Sau hai cuộc họp vào buổi sáng, Hàng Cẩm đi giải quyết dự án mua bán sáp nhập. Cô uống trà cùng trò chuyện với CEO của hai công ty trong hơn một giờ đồng hồ mà vẫn không thể nhất trí về khoản đầu tư vào dự án mới, cô vẫn chưa đọc qua đống tài liệu đang chất đống, thời gian eo hẹp đến nỗi Hàng Cẩm không thể làm gì được, Đằng Bình đi vội đến vừa bảo cô đã đến giờ ăn trưa rồi, vừa nghe điện thoại.
Cô tự lái xe về nhà ba mẹ, cốp xe chất đầy quà mà Đằng Bình đã chuẩn bị, cô tiện tay cầm hộp quả nhỏ. Mấy hôm trước Hàng Dục về nhà vài ngày, sáng sớm nay lại về bên chợ phía Nam đón giáng sinh cùng bà xã, trong nhà chỉ có Hàng Đề Vân và Phùng Thục Quân.
Biết Hàng Cẩm không thích người giúp việc, họ bảo giúp việc nghỉ phép một ngày.
Hàng Cẩm vào cửa đổi giày, điện thoại reo, cô đứng ở huyền quan nghe điện thoại, Phùng Thục Quân cúi người định cởi giày cho cô, cô lùi về phía sau, dùng một tay cởi ra rồi để gọn gàng vào trong tủ giày.
Phùng Thục Quân không quấy rầy cô, ý bảo cô cứ nghe điện đi.
Hàng Cẩm đi ra ban công, sau khi kết thúc cuộc gọi, cuộc thứ hai lại gọi đến, cho đến lúc đồ ăn được bày lên bàn, cô vẫn còn đang nghe điện.
Hàng Đề Vân bảo cô đừng bận rộn nữa, nghỉ một lát rồi đến ăn cơm.
Hàng Cẩm “Vâng”, tắt di động về chế độ im lặng rồi cho vào túi xách, ngồi vào bàn yên lặng ăn cơm.
Phùng Thục Quân hỏi cô gần đây còn mất ngủ nữa không?
Hàng Cẩm nói dối mặt không đổi sắc: “Không có, ngủ rất tốt.”
“Vậy là tốt rồi.”
Phùng Thục Quân cười gắp đồ ăn cho cô: “Ăn nhiều một chút, mỗi ngày con bận rộn như vậy, cơm cũng không biết có ăn đầy đủ không, mẹ bảo mang cơm, con cũng không cho.”
“Không cần.” Hàng Cẩm gắp đồ ăn: “Có xã giao, con rất ít khi ăn một mình.”
“Cũng đúng.” Phùng Thục Quân múc một bát canh cho cô:
“Sau này có thời gian về nhà ăn, mẹ với ba con đều muốn con về nhà nhiều hơn.”
“Ừm.” Hàng Cẩm gật đầu, mặt không có nhiều cảm xúc.
Hàng Đề Vân rót rượu, uống một ngụm nhỏ: “Đầu năm sau, chúng ta nhận được 4 cái thiệp mời đám cưới.”
Vấn đề kết hôn vừa mở ra, không khí trở nên yên ắng, Hàng Cẩm đang ăn canh và rau cũng không chịu ảnh hưởng chút nào, cho đến khi Hàng Đề Vân mở miệng hỏi cô:
“Có nhớ Tổng Giám Đốc của Phong Vũ Communication Entertainment không?”
Hàng Cẩm lấy khăn giấy lau miệng: “Không thích.”
“Không thích không thích, phải chờ đến khi nào cô mới gặp được người mình thích?”
“Hàng Cẩm! Cô sắp 29 tuổi rồi, qua 30 tuổi còn có thể sinh con không hả?”
“Không phải đã bảo đừng có nhắc đến sao?” Phùng Thục Quân thở dài:
“Ông không thể để cho nó yên ổn ăn một bữa cơm được à?”
“Ăn cơm?! Cơm ăn được ngon à? Nó bao nhiêu tuổi rồi, bây giờ một lần yêu đương cũng chưa từng nói đến, thế này gọi là có bệnh đấy, cô có biết không?”
Hàng Đề Vân tức giận cất cao giọng: “Bên ngoài người ta nói như thế nào?! A? Nói con gái Hàng Đề Vân tôi có vấn đề về giới tính, không thích đàn ông.”
Hàng Cẩm mang máng nhớ đến lời Lục Vận Phục nói một câu ngày hôm qua—— ông đây thích phụ nữ.
Cô bỗng thất thần, hoàn hồn giữ tiếng gào lên của Hàng Đề Vân:
“Tôi không cần nó làm việc liều mạng, tôi muốn nó tìm một người đàn ông mà gả đi, tôi mới yên tâm, thế có gì là sai sao? Với tư cách của người làm cha, tôi không đau lòng sao? tôi lo lắng cho nó, nhưng nó thì sao, nó có đau lòng cho chúng ta không? Mỗi lần gặp mặt thì đơ như người máy, một chút cảm tình cũng không có.”
Hàng Đề Vân chỉ vào cô: “Cô có cái gì bất mãn với chúng tôi? Hả? Sao lại trở nên như vậy?”
Hàng Cẩm đứng dậy: “Con no rồi.”
Hàng Đề Vân hô lên: “Cô đứng lại đấy cho tôi!”
Hàng Cẩm lập tức đi đến trên sô pha, cầm lấy túi của mình, nghĩ ngợi, rút từ trong túi ra một sấp hóa đơn gửi tiền, mở ra đưa đến trước mặt Hàng Đề Vân:
“Còn ba thì sao, tại sao còn phải cho bọn họ tiền?”
Phùng Thục Quân cầm lấy nhìn, há miệng giải thích: “A Cẩm, chuyện này mẹ nói cho con, là ba con muốn mua bình yên, không muốn ai quấy rầy đến con nên mới…”
“Cho nên con sai phải không?” Hàng Cẩm hỏi.
“Không phải, không phải, không phải là ý này, là……”
Phùng Thục Quân còn muốn giải thích thêm, Hàng Đề Vân ngắt lời bà: “Tôi đã nói với cô, trên đời này không có đúng hay sai, cô so đo đúng sai cũng có nghĩa gì hả?”
Hàng Cẩm tự giễu nói: “Hóa ra là không có nghĩa gì sao?”
“A Cẩm, con đừng có nghĩ nhiều, chuyện này không liên quan đến con.”
Phùng Thục Quân đưa tay đặt lên vai cô, muốn trấn an, nhưng Hàng Cẩm tránh bàn tay bà, cầm túi ra huyền quan đổi giày.
“Hàng Cẩm!” Hàng Đề Vân gào lên: “Cô đi, từ sau đừng có về đây.”
Hàng Cẩm không hề dừng bước, vừa lấy điện thoại trong túi ra xem, vừa lạnh lùng mở cửa bước thẳng ra ngoài.
Đến lúc lên xe, cô ném điện thoại qua một bên, kệ cho nó rung, mắt nhìn thẳng về phía trước, một lúc lâu sau, cô mở tài liệu trong túi ra, tìm được số điện thoại trong đó, ấn gọi.
“Tôi là Hàng Cẩm, ngày mai gặp mặt đi.”