Nhớ Em - Đông Ca

Chương 50

Hàng Cẩm dừng tay một chút, rồi lại tiếp tục gắp mì cho vào miệng, cô không còn nhiều sức lực, bàn tay cầm đũa hơi run lên. Có lẽ đã quá đói rồi, ăn hết mì và thêm vài miếng sủi cảo.

Trần Lâm chờ cô ăn no rồi  mới ăn sủi cảo, còn giải quyết hết đồ còn thừa, lại ôm người đến sô pha, bảo cô nghỉ ngơi một lát, chờ cậu thu dọn xong lại ôm cô đi ngủ.

Hàng Cẩm khoác chăn mỏng ngồi trên sô pha, khóe mắt liếc thấy cậu ôm ga trải giường từ trong phòng đi ra, lại lấy ga mới đi vào, phía trên chỉ mặc chiếc áo phông đơn giản, dưới là chiếc quần góc bẹt màu đen, chân dài đầy cơ bắp, đồ vật dưới chiếc quần đó ở trạng thái mềm nhũn cũng phình lên một bao lớn.

Cô thu tầm mắt về, nhớ tới ngày này năm ngoái, cô cùng mấy người trong giới ăn uống tiệc rượu linh đình, vì lợi ích mà ai ai cũng đeo lên bộ mặt giả dối nịnh bợ, Bắc Kinh thật sự rất rộng lớn, trong bữa tiệc không tìm thấy một cơ hội rảnh rỗi, quay mặt qua là có thể gặp người mà mình không muốn thấy, nhưng cũng không thể không nhận câu chúc mừng năm mới từ đối phương.

Ngày cuối cùng của mỗi năm đối với cô không phải là một ngày đáng nhớ mà nó chỉ đại diện cho: Tổng kết năm, báo cáo thường niên, báo cáo quyết toán.

Tượng trưng cho sự kết thúc của năm cũ, đón chào một năm mới.

Cô tình cờ liếc nhìn bàn trà, thấy một số cuốn sách mà Trần Lâm đang đọc dở, tóm tắt lịch sử toán học, một quyển đại số, còn có một cuốn sách về thiết kế và phát triển du lịch nông thôn.

Tầm nhìn của cô bị chặn lại, Trần Lâm đi tới, cúi người ôm cô vào phòng tắm, lấy khăn tắm đặt lên bồn rửa, sau đó buông cô xuống, lấy bàn chải đánh răng bóp một ít kem đánh răng đưa nó vào tay cô, đổ đầy nước vào cốc và đặt nó trong tầm tay.

Lúc đánh răng cũng nhìn chằm chằm Hàng Cẩm, cô cúi xuống suy nghĩ, xúc miệng xong, Trần Lâm cầm khăn giúp cô lau miệng, lau xong, cậu mới lau cho mình.

Hàng Cẩm ngước mắt liếc nhìn cậu. Trần Lâm đã giặt chiếc khăn rồi đặt nó xuống, cúi xuống ôm cô vào lòng. Hình như cậu không nhận ra rằng mình vẫn luôn mỉm cười, khóe môi cong lên. Ánh mắt nóng bỏng thiêu đốt người, sau khi vào phòng, cậu đặt cô cạnh giường, thuận thế hôn cô một cái: “Ngủ trước đi, tôi đi tắm.”

Trên người cậu có mùi của mì, lo mùi này ảnh hưởng đến giấc ngủ của Hàng Cẩm, cậu cởi quần áo đi nhanh vào phòng tắm, lúc trở lại, Hàng Cẩm đã nghiêng người nằm trên giường, không biết đã ngủ hay chưa, tay chân nhẹ nhàng bò lên giường, dán sát vào cô từ phía sau.

Đưa tay nhẹ vòng lấy vòng eo, cằm đặt trên đỉnh đầu cô.

Mắt Hàng Cẩm nửa nhắm nửa mở, phát hiện cậu không có động tác nào khác, lại từ từ nhắm mắt lại.

Cô quá mệt, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.

Thành phố Bắc Kinh tuyết rơi dày đặc suốt đêm, buổi sáng hôm nay yên tĩnh hơn ngày thường, mọi âm thanh như bị tuyết chặn lại, thế giới một màu trắng xóa, tiếng chim chóc kêu mông lung cũng không rõ ràng.

Giấc ngủ này của Hàng Cẩm rất tốt, thậm chí cũng không có một giấc mộng.

Lúc mở mắt ra, cô nhìn thấy thấy trên đỉnh đầu mình là Trần Lâm, cậu lật người cô qua ôm vào trong ngực mình, bàn tay đặt sau cổ, ôm từ phía sau, một tay khác vòng sau lưng, hai cơ thể dán sát vào nhau, chặt đến mức cô vừa động, cậu sẽ ôm cô chặt hơn và áp đôi môi mỏng lên trán, như muốn trấn an cô.

Mí mắt Hàng Cẩm chậm rãi chớp động, hơi ngẩng đầu, nhìn gương mặt gần trong gang tấc này.

Khuôn mặt của Trần Lâm có những đường nét rõ ràng, các góc cạnh sắc nét. Vì xương mũi quá thẳng và làn da ngăm đen nên các đường nét trên khuôn mặt của cậu toát lên vẻ hoang dã sắc sảo của một chàng thiếu niên.

Cậu cũng vừa tỉnh, thấy cô mở to mắt nhìn mình.

Khóe môi từ từ cong lên, theo sau đó dùng một bàn tay giữ má cô, từ từ cúi đầu hôn lấy môi cô.

Giống như một viên đá rơi xuống đáy hồ, Hàng Cẩm nghe thấy nơi sâu thẳm trong lòng mình truyền đến một tiếng vang vọng.
Bình Luận (0)
Comment