Sự việc của Vương Uy đã gây ra ảnh hưởng không tốt. Trước khi trận đấu bóng rổ bắt đầu, hiệu trưởng cầm micro phát biểu đơn giản vài lời. Ý là các bạn trẻ không nên bốc đồng, chỉ một suy nghĩ hay hành động sai trái sẽ hủy hoại đi tương lai của mình.
Tuy không nói tên chỉ họ, nhưng mọi người ở đây đều hiểu đang nhắc đến ai.
Sau khi ông phát biểu xong, Vương Uy xuất hiện trên sân vận động, mặt đầy vết sưng đỏ bầm tím, cầm bức thư xin lỗi đã viết xong từ tối qua trong cục cảnh sát, đọc diễn cảm lớn tiếng về phía Hàng Cẩm.
Sau khi đọc xong, cậu ta khuất phục cúi đầu nói: “Còn Trần Lâm, tôi muốn nói một câu xin lỗi với cậu, hôm qua lúc chơi bóng, tôi cố ý đâm vào người cậu, thật sự xin lỗi.”
Sau đó cúi đầu thật sâu.
“Xin lỗi có tác dụng à? Trần Lâm còn đang ở bệnh viện kia kìa.”
Khán đài có người la ó về phía Vương Uy: “Cút đi.”
Ngay sau đó những học sinh khác cũng phụ họa theo, càng ngày càng nhiều bạn học đứng lên hét về phía Vương Uy:
“Ra ngoài! Cút đi!”
Một số bạn học còn ném chai nước ném vào cậu ta, thậm chí Vương Uy còn không dám ngẩng lên, ôm đầu chạy ra ngoài, người dẫn chương trình nhanh chóng lên sân khấu để giữ trật tự, bảo đội cổ vũ lên biểu diễn bài nhảy cổ động, rồi tuyên bố trận đấu chính thức bắt đầu.
Hàng Cẩm nghiêm túc theo dõi hai trận đấu, trong thời gian tạm nghỉ, hiệu trưởng nói với cô:
“Tôi sẽ bàn bạc chuyện của Trần Lâm với trưởng khoa rồi tính sau.”
Hàng Cẩm gật đầu: “Không cần phải cố kỵ tôi, chỉ cần theo nội quy của trường là được.”
“Chúng tôi cũng có ý như vậy, dù sao cũng là ở trong trường, ảnh hưởng quá lớn, nếu không xử phạt, học sinh từng bị phạt trước đó sẽ nói không công bằng, người khác sẽ cho rằng đánh nhau không phải là vấn gì đề lớn, và họ sẽ tiếp tục thách thức nội quy của trường, trước khi bước vào xã hội, tất cả những gì chúng tôi có thể dạy trong trường đại học là kiểm soát chúng, không làm bất cứ điều gì phạm pháp, mặt khác chỉ có thể dựa vào chính mình”
Hiệu trưởng thở dài nói: “Khi bọn trẻ lớn lên, với tư cách là hiệu trưởng, tôi hi vọng rằng mỗi em đều có thể thành tài và có sự nghiệp riêng, đồng thời làm việc chăm chỉ để có được một tương lai tươi sáng, không chỉ cho ba mẹ mà còn vì tương lai chính bản thân các em ấy”
“Đại học Bắc Dương có thầy ở đây, nhất định sẽ càng ngày càng tiến xa.”
Nói xong, Hàng Cẩm nhìn nhóm sinh viên tràn đầy năng lượng.Một số đang cười đùa trên khán đài,còn một số đang chụp ảnh trên sân, với vẻ mặt rạng rỡ vang vọng đầy ắp tiếngcười.
Ra khỏi khuôn viên trường, sẽ bước vào thế giới người trưởng thành.
Đến lúc đó, sẽ không còn vẻ mặt đơn thuần trong sáng và vui vẻ như thế nữa.
Đến lúc kết thúc trận đấu cuối cùng, Hàng Cẩm rất thích một đội, trước khi đi cô đã xem qua kết quả trước đây của đội này, bao gồm cả thông tin cá nhân của các cầu thủ,cô bấm vào thông tin trên notebook mà Đằng Bình đang cầm trên tay, cậu hiểu ý lập tức đi trao đổi phương thức liên lạc với huấn luyện viên của đội đó.
“Tạm thời chưa thể ký hợp đồng, nhưng tôi nghe nói người đại diện đã có tiếp xúc qua LP của YG.” Đằng Bình chạy ra khỏi phòng sân, đi chậm lại bên cạnh Hàng Cẩm:
“Nhưng hợp tác không thành công.”
Hàng Cẩm cầm điện thoại trả lời tin nhắn, nghe thế nghiêng nghiêng đầu: “Lý do.”
“Không rõ lắm.” Đằng Bình lắc đầu, “Chắc lý do bởi một số cá nhân, không tiện mở miệng hỏi.”
Hàng Cẩm gật gật đầu, tắt di động, nói về phía cậu: “Sau trận đấu ngày mai, hẹn ăn tối, tôi sẽ nói chuyện với anh ta một chút.”
“Vâng.”
7h30 tối, Hàng Cẩm hẹn bạn ăn cơm, vì nhà hàng có quy định về trang phục, nên cô muốn đến cửa hàng thời trang để thay quần áo, trước khi lên xe, cô nhớ đến tối qua Trần Lâm đứng trong gió lạnh ở đây, hỏi Đằng Bình:
“Cậu ta còn ở bệnh viện à?”
Đằng Bình phản ứng rất nhanh, biết cô đang hỏi là Trần Lâm, nên bấm số y tá, vài phút sau, báo cáo với Hàng Cẩm: “Vẫn ở, y tá nói có rất nhiều nữ sinh đến thăm cậu ta, còn người tránh trong WC không ra, tự mình rút kim truyền dịch.”
Hàng Cẩm ngồi trên xe, uống một ngụm cà phê, nhớ tới trước kia em trai cô là Hàng Dục cũng buồn bã vì phải chịu đủ các cách thức mà bạn học nữ theo đuổi, tưởng tượng thấy cảnh Trần Lâm chật vật tránh trong WC, ngón cái cô gõ gõ vào thân ly cà phê, nghiêng đầu nhìn về phía Đằng Bình: “Đêm nay cậu ta cần phải truyền nữa không?”
“Không cần.”
Hàng Cẩm buông ly cà phê, cả người dựa vào lưng ghế, nhẹ nhàng nhắm mắt lại: “Nói cho cậu ta mật khẩu căn hộ gần bệnh viện của tôi.”
Không phải lúc Hàng Cẩm nào cũng sống trong căn hộ đó. Cô mua nó như một tài sản mà mình đầu tư cách đây 8 năm. Khi mua giá chỉ 4000 -1 mét vuông. Bây giờ nó đã tăng lên 35000- 1 mét vuông. Sau khi trang trí nội thất lại, cô đã ở đó vài lần, nhưng cảm thấy căn nhà đó quá rộng và trống trải, nên rất ít khi về đó.
Đằng Bình vừa gật đầu vừa lên tiếng: “Vâng.”