Edit & Beta: Đòe
Mang theo bao kỳ vọng về chú chim cánh cụt, Mục Mộc vui vẻ chơi trong phòng chị thêm một lúc nữa, mãi đến khi đến giờ ăn trưa mới được chị bế xuống lầu.
Hôm nay bố mẹ đều bận đi làm, không thể về nhà ăn trưa. Hạ Tùng Khâu cũng về nhà mình ăn, nên trên bàn ăn chỉ còn lại hai chị em, có phần hơi vắng lặng.
Rõ ràng trước đây cậu thường xuyên ăn một mình, thế mà giờ có chị ăn cùng mà vẫn thấy chưa đủ, Mục Mộc cảm thấy bản thân càng ngày càng tham lam.
Cậu ăn vài thìa trứng hấp tôm mềm mịn, bỗng ngẩng đầu nói: "Chị ơi, hôm nay em còn chưa gọi điện cho anh ba nữa. Em dùng điện thoại của chị mở video call được không?"
Mục Vấn Lai đặt đũa xuống, lấy điện thoại ra tìm số của Thịnh Minh Tuyên, bấm gọi video rồi mới đưa máy cho Mục Mộc.
Thịnh Minh Tuyên rất nhanh đã bắt máy. Mục Mộc nhìn thấy trong màn hình là anh ba vừa mới ngủ dậy, lập tức cười toe toét, vẫy tay chào bằng bàn tay nhỏ mũm mĩm: "Anh ba, chào buổi sáng!"
Thịnh Minh Tuyên đang rửa mặt thì nhận được cuộc gọi video của Mục Vấn Lai, luống cuống một lúc mới nhận ra là em trai gọi đến.
Cậu ấy còn chưa kịp rửa mặt, chỉ vội lau sạch bọt kem đánh răng bên mép, rồi cười nói với em nhỏ trong video: "Mộc Mộc, trưa rồi mà còn chào buổi sáng, em đang ăn cơm đấy à?"
Mục Mộc gật đầu nói: "Vâng ạ, em đang ăn trưa với chị nè. Bố mẹ đi làm chưa về, trong nhà chỉ còn em với chị thôi. Hôm nay trứng hấp tôm ngon lắm luôn, giá mà anh ba cũng được ăn cùng thì tốt biết mấy. À đúng rồi! Hôm nay chị em còn hứa sẽ làm cho em một con chim cánh cụt bông cơ! Loại có thể ôm đi ngủ ấy! Làm xong em sẽ mang cho anh ba xem nha!"
Thịnh Minh Tuyên nghe em trai tíu tít kể một tràng, lòng bỗng rực rỡ như nắng ngoài khung cửa sổ.
Cậu ấy mỉm cười, nhìn gương mặt nhỏ xinh đến đáng yêu của em trai qua màn hình mà nói: "Vậy anh đợi xem nhé."
Bên cạnh, Mục Vấn Lai lại bổ sung một câu: "Chị chỉ làm cho Mộc Mộc thôi, không có phần của em. Nếu em muốn thì tự đi mua."
Thịnh Minh Tuyên không ngờ Mục Vấn Lai sẽ đột ngột lên tiếng, nhất thời hơi lúng túng, nhưng cũng nhanh chóng điều chỉnh lại, điềm đạm trả lời: "Em không cần, Mộc Mộc bảo cho em xem thì em xem thôi."
Mục Mộc nhìn chị cứng rắn, lại nhìn anh ba không mấy để tâm, cậu không nhịn được kéo kéo tay áo chị, thăm dò hỏi: "Chị ơi, em muốn là chim cánh cụt, nên cái chị làm cho em chắc chắn là độc nhất vô nhị rồi. Nhưng nếu anh ba muốn một con khác, chị có làm cho không?"
Mục Vấn Lai ngẩng cằm lên hỏi lại: "Em ấy muốn gì?"
Mục Mộc lập tức nháy mắt với anh ba trong video, thấy anh vẫn ngơ ra thì sốt ruột thúc giục: "Anh ba, chị hỏi anh muốn gì kìa, nghĩ nhanh lên!"
Thịnh Minh Tuyên ngượng ngùng nói: "Không, không cần đâu......"
Mục Mộc bực bội trừng mắt, hạ giọng thì thầm vào điện thoại: "Bỏ lỡ lần này không biết đến bao giờ mới có cơ hội nữa đâu! Nhanh lên! Anh ba muốn gì?"
Thịnh Minh Tuyên vẫn ngập ngừng: "Thật, thật sự được à?"
Mục Vấn Lai bắt đầu thấy phiền: "Không muốn thì thôi."
Mục Mộc lại đẩy thêm lần nữa, cuối cùng Thịnh Minh Tuyên cũng đỏ mặt nói: "Em, em muốn một con hải cẩu nhỏ."
Mục Mộc đưa máy quay về phía chị, lớn tiếng lặp lại: "Chị ơi, anh ba bảo muốn một con hải cẩu nhỏ!"
Mục Vấn Lai vẫn ngẩng cao cằm, liếc tên ngốc trong màn hình một cái.
Thịnh Minh Tuyên chạm phải ánh mắt cô bé, lập tức hiểu ra ý tứ trong đó, vội vàng cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Chị ơi... được không?"
Mục Vấn Lai miễn cưỡng gật đầu: "Đợi em về thì tự đến lấy."
Thịnh Minh Tuyên không ngờ chị thực sự đồng ý, sững người mất một lúc mới nhớ ra phải nói cảm ơn.
Từ trước đến nay cậu ấy chưa từng nhận được món quà nào từ Mục Vấn Lai, đây là lần đầu tiên.
Mục Mộc vì giúp anh ba mà đòi được một con thú bông trong bộ sưu tập đặc biệt, vui vẻ vỗ tay bôm bốp, lại tiếp tục khen chị hết lời.
Mục Vấn Lai gắp một đũa rau xanh bỏ vào miệng, nhai xong thì nhắc nhở: "Ăn cơm đi, ăn xong rồi nói tiếp."
Mục Mộc lập tức múc một thìa cơm, má phồng lên: "Em đang ăn đây mà! Em vừa ăn vừa nhìn anh ba được mà!"
Mục Vấn Lai lại gắp cho cậu một đũa thịt bò, miệng còn lẩm bẩm: "Đúng là đồ dính người."
Mục Mộc vờ như không nghe thấy, vẫn tiếp tục bám dính lấy anh ba qua màn hình video.
Thường ngày, Thịnh Minh Tuyên rất ít khi chủ động bắt chuyện, lúc Mục Mộc ăn cơm, cậu ấy chỉ yên lặng ngồi trước màn hình ngắm nhìn em. Nhưng ngắm một lúc, cậu ấy cũng cảm thấy bụng đói cồn cào vì em trai ăn ngon quá mức, trông chẳng khác nào đang làm một buổi phát sóng mukbang riêng cho cậu ấy xem.
Vừa hay Tôn Thanh Lan cũng đã chuẩn bị sẵn bữa sáng cho cậu ấy. Thế là hai anh em vừa gọi video vừa cùng ăn, ăn xong mới chịu ngắt cuộc gọi.
Mục Mộc thoả mãn xoa xoa cái bụng tròn vo, trả điện thoại lại cho chị rồi chạy đi tìm Hạ Tùng Khâu ngủ trưa cùng.
Cậu thật lòng rất thích chiếc giường mới của Hạ Tùng Khâu, mà giường thì rộng, Hạ Tùng Khâu cũng chẳng phiền khi ngủ trưa cùng cậu. Thế nên trước khi giường mới của mình được thay, Mục Mộc quyết định sẽ "ăn nhờ ở đậu" vài ngày để ngủ trưa ké bên đó.
Mục Vấn Lai không có thói quen ngủ trưa. Ăn xong, cô bé ngồi trong phòng khách đọc sách một lúc, rồi lại ra bể bơi sau nhà bơi vài vòng.
Lúc từ bể bơi lên, vừa mới thay lại quần áo, cô bé đã nghe thấy tiếng quản gia đang nói chuyện với ai đó ở cổng lớn.
Mục Vấn Lai thấy có chút lạ lùng, liền lắc nhẹ mái tóc vẫn còn ướt rồi bước ra ngoài xem thử.
Vì bố mẹ cô bé thường xuyên không có nhà, nên gia đình gần như chẳng mấy khi có khách đến chơi. Quan hệ với họ hàng cũng rất ít. Hôm nay lại chẳng phải lễ Tết gì, sao đột nhiên lại có người đến?
Đúng lúc đó, Mục Mộc vừa ngủ trưa dậy, nghe thấy tiếng động ở cổng cũng chạy tới.
Đứng đối diện với chú quản gia là một người phụ nữ đã có tuổi, dáng cao gầy, ăn mặc gọn gàng, trên người toát lên khí chất cứng cỏi. Mái tóc được chải chuốt gọn gàng, búi ra sau đầu, hai bên tóc mai đã lốm đốm bạc, khuôn mặt nghiêm nghị, thoạt nhìn không dễ gần.
Bà ấy dường như cũng đã chú ý đến cậu, quay đầu nhìn về phía này. Vẻ mặt nghiêm túc khẽ giãn ra một chút, lộ ra chút dịu dàng của một người lớn tuổi.
Mục Mộc ngẩn người một lúc mới miễn cưỡng nhận ra, trong giọng nói có chút do dự: "Bà ngoại?"
Ký ức về bà ngoại của cậu thật ra rất mơ hồ. Chỉ nhớ mang máng rằng khi còn nhỏ từng gặp mấy lần, lần nào cũng vội vàng, ấn tượng sâu đậm nhất lại là lễ tang của ông ngoại.
Không biết vì lý do gì, mẹ cậu hình như không thân thiết lắm với bà ngoại. Lại thêm công việc bận rộn, hai mẹ con gần như chẳng mấy khi qua lại. Thế nên cậu cũng không có nhiều cơ hội thân thiết với bà, tình cảm tự nhiên cũng không thể sâu sắc.
Nếu không phải giờ đang tận mắt thấy người, có lẽ Mục Mộc cũng khó mà nhớ ra rằng mình còn có một người bà ngoại.
Nghĩ kỹ lại, dường như không chỉ bà ngoại, mà gia đình cậu cũng chẳng gần gũi với bất kỳ họ hàng nào khác. Ít nhất là trong trí nhớ của cậu thì luôn như vậy.
Trước đây cậu chưa từng thấy có gì bất thường, vì từ khi có ký ức thì mọi chuyện đã như vậy rồi. Nhưng bây giờ, cậu mới chợt nhận ra một gia đình bình thường hình như không nên xa cách với người thân như thế.
Mục Mộc ngẩng đầu nhỏ lên, đầy nghi hoặc quan sát người lớn tuổi trước mặt, người mà hẳn đã đến tuổi nghỉ hưu rồi.
Tiêu Lan nghe cháu gọi mình là "bà ngoại", chỉ hờ hững ừ một tiếng, không hề nhiệt tình như những người lớn tuổi khác khi gặp con cháu.
Mục Mộc càng cảm thấy khó hiểu.
Lúc này Mục Vấn Lai cũng vừa tới nơi, thấy Tiêu Lan đứng ở cổng, cô bé cũng bất ngờ chẳng kém em trai: "Bà ngoại sao lại đến đây?"
Quản gia lại mời lần nữa: "Mời bà vào nhà ngồi nghỉ một chút ạ, ông và bà chủ tan làm là sẽ về ngay thôi."
Tiêu Lan có phần cứng nhắc từ chối: "Không cần đâu, tôi còn việc, phải đi trước."
Thấy bà thật sự định đi, Mục Mộc vội chạy lên hỏi: "Bà ngoại có việc gấp ạ? Nếu không gấp, bà vào nhà tụi con uống ly nước nghỉ ngơi một lát đi, ngoài trời nóng quá."
Bước chân Tiêu Lan chững lại, rõ ràng đang do dự. Mục Mộc lập tức vòng ra trước mặt bà, nắm tay kéo: "Bà ơi, vào nhà nghỉ chút nha bà."
Tiêu Lan nhìn gương mặt đáng yêu như búp bê của cháu ngoại, cuối cùng cũng không nỡ nói lời từ chối.
Mục Mộc thử nắm tay bà, vừa kéo vừa líu ríu nói: "Bà ơi, dạo này bố mẹ con tan làm sớm lắm, khoảng năm giờ là về rồi. Bà tới tìm mẹ con đúng không ạ?"
Tiêu Lan lắc đầu: "Không phải đâu, bà... bà chỉ tiện đường ghé qua xem thôi."
Mục Mộc ngẩng lên nhìn bà lần nữa, cảm thấy bà không giống kiểu người chỉ "tiện đường ghé qua".
Nhưng cậu cũng không hỏi thêm, mà quay sang chị gái phía sau, dùng ánh mắt dò hỏi xem chị có biết chuyện gì không.
Mục Vấn Lai khẽ lắc đầu với em, từ nhỏ đến lớn, cô bé cũng chỉ gặp bà ngoại vài lần, người phụ nữ trước mắt này đối với cô bé cũng rất xa lạ.
Trong mớ bòng bong chưa rõ đầu đuôi, Mục Mộc vẫn kéo bà ngoại vào phòng khách. Quản gia cho người mang trà lên, còn bày thêm trái cây và bánh ngọt.
Tiêu Lan ngồi một mình trên ghế đơn, lặng lẽ uống trà, không chủ động mở lời, thỉnh thoảng mới liếc nhìn hai chị em ngồi đối diện.
Mục Mộc cảm thấy ngồi im như vậy chẳng nói gì thì kỳ cục quá, bèn nháy mắt với chị rồi cố gắng tìm chủ đề bắt chuyện với bà.
Nhưng dù cậu hỏi gì, bà cũng chỉ đáp lại một cách lạnh nhạt, thường chỉ một câu là dừng, có khi còn chẳng nói gì ngoài một từ đơn âm như "ừ" hay "à".
Mục Vấn Lai len lén nhắn tin cho bố mẹ để báo tình hình, đợi một lúc không thấy hồi âm thì đoán chắc họ đang bận.
Bầu không khí lúc này khiến cô bé cảm thấy vừa ngượng ngùng vừa khó xử. Vốn dĩ cô bé không giỏi chuyện trò, lại càng không có kinh nghiệm trò chuyện với người lớn tuổi, nên dứt khoát im lặng, chỉ đến khi em trai mệt nói, cô bé mới đưa cho cậu một ly nước trái cây, hỏi: "Uống không?"
Mục Mộc nhận lấy ly nước xoài, uống một hơi lớn, rồi hít vào một cái rõ sâu, tiếp tục đóng vai "người khuấy động bầu không khí". Cậu nhoẻn miệng cười hỏi: "Bà ngoại, lát nữa bà có ăn tối cùng tụi con không ạ?"
Lần này cuối cùng Tiêu Lan cũng có phản ứng. Bà đặt tách trà xuống, đứng dậy nói: "Không cần đâu, bà phải đi rồi."
Mục Mộc cũng vội đứng lên theo: "Bà không đợi bố mẹ con về ạ?"
Tiêu Lan nhìn cháu ngoại, dường như định giơ tay xoa đầu cậu, nhưng lại kiềm chế, cuối cùng chỉ lặp lại một lần nữa: "Không cần đâu."
Mục Mộc cùng chị gái tiễn bà ngoại ra tận cổng. Quản gia lịch sự hỏi bà định đi đâu để sắp xếp tài xế đưa đón, nhưng cũng bị bà từ chối.
Hai chị em đứng ở cửa, lặng lẽ nhìn bóng dáng gầy guộc của người phụ nữ lớn tuổi ấy bước đi một mình, đến khi bóng bà khuất hẳn sau con đường, Mục Mộc mới khẽ hỏi: "Chị ơi, sao bà ngoại lại như vậy chứ?"
Cậu luôn có cảm giác như bà muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại chẳng nói gì mà lặng lẽ rời đi.
Mục Vấn Lai gãi đầu, bế cậu lên rồi nói: "Chị cũng không biết nữa."
Mục Mộc thở dài: "Đợi mẹ về, mình hỏi mẹ xem sao vậy."