội vàng cúp điện thoại, bước tới bế nhóc mèo nọ xuống khỏi chiếc xe, rồi lại nhanh chóng kiểm tra xem trên mui xe có vết cào nào không.

Đáng tiếc, cô đã tới chậm một bước.

Trông mấy vết xước vừa dài vừa lớn, nhìn mà giật mình.

Còn nhóc mèo này thì hoàn toàn không biết bản thân đã gây họa, còn tưởng rằng có người tới chơi cùng mình, vui vẻ cọ vào bên chân Từ Tri Tuế.

Đúng lúc này, có nhân viên bảo vệ đi tuần tra ngang qua, thế là Từ Tri Tuế kể lại sự việc cho họ, mong họ liên hệ với chủ sở hữu của chiếc xe để tìm cách giải quyết.

Nhân viên bảo vệ liên lạc với đồng nghiệp, xin số điện thoại của chủ xe từ trong sổ đăng ký tài sản, gọi điện thì mới nói được vài câu đã cúp máy.

"Làm sao vậy?" Từ Tri Tuế hỏi.

“Chủ chiếc xe nói anh ấy đang đi công tác, đợi anh ấy về rồi hẵng tính.”

“Vậy còn chiếc xe này thì sao?”

“Nghe giọng điệu thì hình như anh ấy không quá quan tâm đến chuyện này.”

“...”

Từ Tri Tuế không nói nên lời.

Có phải đây chính là thế giới của những người giàu có không? Được rồi, cô thừa nhận là cô chẳng thể hiểu nổi.

“Vậy anh có biết con mèo này là của nhà ai không? Nhìn sơ qua thì bộ lông rất sạch sẽ, có vẻ như là được chăm sóc cẩn thận, hẳn không phải là mèo hoang đâu.”

Cô bế mèo con lên, trên cổ nó có đeo một tấm thẻ tên màu bạc nhưng đó cũng không phải là thông tin liên lạc gì của chủ nhân mà là một phiên bản thu nhỏ của logo xe ‘Porsche’.

Bảo vệ nhìn chằm chằm nhóc mèo này một lúc, sau đó lắc đầu: “Tôi cũng chưa thấy nó bao giờ.”
Bình Luận (0)
Comment