Nhớ Ra Tên Tôi Chưa?

Chương 72

Buổi tối, hai đứa về nhà Hải Tú.

Tới tận lúc vào nhà, cậu vẫn rất ngượng ngùng… Đây là lần đầu tiên Phong Phi ngủ lại nhà cậu.

Phong Phi không hề có một chút cảm giác ngượng ngùng khi đến nhà người yêu, hắn đi vòng vòng trong phòng ngủ của Hải Tú một hồi thì bất mãn nói: “Sao cậu còn chưa chuẩn bị nước nóng với quần áo cho tôi?”

Hải Tú lắp bắp: “Tớ có mua một đống quần lót cho cậu mặc, nhưng mà quần áo thì… sợ cậu mặc không vừa. Để tớ tìm mấy cái rộng một chút cho cậu mặc  nha?”

Phong Phi bật cười: “Rộng cỡ nào mà tôi mặc vừa?”

Hắn cao hơn Hải Tú gần 10cm, cơ thể rắn chắc hơn nhiều, nói chung là không thể nào bận vừa đồ cậu. Hải Tú sốt ruột – mình ở nhà cậu ấy được cậu ấy chăm sóc chu đáo như vậy, bây giờ khó khăn lắm Phong Phi mới đến nhà mình được mà ngay cả quần áo cho cậu ấy thay mình cũng không có. Chóp mũi Hải Tú thấm ra một tầng mồ hôi hột, nghĩ tới nghĩ lui, một ý tưởng chợt lóe lên.

Phong Phi dựa trên giường, táy máy miếng bịt mắt của Hải Tú: “Sao ở nhà tôi không thấy cậu xài cái này?”

Hải Tú lại gần, úp mở nói: “Ở nhà cậu… Nằm xuống thì ngủ rồi, không cần dùng.”

“Ở bên này không có anh trai ôm nên không ngủ được à?” Hắn nhẹ nhàng sờ sờ đồ bịt mắt làm bằng vải sa tanh, khẽ lầm bầm: “Sau này mình ở chung suốt ngày, cái này vứt đi…”

Phong Phi ngồi đó tưởng tượng đến tận đâu, ảo tưởng một hồi thì chính hắn cũng thấy ngượng, ho khan một cái rồi nói: “Cái này cho tôi đi, sau này xài.”

Hải Tú rất tự nhiên nói: “Cái này tớ dùng rồi… Nếu cậu muốn thì tớ mua cho cậu cái khác.”

Phong Phi lắc đầu cười: “Khỏi, chẳng lẽ tôi chê đồ cậu dùng rồi à? Mà sau này đâu phải tôi dùng.”

Hải Tú nhíu mày: “Vậy cậu cho ai?”

“Cho cậu đó.” Phong Phi nói, “Được rồi đừng hỏi nữa, sau này là sau này, còn bây giờ cậu định cho tôi mặc cái gì?”

Hải Tú nghiêng đầu nhìn sau lưng Phong Phi, sốt ruột nói: “Cái này cậu lấy đi, bây giờ… bây giờ cậu đi tắm trước, tắm ra tớ đưa đồ cho cậu mặc.”

Phong Phi xếp miếng bịt mắt lại rồi nhét vào túi mình, hỏi cậu: “Cho tôi mặc gì?”

Hắn quay lại sau lưng nhìn thử, nói: “Chỗ này có cái gì? Định cho tôi quấn ga giường hả?”

“Không phải…” Hải Tú nhẹ nhàng đẩy hắn, “Cậu đi trước đi mà, tí nữa tớ đưa đồ cho.”

Phong Phi vẫn đứng bất động, tủm tỉm cười nhìn Hải Tú: “Vì sao lát nữa mới đưa được? Hay là muốn thừa dịp tôi cởi hết rồi để cậu nhìn?  Mới tuổi này mà sao dâm dê vậy?”

Hải Tú không biết phải nói gì, ngượng ngùng đẩy hắn: “Không phải, cậu đi nhanh đi…”

Phong Phi nghiêng người tránh: “Muốn lấy cái gì? Lấy ra mau.”

Sau lưng Phong Phi chỉ có một cái gối to chứ không còn gì khác, hắn chôn chân đứng đó chờ cậu. Hải Tú không còn cách nào khác, đành đỏ mặt cầm cái gối lên trước mặt hắn, lấy cái áo sơ mi được xếp chỉnh tề bên dưới ra, thẹn thùng nói: “Cậu… cậu mặc cái này đi, chắc là vừa đó.”

Phong Phi không cần nhìn cũng biết – đó là áo của hắn.

Hắn cầm lấy, trên mặt không tỏ thái độ gì, chỉ nói: “Lấy của tôi?”

Câu này dĩ nhiên là nói thừa – chính mắt hắn đã thấy Hải Tú lén lấy áo của mình.

Hải Tú thầm nhìn ra được là hắn không giận, nhỏ giọng đáp: “Ừ…”

Phong Phi ngẩng đầu nhìn cậu: “Trừ cái này còn lấy gì nữa?”

Hắn không cười làm Hải Tú hơi thất vọng. Cậu lê thân đến cạnh tủ quần áo, lấy ra thêm một cái áo ba lỗ của Phong Phi, từ từ chậm rãi đặt lên giường.

Không đợi hắn mở miệng, Hải Tú đã nhận sai trước: “Xin lỗi…”

Thật ra, Phong Phi cũng không nhớ mình có cái áo ba lỗ này.

Hắn cầm lên nhìn thử – hai cái áo đều được giặt sạch sẽ thơm tho, gần như không có một hạt bụi, có thể thấy cậu giữ kĩ như thế nào.

Hắn nhìn qua bên cạnh, tỏ ý Hải Tú mau đến gần mình.

Hải Tú chậm chạp đi tới, đứng trước mặt hắn, cúi gằm mặt.

“Lấy lúc nào?” Phong Phi nhướn mày, “Tới gần chút nữa, đứng ngay ngắn.”

Hải Tú lại nhích đến một chút, nhỏ giọng nói: “Áo ba lỗ lấy hồi mùa đông, còn áo sơ mi… mới lấy mấy ngày trước.”

Ánh mắt hắn lấp lánh ý cười, nhưng giọng nói vẫn không dịu dàng lại: “Lấy về làm gì?”

Hai tai cậu đỏ bừng, miệng run run nói: “Mặc…”

Khóe miệng hắn nhếch lên: “Tới gần nữa.”

Hải Tú lại do dự đi về phía trước, gần như đã đến sát trước ngực hắn rồi.

“Trộm đồ.” Hắn nhướn mày nhìn cậu, “Có đáng đánh đòn không?”

Hải Tú sợ hãi nhìn hắn, sững sờ gật đầu: “Đáng…”

Phong Phi cầm chặt tay cậu, không đợi cậu kịp phản ứng đã đè cậu nằm xuống đùi.

Hải Tú hoảng hồn – cậu thật sự sợ. Phong Phi đã nói là không đánh cậu rồi mà? Hắn nói… nói hắn giống anh mình, không nỡ đánh người yêu mà?

Cậu từng nghe người ta nói, cái chuyện bạo lực gia đình này có lần một thì sẽ có lần hai… Nếu hắn đánh quen tay rồi, sau này cứ cãi nhau thì hắn lại đánh cậu à? Hơn nữa sẽ ngày càng mạnh tay, cuối cùng thì…

“Bốp!”

Hải Tú ngẩn người, mặt đỏ lên.

Phong Phi đánh mông cậu (☉_☉), đánh nhẹ thôi…

Hắn lật Hải Tú lại, để cậu nằm ngay ngắn rồi mỉm cười: “Phạt cảnh cáo nhé!”

Hải Tú bưng khuôn mặt đỏ thẫm – sao dưới đất không có vết nứt nào cho cậu chui nhỉ!!

Phong Phi bật cười nhéo lỗ tai cậu: “Không có chút bản lĩnh nào hết! Chỉ lấy mỗi áo sơ mi? Sao không lấy quần lót luôn đi? Hửm?”

Hải Tú chôn đầu vào chăn, giả bộ làm đà điểu. Phong Phi chọt chọt cậu, cười nói: “Giận à? Mau ra đi, tí hồi lại ngộp thở bây giờ.”

Cậu xấu hổ ngồi dậy, tóc tai lộn xộn lung tung. Phong Phi cười cười vuốt lại cho cậu: “Bị trêu mãi mà vẫn không quen sao? Nói tí là mặt đỏ bừng.”

Rõ ràng là do cậu ngày càng quá đáng – Hải Tú thầm nghĩ, rồi thấp giọng nói: “Xin lỗi…”

“Đùa cậu thôi, lấy mấy cái áo thì sao chứ, cậu có lấy hết giấy tờ nhà đất tôi cũng không giận, nhưng mà..” Phong Phi lưu manh cười, thấp giọng nói: “Bình thường nhìn cậu gầy vậy, chẳng có chút thịt nào, sao chỗ này sờ lại…”

“Cậu!!!” Mặt Hải Tú đã đỏ đến sắp rỉ máu rồi.

Hắn cười to, đứng lên nói: “Không nói không nói nữa, tôi đi tắm đây.”

Phong Phi cầm quần áo sạch đi tắm, để lại Hải Tú buồn bực chẳng biết làm thế nào. Cậu nhìn cái áo ba lỗ của Phong Phi, đoán chừng rằng Phong Phi không nhớ chuyện này đâu. Áo sơ mi chắc cậu không giữ lại được rồi, nhưng áo ba lỗ thi vẫn còn hy vọng, liền vội vàng giấu đi.

Chỉ một lát sau là hắn tắm sạch sẽ đi ra, quả nhiên là đã vứt chuyện áo ba lỗ ra sau đầu. Tới lượt Hải Tú tắm, Phong Phi ngồi chờ tiếng nước vang lên, chắc chắn là cậu không đi ra nữa thì mới ra phòng khách cầm cặp của mình, mở hộc tủ trên bàn học của cậu ra, đổi lại thuốc hắn mới mua.

Phong Phi lặng lẽ tính toán số lượng thuốc, cảm thấy đây chắc là lần đổi thuốc cuối cùng của hắn rồi.

Chờ thi đại học xong, chuyện đầu tiên hắn phải làm là ngả bài với Hải Tú trước đã, nói cho cậu nghe về chuyện này… Coi như là để Hải Tú vạch rõ giới hạn với quá khứ đen tối kia.

Kỷ luật trong hồ sơ của cậu đã biến mất nhờ quan hệ của hắn, bây giờ Hải Tú chỉ cần thoát khỏi tâm ma là có thể bỏ lại sau lưng đoạn trí nhớ tối tăm thời cấp hai kia rồi.

Phong Phi gói lại kĩ mấy viên thuốc được đổi, rồi bỏ vào cặp mình.

Hắn thầm mừng – tuy Hải Tú bây giờ bị hắn nuông chiều đến lớn mật, nhưng nhiều nhất là chỉ lén ôm quần áo của hắn đi thôi, còn những món đồ quan trọng hay liên quan đến riêng tư của hắn thì cậu không bao giờ táy máy cả. Vì thế mới thành công lừa cậu vụ thuốc thang này đến tận một năm.

Hắn càng nghĩ càng thấy – bảo bối của hắn đúng là ai cũng yêu thích mà. Nói cậu đơn thuần thì không đúng lắm vì, Hải Tú vẫn giữ mấy tâm tư nho nhỏ xấu xa… Thế nhưng chưa làm phiền đến ai bao giờ, mấy cái mưu đồ đó chỉ càng làm người ta thấy đáng yêu hơn mà thôi. Còn nói cậu mưu mô cũng không đúng nốt, vì bình thường Hải Tú luôn ngơ ngác, thỉnh thoảng lại nói ra vài lời yêu đương có thể khiến lòng người khác ngọt đến không nói ra lời ngay lập tức, không có nửa điểm giả tạo.

Tự nhiên hắn lại nghĩ tới miếng bịt mắt lúc nãy, bắt đầu suy nghĩ lung tung – sau này mình ân ái với cậu ấy, cậu ấy ngoan như vậy chắc mình nói gì cũng nghe, cũng phối hợp đúng không nhỉ?

Hắn nhớ dù là bất cứ chuyện gì, Hải Tú cũng chưa bao giờ từ chối hắn. Bình thường hắn nói cái gì là làm cái đó, vậy sau này trên giường, chắc cũng vậy ha…

Từ phòng tắm vang lên tiếng mở cửa, Phong Phi lập tức thu lại suy nghĩ, niệm niệm mấy câu trong bài thơ  “A Phòng cung phú”(*) để đè lại dục niệm của bản thân.

*A Phòng cung phú: 阿房宫赋 – Đỗ Mục

Vì chuyện vừa rồi mà Hải Tú xấu hổ không thôi, cứ im lặng không nói gì. Phong Phi hỏi gì thì cậu cúi đầu nói nấy, sửa soạn xong xuôi thì bò lên giường. Phong Phi vẫn còn bật một cái đèn nhỏ, cười nói: “Sao vậy? Mất hứng à? Vừa rồi anh trai đùa cậu thôi mà, sao có thể đánh cậu được?”

Hải Tú vội vàng giải thích: “Không, tớ không giận.”

Phong Phi bật cười: “Vậy là có thể đánh như vậy hả?”

“Cậu làm sao…” Hải Tú nhìn Phong Phi, nom đáng thương cực kì, trên mặt lại có khuynh hướng muốn bốc cháy.

Hắn lập tức nói lảng sang chuyện khác: “Giường này của cậu nằm tốt đấy.”

“Tốt gì?” Hải Tú không hiểu: “Nhỏ hơn giường cậu, cũng không mềm bằng giường cậu…”

Phong Phi lắc đầu: “Thật ra tôi không thích ngủ giường quá mềm, ngủ giường ở nhà cũng được mà ở đây cũng được… Quan trọng là cái này nó vừa vặn.”

Hắn bao lấy Hải Tú, cười nói: “Phải không?”

Bởi vì giường nhỏ mà hai đứa nằm càng gần. Hải Tú tự nhiên cũng vui vẻ theo, ngượng ngùng thầm thừa nhận.

“Tiếc thật.”

Phong Phi ôm chặt, nhưng vẫn không cảm thấy đủ: “Nhớ hồi chiều nay tôi hỏi cậu là sắp hết cấp ba rồi, cậu có chuyện gì tiếc nuối không ấy?”

Hải Tú gật đầu: “Nhớ, tớ không có… Cậu có à?”

“Ừ.” Phong Phi nhẹ giọng nói, “Gặp cậu muộn mấy năm.”

Hải Tú cứng người, hít thở thật sâu rồi nhỏ giọng nói: “Không muộn… như vậy là sớm lắm rồi.”

Phong Phi quay sang nhìn cậu: “Không muộn thật à?”

Cậu lắc đầu: “Không, nếu gặp sớm hơn… có thể không được như vậy đâu.”

Hải Tú của thời điểm sớm hơn đó vẫn là một cậu bé rất ngây thơ và sợ sệt, vẫn không thể thoát khỏi ký ức đen tối thời cấp hai. Cậu của lúc ấy… nhất định không đủ dũng cảm để tháo xuống lớp vỏ bảo vệ, thử tiếp xúc với Phong Phi, rồi tiếp nhận hắn.

Mà Phong Phi của thời điểm sớm hơn đó vẫn chưa được mài giũa những góc cạnh của bản thân, trên người toàn là ánh sáng khiến người ta chói mắt, không đủ dịu dàng và trách nhiệm để Hải Tú có thể yên tâm dựa vào.

Bởi vì đúng lúc, mới có thể tránh được những tổn thương cho nhau.

Phong Phi nghĩ cũng phải nên không nói nữa. Hải Tú lo hắn để ý thật, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Đâu có gì khác nhau đâu, đúng không?”

Hắn liếm môi, khẽ cười: “Sao lại không khác nhau? Tôi mà biết cậu từ hồi cấp hai thì đêm nào cũng sẽ trèo cửa sổ nhà cậu, chờ chi tới bây giờ mới lên được cái giường này?”

Hải Tú thầm ngọt trong lòng. Phong Phi hỏi: “Sao nào? Hối hận rồi phải không? Mà hồi cấp hai cậu cũng không ở cao vậy chứ? Giờ cậu ở tầng 13, dù hơi mệt nhưng tôi vẫn trèo được nhé.”

Hải Tú lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Cậu không cần trèo, cậu muốn ngủ lúc nào cũng… cũng được. Cậu… cậu biết tớ luôn nghe lời cậu mà.”

Phong Phi đờ ra một lát, đoạn nghiến răng đè Hải Tú xuống, hôn thật lâu.
Bình Luận (0)
Comment