Nhớ Ngọt Ngào

Chương 28

chuyển ngữ: Nại

Đèn pha lê xa hoa lơ lửng khắp không trung, ánh sáng tràn ngập mọi ngóc ngách. Không gian lung linh đủ loại màu sắc, khúc nhạc du dương nhẹ nhàng, chậm rãi chảy xuôi trong không khí, kéo tất cả mỏi mệt cũng chầm chậm tan ra.

Kiều Miên mang đôi giày cao tám cen-ti-met, thần thái vô cùng tự nhiên mà trong nội tâm lại đang bất ổn, cô phải dựa gần như toàn bộ sức nặng của mình lên cánh tay của Thẩm Vân Lê: “Chú, đỡ con tí.”

Cánh tay mảnh khảnh của cô quấn quýt lấy tay anh, Thẩm Vân Lê cười khẽ, bàn tay đỡ cô thầm tăng thêm chút sức.

Tiệc rượu còn chưa bắt đầu nhưng hầu như mọi nhân vật chủ chốt đều đã có mặt, đại diện tổng công ty bên Pháp cũng đã đông đủ, mọi người tụ họp một chỗ, âu phục đắt giá cùng nụ cười xã giao đầy tinh anh được phô bày dưới ánh đèn lung linh, tiếng ly thủy tinh chạm vào khay đựng màu hổ phách vang lên rất đỗi mỏng  và dứt khoát, tiếng Anh, Tiếng Pháp, tiếng Trung thay nhau vang lên, mỗi người, đứng trên lĩnh vực của mình đều tản ra một loại mị lực vô cùng đặc biệt.

Có người trông thấy Thẩm Vân Lê dẫn theo bạn gái đến bữa tiệc liền nhanh chóng nhiệt tính tiến đến hỏi chuyện, người nọ nói một câu tiếng Pháp vô cùng lưu loát, Thẩm Vân Lê hàn huyên cùng  họ đôi ba câu, ánh mắt anh đảo qua chiếc bàn bên cạnh, cầm đưa cho Kiều Miên một ly rượu, rồi bản thân nâng lên một ly khác.

Thỉnh thoảng có người chủ động đến thăm hỏi Thẩm Vân Lê, tiếng anh của Kiều Miên không tồi lắm, nhưng tiếng Pháp lại không biết gì, thế nhưng mặc dù không nghe hiểu, cô vẫn phải đứng bên anh tươi cười rất đỗi chuẩn mực.

Rất nhiều ánh mắt chú ý đến Kiều Miên, họ nhận ra rằng cũng có một ngày hai khái niệm thanh thuần cùng gợi cảm có thể hòa hợp với nhau một cách hoàn hảo như vậy. Kiều Miên và Thẩm Vân Lê đứng với nhau, một trắng một đen tương xứng như một bức họa khiến mọi người không khỏi âm thầm suy nghĩ về cô gái đột nhiên xuất hiện bên cạnh tổng giám đốc Thẩm rốt cuộc có thân phận gì.

Trong góc, có người trong lòng đã không còn đợi được nữa, người phụ nữ nâng ly rượu, gót giày cao cao giẫm xuống thảm lông dày không còn chút âm thanh nào, nhưng lại in hằn giấu chân sâu tựa ánh mắt lúc này của cô.

Mười mét… tám mét…bảy mét…

Tiếng nhạc đột ngột im bặt, giọng nói của người dẫn chương trình vang lên, tiếng anh lưu loát nói lời mở màn.

Người phụ nữ dừng bước, giày cao gót màu đen bên chân trái bước tới đặt song song với chân bên phải, cô nhìn người đàn ông đứng cách mình mấy mét, miệng nhếch lên, nhưng ánh mắt lại chuyển hướng lên sân khấu nơi người dẫn chương trình đang đứng.

Sau khi người dẫn chương trình dẫn lời mở màn, một vài vị lãnh đạo cấp cao từ tổng công ty cũng lên phát biểu vài câu, xong xuôi mọi người chính thức khai tiệc.

Kiều Miên lấy chút điểm tâm ngọt, ngồi cùng Thẩm Vân Lê trong một góc nhỏ.

“Không được uống rượu nữa.”

“Ngược lại là chú đấy.” khóe miệng cô vẫn dính chút vụn bơ, Kiều Miên cười khẽ: “Chú cũng uống ít đi thôi.”

Càng ngày càng tinh quái, Thẩm Vân Lê cầm khăn tay nhẹ nhàng lau khóe miệng Kiều Miên, sau đó cũng tùy tiện ăn chút đồ. Đúng lúc này, một người đàn ông mặc âu phục còn chưa có lời nào đã vô cùng tự giác ngồi xuống vị trí đối diện hai người.

“Ơ, cô nàng xinh đẹp này là ai đấy?” giọng nói của Hạ Thịnh Văn lúc này nghe vô cùng giống một gã lưu manh.

Một thân âu phục trắng đập vào mắt Kiều Miên, nghe chú Hạ Thịnh Văn khen xong cô cũng vô cùng phối hợp mà đặt dao nĩa xuống, hai tay chống cằm nở nụ cười hàm tiếu vô cùng: “Chỉ có thể là Tiểu Kiều thôi chú.”

“Sau này ai mà lấy được Tiểu Kiều nhà ta quả thật là có phúc hưởng.” còn chưa nói xong, Hạ Thịnh Văn đã cảm thấy sống lưng mình lành lạnh, anh nghiêng đầu nhìn Thẩm Vân Lê cười mỉa: “Anh hai à, anh có thể tạm dừng  vận khí không vậy?”

- mình đắc tội anh Lê lúc nào nhỉ? Đây là thắc mắc mà Hạ Thịnh Văn có nghĩ trăm đường cũng không cách nào giải được, chỉ có Kiều Miên chột dạ cúi thấp đầu.

ờ, bánh sừng bò này ngon thật.

“Váy áo nhìn đẹp không?” Thẩm Vân Lê chỉ vào bộ váy màu trắng có cái cổ chữ V khoét sâu thẳm, hàng mày khẽ nhướn, mắt nhìn chăm chăm giám đốc Hạ.

“Đương nhiên là đẹp rồi, mặc trên người Tiểu Kiều lại càng đẹp hơn nữa.” vấn đề này cũng phải hỏi sao, Hạ Thịnh Văn vừa trả lời vừa nâng ly lên cụng nhẹ với Thẩm Vân Lê.

Mà cô nàng thiếu nữ Kiều Miên xinh đẹp không hề để ý chuyện xung quanh, chỉ một lòng ăn bánh của mình thôi.

Ừm, ngon thật.

Thật ra Hạ Thịnh Văn còn đến sớm hơn hai người họ nữa, anh ta thoạt nhìn có vẻ cà lơ phất phơ nhưng trong công việc lại là một người chỉ cần nắm được cơ hội là tuyệt đối không buông tha, vòng luẩn quẩn của tầng lớp thượng lưu trong ngành thực sự rất nhỏ, dù sao có thể được xưng tụng là tinh anh cũng chỉ có mấy người như vậy, ví dụ như hôm nay, tham dự bữa tiệc phần lớn là những nhân vật cấp cao của Zero, có nhiều người cũng từng làm việc bên RY, ai nấy đều quen nhau, đến dùng bữa nói chuyện cũng không có gì là xấu.

Sau khi tiệc rượu kết thúc, buổi tiệc chuyển thành vũ hội, tiếng nhạc êm nhẹ du dương vang lên,Hạ Thịnh Văn đặt ly xống: “Tiểu Kiều, chúng ta khiêu vũ đi.”

Kiều Miên ngây ngẩn trong nháy mắt, rồi ngẩng đầu hỏi: “Bạn gái chú đâu?”

“Không biết đi đâu rồi ấy.” Kiều Miên vội lau miệng, rồi nhanh chóng nắm cổ tay Thẩm Vân Lê, cười ngọt: “Chú, chúng mình khiêu vũ đi.”

Trên sân khấu có người đang nhảy, Thẩm Vân Lê nhàn nhạt liếc qua, trong những trường hợp như vậy anh không hề thích khiêu vũ bao giờ, nhưng hôm nay bàn tay nhỏ bé cách một lớp âu phục khiến anh không cách nào cự tuyệt, Thẩm Vân Lê bất đắc dĩ cười cười, sau đó đứng dậy, cùng Kiều Miên bước lên sân khấu.

“Coi như hai người giỏi.” Hạ Thịnh Văn cô đơn tức giận trừng mắt nhìn bóng lưng của đôi con người đen trắng kia.

Tiếng nhạc rất nhẹ, tay Thẩm Vân Lê đặt hờ trên eo Kiều Miên, còn bàn tay Kiều Miên lại khoác vai Thẩm Vân Lê, tay còn lại nắm chung một chỗ.

Đôi giày cao tám phân trên chân khiến Kiều Miên phải cẩn thận từng chút, trước kia cô đã từng nhảy với Hạ Tinh Dã, động tác còn rất quen thuộc là đằng khác, nhưng lúc này, nhiệt độ từ eo và lòng bàn tay đồng thời truyền tới, ngước mắt một chút thôi là có thể trông thấy khuôn mặt anh tuấn của anh, cô chẳng nhớ gì hết, chỉ nguyện được trầm luân.

Khoảnh khắc này, mọi cảm xúc đều trộm kéo tới.

Nhưng niềm vui vẫn khó lòng mà giấu được, khóe miệng cô cong cong cười thật tươi, nụ cười càng lúc càng ngọt, Kiều Miên ngẩng đầu: “Chú.”

Cánh hoa màu trắng nở rộ trên mái tóc mềm mại của cô, Thẩm Vân Lê cụp mắt, trong nội tâm không biết vì sao mà đột nhiên anh cùng muốn cười cùng với cô: “Sao vậy?”

“Thú vị, hì hì.” Kiều Miên cong môi, làm nũng quen đến nỗi có thể hạ bút thành văn.

Nhưng thực sự là rất muốn được nhào vào lòng anh.

Ngọn đèn pha lê chiếu xuống, đôi mắt Thẩm Vân Lê giống như muốn nghiền nát ánh sáng, ánh mắt anh lấp lánh, khóe miệng cong cong như muốn vẽ nên cả bầu trời đêm lành lạnh đầy ánh trăng bỗng nhiên nhận được hơi ấm của nhân gian.. trong lúc nhất thời, không biết đã hấp dấn ánh mắt của bao nhiêu người.

Anh cúi đầu nhìn Kiều Miên một cách chăm chú: “Ăn no chưa?”

“Chưa ạ.” Mặc đồ dạ hội làm sao có thể ăn uống suồng sã chứ, Kiều Miên cúi đầu nhìn bụng mình, may mà nó vẫn chưa réo lên.

Cũng thuận theo ánh mắt của cô, nhưng Thẩm Vân Lê không nhìn được xuống bụng mà là cổ áo đang mở rộng, vải sợi màu trắng ở trên làn da của cô còn chớ, cánh tay trắng ngần của cô lại khoác trên vai áo vest màu đen của anh, càng nhìn càng nổi bật, càng nhìn càng đau mắt.

Bàn tay khoác trên eo Kiều Miên của Thẩm Vân Lê bỗng nhiên lỏng đi vài phần.

“Về nhà ăn thêm chút”

“Vâng, vậy chú nấu món mỳ Dương Xuân tủ nhất của chú đi.” Mỗi lần Kiều Miên ăn mì anh nấu, trong lòng đều đong đầy ấm áp.

Tiếng nhạc réo rắt nhanh dần, bỗng nhiên gót giày tám phân của Kiều Miên chao đảo.

Mắt thấy sắp ngã đến nơi, Kiều Miên vô thức túm chặt cánh tay của Thẩm Vân Lê, đôi mắt trợn tròn.

Cánh tay Thẩm Vân Lê vốn bao quanh eo cô, vừa nãy mới thoáng buông ra lúc này nhanh chóng ôm chặt lại ngang hông Kiều Miên, ôm cô vào lòng mình.

Trong một khoảnh khắc nhất thời chỉ còn tiếng thở gấp gáp của Kiều Miên, nếu thực sự ngã ra đây thì phải mất mặt lắm.

Nhưng nỗi sợ rất nhanh bị thay thế bởi tư thế lúc này của hai người hữu ý vô tình hiện thực hóa mong ước của Kiều Miên.

Tiếng nhạc đồng loạt như ngưng bặt.

“Sau này con sẽ không bao giờ mang giày cao gót nữa.” Kiều Miên ngẩng đầu, tủi thân xen chút mong ngóng mà mở miệng.

Sức mạnh trên tay Thẩm Vân Lê gia tăng vài phần, giữ vững cả sức nặng của cơ thể Kiều Miên, đồng thời nhíu mày nhìn cô: “Trật chân chưa?”

“Không sao, chưa có trẹo đâu.”Kiều Miên xoay thử mắt cá chân, cũng không phải đau lắm.

Hai người sau đó quay lại chỗ Hạ Thịnh Văn ngồi vừa nãy, sau khi Kiều Miên ngồi xuống bỗng nghe Thẩm Vân Lê nói: “Cởi giày ra, chú xem thử.”

“Thực sự không có gì mà.” Kiều Miên rụt chân về sau, để anh xem chân lúc này xấu hổ lắm.

“Làm sao thế?” Hạ Thịnh Văn hỏi.

“Con chưa từng đi đôi giày nào cao như này, suýt chút trẹo chân rồi.” Kiều Miên vén tóc xõa ra sau tai, đôi tai ửng đỏ vì xấu hổ không cẩn thận lộ ra.

“Lớn rồi sẽ quen thôi.” Tổng giám đốc Hạ rất có kinh nghiệm, nói.

“Con lớn rồi.”

“Thẩm tổng, Hạ tổng.”

Kiều Miên đang muốn phản bác, bỗng nhìn thấy một người đàn ông nâng ly rượu tiến về phía họ. Thẩm Vân Lê và Hạ Thịnh Văn thấy vậy cũng cười đứng dậy, cụng ly.

“Vị này là giám đốc tài chính công ty chúng tôi, vị này là…”

“Hạ Thịnh Văn, vừa rồi gặp dưới lầu, chúng tôi biết nhau rồi.”

Thẩm Vân Lê còn đang định giới thiệu hai người đã bị Hạ Thịnh Văn cắt lời. có điều hai bên đều quen biết nhau, không cần phải giới thiệu xa lạ như vậy. ba người trò chuyện vui vẻ, bỗng nhiên người nọ chú ý tới người mặc đầm dạ hội màu trắng phía sau lưng Thẩm Vân Lê.

“Vị này là…” người nọ nhìn Kiều Miên.

Thẩm Vân Lê nghiêng người, để cho Kiều Miên xuất hiện trước mắt mọi người: “Đây là Tiểu Kiều, cháu gái tôi.”

Cháu gái!

Dáng cười sượng cứng trên khóe môi của Kiều Miên.

Nhưng thấy Thẩm Vân Lê  vẫn đang mỉm cười ôn hòa, cô đành để vẻ sượng sùng ấy tan đi dần dần, cô tiến lên một bước, lễ phép chào: “Cháu chào chú ạ.”

“Chào Tiểu Kiều, thật xinh đẹp.”, người nọ vô cùng tán thưởng, lại nhìn Thẩm Vân Lê: “Thẩm tổng trộm đâu ra cô cháu gái lớn như thế này rồi? có thể để dành cho con trai tôi một suất không?”

Không đợi Thẩm Vân Lê mở miệng, Hạ Thịnh Văn đã cự tuyệt ngay: “Không được, Tinh Dã nhà chúng tôi còn đang chờ đó.”

Thẩm Vân Lê cười nhạt một tiếng, nhìn về phía Kiều Miên, ánh mắt anh ngập tràn yêu thương: Ngọt ngào nhà anh giờ đã trưởng thành rồi.

Mấy phút đồng hồ sau, cũng chỉ còn lại ba người bọn họ, Thẩm Vân Lê uống rượu cùng Hạ Thịnh Văn, mà Kiều Miên lại một mình chìm trong hai chữ cháu gái, chua xót khó nhịn.

Hai chữ vô cùng đơn giản thế thôi, nhưng lại vạch rõ thân phận của cô, quan hệ của hai người, đeo thêm một cái gông trí mạng lên những mộng tưởng về tương lai của cô.

Đã giao hẹn là bạn gái rồi, cho dù là nói dối.

Ly rượu nâng lên, chất lỏng chảy qua yết hầu, vị cay nóng cùng lo lắng chất chồng đều lưu lại dư vị trong miệng cô.

“Vị tiên sinh này, có thể mời anh nhảy một điệu không?”

Bên tai vang lên giọng nói của phụ nữ, động tác uống rượu của Kiều Miên dừng lại, cô nghiêng đâu, một người phụ nữ vươn cánh tay, đứng trước mặt Thẩm Vân Lê.

“Úc Thần, về nước từ khi nào vậy?”

Tiếp sau đó là tiếng kinh hô của Hạ Thịnh Văn, trái tim Kiều Miên như có dự cảm gì mà co rút, giống một loại phản xạ có điều kiện, cô nhìn thẳng về phía Thẩm Vân Lê.

Anh đang kinh ngạc không khác gì Hạ Thịnh Văn, chỉ có điều anh vốn là người giỏi che giấu cảm xúc dưới lớp vỏ bọc dửng dưng vô cảm của một người ngoài cuộc đứng nhìn. Nhưng Kiều Miên sống cùng anh nhiều năm như vậy, cô tinh mắt nhìn ra, dưới đáy mắt đen thẳm ấy là thâm tình dày đặc đang rạo rực trào dâng.

Cô nhìn không hiểu.

“Mới về được một tháng thôi.” Lâm Úc Thần cười nói.

Kiều Miên chuyển qua nhìn người phụ nữ ấy, đột nhiên, cô ngây ngẩn cả người, người phụ nữ với ánh mắt tinh anh, có bất an, có thăm dò, còn có cả những suy tính cùng khát vọng yêu thương.

Kiều Miên vẫn còn muốn thăm dò cái gì đó, nhưng Thẩm Vân Lê đã nắm lấy đôi tay ấy hướng về phía sân khấu.

Hai người đó chỉ lưu lại cho cô một đôi bóng lưng.
Bình Luận (0)
Comment