Edit & Beta: Đòe
Sau khi dỗ dành mẹ xong, Mục Mộc lại bị bố bế về phòng để tiếp tục sấy tóc.
Bàn tay của bố to gần bằng cái đầu của cậu, lòng bàn tay rộng lớn đang tuỳ tiện xoa trên tóc cậu, khiến Mục Mộc không nhịn được mà kêu lên: "Bố ơi, bố không thể nhẹ tay một chút à?"
Động tác của Thịnh Hạo Tồn khựng lại, rồi không tình nguyện mà dịu nhẹ hơn, miệng lẩm bẩm: "Thằng nhóc thối này, sao yêu cầu lắm thế."
Mục Mộc lầm bầm: "Con không tin bố sấy tóc cho mẹ mà cũng thô lỗ như vậy."
Thịnh Hạo Tồn: "Sao mà giống nhau được? Thôi đi, con còn nhỏ xíu, có nói con cũng không hiểu."
Mục Mộc không phục, cố ý nói to hơn để lấn át tiếng máy sấy: "Bố còn chưa nói mà sao biết con không hiểu?"
Thịnh Hạo Tồn thấy tóc con trai đã khô hẳn thì tắt máy sấy, ngồi phịch xuống giường rồi hỏi: "Sao? Chưa nghe đủ chuyện à?"
Mục Mộc thấy có cơ hội lập tức bò sang phía bố, giọng ngọt như mật mà năn nỉ: "Bố kể con nghe chuyện bố theo đuổi mẹ đi~ được không mà~"
Thịnh Hạo Tồn chỉ nghĩ con trai tò mò muốn nghe chuyện, lại đưa tay xoa đầu cậu. Tóc vừa sấy xong mềm mại xù xù, sờ vào cứ như đang v**t v* một con thú nhỏ.
Thái độ của con khiến ông cảm thấy cuối cùng thì mình cũng có chút địa vị trong nhà, hắng giọng, tự hào nói: "Vì bố đẹp trai, lọt vào mắt xanh của mẹ con đấy."
Mục Mộc bĩu môi, cố nén lại sự ghét bỏ, ngửa mặt lên hỏi tiếp: "Còn gì nữa? Bố gặp mẹ khi nào vậy? Là sau khi mẹ nổi tiếng nhờ đóng phim ạ?"
Thịnh Hạo Tồn cười đắc ý: "Tất nhiên là không rồi. Bố và mẹ con quen nhau từ lâu lắm rồi."
Mục Mộc trợn tròn mắt ngạc nhiên: "Từ bao giờ cơ?"
Thịnh Hạo Tồn vô cùng hài lòng với phản ứng của con trai, thản nhiên buông một câu như sét đánh ngang tai: "Tụi bố là bạn cùng lớp hồi cấp hai."
Mục Mộc:!!!
Cậu không hề biết chút gì hết!
Thịnh Hạo Tồn thấy vẻ mặt sửng sốt của con thì nhịn không được mà véo má cậu một cái, ai ngờ cậu bé lập tức hoàn hồn, nghiêm túc nói: "Nhưng bố ơi, hồi đó mẹ mới mười một mười hai tuổi thôi đúng không?"
Thịnh Hạo Tồn nhất thời chưa hiểu cậu đang muốn nói gì, Mục Mộc nhìn bố đầy trách móc, nhấn mạnh lại: "Mười một mười hai tuổi vẫn là trẻ con!"
Khi đó mẹ còn lớn hơn chị gái cậu bây giờ một chút thôi, vậy mà bố lại...
Mục Mộc hít sâu một hơi, suýt nữa buột miệng mắng bố là Đ* c*m th*. =)))
Thịnh Hạo Tồn búng vào trán con trai một cái: "Thằng quỷ nhỏ lại suy nghĩ linh tinh gì thế? Mẹ con mười một tuổi thì bố mới mười hai! Hồi đó tụi bố chỉ là bạn cùng lớp! Với cả có bà ngoại con ở trường canh kỹ thế, học cùng năm năm trời mà bố còn chẳng nói nổi với mẹ con mười câu nữa là! Tụi bố là lên đại học rồi mới yêu nhau!"
Mục Mộc nghe ra chút u oán trong giọng bố, không nhịn được mà bật cười.
Tuy yêu sớm cũng là chuyện bình thường, nhưng cậu vẫn muốn nói: Bà ngoại làm đúng lắm!
Dù sao thì lúc đó mẹ đúng là còn quá nhỏ thật.
Thịnh Hạo Tồn rất hiếm khi kể chuyện tình yêu của mình với vợ cho người khác nghe, thỉnh thoảng có nói cũng toàn bắt đầu từ thời đại học.
Ngay cả khi Mục Bội Chi nhận phỏng vấn, cô cũng chưa bao giờ tiết lộ rằng họ quen nhau từ rất sớm, khiến người ngoài đều tưởng đây là câu chuyện huyền thoại về một nam sinh trường Thanh Hoa theo đuổi hoa khôi của Đại học Yến. Thậm chí bạn học cũ của họ cũng chỉ biết hai người từng học chung trường cấp hai chứ không ai nghĩ hai người đã "trúng tiếng sét ái tình" từ sớm như thế.
Vậy nên, cho dù ở kiếp trước Mục Mộc đã xem hết mọi cuộc phỏng vấn của mẹ, thì đến giờ cậu vẫn không biết chút gì về chuyện này.
Nghĩ đến việc bố mình vì bị bà ngoại "áp chế" mà suốt năm năm trời cấp hai lẫn cấp ba cũng không dám đến gần mẹ, không dám nói quá mười câu, Mục Mộc nhịn không nổi nữa mà phá lên cười.
Thịnh Hạo Tồn nhìn con trai bốn tuổi rưỡi đang cười đến mức lăn lộn trên giường sau khi nghe xong lời than vãn của ông, không nhịn được mà túm cậu vào lòng, bắt đầu cù lét.
Mục Mộc bị cù đến hét toáng lên, vùng vẫy mãi mới thoát khỏi lòng bố, lau nước mắt vì cười mà nói giọng uất ức: "Bố lại bắt nạt con! Con sẽ méc mẹ!"
Chủ tịch Thịnh ở công ty hô mưa gọi gió lập tức nhận thua trong một giây, vươn cánh tay dài túm thằng nhóc đang chổng mông định xuống giường đi mách mẹ lại, không tình nguyện mà đầu hàng: "Bố sai rồi, bố kể tiếp chuyện cho con nghe nhé?"
Mục Mộc lúc này mới ngoan ngoãn ngồi lại, học dáng chị hai, ngẩng cằm lên ra vẻ kiêu kỳ nói: "Tiếp đi."
Thịnh Hạo Tồn cố nhịn không ôm con vào lòng vò nát thêm lần nữa, bắt đầu hồi tưởng về lần đầu tiên gặp gỡ Mục Bội Chi.
Đó là một ngày hè nóng bức đến không thở nổi, dù đã vào cuối hè mà không khí vẫn như đang bốc hơi.
Lúc đó trường chưa có hội trường, lễ khai giảng được tổ chức ngay trên sân thể dục.
Ông ngồi giữa một đám bạn học xa lạ, bị ánh mặt trời chiều thiêu đốt đến mức bực bội muốn phát điên, đang định nhân lúc giáo viên chủ nhiệm mới chưa để ý mà chuồn ra ngoài mua chai nước ngọt ướp lạnh giải khát. Ai ngờ lại đúng lúc ấy, một học sinh mới được mời lên phát biểu đại diện.
Khoảnh khắc đó, thời gian như ngừng trôi.
Biển người đông nghẹt trên sân trường như biến mất, mấy ông hiệu trưởng đang lải nhải trên sân khấu cũng im bặt, cả thế giới chỉ còn lại một mình cô gái cao gầy đứng trên sân khấu, mặc đồng phục tươm tất, tóc ngắn gọn gàng.
Cho đến khi giáo viên chủ nhiệm đi tới hỏi ông đứng dậy làm gì, ông mới bừng tỉnh, lúng túng tìm đại một cái cớ, nhưng cũng không còn tâm trí nào trốn đi nữa, mà ngoan ngoãn như các học sinh khác, ngồi trên bãi cỏ dưới trời nắng, lắng nghe bài phát biểu của đại diện học sinh mới đến tận cùng.
Thịnh Hạo Tồn đang đắm chìm trong hồi ức tuổi trẻ thì bỗng nghe con trai hỏi: "Bố ơi, có phải bố yêu mẹ từ cái nhìn đầu tiên không?"
Thịnh Hạo Tồn vừa định gật đầu, trong lòng lại đột nhiên dâng lên một cảm giác nguy cơ mơ hồ, ông đổi cách nói: "Lúc đó mẹ con đã rất xinh đẹp rồi, dù mặc đồng phục giống hệt những người khác, tóc lại cắt ngắn như con trai, nhưng không ai có thể làm ngơ trước vẻ đẹp của cô ấy cả."
Mục Mộc biết bố nói là sự thật, không hỏi thêm nữa mà thúc giục: "Tiếp tục kể đi ạ, kể tiếp đi!"
Sau lễ khai giảng, từ khối trung học cơ sở đến trung học phổ thông, trong trường không ai là không biết đến cái tên Mục Bội Chi, suốt nhiều năm sau đó, Mục Bội Chi vẫn luôn là nhân vật nổi bật nhất trong trường ấy.
Còn Thịnh Hạo Tồn thì không giống như vậy, ông phải mất vài tháng sau mới có chút tiếng tăm.
Năm mười hai tuổi, ông còn gầy nhẳng, nhỏ con, thấp hơn Mục Bội Chi một đoạn. Tính cách thì vô cùng khó chịu, không thích giao du với ai, suốt ngày lủi thủi một mình, thành tích thì luôn đội sổ bởi vì căn bản là ông chẳng muốn học hành.
Mãi đến kỳ thi tháng đầu tiên, khi Mục Bội Chi đứng nhất toàn khối, nhìn thấy cái tên nổi bật đứng đầu bảng vinh danh, ông về nhà lôi quyển sách mà trước giờ ông chưa từng mở ra, rồi bắt đầu học. Và đến kỳ thi giữa kỳ, ông thực sự đã thấy tên mình nằm ngay bên dưới tên của cô ấy.
Ông bắt đầu tập thể dục nhiều hơn, ăn nhiều hơn, cố gắng để mình mau lớn nhanh.
Lên lớp chín, ông đã cao hơn Mục Bội Chi cả một cái đầu, gương mặt vốn còn trẻ con giờ đã nở nét hoàn toàn, ngũ quan tuấn tú cộng thêm thành tích luôn đứng nhì toàn khối khiến ông ngày càng nổi tiếng.
Rất nhiều nữ sinh sẽ đứng quanh sân xem ông chơi bóng lúc tan học, có người mang nước cho ông, viết thư tình cho ông, thậm chí còn chặn ông lại để tỏ tình trực tiếp.
Nhưng Mục Bội Chi vẫn chẳng chú ý đến ông, cô gái ấy như thể chẳng để ai vào mắt cả.
Ông từ chối tất cả những lời tỏ tình ấy, nghĩ đủ mọi cách để Mục Bội Chi có thể chú ý đến mình. Kết quả, khó khăn lắm mới nói được với cô một câu, thì ngay trong ngày hôm đó, ông đã gặp mẹ của cô là bà Tiêu, trong văn phòng giáo viên chủ nhiệm.
Từ trước đến nay, ông chưa bao giờ sợ giáo viên trong trường. Nhưng trước mặt bà Tiêu, ông hoàn toàn không dám l* m*ng. Ông càng không muốn vì mình mà Mục Bội Chi phải bị mẹ mắng mỏ khi về nhà.
Ông chỉ còn cách ngoan ngoãn lại, âm thầm tiếp tục dõi theo cô gái ấy, người khiến ông chẳng thể nào rời mắt.
Mãi cho đến khi trường tổ chức hoạt động kết bạn bằng thư ẩn danh, ông mới có cơ hội, mượn cớ viết thư, để nói chuyện với Mục Bội Chi nhiều hơn một chút.
Mặc dù là thư ẩn danh, nhưng nét chữ và cách hành văn của Mục Bội Chi, ông chỉ cần nhìn là biết ngay. Còn Mục Bội Chi thì đến bức thư thứ ba đã nhận ra ông là ai.
Cả hai người đều không nói toạc ra, cứ thế hiểu ngầm mà tiếp tục làm bạn qua thư.
Có bà Tiêu giám sát, ngay cả thư ẩn danh, họ cũng viết rất kín đáo. Về sau thậm chí còn chơi trò giải mã, mỗi người dùng một cách mã hóa riêng để giấu những lời muốn nói trong thư, rồi nghĩ cách giải nghĩa thông điệp mà đối phương muốn truyền tải.
Sau hơn nửa năm làm bạn thư, họ cùng bước vào cấp ba.
Mục Bội Chi vẫn vững vàng ngồi ở vị trí nhất khối, còn ông thì tiếp tục bám sát cô, từ đó cho đến khi tốt nghiệp.
Sau kỳ thi đại học, trò chơi giải mã ấy cũng kết thúc theo. Ông không còn cách nào để liên lạc với cô nữa, cũng không dám đến tận nhà tìm cô.
Họ chưa từng hứa hẹn sẽ học cùng một trường đại học, nhưng ông biết, với thành tích của cô thì chắc chắn sẽ chọn một trong hai trường danh giá nhất cả nước.
Dù không đoán trúng trường để được học cùng cô, nhưng ngày đầu tiên nhập học, họ lại tình cờ gặp nhau gần khuôn viên trường.
Ông vẫn còn nhớ như in hôm đó trời rất đẹp, hàng cây ngân hạnh bên đường xanh mướt đến phát sáng. Qua đám đông, ông nhìn thấy cô gái mặc váy đỏ đứng phía bên kia đường.
Ánh mắt họ gặp nhau giữa dòng người...
Rất nhanh sau đó, họ rơi vào lưới tình. Mục Bội Chi nói cô muốn đi đóng phim, ông lo người bạn gái không có hậu thuẫn như cô sẽ bị bắt nạt trong giới đó, nên đã bắt đầu khởi nghiệp, bắt đầu kiếm tiền.
Ông muốn trở thành chỗ dựa cho cô.
Dù sau này ông mới nhận ra, Mục Bội Chi vốn chẳng cần chỗ dựa ấy. Dù không có ông, cô cũng đã định sẵn sẽ trở thành một ngôi sao rực rỡ nhất.
May mắn là, trước khi ngôi sao ấy được tất cả mọi người nhìn thấy, cô đã đi đến bên ông.
Thịnh Hạo Tồn hồi tưởng xong cả quãng thanh xuân của mình, quay đầu lại thì thấy nhóc con lúc nãy còn quấn lấy ông đòi nghe kể chuyện đã ngủ mất rồi.
Cái bụng tròn xoe theo từng nhịp thở phập phồng lên xuống, hàng mi dài giống hệt mẹ khẽ run run.
Thật sự rất đáng yêu.
Thịnh Hạo Tồn nhìn con trai đang say ngủ, lòng bỗng mềm hẳn lại.
Những năm qua, ông luôn đắm chìm trong tình yêu với vợ mình, rất hiếm khi chủ động quan tâm đến mấy đứa trẻ trong nhà.
Bởi vì chính ông đã phải lớn lên trong sự cô đơn, nên ông đinh ninh rằng mấy đứa nhỏ thông minh hơn mình nhất định cũng có thể tự lớn lên.
Ông có thể tự tin mà nói rằng mình là một người bạn trai, một người chồng tốt nhưng ông không phải một người cha đủ tiêu chuẩn.
Thịnh Hạo Tồn nhìn chằm chằm đứa con đang ngủ một lúc, khẽ thở dài. Ông nhẹ nhàng ôm con lên, đặt lại lên giường, đắp kín chăn rồi mới tắt đèn rời đi.
Đêm đó, Mục Mộc mơ thấy một giấc mơ, mơ thấy ba mẹ lúc còn là học sinh cấp hai.
Trong mơ, mẹ cậu chừng mười hai, mười ba tuổi, tóc dài óng mượt, mặc một chiếc váy thật xinh, đang chuẩn bị cùng bố đi xem phim. Kết quả vừa đến trước rạp chiếu phim đã đụng phải bà ngoại.
Sau đó, bố bị bà ngoại rượt đánh suốt mấy con phố.
Mục Mộc vừa lo cho bố, lại vừa thấy buồn cười, đến lúc tỉnh dậy còn nghe thấy tiếng mình đang bật cười.
Cậu bò dậy, dụi dụi mặt, nhìn nắng sớm rực rỡ bên ngoài cửa sổ và những bụi hồng leo đang nở rộ, miệng khe khẽ ngân nga rồi chạy đi rửa mặt đánh răng, tự thay quần áo, mở cửa phòng trẻ con bước ra ngoài. Vừa mở cửa đã đụng ngay mẹ đang chuẩn bị đến gọi cậu dậy.
Mục Bội Chi ngạc nhiên hỏi: "Cục cưng Mộc hôm nay dậy sớm thế?"
Mục Mộc cười tít mắt: "Tại con mơ thấy một giấc mơ rất vui ạ."
Mục Vấn Lai vừa tập thể dục xong, tháo băng đô, hất mái tóc ngắn hơi ướt mồ hôi, đi tới hỏi: "Là mơ thấy gì vậy?"
Mục Mộc liếc sang ông bô đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sofa trong phòng khách, đầu tóc chỉnh tề, mặc áo sơ mi, đeo kính gọng vàng đang đọc báo. Trong ánh mắt tò mò của mẹ và chị, cậu hạ giọng nói: "Lại đây, để con kể nhỏ cho mà nghe."
Mục Bội Chi phì cười, cúi người xuống sát lại gần con, Mục Vấn Lai cũng phối hợp nửa ngồi nửa quỳ xuống, nhìn c* em đang ra vẻ thần bí, hỏi: "Rốt cuộc là mơ thấy gì mà làm ra vẻ bí hiểm vậy hả?"
Mục Mộc ghé sát tai họ, líu ríu kể một tràng, hai mẹ con liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt cả hai đều hiện lên vẻ ngạc nhiên, sau đó lại ăn ý mà bật cười.
Thịnh Hạo Tồn đã tạo dáng suốt nãy giờ nhưng hoàn toàn bị phớt lờ, hạ chân đang vắt, gập tờ báo lại, quay đầu nhìn ba mẹ con đang cười nghiêng ngả, không nhịn được hỏi: "Mọi người cười gì thế hả?"
Không thể để ông nghe một chút để cùng cười theo được sao?
-----
Chuyện tình của ông Tồn bà Chi đáng yêu, ngọt ngào quá :333