Nhớ Em - Đông Ca

Chương 100

Mặt trời mọc trên đỉnh núi Sùng vào lúc 5 giờ 30 sáng, Hàng Cẩm vẫn đang ngủ trong lều, nghe tiếng động Trần Lâm đứng dậy, cô hỏi:

“Mấy giờ rồi?”Trần Lâm thấy cô đã tỉnh, cậu lại gần chạm vào tay cô: “Năm giờ rưỡi rồi, có lạnh không?”

“Không lạnh.” Cô bỏ chăn trên người ra. 

Trần Lâm lấy áo khoác khoác vào người cô:  “Mặc vào, bên ngoài lạnh”

Nhiều năm rồi Hàng Cẩm không ngắm mặt trời mọc, cô cũng không mấy hứng thú, chỉ muốn thực hiện tâm nguyện của tên nhóc này, cùng nhau ngắm mặt trời mọc.  

Lúc cô ra khỏi lều, nhìn thấy Trần Lâm đứng trên đỉnh núi quay lưng về phía mình, bỗng nhiên cảm thấy ánh bình minh lúc này có cảm giác hơi khác so với ánh bình minh trong ký ức của cô.

Trần Lâm mặc áo khoác đen, dáng người cao lớn cùng đôi chân dài, trước mặt là ánh nắng đỏ vừa vào tảng sáng, gió lạnh thổi qua trên mặt, biển mây cuồn cuộn dâng trào, sương sớm lạnh vùng núi non, những ngọn núi trùng điệp, đường chân trời có ánh sáng viền vàng đang nhô lên.  

Trần Lâm tựa như ngọn núi dưới chân cậu, cao ráo cẩn trọng, cứng cỏi cố chấp.  

Như vậy trong giờ phút này, cậu như hòa vào núi, cao thẳng, không thể phá hủy. 

Trần Lâm quay lại và đưa tay về phía cô, thấy cô đang nhìn về phía mình, cậu  mỉm cười bước đến nắm tay cô trong lòng bàn tay.

“Sau khi lớn lên, thật ra tôi rất ít khi ngắm bình minh.” Cậu nắm tay cô đứng sóng vai nhau đỉnh núi, giọng nói trầm buồn có chút cô đơn: “Lần cuối cùng ngắm bình minh, là một gia đình bốn người.”

Hàng Cẩm  chưa bao giờ nghe cậu nhắc đến mẹ mình, cô chỉ nghe trưởng thôn nói mẹ của Trần Lâm rất khỏe khoắn và giỏi dang, cũng xinh đẹp, nhưng số mệnh không tốt, phải đi sớm, nếu không bây giờ đã được hưởng phúc. 

Trong mắt Trần Lâm, việc cả nhà cùng ngắm bình minh dường như là một loại viễn mãn, hạnh phúc xa xỉ.

“Đẹp không?” Cậu nghiêng đầu nhìn cô.

Hàng Cẩm gật đầu, quay lại nhìn cậu, đột nhiên vòng tay qua eo rồi ôm lấy cậu. Ở bên nhau sớm chiều lâu như vậy, từ lâu Trần Lâm đã biết cảm xúc thể hiện qua từng cử động nhỏ của cô, bao gồm cả hành động vào lúc này.

Cô đang an ủi cậu.

Tuy không nói câu gì.

Trần Lâm nhắm mắt lại, một tay ôm chặt cô vào lòng.

Giờ phút này, dường như chỉ có hai người họ trong thế giới yên tĩnh.

Trên đường xuống núi gặp những công nhân đang mở đường núi, nhiều người dân miền núi đến giúp đỡ, họ gánh sọt chất đầy đá xuống núi, mấy người phụ nữ còn bê mấy chiếc rổ, bên trong  đầy kẹo bánh của nhà mình. 

Nhìn thấy Hàng Cẩm cùng Trần Lâm, dân làng lại cảm ơn cô, nói rằng nhờ cô đã làm thay đổi núi Sùng, trưởng thôn nói sau khi cải tạo xong, mọi người sẽ đến đây chơi, lúc nó họ có thể bán bánh kiếm tiền. 

Nói xong đưa cho Hàng Cẩm hai cái bánh, Hàng Cẩm cắn một miếng rồi không đụng vào nữa, đi xa mấy chục mét xuống núi, không còn ai, Trần Lâm mới hỏi cô: 

“Không ăn được à?” 

“Không ngon bằng cậu làm.”  Cô nói xong đã thấy Trần Lâm cười rộ lên, dáng vẻ rất đắc ý, nhận bánh trong tay cô cho vào túi, nói: 

“Tôi cho rằng chị sẽ không ăn.”

Cậu đang nói về chiếc bánh trứng hành lá mà  em trai mình đuổi theo đưa cho cô vào hai năm trước.  

Hàng Cẩm cắn một miếng rồi để nguyên ở đó. Khi nhớ ra thì đã mấy ngày trôi qua, Đằng Bình đã bỏ vào tủ lạnh của công ty, rồi sớm vứt nó vào thùng rác. Cô cũng gọi bánh đó khi đi ăn với những người khác, nhưng chúng không ngon bằng bánh do Trần Lâm làm.

“Ăn một miếng.” Cô né qua cục đá, dẫm lên bước chân cậu đi xuống núi.

Trần Lâm đi đằng trước quay đầu lại: “Về nhà tôi làm cho chị ăn.”  

Hàng Cẩm cầm nhánh cây gõ gõ vào vai cậu: “Nhìn đường.”

“Có ăn không?” Cậu lại quay đầu hỏi.

Hàng Cẩm lấy nhánh cây gõ vào đầu cậu, dáng vẻ bất lực: “Ừm.” 

Cậu quay đầu bắt đầu cười, vui mừng không chịu được, một lát sau lại quay qua hỏi cô: “Tại sao?” 

Lúc đó, rõ ràng không muốn nhìn thấy cậu, lại ăn bánh cậu làm. 

Hàng Cẩm ném nhánh cây đi, dẫm lên  dấu chân cậu, nghĩ ngợi, khóe môi cũng bất giác cong lên:  “Không biết.”

Có lẽ là vì Trần Lôi đang đứng trước mặt mình.

Hoặc có thể vì bánh có mùi khá thơm.

Hoặc có thể là do cậu đã ở bên cô cả đêm, và từ lúc đó, cô bắt đầu thay đổi suy nghĩ về cậu.
Bình Luận (0)
Comment