Lại có tai nạn.
Đường tuyết trơn trượt, các phương tiện rất dễ va chạm. Phía trước lại có một vụ va chạm đâm vào đuôi xe nhau. Hàng Cẩm tựa vào cửa sổ xe nhìn ra ngoài, cổng công viên Cát Vàng có người đang đắp người tuyết, thậm chí anh ta còn dùng một chiếc xô màu đỏ làm mũ cho người tuyết.
“Hàng tổng, còn phải chờ một lát.” Tài xế xin nghỉ đông thêm vài ngày, đưa vợ đi du lịch nước ngoài, sau khi trả phép trở về, lại không nghĩ đến vẫn còn là mùa đông, không có cách nào phát huy tiềm lực đua xe của mình.
Hàng Cẩm thu hồi tầm mắt: “Ừm.”
Tiếng pháo hoa năm mới chợt vang lên bên tai cô, bầu trời đêm tối tràn ngập những tia sáng đủ màu sắc. Tin nhắn các nhóm trên điện thoại đều phát phong bao lì xì màu đỏ. Cô bấm vào nhóm công ty, chọn mấy bao lì xì đỏ rồi bấm gửi đi, thoát ra gửi thêm một ít cho nhóm gia đình cô.
Bạn bè đều đăng ảnh ăn cơm đoan viên với gia đình, Hàng Cẩm thấy Trương Đông Đao và Trần Chúng Sinh cùng mặc bộ thú bông ếch xanh chụp ảnh cùng gia đình, khóe môi cô khẽ cong lên, bấm like, rời ra lại nhận được điện thoại chúc mừng năm mới, là người sáng lập của dự án năng lượng mặt trời mới.
Đối phương hỏi cô có thể cùng nhau ăn cơm không. Cô nói rất bận, còn phải đi công tác ở tỉnh khác, chưa biết bao giờ về, về sẽ liên lạc sau.
Trong nhóm đại học có người tag tên cô, hỏi có thể đến tham dự buổi họp lớp hay không.
Hồi học đại học Hàng Cẩm cũng có hai người bạn, sau đó đối phương phát hiện cô là tiểu thư nhà giàu, dần dần cũng kéo giãn khoảng cách, Hàng Cẩm không hiểu được tâm lý của mấy cô gái, chỉ biết, họ nói sau lưng cô: Chỉ vì sinh ra ở vạch đích tốt hơn mà thôi, có gì đặc biệt hơn người đâu.
Từ đó trở đi, cô không bao giờ kết bạn nữa.
Cho dù có kết bạn, quen biết cũng toàn là người không thiếu tiền, ví như Trương Đông Đao, hay Lục Vận Phục.
Cô rời khỏi khung thoại trường đại học, dựa vào cửa xem pháo hoa.
Cô tham gia bữa tiệc công ty tung ra dự án sản phẩm mới – một Robot thông minh mới. Với tư cách là nhà đầu tư lớn nhất, Hàng Cẩm có thể đặt tên cho người máy thông minh này.
Vì robot toàn là một màu trắng tinh nên Hàng Cẩm đã đặt tên cho nó là: Người tuyết.
Vì thế một thế hệ người máy mới mang tên “Snowman” ra đời vào đêm nay.
Bữa tiệc này vừa kết thúc, cô lại vội chạy đến khách sạn Vạn Hoa, khách sạn xông hơi, tất cả khách đến đều phải ngâm mình trong suối nước nóng, sau đó vào phòng xông hơi vài phút rồi mới có thể ra ngoài, đến dự tiệc.
Nó thật là phù hợp với “phong cách” của Lục Vận Phục.
Hàng Cẩm cởi áo khoác đi vào. Lục Vận Phục đang uống rượu và chơi trò chơi với một vài người bạn. Trợ lý Đan Hiểu Sương của anh ta uống say như sắp phun ra, phất phất tay nói không chơi nữa.
Lục Vận Phục tức giận đến tím mặt: “Đan Hiểu Sương, mẹ kiếp cô cố ý phải không?”
Rõ ràng đây là một trò chơi đại mạo hiểm, nhưng trợ lý nhỏ này không chọn mạo hiểm nào, còn uống hết sức có thể.
Lục Vận Phục ngẩng đầu thấy Hàng Cẩm đi đến, lông mày nhếch lên, tay chỉ vào Đan Hiểu Sương, bảo cô biến đi, nhường chỗ cho Hàng Cẩm. Cô nàng chạy nhanh về phía toilet, đang đi cũng có ý chào Hàng Cẩm, ý là sắp phun rồi, vẫy vẫy tay rồi chạy mất.
Hàng Cẩm buông túi xách, chào hỏi cùng mấy người có mặt, lúc này mới ngồi xuống, gáy dựa vào sô pha, híp mắt hỏi anh ta: “Chơi gì vậy?”
“Đại mạo hiểm, xếp các khối hình lại, nếu đổ xuống là thua.” Anh ta chọc vào cánh tay cô:
“Sao buồn ngủ thế? bây giờ mới mấy giờ?”
“Hơi mệt.” Hàng Cẩm cúi về phía trước, cô rất ít khi chơi trò này, trước đó anh ta cũng dẫn cô đi chơi đại mạo hiểm, nhưng mà là ném xúc xắc, lần trước nữa là chơi bài, lần này lại trở nên đa dạng hơn, chẳng qua đổi thang mà không đổi thuốc.
Cô rút ra một khối, đến lượt Lục Vận Phục vừa rút xong, căn nhà nhỏ sụp đổ. Anh ta liếc nhìn dòng chữ trên khối, che trán nói: “Tôi uống rượu đi.”
Những người khác không cho, sôi nổi gào lên bảo anh ta phải làm theo.
Lục Vận Phục nghĩ ngợi, cởi áo trên ra, cởi trần đứng trên bàn uốn éo như con tinh tinh.
Hàng Cẩm: “……”
Đan Hiểu Sương vừa ra khỏi toilet, đang nhíu mày vì còn khó chịu, nhìn thấy một màn này lập tức lấy điện thoại ra, nhắm ngay và bắt đầu quay video.
Một nhóm người đều đang cười ha ha, có người cười chảy cả nước mắt.
Hàng Cẩm cũng đang cười, ôm gối dựa, nhìn một đám người vui vẻ như vậy, cô nhìn Lục Vận Phục nhảy từ trên bàn xuống đuổi theo Đan Hiểu Sương, cướp lấy điện thoại trong tay cô nàng, cô thấy Đan Hiểu Sương nhảy lên lưng anh ra, vò tóc anh ta, bảo không được xóa video, nhìn Ninh Tân và Ninh Huy đang đứng bên cạnh vừa cắn hạt dưa vừa móc 50 đồng ra đặt cược, đoán xem lần này Lục Vận Phục có thể lại bị quật ngã hay không.
Rõ ràng là rất vui vẻ, nhưng lại hơi mất mát.
Hàng Cầm cúi đầu nhấp một ngụm vang đỏ, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát, có bóng đen bao phủ trước mắt, theo bản năng cô mở mắt ra, nhìn Lục Vận Phục ném áo khoác lên người mình, thấy cô mở mắt, hỏi có muốn lên lầu ngủ một lát không?
Cô không nói gì.
Im lặng ngơ ngác một lúc.
Vừa rồi, cô tưởng đó là Trần Lâm.
Vì ý nghĩ này, trái tim như ngừng đập trong giây lát.