Hôm sau Hàng Cẩm đi làm như thường lệ.
Mười ba giám đốc và CEO đã họp hội đồng quản trị để thảo luận về vụ việc ngày hôm qua liên quan đến Lý Bằng Tường. Đầu tiên là tăng cường an ninh, thứ hai là phải thẩm định.
Mười ba cái miệng bàn tán rất nhiều, có người bắt đầu nhắc đến chuyện của Hàng Cẩm cùng Trần Lâm, nói với tư cách là Giám đốc điều hành của công ty, cô có quan hệ tình cảm với nhân viên thực tập dưới quyền, không phân biệt trường hợp này, trước mặt nhiều người nhìn như vậy mà cũng không tránh đi, làm tăng thêm sự nghi ngờ, còn nhất quyết nắm tay Trần Lâm đưa cậu đến bệnh viện, lúc đó mới bị người khác chụp ảnh đăng lên mạng, làm cho dư luận tranh cãi ồn ào, cho rằng người điều hành của tập đoàn này đang sử dụng quyền lực để làm việc cá nhân, phá đi quy tắc đối với cấp dưới.
Còn có người nói Trần Lâm mới tốt nghiệp, kém Hàng Cẩm sáu tuổi, cô chơi bời thì được, nhưng trước tiên phải phủi sạch quan hệ này, nói Trần Lâm là nhân viên thực tập như vậy, chỉ cần lấp kín miệng bằng tiền là được rồi, bây giờ phải giữ mình, sa thải Trần Lâm, sau đó thanh minh mọi việc, chuyện này đến đây là kết thúc.
Một nhóm người giơ tay biểu quyết, chỉ có Hàng Đề Vân ngồi đó, không đưa tay tán thành, cũng không phản đối.
Mọi người đang ép Hàng Cẩm phải đưa ra lựa chọn. Những ông chú bà cô muốn thay ông bà cô lần lượt gọi đến, buộc cô phải phủ nhận mối quan hệ của mình với Trần Lâm, đồng thời buộc cô phải tham dự buổi họp mặt gia đình vào tuần sau để làm rõ và giải thích tất cả mọi chuyện.
Hàng Cẩm nghe máy mà không bày tỏ ý kiến, sau đó cúp điện thoại.
Mọi chuyện đúng như dự kiến. Hình như cô đã chuẩn bị tinh thần cho ngày này trong suốt hai năm.
Cho nên, lúc gió mưa bão táp đến, cô đã không còn sợ gì nữa.
Hàng Cẩm đứng dậy, đẩy lá đơn từ chức lên bàn rồi nói với mười ba giám đốc trong hội đồng quản trị: “Không có gì phải làm rõ cả. Tôi và Trần Lâm thật sự đang hẹn hò, không có giao dịch kinh tế không công bằng nào cả, nếu mọi người không thể chấp nhận, tôi chỉ có thể đưa ra điều này như một lời giải thích, hi vọng các vị vừa lòng.”
“Hàng Cẩm!”
Hàng Đề Vân không ngờ cô có thể trực tiếp đưa đơn từ chức của mình, đây quả thực như đánh vào mặt ông, làm trò đánh vào mặt ông trước mặt mười ba vị giám đốc.
Hàng Cẩm luôn bình tĩnh thong thả, giọng nói cũng bình thản, trên mặt nở nụ cười nhạt, nhưng ý cười không chạm vào đáy mắt: “Bỏ đi thân phận cùng địa vị của tôi, tôi cần phải báo cáo việc mình hẹn hò với ai sao? Mấy người có tư cách gì hỏi về việc tư của tôi?”
“Sao có có thể nói như vậy?!” Mười mấy giám đốc đều đứng cả lên: “Không phải chúng tôi đều nghĩ cho công ty sao?”
“Đúng vậy, chúng tôi có tư cách gì? Cô nói khó nghe như vậy!”
Lúc tạo ra lợi nhuận cho công ty, cô là ân nhân, phúc báo và là ngôi sao may mắn.
Lúc lợi ích của công ty bị tổn hại, cô là một tội nhân, một tai họa, là sao xấu.
Mười ba giám đốc, ông một lời tôi một lời lần lượt buộc tội cô, bảo cô lấy đại cục làm trọng, suy nghĩ vì lợi ích công ty, so sánh cân nhắc việc nặng nhẹ, yêu cầu cô phải hi sinh tình yêu không đáng giá của mình, để giữ danh tiếng cho công ty.
Hàng Cẩm đứng giữa cuộc tranh cãi sát phạt này, màng nhĩ ù đi, tự động chặn hết mọi âm thanh. Cô nghiêm túc nhìn từng khuôn mặt, gương mặt vô cảm nghĩ ngợi, mỗi ngày cô đều liều sống liều chết làm việc vì một đám người như vậy.
Đúng là buồn cười.
Hàng Đề Vân gào lên: “Đừng ồn nữa!”
“Đằng Bình sẽ bàn giao những dự án mới nhất cho mọi người”
Hàng Cẩm dùng ngón trỏ gõ nhẹ lên bàn: “Nếu không còn chuyện gì nữa, tôi đi trước.”
“Hàng Cẩm!” Hàng Đề Vân đứng dậy đuổi theo ra ngoài, thấy cô đi mà không hề quay đầu lại, ông lại hét lên: “Hàng Cẩm, cô đứng lại cho tôi.”
Hàng Cẩm vẫn không hề quay đầu lại, cô đeo kính râm lên, lấy túi trong văn phòng mình, tiêu sái xoay người rời đi.
Cô nên sớm cho mình nghỉ ngơi từ lâu rồi.
Ban ngày Trần Lâm đến bệnh viện truyền thuốc rồi về nhà đọc sách, điện thoại của cậu rung lên, tin nhắn trong nhóm lúc nào cũng đầy ắp, họ đều đang bàn luận về việc Hàng Cẩm từ chức, có người nhắn tin riêng cho cậu hỏi chuyện này là sao, cậu không trả lời.
Cậu nhắn tin cho Hàng Cẩm, hỏi cô: 【 Đang ở đâu? 】
Hàng Cẩm nhắn lại hai chữ: 【 Trên đường 】
Đúng không đến hai mươi phút, Hàng Cẩm đã về đến nhà, cô đi tắm rửa, sau khi ra ngoài lại đi đến cầm chai nước uống, đặt nó lên bàn trà, quay sang hỏi cậu đang đọc sách gì.
Trần Lâm đang đọc sổ tay của Đằng Bình, đó là nhật ký 365 ngày của cậu ta, là trợ lý đặc biệt bên cạnh cô mỗi ngày, trong đó đều là những nội dung công việc mà Hàng Cẩm phải làm.
Hàng Cẩm liếc qua đã nhận ra chữ viết của Đằng Bình, không hỏi nữa, cầm gối dựa nằm xuống sô pha, nói: “Tự cho mình nghỉ phép rồi.”
Từ chức để cho mấy lão đông tây kia thấy rõ thân phận của mình, cũng coi như trực tiếp tỏ rõ thái độ của cô, xin nghỉ như vậy, Hàng Đề Vân cũng không còn cái cớ nào có thể uy hiếp cô nữa.
Bây giờ, cô chẳng sợ gì cả.
“Ừm, thấy rồi.” Trần Lâm lấy máy sấy dưới ngăn bàn cắm vào rồi ấn nút, một tay luồn vào tóc sấy cho cô.
Hàng Cẩm thuận thế nằm trên đùi cậu,hai mắt nhắm lại nói: “Hơi mệt.”
“Mấy ngày nữa chúng ta về núi Sùng nhé.” Trần Lâm tắt máy sấy, dùng tay vỗ tóc cô:
“Tôi dẫn chị đi leo núi, ngắm mặt trời mọc.”
Từ ngày núi Sùng được khai phá xây dựng, cô cũng chưa đến xem dự án, lúc này vừa có thời gian, cũng không nghĩ gì gật đầu đồng ý: “Được.”
Trần Lâm hôn má cô: “Vậy ở nhà tôi.”
Hàng Cẩm nhớ lại đêm hai năm trước, ngày cô đến núi Sùng, lúc Trần Lâm ngủ trên ghế lái để trông cô, khi đó cũng không thể ngờ được, hôm nay vào hai năm sau, cô sẽ vì Trần Lâm mà chủ động từ bỏ thân phận cùng địa vị của mình.
Cô chưa bao giờ tưởng tượng rằng cậu sinh viên nghèo được chọn lựa cách đây 11 năm, lại trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của mình hơn là công việc.
Cô có thể vứt bỏ công việc, nhưng không thể vứt bỏ cậu.
Bởi vì luyến tiếc.
Cô gối đầu lên chân cậu, giọng điệu thoải mái nói như mọi gánh nặng đã được trút bỏ: “Được.”