Kiều Miên đứng dại ra ở cửa, không biết nên hay không nên đi vào vì tới tận bây giờ, cô vẫn chưa từng nhìn thấy anh như lúc này.
Tần Lãng lảo đảo ngã xuống đất, Thẩm Vân Lê tiến tới kéo cổ áo cậu ta bồi thêm một nắm đấm lên má, Tần Lãng không hề chống trả mà cứ để kệ cho Thẩm Vân Lê đánh, điều này càng làm ngọn lửa giận trong lòng Thẩm Vân Lê cháy lớn hơn, anh đã sớm không còn lý trí nữa, phong độ cũng theo áo khoác ngoài bị vứt chỏng chơ dưới đất.
Nắm đấm của anh vẫn tùy ý mà vung, không chỉ vì những tấm ảnh chụp gây phẫn nộ mà còn là cảnh dưới sân tập ngày đó, cùng với cả những bức thư tình màu hồng nhạt, nhưng dưới cơn thịnh nộ của mình, anh chẳng còn nhận ra được nữa.
“Anh Thẩm, đừng đánh nữa! Anh Thẩm.”
Cô giáo Hà đứng một bên kêu lên trong sợ hãi, lúc này ngoại trừ Thẩm Vân Lê tự mình dừng tay nếu không ba cô trò đứng đây hông thể nào ngăn anh lại được, Tinh Dã quá lo lắng đã gọi điện ngay cho Hạ Thịnh Văn.
Dường như lúc này Kiều Miên mới bị sự sợ hãi của cô giáo kéo lại thực tại, cô vội vàng chạy lên ôm lấy cánh tay Thẩm Vân Lê rồi kéo anh qua một bên, giọng nói của cô vô cùng run rẩy: “Đừng đánh nữa…”
Sức anh mạnh như vậy, vốn cô không thể ngăn được anh, nhưng Thẩm Vân Lê đã tự dừng lại.
Hai người đối mặt nhau.
Cà vạt đã không còn thấy bóng dáng, áo sơ mi bị bung hai cúc đầu, yết hầu của Thẩm Vân Lê gấp gac chuyển động, anh cúi đầu nhìn cô, cô bé của anh dường như đã trưởng thành chỉ sau một đêm đó, biết cách đi trêu chọc bạn học nam khác, biết cách làm cho anh tức giận.
Ánh mắt của anh cực kỳ vô tình và nóng rực, Kiều Miên không chịu nổi, cuống quýt nhìn đi chỗ khác, còn mang theo hai hàng nước mắt, cô không biết vì sao mình lại khóc, Kiều Miên không sợ vì cô biết anh sẽ không làm đau cô.
Nhưng, cô rất muốn khóc.
Lúc này, Hạ Thịnh Văn cuối cùng cũng đến, trước tình cảnh hỗn loạn trước mắt anh có thể đoán được chuyện gì vừa mới xảy ra, anh đau đầu chỉ vào Thẩm Vân Lê: “Cậu…”
Cô giáo Hà thấy Kiều Miên khóc liền vội vàng nói: “Vân Lê, ở đây không có ai khác, chuyện ảnh chụp mọi người đều rất tin tưởng Kiều Miên, anh trước hết về nhà nói chuyện tử tế với con bé, có chuyện gì cũng phải từ từ nói.”
Tinh Dã vẫn in lặng đứng một bên, cậu biết vậy nhưng cậu không thể nói gì, ngoại trừ muốn ôm Kiều Miên thì cậu chẳng buồn nói cái gì hết.
Kiều Miên cầm khăn tay lau máu bên khóe môi Tần Lãng, máu rất nhiều, lau mãi không hết, Tần Lãng cắn chặt răng cố nhịn, không rên lấy một tiếng nào.
“Đến bệnh viện đi.” Kiều Miên nói.
“Không sao, đừng khóc.” Tần Lãng đưa tay muốn lau đi nước mắt trên má cô, có điều vừa nâng cánh tay lên đành vô lực hạ xuống.
‘bức tranh’ ấy rơi thẳng vào mắt Thẩm Vân Lê, càng nhìn càng thấy chướng mắt, lồng ngực anh cháy phừng phừng, anh sải bước chân đi tới kéo cổ tay Kiều Miên rời đi.
Xe không chạy về nhà mà rẽ vào một con đường, càng đi, lưu lượng xe cộ trên đường càng ít, cuối cùng không biết đã đi bao lâu, chiếc xe dừng lại bên công viên ở cạnh một con sông lớn.
Đôi chân thon dài của Thẩm Vân Lê cất bước, Kiều Miên đi theo sau anh, cây cối xanh tươi, hai người đi băng qua từng bụi cây xanh tới bên bờ sông. Thời tiết không tốt lắm, bầu trời đang rất âm u khiến nước sông cùng chuyển sang màu xám xịt. Kiều Miên ngồi trên băng ghế gỗ, nhìn chăm chú vào bóng lưng thật cao đang đứng bên bờ sông cách đó gần ba mét.
Thẩm Vân Lê nhìn dòng sông, muốn tìm kiếm chút tâm tình nào đó, nơi đây dã không còn thuộc về nội thành, là vào một buổi cuối tuần nào đó, khi cưỡi motor qua đây anh đã vô tình phát hiện ra. Anh không biết vì sao mình lại đưa cô đến đây, nhưng anh chỉ biết, nếu bây giờ về nhà, anh sợ mình sẽ làm điều gì đó không nên làm, cụ thể là điều gì thì anh lại không biết.
Trong đầu anh toàn là những tấm ảnh chết tiết đó.
Máu nóng cuồn cuộn từng đợt, muốn nó bình yên trở lại là điều không thể nào, Thẩm Vân Lê cố gắng áp chế, bàn tay vô thức tìm vào túi áo, lục thuốc lá nhưng rồi lại không tìm được thứ gì, lúc này anh mới nhớ ra, mấy năm nay vì Kiều Miên nên anh đã cai thuốc rồi.
Bóng người trước mắt bỗng nhiên quay lại, cắt đứt mọi suy nghĩ trong đầu Kiều Miên, cô nhìn anh chậm rãi bước tới, ngồi trên chiếc ghế dài bên cạnh mình.
Rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không biết nói gì bây giờ, Thẩm Vân Lê thả long tấm lưng, dựa bào lưng ghế, hai mắt anh khép hờ xoa nhẹ mi tâm: “Muốn chuyển trường học không?”
Ánh mắt rơi trên mặt đất của Kiều Miên bỗng chốc sững lại, trái tim cô vừa đau đớn vừa chua xút, cô nghiêng đầu nhìn thẳng vào anh: “Chú không tin con sao”
Không phải mối quan hệ chú- cháu giả tạo chết tiệt gì đó.*
Là Thẩm Vân Lê và Kiều Miên.
( Kiều Miên hỏi: 你不信我吗? – đoạn này cô xưng hô với anh là 我-你 (hầu như toàn thế) thỉnh thoảng mới gọi Chú, nhưng để thống nhất cách xưng hô nên mình để hết Chú-con, con_ chú)“Chú không tin con sao?” Kiều Miên hỏi lại.
Thẩm Vân Lê mở hai mắt ra, nhìn vào đôi mắt quật cường của cô, không tin cô sao? Không! Làm sao anh có thể không tin cô
Nhưng mà những tấm ảnh đó đã giáng cho anh một đòn vô cùng nặng nề, vượt qua tất thảy mọi cảm nhận của anh, vốn anh đang phẫn nộ, nhưng giờ đây tâm tình còn bị trộn lẫn với vô số những cảm xúc khác.
“Chú tin, nhưng chú không cho phép con cùng bất cứ kẻ nào có mối quan hệ như vậy, chỉ là lời đồn đãi cũng không.”
Ánh mắt anh rất kiên định, sự cố chấp trong đó như mê hoặc Kiều Miên, ngay tại thời điểm cô muốn đắm chìm trong đó, anh lại nói:
“Đợi sau này con lớn lên, có người con trai con yêu thích, chú sẽ không ngăn cảnh, nhưng bây giờ, Điềm Điềm, chú phải chăm sóc con thật kỹ.”
Thẩm Vân Lê vén gọn những sợi tóc lòa xòa trước trán cô về sau tai, anh nghiêng người, đặt lên vầng trán trơn nhẵn của cô một nụ hôn vừa nhẹ lại vừa ấm nóng.
Đó là nụ hôn không mang theo bất kỳ tình cảm mập mờ nào, đơn thuần là một nụ hôn dịu dàng, nhưng lại rất tàn nhẫn.
Kiều Miên nở nụ cười, sớm muộn sẽ có một ngày, cô phải chết trong sự ôn nhu nay của anh.
“Chú.” Kiều Miên ngẩng đầu.
“Hử?”
Cô rất ít khi gọi anh như vậy, ngoại trừ những lúc có người ngoài hoặc khi ở nơi đông người, còn khi chỉ có cô và anh, cô đều không gọi “chú” *. Thẩm Vân Lê không phải không quen. Anh nhìn cô thật kỹ, áo sơ mi màu trắng sạch sẽ, váy kể ô vuông của học sinh cấp ba màu xanh lam, thanh thuần đến mức khiến người ta không dám chạm vào.
[ đoạn này Kiều Miên gọi Thẩm Vân Lê là Chú (叔- thúc)]
“Con không chuyển trường.” cho dù rất sợ bạn học xem thường mình nhưng cô sẽ không bao giờ bỏ trốn như một tên lính đảo ngũ.
Thẩm Vân Lê nhíu mày, nếu không chuyển trường cô sẽ vẫn gặp lại Tần Lãng, anh không muốn đồng ý.
Màu trắng của áo sơ mi hai người chồng lên nhau, hầu như không hề muốn phân tách, Kiều Miên nhích lại gần anh: “Chuyển trường sẽ mệt lắm ạ.”
Thẩm Vân Lê vuốt đầu cô: “Vậy mấy hôm nữa tạm thời đừng đến trường.”
Kiều Miên và Tần Lãng cùng nghỉ học.
Nhân viên trong Zero phát hiện, từ sau hôm tổng giám đốc của họ bất thường rời đi thì gần đây không thấy đến văn phòng làm việc nữa.
Trong văn phòng của trường học, ngồi cùng cô giáo Hà có ba người khác, Thẩm Vân Lê, trợ lý của Tần Hoài Thanh và lãnh đạo nhà trường.
“Qua điều tra, những tấm ảnh đó là do chỉnh sửa, đối với người đứng sau dựng chuyện vu khống, chúng tôi sẽ điều tra đến cùng để trả lại công bằng cho học sinh.” Lãnh đạo nhà trường nói chuyện mang theo ý muốn hòa giải.
“Cứ để Tiểu Kiều ở nhà điều chỉnh lại tâm trạng, mấy hôm sau đi học lại thôi, cũng sắp thi cuối kỳ rồi.” cô giáo Hà sợ Kiều Miên ở nhà sẽ lỡ dở việc học, lại sợ cô đến trường sẽ bị bàn bè khác rảnh rỗi bàn tán.
“Là như thế này, bất luận kết quả điều tra có như thế nào thì chuyện xảy ra đã gây ảnh hường không nhỏ đến bạn học Kiều, Tần tiên sinh sai tôi đến nói lời xin lỗi, đồng thời chấp nhận đền bù mọi tổn thất tinh thần cho bạn.”
Trợ lý của Tần Hoài Thanh mở miệng, lời nói rất cẩn thận, chặt chẽ, không hề nhắc đến một chữ về việc Tần Lãng bị đánh, trong lòng Thẩm Vân Lê cười lạnh, thực sự không phải một người đơn giản, chỉ là… thái độ muốn dàn xếp mọi chuyện ổn thỏa quá rõ ràng.
“Báo công an.” Thẩm Vân Lê bắt chéo chân, nhẹ nhàng nhả ra ba chữ, mặc kệ phản ứng của mọi người ra sao anh vẫn chậm rãi tiếp tục: “Đền bù gì đó chúng tôi không cần, cứ báo cảnh sát đi.”
Tay trợ lý cùng lãnh đạo nhà trường đều kinh ngạc nhìn anh, lãnh đạo nói: “Thẩm tiên sinh, báo cảnh sát có phải không hay lắm….”
“Vậy xin hỏi nhà trường muốn giải quyết chuyện này như thế nào?” Thẩm Vân Lê nhìn có vẻ lễ phép hỏi.
Chuyện nhất định là do học sinh trong trường làm đấy, bắt nghỉ học sao?
Lãnh đạo nhà trường nhất thời sửng sốt, không biết nên mở miệng thế nào.
Thẩm Vân Lê dường như quá rõ phong cách làm việc của nhà trường, nếu tin tức có thể phong tỏa thì họ nhất định phong tỏa, làm sao có thể điều tra lớn chuyện hơn. Nhưng chuyện này không liên quan tới anh, ngoại trừ báo cảnh sát, anh không thể nghĩ ra cách nào khác để đập tan những lời đồn về cô ngoài kia, cách nào khác để bảo vệ cô khỏi thương tổn.
Kiều Miên ở nhà nghỉ ngơi gần một tuần, Thẩm Vân Lê thì đã quay lại công việc như bình thường, có điều cô vẫn chưa muốn đi học lại, hàng ngày ở nhà yên tĩnh làm bài tập, sáng ra tắm nắng mặt trời trên chiếc giường đơn màu xanh đậm của anh rồi ngủ trưa luôn trên đó, tất thảy mọi thứ xung quanh đều là mùi vị của anh.
Buổi chiều chủ nhật, Thẩm Vân Lê đứng trong phòng tìm sách, sau khi mở cửa ra phát hiện tia sáng lờ mờ chiếu vào từ phòng khách đóng chặt cửa. mỏm đầu nho nhỏ lộ ra trước lưng ghế sô pha, mắt cô dán lên màn hình treo tường đang chiếu phim đằng trước.
“Xem gì thế?’ Thẩm Vân Lê đi tới phòng bếp pha café rồi quay lại ngồi lên ghế.
Bộ đồ màu xám nhạt mặc ở nhà của anh dường như đang phát sáng, Kiều Miên liếc nhìn, cô rất thích dáng vẻ lúc này của anh, rất thoải mái và nhẹ nhàng, có thêm chút lười biếng của một người đàn ông trong gia đình.
Còn cô, là nữ chủ nhân.
“Lolita ạ, chú từng xem chưa?” Kiều Miên cầm lấy tách café trong tay anh nhấp một ngụm nhỏ rồi lại trả lại, cô từng thử rất nhiều lần rồi, vẫn không thích được vị café.
“Từng xem rồi.”vị café nồng đậm tan ra từ đầu lưỡi, Thẩm Vân Lê không buồn để ý đến hàng động nghịch ngợm của cô.
Trên màn hình, thiếu nữ xinh đẹp nằm trên đồng cỏ đọc sách, hai chân thon dài bóng loáng co lên, nước suối bắn lên làm ướt bộ quần áo mỏng như cánh ve, cô ấy nghiêng đầu cười. nụ cười giữa tuổi thiếu nữ và phụ nữ của cô chỉ cần thoáng xuất hiện đã đoạt đi hồn phách của người đàn ông khác.
Người đàn ông trung niên thì cứ trầm luân như vậy trên người thiếu nữ mười bốn tuổi phong tình.
Bộ phim này Kiều Miên đã xem qua vô số lần, cô nhớ từng phân đoạn nhỏ, từng ngọt ngào và thống khổ, từng cấm kỵ và sợ hãi, nhưng tất cả đều không khắc sâu trong cô bằng cái kết cục của nó.
“Humbert had
died in legal captivity, of
coronary thrombosis, on
November 16, 1952.”
“Lolita died in childbirth on Christmas day, 1950.”
Tình cảm của họ là kết cục đau đớn nhất của thế tục, bọn họ chết rồi.
Không phải vì cùng một nguyên nhân gây ra, nhưng rất cả đều hướng tới cùng một kết quả, Kiều Miên không dám nếm thử, nhưng cũng không kiềm chế được muốn đụng vào.
Cô dùng lý trí suy nghĩ một rồi, cô và anh không phải may mắn hơn rất nhiều sao? Hai người không có bất cứ quan hệ huyết thống nào, không bị bất cứ pháp luật nào ngăn cản, mà cô cũng đã sắp thành niên rồi.
Cô dường như thấy được chút ánh mặt trời của tương lai.
“Chú có thích một cô gái trẻ như vậy không?” cô gái trên màn hình ăn mặc lõa lồ, nhưng không hiểu sao vẫn đường hoàng và xinh đẹp, gian phòng tỏa ra hơi lạnh, Kiều Miên ngồi khoanh chân trên ghế, còn không quên quấn theo tâm chăn mỏng.
“Không thích.” Thẩm Vân Lê nhìn vào hình ảnh trên màn hình, hầu như không hề do dự khi trả lời vấn đề của cô.
Kiều Miên nhíu mày, đôi mắt dần mất hứng: “Tại sao?”
“Không nghe lời.” Thẩm Vân Lê nghiêng đầu nhìn cô.
Kiều Miên cười, đáp án này…
“Vậy chú thấy con có nghe lời không.”
Trong anh sáng mập mờ hỗn loạn, ánh mắt đen láy của Kiều Miên càng thêm sáng. Mắt cá chân xinh đẹp của anh lộ ra qua ống quần mặc ở nhà, vô cùng sạch sẽ. có đôi khi cô nghi ngờ rất nhiều, một thương nhân khôn khéo như anh mà tại sao không nhận ra tâm ý nơi cô?
Rõ ràng những ám hiệu của cô đã rõ ràng đến vậy rồi.”
Tác giả: lì xì cho mọi người đây.
Tại sao Kiều Miên lại bị người nhà ruồng bỏ? cô và Tần Hoài Thanh có quan hệ gì? (gợi ý: ba lít máu chó.)Bạn gái cũ của Thẩm Vân Lê trở về, Kiều Miên có giữ được giường cho mình không? (mười cân máu heo)Sau khi thi đại học, Thẩm Vân Lê và Kiều Miên trong phòng tắm có….? (mức độ cẩu huyết vô cùng lớn, không thể nào tính toán được! đau lòng Cáo)