Nhớ Mãi Không Quên

Chương 49

Trước lầu, hai chiếc xe đối lập nhau mà ngừng lại, ở giữa hoàng hôn bắn ra những ánh sáng chói lọi.

Tần Vũ Dương nhìn hai chiếc xe, vỗ cái trán, ông trời ơi, hai người đàn ông này rốt cuộc đang làm cái gì vậy?

Cố Mặc Hàm đang dựa ở trước cái cốp xe, cứ một ngụm lại một ngụm mà hút điếu thuốc, nhìn xe đối diện. Áo khóac màu xám tro, áo len cao cổ màu đen, tạo cho anh càng thêm cao lớn vững chãi. Tần Vũ Dương nghĩ, nếu như Cố Mặc Hàm đi một chiếc xe model, nhất định sẽ không kém cạnh so với những chiếc xe model nữ hơi trang hoàng bắt mắt kia, ưa chuộng xe trai đẹp cũng là một bức tranh đáng được thưởng thức.

Mà Trình Húc lại quy củ ngồi trong xe, về phần anh ta đang làm gì Tần Vũ Dương không nhìn thấy được. Trình Húc trông thấy Tần Vũ Dương mới từ trong xe thong dong đi ra.

Tần Vũ Dương từ từ đến gần, "Thật sự là khéo nha, hai vị, lại gặp mặt rồi."

Cố Mặc Hàm dập tắt điếu thuốc, đứng thẳng người lại, "Anh có việc muốn tìm em."

Cùng lúc một câu giống nhau ở một hướng khác vang lên. Tần Vũ Dương ở trong lòng vì hai người bọn họ vỗ tay: thật sự rất ăn ý đấy, hai người hợp thành một đôi là được rồi.

Tần Vũ Dương vừa nói vừa đi về phía trước, "Vậy thì đi lên uống một tách trà đi."

Cố Mặc Hàm cùng Trình Húc nhìn nhau vài giây, cùng lên lầu.

Tần Vũ Dương mở cửa thuận tay để chìa khóa đặt ở trên kệ giày, sau đó đi vào phòng bếp pha trà. Lúc trở lại Cố Mặc Hàm cùng Trình Húc đang ngồi ở trên ghế sofa nói chuyện phiếm, một người mà đã chiếm hết chỗ, Tần Vũ Dương nhìn trái nhìn phải, cảm thấy ngồi ở đằng kia cũng không thích hợp, cô chỉ có thể đứng. Bên ngoài nhìn qua gió êm sóng lặng, có vẻ hòa thuận tốt lành, kỳ thật đã sóng lớn gợn lên, Tần Vũ Dương đều thay hai người bọn họ mà cảm thấy mệt mỏi, rõ ràng cả hai đều xem không vừa mắt nhau lại còn phải giả dối khen tặng lẫn nhau, thực là tự mình tìm tội mà.

Trình Húc nâng tách trà lên, "Cố tổng cùng Vũ Dương là thế nào quen biết vậy?"

Cố Mặc Hàm nhìn thoáng qua Tần Vũ Dương, khóe miệng nhếch lên, "Bạn học, quen biết hơn mười năm rồi." Ở trong giọng nói còn có chút yếu tố khoe khoang không cần nói cũng biết.

Ở Tần Vũ Dương nghe vào, ý tứ của Cố Mặc Hàm là, tôi biết cô ấy trước đấy, khi đó anh còn không biết đang ở chỗ nào chơi bùn đâu, anh không giỡn được đâu.

Cố Mặc Hàm ngưng một chút, "Vậy luật sư Trình đây?"

"Năm năm trước, đại khái là lúc anh mới vừa đi Mỹ."Trong lời nói của Trình Húc có trộn lẫn quá nhiều yếu tố tạo cho người ta hiểu lầm.

Tần Vũ Dương có chút bất đắc dĩ, đại ca à, tôi đúng là năm năm trước quen biết anh, nhưng chỉ là gặp mặt một lần mà thôi, năm năm nay tôi đều chưa gặp lại anh, không cần phải đem chúng ta nói ra quen thuộc như vậy được hay không?

Cố Mặc Hàm nhướng mày nhìn nhìn Tần Vũ Dương, ý cười càng sâu hơn, vừa muốn nói gì đó lại bị Tần Vũ Dương cắt đứt,"Các anh không phải là tìm tôi có việc sao?" Có thể không chặt đứt sao, không chặt đứt không biết bọn họ tiếp tục sẽ nói ra cái gì, "Trình Húc, anh nói trước đi."

Trình Húc đặt tách trà xuống, khôi phục sự nghiêm túc hẳn hoi mà một luật sư nên có, "Chuyện của bác Tần sẽ phải dùng đến luật sư, vừa vặn anh gần đây trong tay cũng không có vụ án gì lớn, liền do anh thay mặt đi."

Tần Vũ Dương đối với sự chuyên nghiệp mà Trình Húc rèn luyện hàng ngày vẫn rất yên tâm, đối với ý tốt của anh ta cô không cần thiết cự tuyệt: "Đã làm phiền đến anh."

Trình Húc ôn nhu cười: "Đừng khách sáo, mẹ anh cùng dì là đồng nghiệp, đây là điều cần làm mà."

Tần Vũ Dương quay đầu, hỏi Cố Mặc Hàm: "Anh có chuyện gì?"

Cố Mặc Hàm mở miệng, bỗng nhiên nhớ tới lời của Loan Hạo thì khép miệng lại, hời hợt nói: "Anh không có việc gì, chỉ là nghĩ tới thăm em một chút."

Tần Vũ Dương trừng mắt liếc anh một cái.

"Không còn sớm, anh cùng luật sư Trình cũng nên đi rồi. Anh còn gì để nói không, luật sư Trình?" Cố Mặc Hàm đứng dậy cầm lấy áo khoác ngoài nhìn Trình Húc.

Nếu chuyện đã nói xong cũng không còn lý do gì ở lại, Trình Húc cũng đứng lên chào tạm biệt.

Tần Vũ Dương đứng ở trên ban công nhìn hai xe lần lượt rời đi, rốt cục thở phào nhẹ nhõm, này đều là chuyện gì không đâu mà !

Tần Vũ Dương từ trong phòng tắm đi ra, thì bỗng nhiên chứng kiến Cố Mặc Hàm đang ngồi ở trên ghế sofa xem ti vi, cô nghĩ cái từ âm hồn bất tán này thật sự là thích hợp với anh.

"Anh vào bằng cách nào?" Tần Vũ Dương nhìn ngoài cửa sổ, loại bỏ khả năng anh từ cửa sổ leo vào.

"Đừng nhìn nữa, anh không phải là Spider Man." Tầm mắt của Cố Mặc Hàm từ đầu đến cuối cũng không có rời khỏi ti vi,"Vừa rồi lúc anh đi ra có cầm cái chìa khóa mà em đặt ở trên kệ giày."

Tần Vũ Dương hết chỗ nói rồi.

"Tới xem một chút mẩu tin này đi." Cố Mặc Hàm phảng phất giống như là người không có chuyện gì ngoắc tay với Tần Vũ Dương.

Tần Vũ Dương đối với sau ót của anh liếc nửa con mắt lề mề đi tới.

"Xem đi, ông nội của anh còn rất tinh thần phải không?"Cố Mặc Hàm vẻ mặt đắc ý nói.

Tần Vũ Dương theo anh chỉ dẫn mà nhìn sang, không thể không nói, đúng là vẫn còn rất tinh thần. Không nổi giận tự nhiên cũng có uy nghiêm, làm cho người ta cảm thấy kính nể, khi đang thâm trầm Cố Mặc Hàm cũng có vài phần giống ông nội anh.

"Sao em không nói chuyện? Em sẽ không quên là anh đã từng cho em xem qua hình của ông chứ?" Cuối cùng Cố Mặc Hàm cũng đem tầm mắt dời khỏi màn hình TV.

Tần Vũ Dương đương nhiên nhớ rõ. Lúc Tần Vũ Dương thấy tấm hình Cố Mặc Hàm cùng ông nội chụp chung thì cô đã sợ đến ngây người. Bị bố ảnh hưởng, hàng ngày Tần Vũ Dương xem tin tức đều thấy vị lão quân nhân quyền cao chức trọng này, khi là nhân vật trong ti vi và người ở đời thường cùng xuất hiện, luôn làm cho người ta cảm giác khiếp sợ.

"Nhớ chứ, một nhân vật lớn như vậy, làm sao có thể không nhớ được." Tần Vũ Dương còn đắm chìm ở trong chuyện cũ.

Cố Mặc Hàm ngắm dáng điệu Tần Vũ Dương chập chờn không rõ, từ từ tới gần, có thể ngửi thấy được mùi hương thơm ngát trên người cô, còn mang theo hơi nước, kích thích khứu giác của anh, anh mạnh mẽ bổ nhào về phía trước, đem Tần Vũ Dương đè ở dưới cơ thể, vùi đầu ở cần cổ của cô tham lam hít lấy hương thơm trên người cô.

Tần Vũ Dương không biết làm thế nào mà mình mới đi gặp thần tiên trong chốc lát liền bị Cố Mặc Hàm nhào tới đây.

"Cưng à, em thật thơm." Cố Mặc Hàm chậm rãi bắt đầu mút lấy làn da tuyết trắng,

Tần Vũ Dương không muốn lần thứ hai lau súng cướp cò, run rẩy mở miệng dời đi sự chú ý: "Cố Mặc Hàm, anh vừa rồi... Mới vừa rồi không phải là có chuyện không muốn nói trước mặt Trình Húc sao?"

Cố Mặc Hàm quả nhiên ngẩng đầu lên, con mắt màu đen lóe lên ánh sáng mê người, vừa mở miệng liền mang theo hơi thở nguy hiểm: "Em không nói anh còn quên, em cùng hắn ta quan hệ không tầm thường nha? Buổi chiều lúc ở bệnh viện, mẹ em gọi hắn ta là Tiểu Húc, gọi anh là Tiểu Cố, rõ ràng thân thuộc có khác mà?"

"Anh ta không phải đã nói rồi sao, mẹ anh ta cùng mẹ em là đồng nghiệp." Tần Vũ Dương thay đổi biểu tình trên mặt, tận lực làm cho mình thoạt nhìn chân thành một chút.

"Còn có, cái gì mà bảo là ‘khi anh mới vừa đi Mỹ’? Em thật đúng là có bản lĩnh lớn nha? Hắn ta gọi ‘Vũ Dương’ gọi đến mức thuận miệng nữa chứ?"

Nói xong rồi cúi đầu xuống cắn vành tai trong suốt nhỏ nhắn của Tần Vũ Dương. Tần Vũ Dương nhạy cảm vặn vẹo uốn éo, cơ thể của Cố Mặc Hàm đè nặng lên cô, cô khó khăn thở không ra hơi,"Không phải vậy, lúc ấy em chỉ là gặp qua anh ta một lần, gặp lại anh ta chính là chuyện mấy tháng trước. Ai nha, anh đừng cắn mà, đừng cắn ..."

Cố Mặc Hàm nghe được đáp án muốn biết, thỏa mãn chống nửa người lên, "Anh chính là muốn nói cho em biết, bọn người đánh bố chúng mình đã bắt được, anh cùng Loan Hạo đã chào hỏi rồi, về sau sẽ không còn những chuyện tương tự phát sinh nữa."

Tần Vũ Dương chỉ bắt được trọng điểm, không chú ý tới chi tiết, "Loan Hạo? Anh biết hắn ta?"

Ở thành phố C chỉ sợ không có mấy người là không biết cái tên Loan Hạo.

Cố Mặc Hàm không nghe thấy Tần Vũ Dương phản bác đối với cách xưng hô, trong lòng mừng thầm, miễn cưỡng kiềm hãm khóe miệng, "Xem như có biết, cũng không thân quen lắm."

Tần Vũ Dương cảm thấy trong lòng ấm áp, "Cố Mặc Hàm, cám ơn anh."

Cố Mặc Hàm rất nhanh trả lời: "Không cần cám ơn, để cho anh hôn một cái là được rồi!" Nói xong ngậm lấy môi Tần Vũ Dương, cứ quen thuộc mà tiến quân thần tốc, vơ vét mỗi một tấc lãnh thổ.

Tần Vũ Dương cảm giác mình lập tức sẽ ngạt thở, Cố Mặc Hàm mới buông cô ra, hai người đều là thở hồng hộc, lồng ngực kịch liệt phập phòng.

"Vũ Dương, tối nay anh ở lại được không?" Cố Mặc Hàm hôn mi tâm của Tần Vũ Dương hỏi.

Sau khi nghe được Tần Vũ Dương mở choàng mắt, Cố Mặc Hàm hôn nhẹ mắt của cô, thấp giọng dụ dỗ: "Anh chỉ là muốn ôm em ngủ thôi, tuyệt đối không chạm đến em, có được không?"

Cái từ được không cuối cùng kia bay bổng thổi tới trong lòng Tần Vũ Dương, cô không thể khống chế mà gật đầu một cái.

Buổi tối hôm đó, Cố Mặc Hàm dùng chăn mền cực kỳ bao bọc chặt kín Tần Vũ Dương ôm vào trong ngực. Rèm cửa sổ thật dày chặn lại ánh đèn ngoài phòng, trong phòng một mảnh đen như mực, không biết từ lúc nào bên ngoài gió đã nổi lên, tiếng gió vù vù không ngừng truyền vào trong lỗ tai, trong phòng một mảnh ấm áp.

"Vũ Dương, lúc ở Mỹ anh đã rất sợ, nếu như lúc không có anh ở đây mà em gặp được người trong lòng, thì anh nên làm cái gì bây giờ? Năm đó là anh không đúng, cho dù em có cùng người khác ở cùng một chỗ, anh cũng không thể nói cái gì, nhưng mà anh nghĩ tới em sẽ cùng người khác ở cùng một chỗ, ở đây của anh sẽ rất đau."

Nói rồi, lôi kéo tay của Tần Vũ Dương phủ lên vị trí trái tim. Trong mắt Tần Vũ Dương từ từ trượt xuống một giọt lệ.

Sau đó, Tần Vũ Dương nghe được trong thanh âm dễ nghe của Cố Mặc Hàm đang tiến vào mộng đẹp, thân thể không tự chủ ở trong ngực của anh tìm được tư thế thoải mái nhất sau đó liền không động nữa.

**

Hai ngày sau, nhân vật làm mưa làm gió của thành phố C Cố Mặc Hàm lại một lần nữa leo lên trang đầu của tạp chí giải trí, lần này nữ chính là Tần Vũ Dương.

Trên báo đăng bức ảnh chụp Cố Mặc Hàm buổi tối hôm trước đến nhà của Tần Vũ Dương cùng với bức ảnh chụp ngày hôm sau Cố Mặc Hàm và Tần Vũ Dương cùng nhau từ trong nhà đi ra, tình cảnh này, ý nghĩa của nó không cần nói cũng biết.

Mà chính xác khiến cho Tần Vũ Dương động dung chính là, bài báo này còn đem chuyện Tần Vũ Dương và Cố Mặc Hàm mấy năm trước ở trong đại học đào lên, từ lúc bắt đầu đến kết thúc cùng với nguyên nhân kết thúc đều cơ bản ăn khớp với sự thật, còn bổ sung một bức hình, tấm hình kia rốt cuộc là lúc nào chụp, Tần Vũ Dương một chút cũng không nhớ, mặc dù diện mạo ngây ngô, nhưng liếc mắt là có thể nhận ra hai người.

Lúc Tần Vũ Dương chứng kiến tờ báo này, cũng cảm giác được gió thổi mưa giông trước cơn bão [1] .

Quả nhiên, Tần Vũ Dương thăm bố xong đang từ bệnh viện đi ra thì điện thoại của Lãnh Thanh Thu gọi đến.

"Vũ Dương Vũ Dương, cậu có biết cậu được đăng lên báo chưa?" Lãnh Thanh Thu hấp tấp trước sau như một.

"Biết rồi." Tần Vũ Dương thong thả ung dung trả lời.

"Vậy trên báo nói có bao nhiêu là thật? 1%?"

Tần Vũ Dương không nói lời nào.

"5%?" Lãnh Thanh Thu tiếp tục đoán.

Tần Vũ Dương vẫn không nói chuyện.

"8%?"

"90%." Tần Vũ Dương đưa ra đáp án.

"90% là giả ?"

"Thật sự, 90% là thật."

Sau khi Lãnh Thanh Thu nghe được thì đầu bên kia cũng không nói lời nào chỉ là cười lạnh, cười đến Tần Vũ Dương nổi da gà rơi đầy người.

"Chị gái à, chị đừng cười nữa, em thẳng thắn còn không được khoan hồng sao?" Tần Vũ Dương nhịn không được mở miệng cầu xin tha thứ.

Lãnh Thanh Thu dừng cười, u ám mở miệng: "Chị gái đây liền cho em cơ hội, buổi tối năm giờ rưỡi, nhà hàng Đông Phương, cậu mời khách."

Tần Vũ Dương kêu rên một tiếng: "Lãnh Thanh Thu, cậu thật đủ độc ác mà!"

"Cậu có thể lựa chọn không đi."

Tần Vũ Dương cắn răng: "Đi, vì cái gì không đi, tớ đi!"

"Nhớ kỹ mang đủ tiền nha! Ha ha..." Lãnh Thanh Thu cười gian rồi treo điện thoại.

Lúc năm giờ rưỡi, Tần Vũ Dương đúng giờ xuất hiện ở nhà hàng Đông Phương. Nói chung, món ăn của nhà hàng Đông Phương thường không ngon, thái độ của nhân viên phục vụ cũng không phải là tốt nhất, đồng thời, giá món ăn giá cũng không phải mắc bình thường. Trong ngày thường, Tần Vũ Dương chỉ ở đây tiếp đãi khách hàng quan trọng, khi công ty đồng ý chi trả mới tới chỗ này, ở chỗ này tùy tiện ăn một bữa đại khái cần 90% tiền lương một tháng của Tần Vũ Dương.

Sau khi Lãnh Thanh Thu vẻ mặt ung dung gọi hết món ăn, vứt cho Tần Vũ Dương tờ báo kia, Tần Vũ Dương nhớ rõ Lãnh Thanh Thu hình như luôn vứt đủ loại tờ báo cho cô.

Lãnh Thanh Thu với vẻ mặt mỉm cười, "Xin hỏi, Tần Vũ Dương tiểu thư, cô đối với tờ báo này có ý kiến gì không?"

Tần Vũ Dương cầm lấy tờ báo, giả vờ nhìn qua mấy lần, bình tĩnh mở miệng: "Đầu tiên, tên phóng viên này chụp tớ quá xấu, tớ bày tỏ kháng nghị; tiếp theo, bức hình này, bức này chính là chụp ở đại học, tớ cũng không có, bọn họ làm sao tìm được nhỉ?"

Cơn giận của Lãnh Thanh Thu trong lời nói đông tây của Tần Vũ Dương rốt cục dâng lên, "Tần Vũ Dương, cậu cũng giỏi lắm, cậu cùng Cố Mặc Hàm có một chân lớn như vậy lại vẫn ở trước mặt tớ giả vờ cùng anh ta không quen biết? Nói như vậy, cậu cùng Thạch Lỗi cũng đã sớm biết?"

Tần Vũ Dương nhìn sắc mặt của Lãnh Thanh Thu, khẽ gật đầu một cái. Sau đó liền nghe thấy tiếng thở gấp của Lãnh Thanh Thu.

"Cậu, còn có Thạch Lỗi thật là có tài giả bộ nha! Tớ thế nhưng một chút cũng không nhìn ra!"

"Tớ tưởng Thạch Lỗi sẽ nói cho cậu biết, sau này tớ mới phát hiện Thạch Lỗi chưa nói, tớ cũng không tiện mở miệng được." Tần Vũ Dương hấp hối giãy dụa.

"Còn nữa, lúc đó cậu làm sao lại hèn nhát như vậy, để cho người khác cướp lấy người đàn ông thì cứ như vậy để yên! Bình thường sự kiên cường mạnh mẽ của cậu ở trước mặt tớ đã đi đâu hết rồi?" Tư duy của Lãnh Thanh Thu thay đổi tốc độ đến người bình thường không thể so sánh nổi,

Tần Vũ Dương có chút trúng tim đen, "Khi đó không phải vẫn còn là con nhóc sao, cho nên ..."

"Cái Tiểu Tam kia là ai?"

"Cậu cũng biết đó, Triệu Tịch Vũ."

Lãnh Thanh Thu vẻ mặt không thể tin, "Không phải chứ, ba người các cậu đang đóng phim truyền hình hả? Đã nhiều năm như vậy lại còn gom góp một đống nữa."

Tần Vũ Dương nhún vai, "Chuyện này cũng không có cách nào khác, ông trời muốn diệt tớ đấy!"

____________

[1] Nguyên văn cả câu “Khê vân sơ khởi nhật trầm các, sơn vũ dục lai phong mãn lâu” được trích ra từ “Hàm Dương thành Đông Lâu”.
Bình Luận (0)
Comment