Nhớ Mãi Không Muốn Quên

Chương 2

Tiếng mưa rất to, còn có tiếng nói chuyện điện thoại ở sau lưng nhưng đều bị câu hỏi đơn giản này đè ép hết.

Sống tốt không?

Thực ra sống rất tốt, chẳng có ai có thể vì mối tình đầu không thành mà không gượng dậy nổi cả.

Nhiều năm nay cô vẫn ăn ngon ngủ ngon, lên lớp rồi làm việc...

Rất nhiều suy nghĩ mơ hồ xẹt qua, bản thân bị giám sát một năm ra sao, giường như muốn điên luôn, lúc đi tìm anh thì tài khoản trò chơi đã bị hủy, QQ mãi mãi không sáng đèn, đến tới trường đại học nào, thậm chí thành phố nào cũng không biết... Nhưng hàng vạn lời đến cuối cùng chẳng qua cũng chỉ là lời nói tầm thường nhất.

"Rất tốt," Cô nói qua loa, ngược lại lại đá câu hỏi về phía anh, "Anh thì sao?"

Bạn xem năm tháng không chỉ giết chết dung mạo mà còn cắt mất cái lưỡi nói lời thật lòng nữa.

Anh nhìn cô.

Cô vẫn không dám nhìn vào mắt anh nhưng vẫn cảm thấy ánh mắt của anh, nhất thời trong lòng có chút chột dạ, nghĩ bụng anh không phải ghi thù như vậy chứ?

Sau đó liền nghe thấy anh lên tiếng: "Miễn cưỡng sống được."

Miễn cưỡng sống được.. Miễn cưỡng sống được...

Gặp lại tình cũ không phải nên là "Anh tốt không?" "Tôi rất tốt", "Em cũng rất tốt" những câu trả lời này sao? Nhưng sao anh lại cứ nói câu nói như này.

Cô không biết tiếp lời gì chỉ đành cười nói: "Khiêm tốn rồi đấy, mấy năm nay anh cũng coi như có thành tựu."

Sau đó hai người lên xe, Tư Niệm ngồi bên phía cửa sổ bên trái cách anh hai ghế ngồi, Trình Thần ngồi ở đó nói chuyện phiếm với nhà sản xuất.

Trong đôi ba câu nói chuyện phiếm mới phát hiện ra anh cũng thường sống ở Thượng Hải, hơn nữa đến từ năm sáu năm trước, nhà của hai người cũng cùng ở một khu, đi xe cũng không quá mười mấy phút.

Một loạt tin tức liên tiếp này cô cũng có chút vô cùng kinh ngạc.

Bạn nói xem thế giới này rốt cuộc rộng lớn như thế nào, ban đầu đều ở Bắc Kinh, hiện nay đều ở Thượng Hải, nhưng cô không tìm thấy anh. Nhưng lại rốt cuộc nhỏ bé như thế nào, như vậy cũng có thể đụng nhau.

Nhưng sao anh nhận ra cô chứ?

Cô khẽ liếc Trình Thần, vừa đúng lúc anh vỗ ghế phía trước, ý nói đã đến chỗ anh rồi.

Để tránh cho lại khó xử, cô hủy hết những lịch sắp xếp của quảng cáo, tất cả trình tự cắt ghép biên tập yêu cầu phải tham gia.

Tóm lại, cơ hội có thể gặp mặt Trình Thần cô đều chặn hết.

Rốt cuộc sao anh nhận ra cô chứ?

Tư Niệm cầm cốc nước lên, nghĩ nát đầu cũng không ra câu trả lời, uống một ngụm nước rồi chuyển đến câu hỏi tiếp theo.

Cuối cùng nhìn thấy mặt cô, anh thất vọng? hay là vui mừng?

Tivi đang phát "Phi Thành Vật Nhiễu", người dẫn chương trình cười tươi hớn hở nhưng không biết đang nói cái gì. Tuy biết đại đa số là marketing nhưng cô vẫn cứ thích xem sự náo nhiệt này, đèn chiếu vừa bật lên, tất cả nam nữ trên sân khấu đều nói những lời mà ngày thường không dám nói.

Hơn mười mấy phút định ra chuyện cả đời, nhưng làm gì có nhiều tình yêu sét đánh đến như vậy.

Cô đắm chìm trong mạch suy nghĩ xoắn xuýt về Trình Thần, đang lúc bạt mạng uống nước thì nghe thấy tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, còn chưa kịp đứng lên, người bên ngoài đã vội vã lấy tay đập mạnh vào cửa.

Tư Niệm mở cửa, bên ngoài cửa chống trộm một đôi vợ chồng già quắc mắt nói: "Cô gái, nhà cô dột nước."

"Làm gì có ạ?" Cô vừa nói xong liền nhìn thấy trên nền gạch phòng bếp dường như có một lớp nước, vòi nước của máy lọc nước quả thực bị mở to, có lẽ là lúc nãy rót nước quên không tắt.

Sau một màn dọn dẹp lộn xộn, Tư Niệm vẫn mặc áo ngủ liền bị đôi vợ chồng già hùng hổ kéo xuống tầng dưới.

Đỉnh trần phòng bếp tầng dưới đã bắt đầu nhỏ nước, may mà phát hiện kịp thời nên mới chỉ vừa mới nhỏ giọt thôi.

Đối với sự tổn thật do sai sót của mình gây nên, đương nhiên phải chủ động yêu cầu bồi thường nhưng không ngờ tới người ta lại chẳng cảm kích, không ngừng nói cả phòng bếp rỉ nước, còn nói bởi vì đỉnh phòng bếp nhỏ nước dẫn đến tất cả đồ nội thất của căn nhà đều bị ẩm, muốn thay mới toàn bộ, ngoài ra muốn sơn lại cả căn phòng, giấy dán tường đương nhiên cũng phải thay.

Trên bức tường cũ màu vàng của phòng bếp chỉ có bọt nước rất nhỏ.

Đòi bồi thường kiểu này cũng quá hại người rồi đấy.

Nhưng trước mắt là một đôi vợ chồng già hơn bảy mươi tuổi, còn có một nhóm các ông các bà hàng xóm đứng chắn ở cửa xem trò hay, đến chỗ trống để cô nói cũng chẳng có... không ngờ đang lúc sứt đầu mẻ tràn thì điện thoại lại reo lên.

"Sao thế ạ?" Cô cầm điện thoại, thấp giọng hỏi.

"Phim ra rồi, đến xác nhận đi."

"Ngày mai được không ạ?" Cô thực sự không thể tin chắc được mình có thể thoát được vòng vây nhiều người như vậy.

"Mau tới đi, quá trình ở giữa em đều đã xin nghỉ rồi, phiên bản cuối cũng còn không tới xem xét hả?" Nhà sản xuất nói chắc như đinh đóng cột, cuối cùng còn bồi thêm một câu, "Sáng sớm mai đạo diễn đi rồi, kệ cho nhà bị cháy hay bị ngập thì đều phải tới, xin em đấy tiểu M. À đúng rồi, mang cơm cho bọn anh, ở đây bọn anh có mười ba người."

"..."

Đầu dây bên kia vô cùng ồn ào, cô bên này nào có không xoắn xuýt chứ?

Nhưng cuối cùng vẫn ma xui quỷ khiến mà nói bản thân có việc gấp, bị ép nên bất đắc dĩ phải giao chìa khóa cửa chống trộm của nhà, xông ra khỏi đám người vây quanh.

Lúc này đang là lúc đông khách nhất của quán ăn, cô do dự rất lâu giữa mua cơm suất hay là gọi món, cuối cùng cắn răng quyết định xếp hàng gọi món. Lúc cầm thực đơn, phục vụ nghe nói là mười ba người lập thức vui mừng ra mặt tuôn ra một chuỗi tên món ăn.

Lúc cô liếc đến món Sơn Thành Mao Huyết Vượng thì nhớ đến Trình Thần thích ăn nhất món này.

Dù sao về cơ bản các món ăn nổi tiếng đều đã gọi rồi, thêm một món cũng chẳng sao cả.

Lượng cơm của mười ba người, bốn túi hộp đồ ăn mang về, vừa mang lên taxi tài xế liền vui vẻ: " Chuyển tiệm cơm về nhà hả? Cô gái, tôi cũng đang đói đây này, chở cô xong không chừng cũng bị thèm chết mất. "

Đợi đến lúc tất cả mọi người nhìn thấy đồ ăn, quả thực cũng kinh ngạc.

Trong tiếng "Tư Niệm em/anh yêu chị/em" liên tiếp cô vừa cố tình mà cũng vừa như vô tình mà nhìn vào phòng biên tập. Cửa đang mở hé, từ góc độ này có thể nhìn thấy hai bóng lưng bên trong đó, màn hình đối diện hai người vẫn đang phát hình ảnh quảng cáo, chỉ có điều cách nhau một cánh cửa, bên ngoài thì vô cùng náo nhiệt nhưng bên trọng là quá mức yên tĩnh.

"Đạo diễn Trình," Nhà sản xuất đổ một bát đồ ăn lớn nhất ra, "Tiểu M của chúng tôi quá đỉnh, đến bát Mao Huyết Vượng to như vậy cũng dám mua về, xem chừng cái xe taxi ấy tối nay cũng không bay hết mùi đâu."

Trình Thần thấp giọng nói với người biên tập mấy câu, đứng dậy đi ra ngoài: "Tôi thích ăn nhất món này."

"Khéo thế à?" Nhà sản xuất cười hì hì, "Đây là duyên phận đó nha."

...

Mọi người khó hiểu quay đầu lại nhìn nhà sản xuất đang cười gian.

Trình Thần tiện tay đóng nắp bút lại, nhét bút vào túi quần jean, nói với Tư Niệm: "Cũng gần xong rồi, em có thể xem trước."

Tư Niệm ừ một tiếng, nghiêm trang nói: "Đạo diễn Trình vất vả rồi."

Sau một trận càn quét cô mới nhớ đến trong nhà còn có chuyện rối rắm, chìa khóa cửa chống trộm còn ở trong tay đối vợ chồng già đó. Tuy rằng để cho an toàn cô còn cố tình làm hai lớp cửa nhưng mà chìa khóa cửa ngoài trong tay người ta, cũng không biết phải đồng ý bao nhiêu điều kiện thiệt thòi mới có thể vào được nhà nữa.

Vẫn đề mấu chốt là, Coca vẫn bị nhốt trong phòng ngủ, không kịp cho ăn cũng không biết có đói đến phát cuồng lên hay không nữa?

Trước nay cô đều không giỏi xử lý kiểu tranh chấp nhỏ này, lần nào cũng là nhân nhượng cho khỏi phiền hà.

Lần này dường như đôi vợ chồng già ấy muốn quá nhiều, phỏng chừng phải mất ba bốn tháng tiền lương. Nhưng nếu mà không đồng ý, ngày nào bọn họ cũng đến Ủy ban làm ầm lên, chẳng phải chẳng có ngày nào yên ổn sao? Nhưng nếu như đến cái kiểu điều kiện bức người này cũng đồng ý thì có lẽ sẽ bị tất cả đám bạn học đại học khinh thường mất, coi như là phí công học luật rồi.

Cô càng nghĩ càng cảm thấy phiền hà, dựa vào lan can ngoài ban công suy nghĩ khổ sở.

Điều mấu chốt nhất là nếu như Coca đói quá nhất định sẽ không lưu tình mà cào rách chăn ga.

Ban công này gần với đường Thái Khang, xuyên qua khe hở của cây ngô đồng có thể nhìn thấy không ít cảnh đẹp. Cô nhìn quán bar ồn ào bên kia đường, nghĩ đến tình trạng quẫn bách phải đối diện tối nay, sầu càng thêm sầu.

Vài người đi ra ban công nhìn thấy Tư Niệm ở đó, ánh mắt nhìn chằm chằm vào quán bar nhộn nhịp, lập tức vui vẻ: "Xem ra cuộc sống về đêm của Miss rất phong phú nha?"

Tư Niệm hậm hực ngẩng đầu lên, nhìn thây bộ dạng cơm no rượi say của bọn họ thực sự là ngứa cả mắt. Nhưng mà nhìn thấy Trình Thần và một người đàn ông khác đi vào thì lập tức hết luôn khí thế.

Trình Thần không thích nói chuyện lắm, đa số thời gian đều nghe người khác nói.

Cũng không biết ai nhắc đến thú cưng, nhà sản xuất mới nói đến chú chó chăn cừu nhà Trình Thần, Trình Thần cười cười: "Mấy hôm nay ra ngoài còn không biết gửi ai nữa, nó không thích ở trong tiệm thú cưng."

"Đương nhiên là đưa Miss rồi," Nhà sản xuất thuận miệng, "Nhà hai người không phải rất gần sao? Đưa qua cũng tiện."

...

Anh nói cũng thật thoải mái.

Tư Niệm và Trình Thần nhìn nhau, khách khí cười cười: "Như thế không được, nhà em nuôi mèo," Cô có gắng để mình nói một cách chân thành, "Còn là loại mèo rất dễ dựng lông... Anh không có bạn nào khác sao? "

Tay anh đang cầm lon bia, đang muốn đưa lên miệng thì dừng lại, lại lộ ra chút ý cười: "Đều là đàn ông, chưa đủ chu đáo."

Đều là đàn ông? Ờ, đều là... đàn ông.

Tư Niệm ngẩng đầu nhìn trăng.

Thôi vậy, là tôi nợ anh: "Được rồi, em xem có thể đem mèo đến nhà bạn nuôi mấy ngày không."
Bình Luận (0)
Comment