Nhớ Em - Đông Ca

Chương 13

Vào ngày 20 tháng 12, Đại học Bắc Dương đã tổ chức một giải đấu bóng rổ giao hữu kéo dài ba ngày tại sân vận động. Vì cách đây 5 năm Hàng Cẩm đã tài trợ và thành lập học bổng ‘Giải thưởng Doanh nghiệp” trong 20 năm, cho nên trường cũ của cô, Đại học Bắc Dương đã gửi thư mời đến, hi vọng nếu rảnh cô sẽ đến xem thi đấu.

Hàng Cẩm đồng ý, còn nói sẽ có mặt đúng giờ.

Hai ngày qua, Hàng Cẩm cũng biết được khách hàng mà cô đang hẹn bàn chuyện hợp tác cũng đến Đại học Bắc Dương để xem con trai ông ta chơi bóng, vì vậy cô đã liên lạc với khách hàng và hẹn sau khi trận đấu kết thúc, bọn họ sẽ gặp nhau để bàn về dự án trong nhà hàng đối diện trường học.  

Sau khi đi vào Đại học Bắc Dương, Hàng Cẩm hàn huyên vài câu với một số lãnh đạo trường, sau đó đi theo bí thư đảng ủy, phó bí thư và các lãnh đạo khác của trường ngồi ở hàng ghế đầu tiên trên khán đài.

Nửa đường cô cũng gặp vị khách hàng mà mình đã hẹn trước, đối phương tham gia với thân phận là nhà tài trợ cho giải đấu lần này. Hai người bắt tay nhau, trao đổi vài câu rồi cùng nhau bước vào sân vận động.

Sân vận động của trường quá đông, chỗ ngồi cho 3.000 người đã được lấp đầy. Nhiều người đang đứng trên lối đi, một số người cầm biểu ngữ trên tay và bôi đầy màu lên mặt, giống như họ đang xem trực tiếp một trận đấu World Cup, trên mặt cũng viết đầy những dòng chữ phấn khởi cùng kích động.

Chín giờ sáng, sau khi người dẫn chương trình giới thiệu các vị khách mời và lãnh đạo nhà trường, cậu ta nhiệt tình hét vào micro:”Mời đội cổ động của chúng ta lên sân khấu!”

Một đội cổ động viên mặc váy hồng ngắn, các cô gái đứng trong nhà thi đấu vẫy tay, sau đó biểu diễn màn nhảy cổ vũ “Youth Shine”.

Hàng Cẩm ngước lên thấy Đại học Bắc Dương làm việc nhà khá tốt. Vị trí C của đội cổ vũ là một chàng trai. Cậu ta còn hăng hái hơn cả những cô gái. Tiếng hò reo dưới khán giả không ngừng nghỉ. Lúc cậu ta giới thiệu các cầu thủ bóng rổ lên sân, bọn họ đến từ các trường đại học khác nhau. Lúc này, các cô gái trên khán đài hét như sắp nổ cả cổ họng.

Giải đấu hấp dẫn này được tổ chức theo lời mời của Cục Thể thao Bắc Kinh, câu lạc bộ Bóng rổ Thanh niên Bắc Kinh, Công ty TNHH Công nghiệp Văn hóa và Thể thao Phát triển mới, hiệp hội Bóng rổ Bắc Kinh, và sẽ được tổ chức tại sân vận động trong nhà thi đấu Đại học Bắc Dương ở Bắc Kinh.

Bao gồm 16 đội tham gia: Đại học Hoằng Dương, Đại học Khoa học và Công nghệ Hoa Minh, Đại học Trung Nam, Đại học Thể thao Thành Nam, Đại học thể thao Quang Hoa, Cao đẳng Thể dục thể thao Đại học Bắc Kinh và những trường đại học khác trong nước. Những trận đấu sẽ diễn ra từ ngày 20 đến ngày 23 tháng 12.

Đó đều là những trường chuyên nghiệp dành cho các cầu thủ chuyên nghiệp thi đấu. Hàng Cẩm nghĩ rằng Trần Lâm sẽ không tham gia. Dù sao thì cậu cũng tham gia câu lạc bộ bóng rổ vào năm thứ nhất,  tính ra thì cậu chơi bóng chưa được ba năm, không thể so sánh được với các cầu thủ chuyên nghiệp đã chơi bóng từ lúc mười mấy tuổi.

Nhưng Trần Lâm đã xuất hiện, ngồi trên băng ghế dự bị với tư cách là cầu thủ dự bị, mặc áo đồng phục màu lam đen, quần trắng, lộ ra cẳng chân đầy lông, cao thẳng tràn đầy sức lực.  

Đập vào mắt đầu tiên cậu khi mới bước vào là Hàng Cẩm đang ngồi ở hàng ghế đầu. Dường như không đoán trước được cô sẽ xuất hiện ở đây, cậu đứng im tại chỗ mà quên di chuyển lên phía trước, bị đồng đội phía sau đẩy một cái, lúc này mới hoàn hồn đi lên vài bước, khóe môi bất giác cong lên, chọc cho các nữ sinh trên khán đài lại gào thét chói tai. 

Trước khi đến, Đằng Bình nói rằng Trần Lâm khá nổi tiếng, và được các nữ sinh trong trường hoan nghênh, còn cho Hàng Cẩm xem video phổ biến nhất về Trần Lâm trên diễn đàn của trường.   

Trong video, Trần Lâm chạy nhanh trên sân bóng rổ trong nhà thi đấu, bắt bóng, lùi lại và nhảy lên ném bóng. Nữ sinh quay video trông rất phấn khích và hét đến mức màn hình rung chuyển ở cuối video. Trong video, Trần Lâm ngẩng mặt lên, thở hổn hển, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, cậu đến đập tay với các thành viên trong đội rồi trở về vị trí của mình, Hàng Cẩm nghe thấy nữ sinh đó nói: “Tôi thật sự muốn liếm hầu kết của anh ấy..huhu.” 

Hàng Cẩm: “……”

Sự xuất hiện của Trần Lâm trên sân đã thu hút rất nhiều sự chú ý. Chiếc áo đồng phục thi đấu màu xanh đen khiến người cậu tràn đầy sức trẻ, mái tóc đen xoăn tự nhiên trông rất có phong cách riêng, cậu cầm bình nước lên uống một ngụm, lông mày nheo lại làm cho đuôi mắt hẹp dài, tạo nên vẻ mặt sắc sảo và hoang dã, cậu đưa tay lên lau lau khóe môi, quay đầu qua liếc mắt nhìn Hàng Cẩm một cái.  

Hàng Cẩm cũng nhìn cậu.

Trần Lâm đưa tầm mắt đi trước, cậu cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm sàn nhà dưới chân, sau đó chậm rãi nhếch môi mỉm cười. 

Hình như cậu hiểu lầm gì đó.

Hàng Cẩm quay mặt đi, nhìn về phía giữa sân, Đằng Bình đã gửi cho Hàng Cẩm tài liệu trận đấu và thông tin cá nhân của 16 đội bóng. Cô đã chọn được những ứng cử viên đầu tiên, chỉ cần thảo luận chi tiết với họ sau khi trận đấu kết thúc.  

Một trận kết thúc lúc 9:30 và trận thứ hai bắt đầu lúc 9:40: Đại học Bắc Dương đấu với Đại học Quang Hoa.

Vị khách hàng tên Vương Sưởng Tân có cậu con trai tên Vương Uy rất đam mê với bóng rổ, nên thành lập một đội bóng rổ chuyên nghiệp ở Đại Học Quang Hoa Bắc Kinh, với tư cách là nhà tài trợ, ông đã tài trợ rất nhiều tiền để hỗ trợ con trai mình thi đấu ở khắp mọi nơi, thậm chí còn mở vài câu lạc bộ, đang muốn tìm thêm vài nhà đầu tư.

Vương Uy chơi rất có phong độ, cậu ta đã ghi được hai điểm ở đầu trận, sau đó trong năm phút liên tục ngăn cản Đại học Bắc Dương ghi bàn, tỷ số vẫn là 0 điểm. Huấn luyện viên bên phía Đại Học Bắc Dương hét lên xin dừng trận đấu, sau đó anh ta đã thay Trần Lâm vào sân.  

Hàng Cẩm nhận thấy khoảnh khắc Trần Lâm đang khởi động và chuẩn bị vào sân thi đấu, đám đông trong sân vận động đã sôi sục lên,  70% nữ sinh có mặt đã đứng dậy hét lên: 

“Trần Lâm, Trần Lâm, bạn là người giỏi nhất.” 

” Trần Lâm, Trần Lâm chiến thắng!”

Trần Lâm đứng giữa sân bóng quay đầu lại nhìn một vòng các bạn học, sau đó ánh mắt cố định lại trên gương mặt Hàng Cẩm. 

Chỉ trong một giây, cậu quay đi, như muốn xác nhận xem cô có còn ở đây hay không, xác nhận xong, cậu đập tay với cầu thủ đang rời đi rồi chạy vào sân bóng.

Cho đến khi Trần Lâm quay lưng về phía Hàng cẩm, cô mới chú ý, con số trên áo đồng phục của cậu là số 7.

Là con số may mắn của cô.
Bình Luận (0)
Comment