Nhớ Em Đã Nhiều Năm Như Vậy

Chương 7

Sau đó, Lục Gia có đến tìm Kỳ Nhiên nữa hay không thì Từ Tri Tuế không thể nào biết được, cô chỉ biết một thời gian rất lâu sau Lục Gia cũng không đến lớp 12/1 tìm anh.

Cô nghĩ là do Kỳ Nhiên nói chuyện quá dứt khoát khiến cô gái kia đau lòng.

Suốt cả cuối tuần, Từ Tri Tuế đều thấy chán nản không vui. Chu Vận hỏi cô có muốn nhân lúc trời đẹp đi dạo phố mua quần áo không, cô cũng thờ ơ từ chối, tự nhốt mình trong phòng làm cả một bộ đề thi thử.

Cô không phải con người bi quan, nhưng yêu thầm sẽ khiến con người ta trở nên nhạy cảm và hèn mọn, rất khó để cô không nghĩ đến nếu có một ngày người bày tỏ tình cảm với Kỳ Nhiên là cô thì anh cũng sẽ có phản ứng như vậy sao?

Tâm trạng chán nản của cô kéo dài đến hôm thứ hai, bởi vì ban đêm không ngủ được nên sáng cô không dậy sớm được, Từ Tri Tuế lại quay trở về với dáng vẻ khi trước, đến phòng học gần sát giờ vào lớp.

Lúc cô ngồi xuống, chỗ ngồi của Kỳ Nhiên vẫn còn trống, Tống Nghiên và Bùi Tử Dập đều bị Tôn Học Văn gọi đến văn phòng. Không có ba người cao to che chắn cho nên đến cả việc ăn sáng thôi cô cũng phải lo lắng đề phòng, sợ bị chủ nhiệm đi kiểm tra hành lang sẽ nhìn thấy.

Sau khi kết thúc thời gian đọc bài buổi sáng, Tống Nghiên và Bùi Tử Dập cùng trở về từ văn phòng, sắc mặt hai người không được tốt lắm, đặc biệt là Bùi Tử Dập, cậu ấy vừa mới ngồi xuống đã thở dài thườn thượt.

Từ Tri Tuế bỏ bánh mì mới ăn được một nửa vào trong ngăn bàn, lau miệng hỏi: “Sao thế? Sao mới sáng sớm cậu đã thở ngắn than dài rồi?”

Một tay Bùi Tử Dập chống lên trán, cụp mắt xuống nói: “Thầy Tôn bảo tôi tạm thời thay chức lớp trưởng.”

“Ý cậu là sao? Kỳ Nhiên thì sao? Cậu ấy không làm lớp trưởng nữa à?” Từ Tri Tuế hơi ngơ ngác, nhìn chỗ ngồi trống trải của Kỳ Nhiên, bỗng dưng cô có dự cảm bất an.

Bùi Tử Dập há miệng thở dốc, lời nói đến bên miệng rồi lại nuốt lại vào trong. Thấy cậu ấy làm như vậy, tim Từ Tri Tuế cũng thắt lại, cô lắc cánh tay cậu ấy thúc giục: “Cậu mau nói đi, đừng có úp úp mở mở nữa.”

Tống Nghiên thấy cô sốt ruột, thở dài nói: “Kỳ Nhiên xin nghỉ, mẹ cậu ấy bị bệnh phải nằm viện.”

“...”

Chiều tối ngày thứ sáu Kỳ Nhiên về đến nhà thì phát hiện mẹ bị ngất xỉu trong nhà. Sau khi đưa đến bệnh viện, bác sĩ tiến hành khám sơ bộ cho mẹ Kỳ, tình hình không được khả quan lắm, đề nghị nên chuyển viện.

Hoàn cảnh gia đình Kỳ Nhiên khá tốt, ba của anh là Kỳ Thịnh Viễn sau khi xuất ngũ thì lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng, hiện giờ đã là chủ tịch của công ty khoa học kỹ thuật nổi tiếng trong nước, nhà anh còn có một cô em gái nhỏ tuổi và ông nội đã lớn tuổi.

Công việc của Kỳ Thịnh Viễn rất bận, trước giờ công việc ở nhà với sinh hoạt của hai anh em là do vợ ông ấy Thư Tĩnh chăm nom, tình cảm của Kỳ Nhiên với mẹ rất tốt, vừa là mẹ vừa là bạn. Lần này bà ấy bị bệnh, ở nhà người lo lắng cho bà ấy không ai khác chính là Kỳ Nhiên.

Anh nghỉ học suốt một tuần, trên mặt bàn và ngăn bàn gần như bị chất đầy bởi bài thi và bài tập mới phát.

Mỗi lần Từ Tri Tuế ngẩng đầu là lại thấy chỗ ngồi trống trước mặt, trong lòng cũng cảm thấy trống rỗng.

Tết Trung Thu vào cuối tháng chín, trường học được nghỉ hai ngày.

Buổi chiều ngày được nghỉ, có nam sinh đến tìm Tống Nghiên đi chơi bóng, ánh mắt Tống Nghiên sáng rực nhưng cậu ấy lại chán nản lắc đầu, nhét đống bài thi đã chất đống trong ngăn bàn của Kỳ Nhiên vào trong cặp sách của mình.

“Tôi không đi đâu, Kỳ Nhiên bảo tôi cầm bài thi sang cho cậu ấy. Tối hôm nay nhà tôi còn phải lái xe trên đường cao tốc đến Tân Môn để về nhà bà ngoại ăn tết Trung Thu nữa, không có đủ thời gian đâu.”

Nghe thấy câu này, Từ Tri Tuế đang yên lặng chép bài tập thoáng cử động lông mi, xoa bóp ngón tay đã tê mỏi, giả vờ vô tình hỏi: “Nhà bà ngoại cậu xa lắm à?”

Tống Nghiên bĩu môi trả lời: “Cũng không phải xa lắm, bình thường lái xe một hai tiếng là đến, nhưng ngày lễ tết rất dễ bị tắc đường, ba mẹ tôi bảo tôi cố về sớm chút.”

Từ Tri Tuế gật đầu như đang suy nghĩ gì đấy, một lúc sau cô nở nụ cười đầy cảm thông: “Hay là như này đi, tôi đi đưa đồ cho cậu, dù sao hôm nay tôi về nhà cũng không có việc gì làm.”

“Thật à? Thế thì tốt quá. Kỳ Nhiên còn đang ở bệnh viện chăm sóc mẹ cậu ấy, để tôi viết địa chỉ cho cậu.” Tống Nghiên tìm giấy bút, nhanh chóng viết một dãy địa chỉ dài rồi mỉm cười đưa cho cô: “Làm phiền cậu rồi! Tôi sẽ bảo Kỳ Nhiên mời cậu uống trà sữa sau!”

Từ Tri Tuế thấy hơi xấu hổ: “Không sao đâu, chỉ là chuyện nhỏ thôi.”



Bệnh viện Hoa Hiệp là bệnh viện chữa bệnh cấp tính đứng nhất nhì trong nước, người từ trời nam đất bắc đến nơi này tìm thầy chữa bệnh nhiều không đếm xuể, Từ Tri Tuế ngồi tàu điện ngầm hơn một tiếng rồi lại đổi một chuyến xe buýt mới được nhìn thấy cổng lớn bệnh viện tiếng tăm lẫy lừng.

Cô tìm đến tầng 11 khu nội trú khoa ngoại theo địa chỉ Tống Nghiên đưa, cửa thang máy mở ra, lọt vào trong tầm mắt cô là một màu trắng lóa, hành lang dài  và sâu hun hút, cảnh nhân viên y tế đang bận rộn.

Từ Tri Tuế tìm từng phòng một theo số phòng, khi đi đến cửa phòng bệnh VIP số 6, vừa đúng lúc gặp được hộ lý đang đẩy mẹ Kỳ ra ngoài đi kiểm tra.

Mẹ Kỳ nằm trên giường bệnh còn đang chìm trong hôn mê, hộ lý quan sát cô gái trước mặt, ánh mắt lộ ra vẻ nghi ngờ: “Cô gái, cô tìm ai thế?”

Kỳ Thịnh Viễn đi theo sau nhận ra bộ đồng phục trường trung học số 6 trên người cô đầu tiên, ông ấy nói bằng giọng ấm áp: “Cháu đến đây tìm Kỳ Nhiên à?”

Từ Tri Tuế ngoan ngoãn gật đầu: “Cháu chào chú, cháu đến đưa bài thi cho Kỳ Nhiên.”

Kỳ Thịnh Viễn gật đầu, nhìn vào trong: “Đêm qua thằng bé trông mẹ cả đêm, bây giờ đang nghỉ ngơi trong phòng, cháu vào phòng ngồi chờ trước đi, chú phải đưa cô đi kiểm tra trước đã.”

“Vâng ạ.” Từ Tri Tuế nghiêng người nhường đường cho bọn họ, chờ đến khi hộ lý đẩy giường bệnh đi xa, lúc này cô mới khẽ khàng đi vào phòng bệnh.

Phòng mẹ Kỳ nằm là phòng bệnh đôi cho một bệnh nhân, bên ngoài phòng bệnh còn có một phòng khách nhỏ, tổng thể không gian không quá rộng rãi, nhưng ở bệnh viện Hoa Hiệp luôn thiếu giường bệnh, có thể có được một phòng bệnh thoải mái như này đã rất khó khăn, tiền tài quan hệ dù thiếu một cái cũng không được.

Lúc Từ Tri Tuế đi vào, Kỳ Nhiên đã nằm xuống ghế sô pha nhỏ ngủ rồi.

Ghế sô pha rất ngắn, dáng người hơn một mét tám của anh nằm trên đấy không thể nào duỗi thẳng đôi chân dài được, anh gối đầu lên tay vịn, hơn nửa cái chăn mỏng đắp trên bụng cũng rơi xuống đất, nhìn thôi đã biết anh ngủ rất khó chịu.

Từ Tri Tuế thấy hơi đau lòng, cô đi đến nhặt chăn lên đắp lại chăn cho anh, nhưng người trước mặt cô ngủ không sâu, cô vừa mới ngồi xổm xuống anh đã cảnh giác mở mắt.

Hai người nhìn nhau, trên chóp mũi cô ngập tràn hơi thở của anh, bỗng dưng trái tim Từ Tri Tuế loạn nhịp, cô vô thức lùi ra sau, trong lúc hoảng loạn lưng cô đập mạnh vào bàn trà thủy tinh sau lưng.

“A...” Cô đau đến nỗi kêu lên, mặt mũi cũng nhăn nhó.

Kỳ Nhiên ngồi dậy, duỗi tay nắm lấy cánh tay cô, đỡ cô dậy: “Sao cậu lại ở đây thế?”

Từ Tri Tuế xấu hổ cười: “Nhà Tống Nghiên có việc nên tôi đến đưa bài thi cho cậu.”

Cô cúi đầu phủi bụi bặm trên người mình, không thể nào nhìn thẳng vào mắt anh được, nghiêm trọng hơn nỗi đau chính là sự hối hận trong lòng, mới vừa nãy còn bị ngã thành hình chữ X, mất mặt quá đi mất!

Xảy ra chuyện như vậy, Kỳ Nhiên cũng tỉnh táo hơn nhiều, anh mời Từ Tri Tuế ngồi xuống ghế sô pha rồi tìm một cốc thủy tinh sạch sẽ rót cho cô một cốc nước ấm.

“Cảm ơn, làm phiền cậu phải đi xa như vậy.”

“Không sao đâu, vừa hay mẹ tôi cũng có chút chuyện cần bàn bạc ở gần đây, tôi đến đây với bà ấy.” Từ Tri Tuế cảm thấy khả năng trợn mắt nói dối của mình đã đạt đến mức nhuần nhuyễn. Nếu bà Chu Vận mà biết cô tan học không về nhà còn kéo bà ra làm lá chắn, chắc chắn sẽ đánh cô.

Nhưng cô không rảnh bận tâm đến mấy chuyện này, khoảnh khắc khi cô nhìn thấy Kỳ Nhiên, cuối cùng tâm trạng thấp thỏm suốt một tuần qua cũng được xoa dịu, dù lúc về có bị bà Chu Vận lấy đế giày tét đít thì cô cũng nhận.

Kỳ Nhiên kéo một cái ghế dựa ra ngồi đối diện với cô, lúc này Từ Tri Tuế mới chú ý thấy anh tiều tụy đi nhiều, có thể thấy rõ anh gầy hơn hẳn, dưới bọng mắt cũng thâm xì, chắc chắn khoảng thời gian này anh rất vất vả.

Cô không khỏi nhớ đến mẹ Kỳ.

Thật ra hai năm trước, cô từng được gặp mẹ của Kỳ Nhiên một lần, đó là buổi họp phụ huynh của học kỳ đầu tiên lớp mười, cô đi ngang qua cửa lớp 10/1 thì nhìn thấy Kỳ Nhiên đang nói chuyện với mẹ.

Lúc đó mẹ Kỳ còn mặc một bộ váy liền màu trắng, trên đầu quấn khăn lụa, nụ cười tao nhã mà thân thiết, trong số các phụ huynh bà ấy có vẻ rất trẻ.

Mà cái liếc mắt vội vàng vừa nãy ở cửa phòng bệnh, gò má người phụ nữ lõm sâu, môi sắc tái nhợt, gầy đến nỗi chỉ còn lại có da bọc xương, không còn thần thái như khi trước.

Chắc là bà ấy bị bệnh rất nặng.

Nghĩ đến đây, trong lòng Từ Tri Tuế thấy chua xót, cô mím môi rất cẩn thận hỏi: “Dì ấy... Dì ấy đã khỏe hơn chưa?”

Đáp lại cô là sự im lặng kéo dài. Kỳ Nhiên cụp mắt xuống, sắc mặt bi thương, khi anh nói chuyện giọng khản đặc.

“Không được tốt lắm. Bác sĩ nghi ngờ là bị ung thư dạ dày... Hiện giờ phải kiểm tra thêm bước nữa. Mấy ngày nay thời gian tỉnh táo của bà ấy càng ngày càng ít đi, dù có tỉnh thì cũng bị ốm đau tra tấn đến nỗi không ăn được bất cứ thứ gì.”

Cổ họng Từ Tri Tuế nghẹn ngào, cô thẫn thờ một lúc rồi an ủi nói: “Đừng lo lắng, còn chưa có kết quả kiểm tra mà, có khi là không nghiêm trọng đến thế đâu. Dù có thật sự bị ung thư... Cũng vẫn có tỷ lệ chữa khỏi, ở quê tôi có một bác trai, mấy năm trước bị mắc bệnh này, sau đấy lại đến bệnh viện Ma Đô điều trị, bây giờ bác ấy ở nhà ăn được ngủ được, còn thường xuyên đi chơi mạt chược đấy.”

Tuy đã nói thế, nhưng trong lòng Từ Tri Tuế biết rất rõ, khi ung thư đến thời kỳ cuối thì cơ hội chữa trị gần như bằng không.

“Chỉ mong là thế.” Kỳ Nhiên nhếch khóe môi, nụ cười kia của anh còn khiến người ta thấy lo lắng hơn là khóc.

“Thật ra trước đấy mẹ tôi đã phát hiện ra cơ thể không khỏe từ lâu rồi, nhưng bà ấy sợ người nhà lo lắng nên cứ mãi chịu đựng, tự đến bệnh viện kê đơn thuốc, cứ tưởng đấy là bệnh nhẹ chịu đựng chút là được. Hôm đấy đúng ngày bảo mẫu nhà tôi xin nghỉ, một mình bà ấy ở nhà đau đến nỗi ngất xỉu, nếu không phải tôi về nhà kịp thời, chỉ sợ hậu quả sẽ càng nghiêm trọng hơn. Lúc nào bà ấy cũng như vậy, vĩnh viễn đặt bản thân ở vị trí cuối cùng.”

“Đến bây giờ em gái tôi vẫn không biết mẹ đang nằm viện, mấy ngày nay con bé vẫn luôn gọi điện hỏi tôi vì sao mẹ mãi chưa về nhà, nếu thực sự xảy ra chuyện, tôi cũng không biết nên trả lời con bé sao nữa.”

Từ Tri Tuế không biết nên nói gì, khi cô không thể an ủi anh, cũng chỉ có thể cùng chịu đau buồn với anh.

Hai người khá yên lặng, qua một lúc, Kỳ Nhiên thấp giọng nói: “Xin lỗi, đáng nhẽ tôi không nên nói chuyện này với cậu.”

Có lẽ là do mấy ngày nay quá mệt mỏi nên anh không thể kiềm chế được cảm xúc.

Từ Tri Tuế lắc đầu nói: “Không sao đâu, tôi sẵn lòng nghe cậu nói hết. Nói ra rồi thì trong lòng cũng sẽ không buồn đến thế nữa.”

Kỳ Nhiên rũ mắt không nói gì. Anh có một thói quen nhỏ, có lẽ chính bản thân anh cũng không phát hiện, khi trong lòng anh đang có chuyện thì kiểu gì tay anh cũng sẽ vô thức nắm mấy thứ gì đó, có đôi khi là chìa khóa, có khi lại là tai nghe của anh.

Mà bây giờ anh đang nắm chặt trong tay cây bút do hộ lý để lại trên bàn trà, nắp bút cứ liên tục lặp đi lặp lại mở ra đóng vào.

Từ Tri Tuế lo lắng anh sẽ suy nghĩ lung tung, cô tỏ vẻ thoải mái cười khẽ, muốn nhắc đến chuyện thú vị ở lớp học để khiến anh phân tâm.

“Đúng rồi, có kết quả bình chọn báo tường rồi, lớp chúng ta lấy được giải nhất. Thầy Tôn rất vui nên đi đâu cũng khoe với chủ nhiệm của lớp khác, còn dán giấy khen trước cửa chỗ dễ nhìn nhất, chỉ mong người khác nhìn thấy. Thầy ấy còn nói chờ cậu quay lại sẽ mời chúng ta đi ăn KFC đấy.”

Kỳ Nhiên khẽ cười nói: “Chủ yếu là bởi vì cậu vẽ đẹp, tôi không có công lao gì cả.”

“Đâu có đâu! Nếu không phải cậu, chỉ riêng kiểu chữ chó bò của tôi thôi đã chắc chắn không có duyên với giải thưởng rồi! Đúng rồi, hôm nay Bùi Tử Dập không đến đi học, cậu đoán xem cậu ta bị sao? Tối hôm qua trên đường đi học về nhà cậu ta bị chó cắn! Tống Nghiên nói con chó kia đang gặm xương ở ven đường, Bùi Tử Dập lại cứ nhất quyết muốn trêu nó, kết quả bị chó đuổi theo khắp ba con phố, phải đi tiêm vắc xin phòng bệnh dại ngay trong đêm ha ha ha ha ha ha...”

Từ Tri Tuế cười rất hăng hái, cười đến nỗi chảy cả nước mắt, không biết có phải Bùi Tử Dập ở nhà đang liên tục hắt xì không.

Cô vừa lau nước mắt vừa lén lút quan sát biểu cảm của Kỳ Nhiên, cũng may trời xanh không phụ người có lòng, sự tích anh (ngu) hùng (ngốc) Bùi Tử Dập đã chọc cười người anh em tốt của cậu ấy thành công.

Từ Tri Tuế thở phào nhẹ nhõm.

...

Hơn mười phút sau, Kỳ Thịnh Viễn đẩy Thư Tĩnh về đến phòng bệnh.

Từ khi biết vợ bị bệnh, trong một đêm ông ấy cũng già đi nhiều lắm, những công việc nào có thể bỏ được thì bỏ tất, đêm nào cũng ở lại bệnh viện chăm sóc bà ấy.

Từ Tri Tuế thấy trời không còn sớm nữa, sợ quấy rầy Thư Tĩnh nghỉ ngơi, sau khi giao tất cả bài thi cho Kỳ Nhiên thì cô đi về trước.

Kỳ Thịnh Viễn nói một cô gái như cô buổi tối chen chúc trên tàu điện ngầm không an toàn, bảo tài xế sắp xếp xe đưa cô về nhà. Từ Tri Tuế sợ câu nói dối lúc trước của mình bị lộ, không dám đồng ý, cô chỉ đành nói mẹ đang ở gần đây chờ cô, sẽ không xảy ra chuyện gì.

Nghe thấy vậy, Kỳ Thịnh Viễn cũng không cưỡng cầu nữa, bảo Kỳ Nhiên đưa cô xuống tầng.

Ra khỏi thang máy, hai người cùng sóng vai đi trên con đường rải sỏi của vườn hoa bệnh viện, gió đêm hơi lạnh, cuốn theo mùi hương thoang thoảng của hoa quế.

Ánh đèn đường hơi tối, khiến bóng của hai người vừa dài vừa nghiêng. Từ Tri Tuế cố ý bước đi chậm lại, hơi nghiêng đầu về phía anh, cái bóng trên mặt đất trông như một đôi yêu nhau đang thân mật dựa sát vào nhau.

Cô mím môi cười trộm, đôi mắt cong cong như hình trăng lưỡi liềm xinh đẹp.

Anh đưa cô đến cửa bệnh viện, Từ Tri Tuế lấy điện thoại ra giả vờ gửi mấy tin nhắn, nói mẹ cô sẽ đến đây nhanh thôi, bảo Kỳ Nhiên đi về trước.

Kỳ Nhiên không nghĩ nhiều, dặn dò cô trên đường chú ý an toàn rồi quay đầu rời đi.

Chưa đi được mấy bước, bỗng nhiên Từ Tri Tuế quay đầu lại gọi anh lại, đôi mắt sáng như sao trời: “Kỳ Nhiên, bây giờ chúng ta là bạn đúng không?”

Kỳ Nhiên nhìn cô, hơi mỉm cười: “Đương nhiên.”
Bình Luận (0)
Comment