Nhóc Con Làm Nũng Tốt Số Nhất/Hướng Dẫn Nuôi Con Theo Phật Hệ

Chương 114

Edit & Beta: Đòe

 

Hạ Vân nghe ra giọng con trai so với ngày thường yếu ớt hơn nhiều, cô lặp lại thêm một lần rằng mình sẽ đến ngay, rồi lập tức cúp máy chuẩn bị rời đi.

 

Tưởng Thư Diệc chắn trước mặt cô, hỏi dồn: "Hạ Vân, hôm nay cô nhất định phải nói rõ cho tôi, Tùng Khâu rốt cuộc là con của ai?"

 

Hạ Vân không có thời gian dây dưa với gã, ánh mắt đầy chán ghét nhìn gã: "Tránh ra."

 

Tưởng Thư Diệc không chịu nhường, nhưng Kỷ Bình Chi đã tiến lên đẩy mạnh gã sang một bên, mạnh mẽ nói: "Anh Tưởng, kết quả giám định anh cũng đã thấy rồi, Khâu Khâu không phải con anh. Bố thằng bé là ai, anh không có quyền hỏi. Giờ anh nên tự thú nhận đi, rốt cuộc anh đã làm gì với Khâu Khâu?"

 

Tưởng Thư Diệc không trả lời, chỉ trừng mắt nhìn theo bóng Hạ Vân rời đi, miệng buông lời chửi rủa đầy cay độc.

 

Kỷ Bình Chi nhịn hết nổi, nắm chặt nắm đấm, tung một cú đấm mạnh vào mặt gã, khiến tiếng rên cũng bị nuốt ngược vào bụng.

 

Hắn đè Tưởng Thư Diệc lại, nói với Hạ Vân: "Tiểu Vân, chuyện bên này để anh lo, em mau đi xem Khâu Khâu sao rồi."

 

Hạ Vân đứng ở cửa thang máy quay đầu lại, giọng lạnh lẽo: "Không thể để anh ta yên chuyện này."

 

Khâu Khâu là ranh giới cuối cùng của cô, Tưởng Thư Diệc không nên đối xử với con trai cô như thế, gã sẽ phải trả giá.

 

Nghe vậy, Kỷ Bình Chi mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Hắn thật sự lo Hạ Vân còn chút tình xưa với Tưởng Thư Diệc. Nhưng bây giờ thì không cần lo nữa rồi, cuối cùng hắn cũng có thể yên tâm dạy dỗ cái tên rác rưởi này một trận ra trò.

 

Bên kia, Mục Bội Chi bảo tài xế dừng xe trước cổng bệnh viện gần nhất.

 

Suốt dọc đường đi, Mục Mộc nắm chặt tay Hạ Tùng Khâu không buông, dù Hạ Tùng Khâu liên tục nói rằng mình không sao, Mục Mộc vẫn bị nhiệt độ nóng rực từ tay anh dọa cho hoảng loạn.

 

Trong ấn tượng của cậu, cơ thể Hạ Tùng Khâu luôn rất khỏe, một hai năm cũng chưa chắc đã ốm lần nào. Cho dù có cảm cũng chỉ nhẹ, nhanh khỏi, thậm chí còn chẳng cần uống thuốc. Không giống cậu, mỗi lần giao mùa là ốm, cảm nhẹ thôi cũng kéo dài cả nửa tháng.

 

Từ nhỏ đến giờ, cậu chưa từng thấy Hạ Tùng Khâu sốt cao như vậy, cũng chưa từng thấy anh yếu ớt đến thế.

 

Mục Mộc cuống lắm rồi, xe vừa dừng là giục ngay: "Bố ơi, mau đưa anh Tùng Khâu đi gặp bác sĩ!"

 

Thịnh Hạo Tồn vội xuống xe, mở cửa bên này, mỗi tay bế mỗi đứa, ôm hai đứa nhỏ lao thẳng vào phòng cấp cứu.

 

Mục Vấn Lai dìu Mục Bội Chi đi theo, Mục Bội Chi trấn an con: "Cục cưng, đừng lo, Khâu Khâu nhất định sẽ không sao đâu."

 

Hạ Tùng Khâu mơ màng tựa đầu lên vai Thịnh Hạo Tồn, vừa ngẩng lên là thấy vẻ mặt lo lắng của Mục Mộc.

 

Anh thật sự không còn sức, chỉ có thể ỉu xìu lặp lại: "Mộc Mộc, anh thật sự không sao, nghỉ ngơi một lát là ổn."

 

Mục Mộc vội vàng nói: "Vậy anh đừng nói chuyện nữa, nghỉ ngơi đi, dì Hạ sẽ đến ngay thôi, anh đừng sợ."

 

Hạ Tùng Khâu khẽ "ừ" một tiếng, anh sợ mẹ sẽ lo như Mục Mộc, nên cố gắng không ngủ, gắng gượng tỉnh táo.

 

Thịnh Hạo Tồn nhanh chóng đưa Hạ Tùng Khâu tới trước mặt bác sĩ, mô tả sơ lược tình trạng hiện tại.

 

Bác sĩ biết anh có thể đã bị dùng thuốc gây mê, trước tiên kiểm tra khoang miệng xem có nghẹn gì không, rồi đo nhiệt độ và nhịp tim, đặt ống nghe lên ngực nghe vài nhịp, sau đó mới bảo: "Hiện tại cháu không sao cả, đừng quá lo lắng. Người lớn mà lo thì trẻ con cũng sẽ căng thẳng theo. Tôi kê đơn, anh dẫn cháu đi xét nghiệm máu."

 

Thịnh Hạo Tồn vội vàng đồng ý, sau khi lấy máu xong còn định đưa Hạ Tùng Khâu đi khám tổng quát thì đã thấy Hạ Vân hớt hải chạy đến.

 

Ông lập tức giao Hạ Tùng Khâu cho cô, không bỏ sót một chữ nào, lặp lại toàn bộ lời bác sĩ vừa nói.

 

Hạ Tùng Khâu đợi ông nói xong, nhẹ giọng nói với mẹ: "Mẹ ơi, con thật sự không sao."

 

Hạ Vân cúi đầu nhìn con trai trong lòng, người đang mơ màng buồn ngủ nhưng vẫn cố gắng gượng tỉnh để trấn an cô, tim cô như bị ai bóp chặt, đau nhói.

 

Lần trước Tưởng Thư Diệc đến, cô lẽ ra phải cảnh giác cao hơn. Nếu cô phòng bị trước, có lẽ chuyện hôm nay đã không xảy ra.

 

Cô nhẹ nhàng vỗ lưng Hà Tùng Khâu, cố nén cảm xúc, nở một nụ cười dịu dàng an ủi: "Khâu Khâu, nếu buồn ngủ thì cứ ngủ đi, mẹ ở đây rồi."

 

Ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người mẹ, Hạ Tùng Khâu cuối cùng cũng hoàn toàn thả lỏng.

 

Mí mắt anh nặng trĩu, sắp không mở nổi nữa, nhưng trước khi thiếp đi vẫn quay đầu nói với Mục Mộc: "Mộc Mộc, anh ngủ một lát là sẽ khỏe lại thôi, đừng lo nhé."

 

Mục Mộc vội vàng nói: "Anh Tùng Khâu ngủ đi, ngủ ngon nha."

 

Hạ Tùng Khâu khe khẽ thì thầm "Ngủ ngon", rồi ngay giây sau đã chìm vào giấc ngủ.

 

Hạ Vân ôm anh ngồi trên ghế trong bệnh viện chờ kết quả xét nghiệm máu, thi thoảng lại đưa tay lên sờ trán con trai. Lần nào sờ cũng nóng hổi, khiến cô càng thêm bất an.

 

Từ nhỏ tới giờ, Hạ Tùng Khâu hiếm khi ốm, đây cũng là lần đầu tiên cô thấy con sốt cao đến vậy.

 

Cảm thấy đứa trẻ trong lòng đột nhiên run nhẹ một cái, giấc ngủ rõ ràng không yên, cô không khỏi hoảng hốt.

 

Mục Bội Chi bảo người chuẩn bị nước ấm, khuyên nhủ: "Vân Vân, lau người cho Khâu Khâu trước đi, có thể giúp hạ nhiệt một chút, để thằng bé dễ chịu hơn. Đợi bác sĩ xem xét kết quả máu xong chắc sẽ kê thuốc."

 

Hạ Vân vội vàng gật đầu, lấy khăn ấm lau mặt cho con, còn Mục Bội Chi thì giúp lau lòng bàn tay.

 

Mục Mộc nhảy khỏi lòng bố, chen vào chỗ hai người rồi nói: "Dì Hạ, con cũng muốn giúp anh Tùng Khâu lau tay, được không ạ?"

 

Hạ Vân mỉm cười với cậu: "Vậy làm phiền Mộc Mộc rồi. Hôm nay may mà có con tìm thấy Khâu Khâu đầu tiên, cảm ơn con nhiều nhé."

 

Mục Mộc nhận khăn ấm từ tay mẹ, vừa cẩn thận lau lòng bàn tay cho Hạ Tùng Khâu vừa nói: "Dì Hạ không cần cảm ơn con đâu, là do anh Tùng Khâu đi chơi cùng con mới gặp phải chuyện này. Lúc đó tụi con cùng đi vệ sinh, là con không để ý nên mới không biết anh ấy biến mất khi nào, xin lỗi dì."

 

Mục Bội Chi cũng lên tiếng xin lỗi Hạ Vân, rồi lại liếc mắt ra hiệu cho Thịnh Hạo Tồn, cái lão này chỉ dẫn con đi vệ sinh thôi mà cũng để lạc mất, đến cả việc xin lỗi cũng phải để cô nhắc mới chịu nói, thật sự thua cả con trai nhỏ.

 

Nhận được ánh mắt vợ, Thịnh Hạo Tồn lập tức lên tiếng: "Xin lỗi, rất xin lỗi! Hôm nay là lỗi của tôi, do tôi không trông chừng kỹ Khâu Khâu, tôi không nên để thằng bé đi sau một mình như vậy."

 

Hạ Vân lắc đầu nói: "Chuyện này là lỗi của Tưởng Thư Diệc. Dù không phải hôm nay, sớm muộn gì anh ta cũng sẽ tìm cơ hội đưa Khâu Khâu đi. May mà lần này có mọi người giúp đỡ, mới tìm được Khâu Khâu nhanh như vậy."

 

Mục Bội Chi dò hỏi: "Gã ta đưa Khâu Khâu đi là muốn làm gì vậy?"

 

Sắc mặt Hạ Vân lập tức sa sầm: "Làm giám định huyết thống. Anh ta vẫn cho rằng Khâu Khâu là con ruột của mình."

 

Mục Bội Chi: "Vậy em định làm gì tiếp theo?"

 

Hạ Vân không còn vẻ dịu dàng vô hại như thường ngày, mà nói: "Chẳng phải mọi người đã giúp em báo cảnh sát rồi sao? Cứ để anh ta đến đồn phối hợp điều tra trước đã."

 

Khi cảnh sát dẫn Tưởng Thư Diệc đi, gã vẫn còn lớn tiếng bất mãn: "Các anh cảnh sát, tôi đâu có làm chuyện phạm pháp, sao lại bắt tôi? Tôi tưởng đó là con trai mình! Là bạn gái cũ không cho tôi gặp con nên tôi mới đưa thằng bé đi làm giám định, sao có thể coi là bắt cóc chứ?!"

 

Cảnh sát lại giải thích: "Hiện giờ chúng tôi chỉ mời anh về phối hợp điều tra thôi, việc định tội không thuộc thẩm quyền của chúng tôi, anh nói với chúng tôi cũng vô ích."

 

Tưởng Thư Diệc vẫn giãy nảy: "Không, tôi thật sự tưởng đó là con trai mình nên mới đưa đi, tôi đâu có đòi tiền gia đình thằng bé gì đâu, chỉ làm một cái xét nghiệm huyết thống thôi mà, cũng không được sao? Tôi nói rõ thế rồi, sao còn phải về đồn với mấy người?"

 

Một cảnh sát khác tiếp lời giải thích: "Vì mẹ của nạn nhân cho rằng anh cố ý làm tổn thương trẻ vị thành niên. Cô Hạ đã nói rõ rằng đó không phải con anh, nhưng anh vẫn đưa bé đi mà không có sự đồng ý của người giám hộ. Anh còn sử dụng thuốc mê trái phép với trẻ nhỏ, ảnh hưởng đến sức khỏe thể chất và tinh thần của bé, hành vi này có thể vi phạm luật bảo vệ trẻ vị thành niên. Nói vậy anh Tưởng hiểu chưa?"

 

Lần này Tưởng Thư Diệc không thể cãi được nữa, đành miễn cưỡng lên xe cảnh sát.

 

Trên đường đến đồn, gã vẫn còn lẩm bẩm suy nghĩ: "Nếu Hạ Tùng Khâu thật sự không phải con tôi, vậy nó là con của ai chứ?"

 

Trong nhà họ Tưởng giờ chỉ còn lại một người đàn ông là gã, chẳng lẽ Hạ Vân lại... có quan hệ với bố gã mới sinh ra thằng bé?!

 

Không, không thể nào! Bố gã làm gì có bản lĩnh đó, bao nhiêu năm qua còn chẳng đẻ thêm được đứa nào.

 

Tưởng Thư Diệc nghĩ suốt dọc đường, nát óc cũng không nghĩ ra được manh mối gì. 

 

Mãi đến khi xe cảnh sát dừng trước cổng đồn, lúc bị dẫn đi lấy lời khai, gã mới chợt nhớ ra mình còn có một người chú!

 

Nhưng đó chỉ là lời đồn gã từng nghe khi còn nhỏ, bản thân gã chưa từng gặp người chú ấy, người đó chỉ lớn hơn gã hai tuổi, sống hay chết cũng không rõ. Vậy thì Hạ Vân làm sao gặp được người đó?

 

Còn bên kia, sau khi nhìn cảnh sát dẫn Tưởng Thư Diệc đi, Kỷ Bình Chi lo liệu vài việc để chuẩn bị đối phó nhà họ Tưởng, sau đó mới chạy đến bệnh viện.

 

Lúc này Hạ Vân vừa mới nhận được kết quả xét nghiệm máu. Sau khi đưa cho bác sĩ xem, bác sĩ đề nghị nên để Hạ Tùng Khâu ở lại bệnh viện theo dõi qua đêm.

 

Kết quả máu có hai chỉ số vượt ngưỡng bình thường, đứa bé đang ngủ, không thể bổ sung nước kịp thời, nhiệt độ cơ thể lại cao, giấc ngủ cũng không yên, rõ ràng là không thoải mái. Nếu nửa đêm sốt không hạ, có thể còn phải quay lại bệnh viện.

 

Hạ Vân cũng không yên tâm đưa con về nhà nên đồng ý ngay. Kỷ Bình Chi bước tới nói: "Tiểu Vân, để anh đi làm thủ tục nhập viện cho Khâu Khâu, em nghỉ một chút đi."

 

Hạ Vân gật đầu: "Làm phiền anh rồi."

 

Mục Mộc chưa từng gặp Kỷ Bình Chi, lễ phép chào một tiếng: "Cháu chào chú ạ."

 

Lúc này Kỷ Bình Chi mới để ý thấy bên cạnh còn có người khác, hắn cố gắng mỉm cười với Mục Mộc: "Chào Mộc Mộc nhé, chú đã xem chương trình mà cháu với Khâu Khâu cùng quay rồi."

 

Mục Mộc ngạc nhiên nhìn hắn, Kỷ Bình Chi mỉm cười nói: "Chú đi đóng tiền trước, lát quay lại nói chuyện với cháu tiếp nhé."

 

Nói rồi hắn cũng chào hỏi Mục Bội Chi và Thịnh Hạo Tồn. Mục Vấn Lai thì đang đi mua nước cho Mục Mộc, chưa về.

 

Mục Mộc nhìn theo bóng lưng rời đi của Kỷ Bình Chi, không nhịn được hỏi: "Dì Hạ ơi, chú ấy là ai vậy ạ?"

 

Hạ Vân thu lại ánh mắt, khẽ đáp: "Là cậu của Khâu Khâu, con cứ gọi là chú Kỷ là được rồi."

 

Mục Mộc ngạc nhiên, cậu ngẫm nghĩ kỹ lại, hình như Hạ Tùng Khâu có nhắc đến một người cậu, nhưng bình thường ít qua lại, cậu chưa từng gặp.

 

Với lại chú Kỷ không cùng họ với dì Hạ, không biết có phải giống như nhà cậu, một người theo họ bố một người theo họ mẹ, hay là chú Kỷ là anh họ của dì Hạ?

 

Mục Mộc không tiếp tục suy đoán nữa, quay sang nhìn Hạ Tùng Khâu vẫn đang ngủ say, rồi nói với Hạ Vân: "Dì Hạ, con muốn ở lại đây để bên cạnh anh Tùng Khâu, được không ạ?"

 

Hạ Vân hơi do dự: "Nhưng ở lại bệnh viện thì buổi tối sẽ ngủ không ngon đâu, Mộc Mộc vẫn nên về nhà thì hơn?"

 

Mục Mộc biết mình còn nhỏ, không thể tự quyết, lập tức cầu cứu mẹ: "Mẹ ơi, chỗ nào con cũng ngủ được hết, con muốn ở lại bên anh Tùng Khâu. Nếu không được ở lại, về nhà con cũng ngủ không yên đâu."

 

Mục Bội Chi bất đắc dĩ nói: "Vậy mẹ đặt cho con một phòng khách sạn gần đây nhé?"

 

Mục Mộc vẫn không hài lòng: "Ở khách sạn cũng giống như về nhà thôi, con chỉ muốn ở trong bệnh viện, ngủ cùng anh Tùng Khâu."

 

Như vậy, nếu nửa đêm có chuyện gì xảy ra, cậu cũng có thể biết ngay lập tức.

 

Mục Bội Chi không phải là không muốn chiều theo con trai út, nhưng giường bệnh trong bệnh viện là để dành cho người bệnh, còn cô thì lại không muốn để con trai mình phải ngủ trên chiếc ghế dành cho người nhà.

 

Cô lại dịu dàng khuyên nhủ thêm một lúc, nhưng Mục Mộc vẫn khăng khăng muốn ở lại. Cuối cùng, Mục Bội Chi đành phải quay sang bàn với Hạ Vân: "Vân Vân, hay là mình chuyển Khâu Khâu sang bệnh viện khác nhé? Bạn thân của Lai Lai là con nhà bác sĩ, gia đình mở bệnh viện tư, điều kiện ở đó tốt hơn chỗ này một chút."

Bình Luận (0)
Comment