Nhớ Em, Yêu Em, Cưng Chiều Em

Chương 43

Trì Vi bị người ta kéo tay gọi chị dâu mà vẫn chưa phản ứng kịp thì đã nghe thấy tiếng ông Mạnh mặt mày hớn hở cất lên: “Ba, ba đồng, không biết cháu còn nhớ ông không?”

Ông nói xong rồi nhìn Trì Vi với ánh mắt tràn ngập chờ mong.

Trì Vi nghe thấy giọng nói này khá quen nhưng vẫn chưa nhớ ra được, hỏi lại: “Ông là?”

Ông Mạnh đáp: “Ông là người gửi tin nhắn weibo cho cháu vào hôm qua.”

“Voice chat đó chị, ông nhắn bằng tài khoản của em.” Đinh Mộng Hiên cầm điện thoại, mở weibo cho cô xem.

Trì Vi nhìn lướt qua thấy ID của tài khoản mà không khỏi sững sờ: “Em là?”

“Đúng thế đúng thế, em là fan lão làng của chị đó!” Vừa nhắc đến chuyện mình là fan già đời, Đinh Mộng Hiên cảm thấy vô cùng kiêu ngạo: “Em còn là quản trị viên của nhóm fan nữa đấy!”

“Ừ chị biết, lần trước em là người đứng lên phát động nhóm fan tổ chức hoạt đồng từ thiện xây thư viện cho trẻ em.”

“A A A A!!!!” Đinh Mộng Hiên phấn khích không thôi: “Thì ra chị cũng biết!”

“Tât nhiên chị biết rồi.”

“Thế bình thường chị hay bí mật xem mấy cuộc trò chuyện trong nhóm của bọn em à?”

“Lúc rảnh thì sẽ đọc.”

Thấy cháu dâu tương lai không chú ý đến mình khiến ông Mạnh vô cùng sốt ruột, thế là ông đuổi Đinh Mộng Hiên ra chỗ khác, bảo Trì Vi ngồi xuống: “Sầu riêng ba đồng này, ông nghe nói truyện được cháu bán bản quyền cho bên điện ảnh và truyền hình, cháu bán cho công ty nào thế? Có đáng tin không?”

“Công ty truyền thông Thiên Thịnh ạ, cháu đã nhờ Chi Châu xem qua hợp đồng nên không có vấn đề gì ạ.”

“Thế thì tốt, nhất định phải tìm công ty nào đáng tin tử tế, không thể tự tay hủy hoại tác phẩm của mình được.” Ông Mạnh đem sầu riêng đặt vào tay Trì Vi: “Sầu riêng ba đồng à, sầu riêng này vừa mới được bổ thôi đấy, vẫn còn tươi lắm.”

“Cảm ơn ông Mạnh ạ.”

Ông Mạnh nghe xong, ánh mắt híp lên không nhìn thấy mặt trời: “Sầu riêng ba đồng à, sau này cháu muốn thì cứ tới đây đi, nhà ông lúc nào cũng nhiều sầu riêng hết, ăn còn rất ngon, chỗ khác không ngon bằng đâu.”

“Ông ngoại, không phải ông không thích sầu riêng sao, còn bảo sầu riêng thối ơi là thối, không hiểu sao lại có người thích ăn sầu riêng còn gì…” Lục Chi Châu mới nói được một nửa đã bị ông Mạnh trợn mắt nhìn: “Ông nói như thế lúc nào, con nhớ sai rồi!”

“Chi Châu, chắc chắn là cháu đã nhớ nhầm rồi.” Mạnh Lôi nháy mắt với Lục Chi Châu: “Ông ngoại cháu hay mua sầu riêng lắm, sao có thể không thích sầu riêng được chứ.”

Lục Chi Châu hiểu ý: “Vi Vi cũng thích sầu riêng, sau này con sẽ dẫn Vi Vi về nhà nhiều hơn.’

Ông Mạnh vô cùng hài lòng với câu trả lời này, liên mồm nói được được.

Mọi người nhà họ Mạnh thấy ông thích Trì Vi như vậy thì cũng thấy vui vẻ, mọi người đang nói chuyện với nhau,, Đinh Mộng Hiên vừa cầm vừa cầm bút đi cho Trì Vi: “Sầu riêng ba đồng, chị ký tên cho em đi, em xui lắm, mua mười mấy bản mà không bản nào có chữ ký cả.”

Trì Vi ký tên lên trang sách, Đinh Mộng Hiên lại nói tiếp: “Sầu riêng ba đồng, chị viết thêm dòng nữa tặng em đi, như thế sẽ thành bản chữ ký độc quyền luôn.”

“Được.”

Trì Vi cười, nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi đặt bút xuống trang sách: “Gửi đáng yêu nhỏ bé, hy vọng rằng cuộc đời em sẽ luôn được bao phủ bởi ấm áp yêu thương.”

Viết xong, cô còn vẽ một hình bé bé xinh xinh bên cạnh, Đinh Mộng Hiên sung sướng phát điên rồi, ông Mạnh thấy mà đỏ mắt: “Mộng Hiên, chẳng phải con có tận mười mấy quyển sao, đưa ông ngoại một quyển.”

Ông cũng phải để cháu dâu Sầu riêng ba đồng đích thân ký tên cho mới được.

“Cháu để hết mấy quyển còn lại ở nhà rồi, không mang đến đây đâu ạ.”

“Không phải cháu cho ông quyển này à, mau đưa cho ông.”

“Ơ cháu cho ông lúc nào thế.” Đinh Mộng Hiên ôm chặt quyển sách có chữ ký, quấn quýt không buông, sợ sẽ bị ông Mạnh đoạt lại nên vội vàng né tránh: “Rõ ràng ông mới là người chiếm đoạt không chịu trả sách cho cháu.”

Không được ký tên lên sách, ông Mạnh giận đến phùng mang trợn mắt, Trì Vi nói: “Ông Mạnh, để hôm nào con mang tới một quyển khác cho ông, có cả ký tên viết lời chúc cho ông luôn ạ.”

Ông Mạnh: “Phải viết ngọt hơn cả viết cho con bé đấy.”

Trì Vi bật cười, trả lời ông: “Được ạ.”

Mọi người nhà họ Mạnh đều cười ha ha, ông cụ đã lớn tuổi lắm rồi mà vẫn ngây thơ điên cuồng theo đuổi idol đến vậy.

Ông Mạnh lại nói: “Ông có thể chụp ảnh với cháu được chứ?”

Trì Vi: “Tất nhiên là được ạ!”

Nghe vậy, Lục Chi Châu liền lấy điện thoại ra, còn chưa kịp mở khóa thì đã nghe thấy tiếng ông ngoại bảo: “Chi Châu, dùng của ông đi, hôm qua ông vừa mua điện thoại mới, hàng mới nhất của XX đấy, chụp lên phải đẹp lắm.”

Lục Chi Châu hơi nghẹn lời, không phải lại là điện thoại chuyên dụng để chụp ảnh đấy chứ, điện thoại của anh chụp cũng tốt mà.

Anh vừa mở camera lên, chỉ thấy Đinh Mộng hiên và ông ngoại ngồi hai bên Trì Vi, ngả đầu sang phía Trì Vi, trên môi nở sẵn một nụ cười.

Đinh Mộng Hiên: “Anh mau chụp đi, mặt em cứng lại rồi đây này.”

Ông Mạnh: “Tay cũng mỏi rồi đấy.”

Mọi người nhà họ Mạnh: “…”

Hai ông cháu có thể làm vẻ tự nhiên hơn một chút được không?

Lục Chi Châu chụp cho mọi người mấy tấm liên tiếp, ông Mạnh còn xem đi xem lại hai lần. Người giúp việc đã bày biện thức ăn lên bàn, ông cất điện thoại: “Trì Vi à, qua ăn cơm trước đã.”

Tất cả các thành viên trong gia đình đều đối xử với Trì Vi rất nhiệt tình, đây là điều mà Trì Vi không hề nghĩ tới, dù sao thì thái độ của bố Lục Chi Châu cũng khác xa với nhà họ Mạnh, trước khi đến đây cô còn tưởng mình sẽ bị trưởng bối gọi lên phòng để nói chuyện riêng, sau đó vứt cho cô một tấm chi phiếu kếch xù rồi nói: “Cô mau rời xa Chi Châu đi.”

“Sao thế, chê tiền bèo bọt quá à? Được, tôi cho cô thêm năm triệu nữa, chỉ cần cô khuất mắt khỏi cháu trai tôi.”

Tất nhiên cái tình tiết máu chó này thường xuyên gặp phải ở mấy gia đình giàu nứt đố đổ vách.

Mọi người ngồi vào bàn, vừa nói vừa cười vô cùng vui vẻ. Lục Chi Châu ngồi bên cạnh Trì vi, không ngừng gắp thức ăn cho cô, thế là được ông ngoại khen tới tấp: “Nhìn xem nhìn xem, không ngờ Chi Châu cũng biết chăm lo cho người khác đấy.”

Ăn tối xong, Lục Chi Châu mang bánh ngọt ra bàn, cắm nến, tắt đèn, mọi người cùng nhau hát vang khúc ca mừng sinh nhật cho Mạnh Lôi.

Trì Vi cùng vỗ tay hát theo mọi người, ánh mắt ướt đi tự bao giờ.

Gia đình như thế này, thật hạnh phúc biết bao.

Mạnh Lôi nhắm mắt cầu nguyện, thổi nến, mọi người cùng đồng thanh hoan hô, bắt đầu tiết mục cắt bánh.

Lục Chi Châu cố tình trét kem lên mặt Trì Vi: “Em đang nghĩ gì thế?”

Trì Vi hoàn hồn, cô hơi bực mình bôi lại kem lên người anh: “Đang nghĩ đến chi phiếu tiền triệu của em.”

“Yên tâm, sẽ không có ai cho em đâu.” Bàn tay Lục Chi Châu đặt sau lưng cô, len lén vỗ mông cô một cái: “Nhưng mà nếu em cưới anh, không chỉ tiền triệu mà tất cả tài sản của anh đều thuộc về em.”

Trì Vi hừ một tiếng: “Anh bảo em cưới thì em phải cưới luôn à?”

Chẳng biết Đinh Mộng Hiên đã đến bên hai người từ lúc nào, nghe được lời Trì Vi vừa nói, cô bé cũng tiếp lời: “Đúng thế, còn không có cầu hôn, anh tưởng Sầu riêng ba đồng nhà em dễ dàng đồng ý kết hôn với người ta thế à?”

Lục Chi Châu cốc đầu Đinh Mộng Hiên một cái, Đinh Mộng Hiên chịu đau, quay sang tố cáo với Trì Vi: “Sầu riêng ba đồng, đáng yêu nhỏ của chị bị bắt nạt đây này.”

Trì Vi trợn mắt với Lục Chi Châu, nói: “Về nhà chị sẽ đánh anh ấy!”

Đinh Mộng Hiên đề nghị: “Phải để cho anh ấy quỳ sầu riêng!”

Lục Chi Châu nói: “Được.”

Trì Vi: “…”

Trì Vi vừa ăn một miếng bánh ngọt thì đã bị Mạnh Lôi gọi vào phòng, bác bảo có đồ muốn tặng cho cô. Trì Vi như thể bị trúng độc, tâm trí lập tức hiện lên mấy tấm chi phiếu tiền triệu…

Nhưng hiển nhiên rằng, chẳng hề có tấm chi phiếu tiền triệu nào ở đây cả.

Mạnh Lôi kéo Trì Vi ngồi xuống, bác im lặng hai giây rồi nói: “Đây là phòng của mẹ Chi Châu, người ông ngoại yêu nhất là cô con gái út nhưng con bé lại phải ra đi.”

“Năm đó tập đoàn Lục thị gặp khủng hoảng trong kinh doanh, Lục Hồng Đức vì muốn giữ vững sự nghiệp mà chia tay với Tô Nghi Cầm rồi kết hôn với mẹ Chi Châu. Em gái bác ngốc quá, từ nhỏ đến lớn chỉ yêu mỗi Lục Hồng Đức, tưởng rằng kết hôn xong sẽ có được một cuộc sống hạnh phúc, vậy mà sau khi kết hôn, Lục Hồng Đức đối xử với con bé vô cùng lạnh lùng, không lâu sau, con bé mắc phải chứng uất ức, sau khi sinh Lục Chi Châu xong thì cắt cổ tay tự sát.”

Nói đến đây, Mạnh Lôi buông tiếng thở dài: “Đều là chuyện cũ từ nhiều năm trước rồi, bác cũng không muốn nhắc tới nhưng bác thương Chi Châu quá.”

“Anh ấy sao thế ạ?” Trong lòng Trì Vi gợn lên những bất an mơ hồ.

“Quả nhiên Chi Châu không hề nói cho cháu.” Mạnh Lôi rất hiểu cháu trai mình, lúc nào cũng chỉ thông báo tin vui chứ tin buồn chả thấy nói bao giờ, luôn chôn chặt những chuyện buồn xuống đáy lòng, tự mình chịu đựng trong thầm lặng.

Tính cách giống hệt em gái bà, phải chăng con bé nói với người nhà sớm hơn một chút thôi thì há gì nhà họ Mạnh lại để con bé phải chịu tổn thương ở cái nhà họ Lục đó chứ.

“Sau khi mẹ Chi Châu qua đời, Lục Hồng Đức kỵ nhà họ Mạnh không dám cưới luôn Tô Nghi Cầm về nhà mà chỉ biết “kim ốc tàng kiều” ở bên ngoài, Chi Châu thì bị ông ta vứt cho người giúp việc, không hề quan tâm đến thằng bé.”

“Năm Chi Châu lên chín tuổi thì bị người giúp việc bạo hành, thằng bé bị đổ nước sôi lên cánh tay, đến giờ vết bỏng ấy vẫn còn, ông ngoại biết tin thì giận lắm, tự mình ôm Chi Châu về nhà họ Mạnh nuôi nấng, nhưng dẫu gì Lục Hồng Đức cũng là ba ruột của Chi Châu nên nhà họ Mạnh không thể tuyệt giao được với nhà bên đó.”

Trái tim Trì Vi như bị ai đó bóp chặt, hồi trước cô đã từng hỏi Lục Chi Châu về vết thương của anh, khi ấy anh còn cười nói rằng vì hồi bé bướng quá nên bị vấp ngã lưu lại sẹo, mà cô nghe xong cũng tin luôn, chẳng suy nghĩ gì nhiều.

Trì Vi cũng từng thấy trên mạng xuất hiện nhiều bài báo viết về việc Lục Chi Châu bị người giúp việc ngược đãi khi còn nhỏ nhưng đến tận bây giờ cô vẫn không hề tin vào mấy lời đó, cô cảm thấy nhiều phóng viên vì chỉ số KPI của mình nên mới viết bậy viết bạ, cô luôn nghĩ rằng anh là một công tử nhà giàu, cuộc sống thuận buồm xuôi gió, sẽ chẳng bao giờ phải chịu đựng những uất ức như vậy.

Mạnh Lôi thấy sắc mặt Trì Vi xấu đi thì cũng không kể nữa, đúng lúc ấy Lục Chi Châu đứng ngoài gõ cửa: “Bác, Vi Vi, hai người ở trong làm gì thế?”

Mạnh Lôi ra mở cửa rồi cười anh: “Sao hồi bé không thấy cháu dính người như thế này?”

“Thì hồi còn bé cháu làm gì đã có bạn gái.”

Mạnh Lôi lười phải ba hoa với anh, bác xuống lầu, trả lại không gian cho hai người trẻ.

Trì Vi vẫn ngồi trên cạnh giường, không biết đang suy nghĩ điều gì, Lục Chi Châu ngồi xuống cạnh cô, hỏi: “Bác nói gì với em thế?”

“Chi Châu, em xin lỗi.”

Lục Chi Châu khó hiểu: “Xin lỗi cái gì?”

Trì Vi nâng cằm anh, hôn lên môi anh một nụ hôn êm ái dịu dàng.

Em xin lỗi, xin lỗi vì đã bỏ rơi anh.
Bình Luận (0)
Comment