“Trần Lâm, đây là cuộc sống của bản thân cậu.”
Hàng Cẩm nửa ôm hờ, cau mày nhìn học sinh đang đi ngang qua, dùng hết sức đỡ người dậy:
“Dù thế nào đi chăng nữa, cậu không cần phải xin lỗi tôi.”
Trần Lâm từ từ ngẩng đầu lên khỏi vai cô, mái tóc xoăn đen che đi lông mày, chỉ lộ ra đôi mắt đỏ ngầu, gáy nổi mấy đường gân xanh, có vẻ như đang kìm nén cảm xúc nào đó, sau đó như mất đi sức lực, bả vai gục xuống, giọng mang theo cảm giác thất bại cùng yếu đuối:
“Không phải nói về vấn đề này.”
Khi nghĩ đến những lời lăng nhục của Vương Uy về Hàng Cẩm, máu nóng sôi sục, nhưng căn cứ vào nguyên nhân này, thủ phạm chính là cậu. Là cậu hại Hàng Cẩm vô cớ bị sỉ nhục, lúc này, còn đến đây dọn dẹp mớ hỗn độn mà cậu đã gây ra.
Mấy năm nay cậu đã sống thật cẩn thận, nhẫn nhịn hết thảy, kết quả, vẫn đem họa cho cô.
Hàng Cẩm buông tay lui ra sau một bước, kéo ra khoảng cách giữa hai người:
“Chuyện gì? nói xem.”
“Tôi đem phiền toái cho chị.”
Trần Lâm ngẩng đầu nhìn cô, hai mắt đỏ hoe, cả thân hình như sắp tan nát.
Hang Cẩm, người oai phong trên bàn đàm phán, khó có được khoảnh khắc cứng họng như bây giờ, đối mặt với Trần Lâm, không biết lấy lời gì để dạy dỗ cậu, người sắp bị xử phạt cùng đuổi học, vào lúc này, thay vì nhờ cô giúp để tìm ra giải pháp, cậu lại xin lỗi vì đã đem đến phiền toái cho cô.
Mái tóc đen xoăn cọ qua khóe mắt bị thương, Trần Lâm đưa tay chạm vào, Hàng Cẩm nói:
“Đừng động.”
Cậu liền buông tay, vẫn không nhúc nhích.
Cô quay người đi về phía bãi đậu xe, đi được vài bước, thấy Trần Lâm vẫn ngốc nghếch đứng đó, hô lên:
“Lại đây.”
Trần Lâm lại ngoan ngoãn đuổi kịp.
Lần này đến trường, Hàng Cẩm không gọi tài xế, cũng không lái chiếc xe gây chú ý, cô chọn chiếc Lincoln Pilot mà mình tiện sử dụng, cốp xe đã được Đằng Bình chuẩn bị nhu yếu phẩm, bao gồm cả bình chữa cháy và hộp thuốc.
Hàng Cẩm tìm hộp y tế trong cốp xe, đem đến ghế phụ ném vào lòng Trần Lâm, để cậu tự xử lý vết thương.
Cô bật điều hòa, sau đó xuống xe, lấy điện thoại ra kiểm tra tin nhắn WeChat.
Cô đang đợi tin tức từ phía Đằng Bình, sau khi xuống xe, Hàng Cẩm đã bảo cậu đến phòng giám sát để lấy video, ban đầu, cô tưởng người nói dối phải là Vương Uy.
Nhưng không ngờ lại là Trần Lâm.
Di động rung lên, Đằng Bình gửi đoạn video đến, Hàng Cầm quay đầu đưa mắt nhìn vào xe, trần Lâm đang ngồi bên ghế phụ tự lau vết thương ở đuôi mắt, cô cầm điện thoại đi ra xa một đoạn, lúc này mới ấn mở video.
Trên màn hình có thể thấy Trần Lâm đang ngồi ngay cạnh nơi cô đã ngồi hôm nay. Vương Uy và nhóm người đi theo bước vào và chạy thẳng đến chỗ cậu, không biết nói gì đó, Trầm Lâm đứng lên từ chỗ ngồi, kéo cổ áo Vương Uy.
Cô tua lại, bật âm lượng cho to lên, nghe rõ câu Vương Uy nói: gọi là gì nhỉ, con khốn Hàng cẩm…v..v
Sau đó chính là cảnh tượng đánh đấm hỗn loạn, Vương Uy vẫn còn cười, cậu ta nói: Trần Lâm, mày xong đời rồi hahaha.
Hàng Cẩm tắt máy, đi về phía xe rồi mở cửa lên xe, Trần Lâm ngẩng đầu nhìn về phía cô, khóe mắt bị thương đã được dán băng cá nhân, rất hợp với nét mặt hoang dã của cậu, giờ phút này càng thêm hấp dẫn, nhưng cặp mắt kia vẫn đen láy trong veo, trong con ngươi tất cả đều là gương mặt Hàng Cẩm.
Hàng Cẩm thấy trong lòng như có lửa đốt. Cô vặn nắp chai nước khoáng, uống vài ngụm, nhìn đầu Trần Lâm rũ xuống với mái tóc đen xoăn mềm mại, cô không nhắc lại chuyện vừa rồi, chỉ hỏi:
“Không phải não bị chấn động sao? sao lại ra viện?”
“Muốn tham gia trận đấu ngày mai.”
Đầu Trần Lâm rất cao, cúi đầu ngồi ở kia, đốt xương sau cổ nhô lên, đuôi tóc dài dán vào cổ, sắp dài đến tận hầu kết.
“Trận đấu quan trọng như vậy sao?”
“Phải.” Trần Lâm ngẩng đầu nhìn cô: “Vì chị đến đây.”
Cho nên, trận đấu trở nên quan trọng.
Hàng Cẩm nghĩ đến dáng vẻ bất khả chiến bại của cậu trên sân, cầm lấy nước khoáng, uống thêm một ngụm rồi quay đầu nhìn cậu:
“Sau này khả năng cậu không được tham gia thi đấu.”
“Tôi biết.”
Trần Lâm gật đầu, vẫn là đôi mắt đen trong sáng đó, nhưng giọng đã hơi khàn khàn:
“Tôi không hối hận.”
Cậu biết Vương Uy đang cố ý chọc giận mình, cậu biết hậu quả đánh nhau ở trường, nhưng vẫn động thủ. Bởi vì chuyện này liên quan đến Hàng Cẩm, cho nên cậu ném tất cả mọi chuyện ở sau đầu, bao gồm cả tương lai của mình.
Lỗ mãng, ấu trĩ.
Hàng Cẩm không hề nhìn cậu, quay đầu về phía cửa sổ, trầm giọng nói: “Xuống xe.”
Trần Lâm biết cô sẽ tức giận, nhưng ngay từ đầu cô đã không thích cậu, cho nên cũng không biết làm sao để cô không tức giận nữa, chỉ có thể nghe lời xuống xe, cũng không đi xa, chỉ đứng bên cạnh cửa xe.
Giữa tháng mười hai, gió lạnh hiu quạnh, cậu chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, đầu bị chấn thương, tay chân dài ngoằng, có vẻ như quần áo đã quá chật, rõ ràng nếu kiên trì một năm nữa cậu sẽ thuận lợi tốt nghiệp, hoặc là tiếp tục học nghiên cứu sinh, hay tìm một công việc nhẹ nhàng, đi làm chín giờ, tan tầm lúc năm giờ, có một tương lai hạnh phúc và tươi sáng.
Nhưng chỉ để trả nợ cho cô, cậu đã khiến cuộc sống của mình khổ sở biết bao.
Hàng Cẩm cau mày nhìn đi nơi khác, sau khi gửi tin nhắn cho luật sư, cô gọi cho Đằng Bình:
“Đến đưa Trần Lâm đi bệnh viện, cậu ta chưa khỏi hẳn, phải vào viện theo dõi.”
Dừng một chút, cô lại nói thêm một câu: “Đi mua thêm vài bộ quần áo mới.”
Đằng Bình: “…… Dạ.”
Đằng Bình nghĩ có nhiều việc quan trọng hơn cần phải giải quyết vào lúc này, chẳng hạn như những lời mà Vương Uy bịa ra trong video kia, nhưng Hàng Cẩm không phân phó chuyện khác. Cậu đành phải hỏi:
“Hàng tổng, chuyện hôm nay xử lý thế nào?”
“Tôi bảo Trương luật báo cảnh sát.”
Giọng nói Hàng Cẩm bình thản, ngữ khí thờ ơ lạnh nhạt:
“Tố cáo Vương Sưởng Tân tội cưỡng dâm.”
Đằng Bình há to miệng: “…… Dạ?”