Những buổi hẹn hò của họ hầu hết là vào buổi tối, sau khi tan làm trở về dưới tầng khu nhà, họ cùng đi siêu thị mua rau và trái cây, đi ngang qua một cửa hàng đồ ngủ. Trần Lâm cũng đi vào mua đồ ngủ đôi, nhân viên tư vấn mua một bộ màu đen và một màu trắng, khi giới thiệu đến đồ lót đôi, cậu thẹn quá nên chạy mất.
Trong lúc Trần Lâm nấu ăn, Hàng cẩm sẽ cắt cam rồi ép cho mỗi người một cốc. Sau bữa tối, hai người sẽ ra ngoài đi dạo dọc khu dân cư, xem mấy ông lão tập Thái Cực Quyền trong công viên. Ông lão đang cầm cần câu cá bên cầu. Họ đi ngang qua người bán dưa hấu, Trần Lâm dừng lại mua nửa quả dưa hấu, lấy thìa múc bón từng miếng cho Hàng Cẩm, dùng mu bàn tay lau khóe môi cô, nhân lúc không có người còn hôn cô, dùng đầu lưỡi liếm đi vị ngọt trên môi.
Sau khi về nhà, hai người cùng nhau tắm rửa. Họ thường tắm được một nửa rồi bắt đầu làm, làm cho đến 10 giờ đêm thì dừng lại, lúc Hàng Cẩm chìm vào giấc ngủ, Trần Lâm sẽ dựa vào đầu giường đọc một cuốn sổ. Cậu mượn bốn quyển sổ của Đằng Bình, đã đọc xong một quyển, cũng nắm được nội dung công tác của Hàng Cẩm trong vài năm qua, mấy năm khác chưa có thời gian đọc, hiểu biết một phần về một số dự án lẻ, còn cần thời gian để hiểu chúng một cách thấu đáo.
Khi Trần Lâm cạo râu, trông cậu khá gợi cảm, đứng đó với đôi tay cùng đôi chân dài, cằm hếch lên, ngón tay thon dài với các khớp rõ ràng, mu bàn tay cầm dao cạo gồ lên những gân xanh.
Thời tiết rất nóng, ở nhà cậu thường không mặc áo, cơ thể có bờ vai rộng và vòng eo hẹp, làn da láng mịn hơi ngăm đen khiến hai hõm eo hằn lên rõ ràng.
Sau khi Hàng Cẩm rửa mặt xong, sẽ bất giác nhìn ngắm cậu.
Trần Lâm hỏi cô có muốn thử không, Hàng Cẩm sẽ lấy dao cạo rồi cạo cho cậu, cậu sẽ thả lỏng tựa vào bồn rửa mặt, tay phải chống về phía sau, tay trái ôm eo cô, đưa cằm đến trước mặt cô, môi mỏng khẽ nhếch lên, bên má hiện ra chiếc má lúm đồng tiền.
Sau khi Hàng Cẩm cạo râu xong, cậu sẽ dùng cằm cọ cọ má cô, hỏi thấy thế nào.
Cọ đến khi cô không ngừng cười rộ lên, cậu mới dừng lại, ôm cô vào lòng rồi hôn môi.
Bộ đồ do Hàng Cẩm đặt người thiết kế riêng cho cậu đã về. Mặc dù lớn hơn Hàng Dục một cỡ nhưng rất hợp với Trần Lâm, vào ngày cuối tuần, cậu sẽ mặc bộ vest này đến tham dự các cuộc họp trao đổi gọi vốn đầu tư mạo hiểm, thỉnh thoảng sẽ mặc nó đến những bữa tiệc, thay tài xế lái xe đón Hàng Cẩm về nhà.
Khi các đồng nghiệp nhìn thấy cậu mặc bộ vest cao cấp đi làm, họ càng cảm thấy cậu là một phú nhị đại, chẳng vì đầu tư có lợi nhuận cao, lúc ăn cơm cũng rất tiết kiệm, chỉ ăn chiếc bánh cuốn có giá tám đồng ở cổng công ty, có thể ăn hai phần một lần, và ăn vài ngày liên tiếp.
Chỉ cần Trần Lâm phủ nhận, các đồng nghiệp của cậu sẽ hỏi tại sao cậu lại thực tập không lương, cậu nói rằng đến đây để học tập, sau đó họ hỏi cậu có dự định làm việc ở đâu, cậu không nói gì khác ngoài việc mình phải học hỏi để giúp đỡ bạn gái, thậm chí cậu còn không dám cho họ xem ảnh chụp của bạn gái, mọi người cảm thấy cậu không có người yêu, cố tình lấy cớ như vậy để khỏi bị làm phiền bởi mấy đồng nghiệp nữ trong công ty.
Đương nhiên là Trần Lâm có ảnh chụp Hàng Cẩm, ngoài bức ảnh nhờ Đằng Bình chụp hai người, một bức là lúc vừa cạo râu xong, còn một bức nữa là lúc ăn dưa hấu chụp lại, trong những bức ảnh đó Hàng Cẩm luôn nở nụ cười.
Trần Lâm cũng chụp một bức ảnh riêng tư của hai người, mặt Hàng Cẩm đỏ bừng, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi, tóc ướt dán vào cổ, thở hổn hển nhìn cậu, nước mắt sinh lý chảy ra từ khóe mắt, ánh mắt với vẻ mờ mịt đẹp long lanh, quyến rũ mê người.
Sau khi cậu chụp xong đã mã hóa và khóa nó lại, còn đặt mật khẩu hai lớp, nhưng cuối cùng vẫn xóa nó đi.
Internet quá phát triển, cậu lo lắng sẽ có người đột nhập vào điện thoại của mình, lấy trộm ảnh rồi lại làm tổn thương Hàng Cẩm.
Mỗi một việc nào đó liên quan đến cô, cậu không dám mạo hiểm.