Nhớ Em - Đông Ca

Chương 110

Trần Lâm cầu hôn vào ngày đầu năm mới, cậu đặt những cánh hoa hồng cùng nến trong ngôi nhà mới của mình, đồng thời làm theo lễ cầu hôn trên video, cũng giống như ngày kết hôn, nơi nào cũng có ánh đèn và bóng bay tình yêu màu đỏ.

Cậu mặc một bộ vest đen, để tóc kiểu đuôi sói dài dán sát vào cổ, làm cho đường nét khuôn mặt sâu sắc, trông rất hoãng dã và ngầu, cậu đã chuẩn bị rất nhiều lời nói trước mặt Hàng Cẩm, nhưng lúc cầm nhẫn, quỳ một gối xuống, một câu cũng không nói nên lời, cúi đầu che đi đôi mắt đỏ hoe. 

Cậu đã chờ ngày này lâu lắm rồi.

Lâu đến mức  gần như quên mất mình bắt đầu thích Hàng Cẩm từ bao giờ, thậm chí ảo tưởng có tương lai với cô. 

Bây giờ giấc mơ cuối cùng đã thành hiện thực, cuối cùng cậu cũng từng bước một bước về phía cô, từ đó trở đi, cậu cùng cô trở thành người quan trọng nhất trong cuộc đời của nhau.

Hàng Cẩm  không chê cười cậu khóc trong lúc cầu hôn. Cô giơ tay đặt sau gáy cậu, ôm vào lòng, đưa tay ra trước mặt cậu, nói: “Đeo vào đi.” 

Vì vậy, Trần Lâm còn chưa kịp nói câu nào, đã cầu hôn thành công.

Kể từ khi Hàng Cẩm trở lại công ty làm việc, cô chưa từng gặp lại Hàng Để Vân, tuy nhiên, Phùng Thục Quân có gọi điện cho cô, bảo cô rảnh về nhà ăn cơm, Tết trung thu Hàng Cẩm không về, sinh nhật cũng không. Đêm giao thừa, Phùng Thục Quân lại gọi điện, hàng Cẩm vẫn không nghe, sau đó Trần Lâm nghe máy, cậu nói Hàng Cẩm đã ngủ rồi, lúc này bà mới xấu hổ cúp máy.  

Nói chung, Hàng Cẩm cùng Trần Lâm đã ở bên nhau từ lâu. Mọi người trong gia đình Hàng Cẩm đều biết về sự tồn tại của Trần Lâm, biết rằng Hàng Cẩm sẽ không thay đổi quyết định của mình. Cũng không ai tự tìm xui chạy đến mặt Hàng Cẩm nói gì làm cô mất hứng.

Vì Sùng Sơn thường xuyên xuất hiện trên các bản tin thời sự, nên những chuyện về Trần Lâm cùng Hàng Cẩm cũng hay được nhắc tới.  Ngày càng có nhiều thông tin về Trần Lâm, bao gồm cả điểm cùng thành tích ở trường, cũng như các bài báo mà cậu đã đạt được huy chương vàng trong cuộc thi Toán, cùng các dự án mà cậu đầu tư. Thầy hướng dẫn học lên tiến sĩ của Trần Lâm cũng vô tình tiết lộ rằng ông hy vọng Trần Lâm có thể ở lại trường nghiên cứu học thuật và giảng dạy, trung tâm Nghiên cứu Toán học Quốc tế ở thành phố Bắc Kinh đã gửi thư mời cho Trần Lâm, mong cậu sau khi tốt nghiệp tiến sĩ, sẽ đến nhậm chức. 

Gần đây Trần Lâm rất bận rộn, ban ngày đi học, tối lại viết bài, trước khi đi ngủ đi dạo và tập thể dục cùng Hàng Cẩm, cậu đã đọc sổ tay của Đằng Bình để làm quen với nội dung công việc của cô.  

Hàng Cẩm đã từng thảo luận với cậu một lần, cũng giống với ý thầy hướng dẫn học tiến sĩ của Trần Lâm, cũng khuyên cậu nên ở lại trường vì cô đã nhìn thấy Trần Lâm trong giảng đường, khác với tên nhóc mà cô thấy thường ngày, lúc ở trên bục giảng, cậu như phát ra ánh sáng: Cổ tay áo sơ mi trắng hơi xắn lên, cánh tay dài gân xanh quấn quanh gồ lên khi viết chữ trên bảng, ánh mắt tự tin và nghiêm túc khi chống tay trên bàn rồi nhìn xuống dưới, giọng nói trong trẻo và lôi cuốn, lúc xoay người ngoái đầu nhìn lại, nụ cười nhàn nhạt có cảm giác vừa xa lạ vừa rung động. 

Trần Lâm nâng cằm xoa xoa gáy cô, trầm giọng nói: “Đã nói qua rồi, sau này anh sẽ làm việc giúp em.” 

“Nhưng sẽ thích hợp hơn để tạo ra giá trị trong lĩnh vực của mình.” Hàng Cẩm chạm vào mái tóc mềm mại của cậu: “Công việc của em có thể chia cho A Hàng.”  

“Em trai của em không muốn trở về mà?” Trần Lâm ngẩng đầu.

“Bây giờ đồng ý rồi.”

“Vì sao?”

Hàng Cẩm bị tóc của cậu cọ đến phát ngứa, nghiêng nghiêng đầu.

“Vì sao hả?” Cậu cúi đầu dán môi hôn hôn vào cổ cô, rồi hôn một đường lên đến môi cô: 

“Vì anh sao?” 

Hàng Cẩm bật cười: “Làm sao vì anh được.”

Trần Lâm cũng cười: “Vậy là vì em.”

Phùng Thục Quân gọi điện nhiều lần, nhưng phải đến đêm giao thừa, Hàng Cẩm mới đưa Trần Lâm về nhà dùng bữa, năm nay Hàng Dục ăn tết bên chợ phía nam với Viên Vũ, đón năm mới chỉ có Hàng Đề Vân và Phùng Thục Quân.  

Đằng Bình đã đem quà đến từ trước, lúc Trần Lâm cùng Hàng Cẩm nắm tay nhau đi qua hoa viên, vừa lúc cô nhận được điện thoại, đi đến bên đình nghe điện, Trần Lâm đứng bên cạnh chờ cô, phía trước có vài đứa trẻ nghịch đắp người tuyết, cậu đi đến giúp chúng. 

Hàng Cẩm cúp điện thoại, cũng tháo găng tay ra, đi đến đắp người tuyết. 

Lúc Phùng Thục Quân xuống lầu mua nước tương, thấy Hàng Cẩm cười đứng đó cầm tuyết ném Trần Lâm, bà sửng sốt một lát, sau đó cầm điện thoại chụp bức ảnh gửi cho Hàng Đề Vân, nói, ông nhìn Hàng Cẩm cười vui vẻ như vậy bao giờ chưa.

Không khí bữa tối khá kỳ lạ, hiếm khi Hàng Đề Vân không làm khó, không có câu hỏi gay gắt nào với Trần Lâm, cũng không phát giận lung tung với Hàng Cẩm, thậm chí không nói lời nào trong bữa ăn, yên lặng ngồi ăn, ngẫu nhiên ngẩng đầu lên nhìn Trần Lâm với Hàng Cẩm. 

Hàng Cẩm ăn uống rất thoải mái, Trần Lâm nhặt xương cá và bóc vỏ tôm cho cô. Thoạt nhìn, hai người cũng ngầm hiểu khi ăn, món gì ngon đều gắp cho nhau, Trần Lâm còn ăn cả những món trong bát mà cô không ăn hết.

Ăn xong, Trần Lâm chủ động bỏ bát đĩa vào máy rửa chén, đồng thời mang khăn lau bàn. Hàng Đề Vân định bắt tội gì đó, nhưng thấy tay chân cậu lanh lẹ, hơn nữa cũng cao lớn đẹp trai, nhưng tuổi hơi nhỏ, kém Hàng Dục hai tuổi, da cũng đen hơn Hàng Dục, vừa định mở miệng đã bị Phùng Thục Quân trừng mắt một cái, ý bảo hãy nghĩ kỹ rồi nói.  

Kể từ túc xảy ra chuyện từ năm ngoái cho đến nay, Hàng Cẩm chưa về nhà lần nào, thâm tâm Hàng Đề Vân biết nếu lần này ông phàn nàn, sự việc sẽ nghiêm trọng hơn, về sau cô sẽ không về nhà nữa.  

Nghĩ đi nghĩ lại, ông không nói một lời, ăn xong đi về phòng.

Hàng Cẩm trả lời điện thoại ngoài ban công, sau khi Trần Lâm dọn bếp xong, cậu rửa tay rồi lấy chăn phủ thêm lên vai cô. 

Phùng Thục Quân đứng trong phòng khách nhìn thấy Hàng Cẩm cúp điện thoại qua khe cửa, cô quay lại ôm eo Trần Lâm, dựa vào ngực cậu nói gì đó, Trần Lâm cúi đầu hôn vành tai cô, hình như cậu lo có người nhìn thấy, vội quay đầu lại nhìn, Phùng Thục Quân nhanh chóng quay người đi, lúc bà quay lại nhìn, thấy hai người đang hôn môi.  

Những bông tuyết rải rác rơi trên vai họ.

Xa xa là hàng ngàn ánh đèn, cùng pháo hoa.

Pháo hoa nổ tung trong bầu trời đêm, xuất hiện những mảnh vụn rộng lớn đầy màu sắc rơi xuống, giống như những thiên thạch lướt qua, để lại ánh sáng và bóng tối đẹp nhất trên bầu trời.

Hai người nghiêng đầu ngắm pháo hoa, không biết Trần Lâm  nói gì đó, Hàng Cẩm cong khóe môi cười, cậu sờ má cô, dùng chăn bọc kín người cô lại, ôm vào lòng, nắm gáy rồi hôn môi cô.  

“Chúc mừng năm mới” Trần Lâm nói.

Hàng Cẩm bị hôn đến thở hổn hển, khóe mắt cong cong, giọng mang theo ý cười: 

“Chúc mừng năm mới.” 

【Hoàn toàn văn 】
Bình Luận (0)
Comment