Nhớ Em Đã Nhiều Năm Như Vậy

Chương 75

Từ Tri Tuế sống hai mươi mấy năm mà chưa từng có ai nói với cô như vậy.

Cô là một bác sĩ tâm lý, mỗi ngày phải đối mặt với vô số bệnh nhân khốn khổ bởi các vấn đề tâm lý, khi người khác phàn nàn với cô, cô đều luôn cố gắng hết sức để an ủi họ, khuyến khích họ nên tích cực đối mặt với cuộc sống nhưng không ai hỏi cô một câu: "Bác sĩ Từ, cô có sống tốt không? Gần đây cô có hạnh phúc không? Cuộc sống có mệt mỏi không?"

Bác sĩ tâm lý không phải Tề Thiên Đại Thánh đao thương không thể xâm nhập, cũng không phải Quan Thế Âm Bồ Tát phổ độ chúng sinh, cô cũng chỉ là một người bình thường, có hỉ nộ ái ố của riêng mình, cũng khát vọng được người khác quan tâm mình.

Cho nên khi Kỳ Nhiên nói muốn cùng cô đối mặt, nước mắt Từ Tri Tuế lập tức không kiềm nén được nữa mà bắt đầu tuôn trào.

Những giọt nước mắt này không liên quan đến buồn nhưng niềm vui và cảm động mà đó là cô đã một người yêu thương và hiểu cô trên thế giới này, điều đó quý giá hơn bất cứ điều gì.

"Kỳ Nhiên, em yêu anh." Cô ôm eo anh và khóc nức nở trong vòng tay anh.

"Anh cũng yêu em."

"Em thật sự rất yêu anh."

“Ừ, anh biết."



Sau đó, dưới sự trấn an của Kỳ Nhiên, Từ Tri Tuế lại ngủ thiếp đi.

Có thể là do cô đã quá mệt mỏi, ngủ từ khi trời tối đến lúc tỉnh dậy thì mặt trời đã mọc, Kỳ Nhiên cũng đã không còn ở bên cạnh nữa.

Qua sự hỗn loạn tối qua, cô cảm thấy toàn thân mình như rã ra, chỗ nào cũng đau, nhất là eo và chân, nó mềm nhũn gần như không thể di chuyển được.

Nếu không phải có cuộc biểu tình ùng ục trong bụng thì cô có thể nằm nguyên ngày mà không cần rời giường.

Bỏ qua hết mệt mỏi, Từ Tri Tuế xuống giường tìm một bộ quần áo mới để mặc, bộ đồ tối hôm qua đã hoàn toàn biến dạng trong cơn bạo ngược của Kỳ Nhiên, lúc này đang yên phận nằm trên sàn nhà, chờ đợi số phận bị ném vào thùng rác.

Vừa nghĩ đến giá cả của nó, Từ Tri Tuế vẫn không nén được xót xa. Bề ngoài Kỳ Nhiên là một người thanh cao, lãnh đạm và nhã nhặn như vậy mà không ngờ lại không thể kiềm chế được như vậy, ngay cả kiên nhẫn cởi mấy cái cúc áo cũng không có.

Cô có dự cảm, tối hôm qua chỉ là khởi đầu, một dã thú mới ăn thịt sẽ không dễ dàng buông tha cho con mồi của mình, tương lai có lẽ sẽ có nhiều bộ đồ ngủ chôn vùi trong tay anh…

Tất nhiên, đáng thương hơn đồ ngủ là chính cô.

Sau khi mùa xuân đến, thời tiết dần dần trở nên ấm áp, ánh nắng mặt trời rạng rỡ chiếu qua cửa sổ kính dài từ trần đến sàn khiến toàn bộ phòng khách sáng trưng.

Từ sau khi Từ Tri Tuế dọn vào ở, trong phòng có rất nhiều đồ trang trí tinh xảo đầy phong cách, có cái là cô tìm mua trên mạng, có cái là khi cô và Kỳ Nhiên đi dạo trung tâm thương mại chọn được. Tuy rằng đều là mấy món đồ chơi nhỏ không đáng giá nhưng lại làm cho căn phòng vốn trống trơn này có thêm một chút ấm áp và sức sống.

Giờ phút này, Kỳ Nhiên đang bận rộn trong phòng bếp, tạo thành khung cảnh cực kỳ đối lập với Từ Tri Tuế đang mệt mỏi, đau nhức. Nhìn qua trông anh có vẻ sảng khoái, chắc anh vừa tắm rửa nên đầu tóc ướt sũng, góc nghiêng khuôn mặt mang đường nét sắc sảo ngược sáng, cổ áo hơi mở khiến xương quai xanh như ẩn như hiện mang theo một chút cảm giác cấm dục.

Nhưng vừa nghĩ đến những chuyện tối hôm qua anh làm ở trên người mình thì trong đầu Từ Tri Tuế chỉ có một suy nghĩ…

Ngàn vạn lần không thể bị bề ngoài của anh mê hoặc, có người mặc quần áo thì chỉnh tề nhưng sau lưng lại cực kì cầm thú đó!

"Anh đang nấu món gì thế? Thơm quá." Từ Tri Tuế khập khiễng bước theo mùi hương trong nồi, cô ngó nghiêng quanh bếp rồi hít hà.

"Em đói bụng rồi đúng không? Sắp được ăn rồi."

Kỳ Nhiên đậy nắp nồi, xoay người vòng tay qua eo cô, ánh mắt hơi dừng lại ở cổ cô rồi khẽ ho một tiếng, vén một sợi tóc dài che lại cho cô.

"Em đi rửa mặt trước đi, lát nữa sẽ ăn cơm."

"Chờ một chút..." Từ Tri Tuế thấy ánh mắt anh có gì đó không ổn bèn thuận tay cầm lấy điện thoại di động anh đang đặt trên bồn rửa, mở chức năng máy ảnh soi vào cổ mình…

Quả nhiên!

"Anh Kỳ! Anh nhìn những gì anh làm đi!" Từ Tri Tuế nghiêm mặt tìm anh tính sổ.

"Ừ..." Kỳ Nhiên dùng bụng ngón tay xoa xoa dấu ấn đỏ chót trên da cô, nhịn cười nói: "Lúc ấy ánh đèn tối quá, anh cũng..."

Anh chỉ tỏ vẻ ảo não thoáng qua nên Từ Tri Tuế cực kỳ chắc chắn đây là do anh cố ý làm, tức giận véo lên mu bàn tay anh một cái: "Anh còn cười à!"

"Được rồi, tối nay anh sẽ chú ý." Kỳ Nhiên thuận thế nắm lấy tay cô, ôm người vào lòng, lại tinh tế đánh giá kiệt tác của mình: “Đúng là hơi đậm quá, lát nữa lúc ra cửa thì em nhớ đeo khăn quàng cổ nhé."

"Chúng ta phải ra ngoài à anh?"

"Ừm, anh dẫn em tới chỗ này."



Sau bữa trưa, Kỳ Nhiên lái xe đưa cô đến bệnh viện Hoa Hiệp, đợi số của chuyên gia khoa tâm lý. Còn về chuyện tại sao không đến đơn vị của Từ Tri Tuế thì Kỳ Nhiên có cân nhắc của anh.

"Đi tìm thầy cô kiểm tra, các đồng nghiệp khác của em chắc chắn sẽ biết, anh không muốn em gặp chuyện phiền phức như thế. Bệnh viện Hoa Hiệp cũng vậy, anh đã liên lạc trước với bác sĩ bên kia, anh ấy sẽ giúp chúng ta."

Bác sĩ tâm lý tới gặp bác sĩ tâm lý, chuyện này nhìn từ góc độ nào cũng có hơi kỳ lạ, Từ Tri Tuế nói: "Chẳng lẽ anh đang nghi ngờ trình độ chuyên môn của em à?"

Kỳ Nhiên nói: "Không, anh chỉ sợ em vì không muốn để anh lo lắng mà không nói cho anh biết sự thật thôi. Ngoan, coi như là vì để cho anh yên tâm, chúng ta đi qua kiểm tra một chút."

“...”

Về chuyện muốn giúp cô điều trị sức khỏe, quyết tâm của Kỳ Nhiên còn kiên định hơn tưởng tượng của Từ Tri Tuế nhiều.

Đến bệnh viện, một vị giám đốc trung niên hỏi tình hình hàng ngày của Từ Tri Tuế sau đó kiểm tra điện tâm đồ cho cô rồi lại làm đánh giá tâm lý và xét nghiệm tính cách của Eisenke, kết quả chẩn đoán cuối cùng cũng không khác lời Từ Tri Tuế nói là mấy, cô đang bị trầm cảm nhẹ cộng thêm chứng lo âu nhẹ.

Chủ nhiệm và cô tiến hành một cuộc nói chuyện với nhau, cố gắng tìm điểm mấu chốt của cô, biết được là biến cố gia đình để lại cho cô một cái bóng không thể xóa nhòa, ông ấy thở dài một tiếng, đề nghị với Kỳ Nhiên: "Haiz, nhân sinh vô thường, nếu gặp phải chuyện như thế này thì thân là người nhà, anh nên đồng hành và động viên cô ấy."

"..." Từ Tri Tuế cầm thẻ bệnh án của mình đến ngẩn người, nghĩ thầm những lời này bình thường cô cũng thường nói với bệnh nhân, xem ra cô rất có tiềm năng trở thành chuyên gia đấy nhỉ.

Kỳ Nhiên trịnh trọng gật đầu, cẩn thận ghi lại từng điều cần chú ý và phương pháp điều trị mà chủ nhiệm nói vào trong điện thoại di động.

Ra khỏi bệnh viện, Từ Tri Tuế nghịch hai hộp thuốc trong tay, lẩm bẩm: "Nhìn xem, em không có lừa anh mà, ngay cả thuốc kê cũng y chang em."

Kỳ Nhiên cười rồi kéo tay cô: "Đi, chúng ta về nhà thôi."
Bình Luận (0)
Comment