Nhờ Tài Đoán Mệnh, Tôi Nổi Tiếng Ở Tinh Tế

Chương 11


Chấn động trên mạng chỉ diễn ra trong vài phút ngắn ngủi, sau đó, dân cư mạng lại xuất hiện ý kiến hai chiều.
[Dân cư mạng A: Tôi cảm thấy tam quan vỡ nát, cần gắn lại một lần nữa.]
[Dân cư mạng B: Có khi nào đây là nhóm lừa đảo không?]
[Dân cư mạng C: Tôi nhớ hai năm trước cũng xuất hiện một tên Lâm đại sư gì đó, nghe nói cũng đoán đâu trúng đó, sau này không phải bị cảnh sát liên hành tinh bắt rồi à? Nghe nói đó là một nhóm chuyên lừa sắc, lừa tài.]
[Dân cư mạng D: Đúng, đúng.

Lầu trên không nói tôi còn chưa nhớ ra, cũng xuất hiện chấn động thế này.

Tinh tế lớn như thế, cái gì cũng có thể có.

Nhưng nếu người kia có bản lĩnh lớn như thế, còn có thể lưu lạc đến tình cảnh không xu dính túi à? Muốn tôi tin á, trừ khi tôi là tên ngốc.]
[...]
Mặc kệ người khác nói thế nào, thì tài khoản WB Gọi Tôi Là Bố chỉ trong chốc lát đã tăng lên 2 triệu fans.
Vì trên tường chưa có bài viết nào, nên các fans chỉ có thể tự vui đùa, dù tin hay không tin thì cũng mắng nhau đến náo nhiệt.
Vân Mạt cảm thấy vô cùng sảng khoái, vì cô vừa cảm nhận được một tia sức mạnh tín ngưỡng, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng từng tia từng tia sức mạnh kia đang giúp cô tu bổ Nguyên thần.
Cảm giác đó lâu lắm rồi mới được trải qua một lần nữa, khiến cả cơ thể cô ấm áp hẳn lên.
Ừm, cuối cùng thì cái chuyện bỗng nhiên bị chửi này lại thu được lợi ích ngoài ý muốn, nếu có cơ hội cô sẽ lên kế hoạch để bị chửi thêm vài lần nữa.
Vân Mạt vừa nghĩ vừa tiếp tục chọc chọc màn hình.
[Gọi Tôi Là Bố: @Gió Thổi Mông Lạnh, nể mặt anh biết giữ chữ tín, nếu anh cần tôi có thể bói cho anh một quẻ...]
[Gió Thổi Mông Lạnh:...]
[Gọi Tôi Là Bố: @all, một quẻ 800 tinh tệ, hoan nghênh mọi người theo dõi WB rồi nhắn tin riêng.]
Dân cư mạng: "..." Suýt nữa tôi đã tin rồi đấy.
Tần Mộc rất lễ phép gõ cửa phòng bệnh, trong lòng anh ta hết sức phức tạp, khiến cho khuôn mặt xoắn xuýt lại.
"Bác sĩ Tần?" Vân Mạt sờ sờ cằm nhìn anh ta.

Tần Mộc có chút kính sợ cô, khẽ tiến lại gần: "Cô? Thật sự không phải người có siêu tinh thần lực à?"
"Bệnh viện của các anh không phải đã kiểm tra vô số lần rồi ư?" Vân Mạt bĩu môi.
"Thứ này, sao lại biến thành thế này?" Tần Mộc vừa nói vừa vươn tay ra.

Lá bùa cô đưa anh ta lúc trước đã biến thành tro từ lúc nào.
Anh ta nhớ rõ ràng là Lý Vân Bằng lái xe rất vững, lúc đưa chủ nhiệm Hoàng đến tận Hiệp hội y học cũng vẫn chưa phát sinh bất cứ chuyện gì.
Trên bản đồ hành trình cũng hiển thị, trên tuyến đường gần bọn họ không có bất cứ một chiếc huyền phù nào khác.

Điều đó đồng nghĩa với việc, xác suất xảy ra tai nạn cực thấp.
"Chúng ta quá cẩn thận rồi." Vương Minh Đào thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lại có chút mất mát.
"Xem ra, cái tên thần côn kia chỉ chó ngáp phải ruồi thôi, hoặc là có quen biết với Hồng Hưng Văn..." Lý Bằng Vân cũng nói.
"A?" Tần Mộc đột nhiên cảm thấy bên chân trái bị đốt nóng, cực kỳ đau.
"Sao thế?" Lý Bằng Vân nghe thấy tiếng anh ta kêu thì quay người lại, vô lăng bị chệch đi một chút.
"Xoạt..." Kính chiếu hậu bị một chiếc siêu xe màu vàng cọ phải.
Hai chiếc xe nhanh chóng phi xuống đường Phổ Lâm rồi ngừng lại, một người đàn ông cường tráng từ trên xe đối diện đẩy cửa xuống.
"Các cậu không sao chứ? Sao lại chạy trên đường ngược chiều thế hả? Nếu tôi tăng tốc thêm chút nữa không phải đã xảy ra án mạng rồi à?"
Ba người nhìn nhau: "Cái gì đường ngược chiều?"
Người đàn ông mở trí não trên tay mình ra: "Huyền phù của các cậu không đổi mới tuyến đường à?"
Trong lòng ba người cảm thấy run sợ: "..."
Đi đường ngược chiều! Phụ trách toàn bộ trách nhiệm! Mạng người!
Nếu...!Nếu Tần Mộc không kêu lên một tiếng kia, vô lăng trên tay Lý Vân Bằng không chệch đi một chút, vậy...
"Đại ca, cậu là anh trai ruột của tôi, cậu có thể giúp tôi hẹn gặp vị kia một chút không?" Đôi mắt Vương Minh Đào sáng rực lên.
"Tôi phải hỏi ý kiến cô ấy trước." Tần Mộc cũng cảm thấy hoa cả mắt.
Tần Mộc vẫn chưa nói đến chuyện, chính tấm bùa để trong túi quần dường như tự bốc cháy, cảm giác đau đớn như bị thiêu kia khiến anh ta không nhịn được nên mới kêu lên thành tiếng.
- ----

"Ném đi chứ sao, vô dụng rồi." Vân Mạt nhìn tro tàn trên tay anh ta nói.
"Cô..." Tần Mộc không biết nên dùng vẻ mặt gì, thử hỏi: "Có một người bạn của tôi muốn gặp cô."
"À." Vân Mạt thờ ơ đáp.
"À là có ý gì?" Tần Mộc hỏi.
"Tôi đã nói với anh rồi mà, một ngày ba quẻ, chỉ tính cho người hữu duyên." Vân Mạt nói.
Tần Mộc: "Cậu ta có rất nhiều tiền."
Vân Mạt: "À?"
Tần Mộc: "Không phải cô thiếu tiền à?"
Vân Mạt: "À."
Tần Mộc: "..."
"Cuối cùng thì cô định thế nào?"
Vân Mang đang xem các trung tâm từ thiện tại hành tinh Trung Ương, nghe anh ta lải nhải thì có chút không kiên nhẫn, ngẩng đầu lên nhìn anh ta: "Cái gì mà định thế nào? Tôi muốn đến nhà hàng Phỉ Tư phỏng vấn, ít mơ mộng đi một chút, làm một công dân tốt."
Tần Mộc: "..."
Đây là những lời anh ta đã nói, bây giờ bị trả về y nguyên! Nội tâm của cô có thể bớt ghi thù đi một chút được không?
"Mấy giờ đi? Hôm nay tôi được tan tầm sớm." Tần Mộc nhìn đồng hồ trên cổ tay, hơn ba rưỡi rồi, thuận tiện có thể ở đó ăn cơm tối luôn.
Vân Mạt không trả lời anh ta, mà mở phần cài đặt ra và đổi thời gian.
Tần Mộc tò mò tiến lại gần: "Gì thế?"
"Đã nghe qua ngày hoàng đạo chưa?" Vân Mạt hỏi.
Tần Mộc gật đầu.
"Hôm nay là ngày "Định"* (1), thuận lợi cho việc xây bếp lò, tiệc tùng, ký hợp đồng, không thích hợp hầu toà, chữa bệnh, xuất sư."
*Ngày Định: trong niên giám, có 12 chỉ trực: kiến, trừ, mãn, bình, định, chấp, thành, thu, phá, nguy, khai, bế.
Tần Mộc càng nghe càng như lọt vào sương mù: "Thế nên?"
Vân Mạt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh ta, ngẫm nghĩ một chút.


Cô cảm thấy tại tinh tế này cô chỉ có một mình, nhiều lúc cực kỳ bất tiện.
Mà người này, nhân phẩm không tệ, giá trị tín ngưỡng có lẽ cũng do anh ta cống hiến, đây là thức ăn tinh thần của cô đấy.

Thế nên, đối xử với người phe mình thì phải kiên nhẫn một chút, đây là nguyên tắc của Vân Mạt.
Vân Mạt ngồi thẳng dậy, cực kỳ nghiêm túc nói: "Thanh Long, Minh Đường, Kim Quỹ, Thiên Đức, Ngọc Đường, Tư Mệnh, đây là 6 cung Hoàng đạo.

Cái gọi là ngày hoàng đạo là ngày có 1 trong 6 cung Hoàng đạo ở trên."
"Ngoài 6 cung Hoàng đạo, còn có 6 ngày tiểu Hoàng đạo.

Kiến, mãn, bình, thu, hắc.

Trừ, nguy, định, chấp, hoàng.

Thành, khai, giai khả dụng.

Phá bế bất khả đương* (2).

Đây chính là ý nghĩa của 6 ngày Tiểu Hoàng đạo."
*Các trực: Kiến, Mãn, Bình, Thu là hắc đạo.

Các trực: Trừ, Nguy, Định, Chấp, thuộc hoàng đạo.

Các trực: Thành, Khai có thể dùng được.

Các trực: Phá, Bế đều xấu.
Tần Mộc: "..." Nghe không hiểu, bây giờ anh ta chỉ muốn biết là mấy giờ sẽ xuất phát thôi.
"Tôi đổi Tinh Lịch thành lịch của địa cầu cổ.

Hôm nay là ngày "Định" trong chỉ trực, cho nên lúc hầu tòa anh mới bị thua đấy." Vân Mạt nói.

Đầu Tần Mộc đầy hắc tuyến: "Sao cô không nói sớm?"
Vân Mạt: "Nói sớm anh có thể để quan tòa lùi hạn mở phiên tòa không?"
Tần Mộc: "..." Mệt não ghê.
"Vậy cô tính xong chưa, mấy giờ chúng ta xuất phát?"
"4 rưỡi đi, đó là giờ Hoàng đạo, vạn sự đại cát."
Tần Mộc cảm thấy, từ trước đến nay anh ta không phải là người có chướng ngại ngôn ngữ khi giao tiếp, nhưng đứng trước mặt cô gái này, số lần anh ta cạn lời ngày một nhiều hơn.
"Vậy bốn rưỡi tôi đến đón cô."
"Ừm." Vân Mạt vung tay lên: "Lui ra đi."
Tần Mộc: "..." Lui cái em gái cô ấy.
Cả người anh ta lửa giận xoay người đi ra ngoài, trong lòng lại khinh bỉ mình cả trăm lần, đây là đại sư chó má gì chứ, giống hệt là cái cọc* buộc bò ấy.
*cọc: là chữ côn trong thần côn ấy, Cas để vậy cho thuần việt thôi.
"Chờ chút đã." Dường như Vân Mạt bỗng nhớ ra chuyện gì đó, gọi anh ta lại.
"Lại sao nữa?" Tần Mộc tức giận quay đầu hỏi.
"Anh giúp tôi xem cơ quan từ thiện nào đáng tin nhất hành tinh Trung Ương này?" Vân Mạt chỉ vào ba cơ quan từ thiện mà cô vừa tra được trên trí não, hỏi.
"Không phải cô biết bói toán à, sao không tự bói đi?" Tần Mộc hỏi.
"Ai lại dùng dao mổ trâu để giết gà bao giờ." Vân Mạt đáp.
"Chọn Quỹ 001 này đi.

Nghe nói, danh tiếng quỹ từ thiện này cũng không tệ." Tần Mộc tùy tiện chỉ vào một cơ quan, bản thân hắn cũng thường quyên góp cho cơ quan này.
"Ánh mắt của anh được đấy." Ba cơ quan mà Vân Mạt chọn ra đều là nơi cô cảm nhận được ánh sáng công đức ngập tràn, mà cái "Quỹ 001" này lại là nơi có ánh sáng công đức đậm nhất.

Còn lý do cô bảo Tần Mộc chọn á, chỉ để chắc chắn hơn thôi.
"Tích..." Tiếng thông báo chuyển khoản thành công vang lên, Vân Mạt thở phào một hơi, không hề có hình tượng nằm vật ra giường.
"Cô..." Tần Mộc kinh ngạc đến sững sờ, anh ta tận mắt nhìn thấy, cô gái này chỉ còn vẻn vẹn 164 tinh tệ, nhưng cô lại quyên một nửa ra ngoài mà không chớp mắt lấy một cái.
Đây là tấm lòng vĩ đại đến cỡ nào chứ?
Chính hành động này đã thay đổi cái nhìn của anh ta với Vân Mạt.
Nếu Vân Mạt biết suy nghĩ của anh ta, nhất định cô sẽ nhìn anh ta với ánh mắt "Đồ ngốc!"..

Bình Luận (0)
Comment