Nhóc Con Làm Nũng Tốt Số Nhất/Hướng Dẫn Nuôi Con Theo Phật Hệ

Chương 147

Edit & Beta: Đòe

 

Gửi tin nhắn xong, Mục Mộc lại chạy đi hỏi Mục Bội Chi: "Mẹ ơi, bố rốt cuộc mấy giờ mới đến được ạ? Con đói quá rồi!"

 

Mục Bội Chi nhìn đồng hồ: "Chắc còn phải nửa tiếng nữa mới tới sân bay, chúng ta ăn trước thôi, không chờ bố nữa."

 

Mục Mộc nhìn mấy anh chị bên cạnh, chỉ còn thiếu bố nữa là đủ cả nhà nên do dự: "Vậy con ăn chút đồ ăn vặt trước vậy, không thì đợi bố tới, mọi người ăn hết rồi, bố lại phải ăn một mình."

 

Nghĩ mà thấy thương.

 

Mục Bội Chi bật cười, xoa đầu cậu: "Được, nghe theo con hết."

 

Thịnh Minh Quyết bảo người hầu mang thêm bánh ngọt và đồ uống lên, Mục Mộc lại được ăn món bánh nhỏ mà cậu nhớ mãi không quên, vui vẻ đến mức như bay lên.

 

Thịnh Minh Quyết ở bên cạnh hỏi: "Bánh ngọt do đầu bếp nhà mình làm không ngon à?"

 

Mục Mộc nuốt miếng bánh trong miệng rồi mới trả lời: "Cũng ngon lắm, nhưng bánh ở nhà anh cả thì ngon kiểu khác cơ."

 

Thịnh Minh Quyết: "Vậy em thích loại nào hơn? Có cần để đầu bếp này theo em về nhà không?"

 

Mục Mộc lắc đầu: "Không cần đâu ạ, em thích cả hai. Tay nghề của đầu bếp nhà mình cũng rất giỏi, còn đầu bếp bên anh thì cứ để ở đây đi, như thế mỗi lần em sang chơi với anh lại được ăn!"

 

Thịnh Minh Quyết cười đồng ý, rồi cho người mang thêm đĩa trái cây lên, cầm xiên hoa quả bằng bạc xiên một quả nho xanh, đút cho cậu em trai đang ăn gì cũng thấy ngon lành.

 

Mục Mộc há miệng, nhoàm nhoàm một cái ăn ngay, rõ ràng rất thích vị quả nho này, mắt lim dim thưởng thức.

 

Thịnh Minh Tuyên ngồi bên cạnh hỏi: "Ngon không?"

 

Mục Mộc học theo kiểu của anh cả, xiên một quả nho xanh đưa tới trước mặt Thịnh Minh Tuyên: "Anh ba cũng ăn thử đi! Ngon lắm!"

 

Thịnh Minh Tuyên có hơi ngại vì đang trước mặt mẹ, anh cả và Mục Vấn Lai, nhưng quả nho do em trai đưa tận miệng lại quá hấp dẫn.

 

Cậu ấy còn đang do dự, thì Mục Mộc đã đưa tay tới gần thêm, giọng non nớt dụ dỗ: "Anh ba há miệng nào, a——"

 

Thịnh Minh Tuyên len lén liếc nhìn anh cả, thấy anh cả cố nén cười quay mặt đi, trong khóe mắt còn liếc thấy em ba ngượng ngùng há miệng ăn luôn quả nho, nhưng lại không nỡ cắn, chỉ ngậm trong miệng khiến má phồng cả lên, trông y như một chú chuột hamster.

 

Mục Mộc cũng nghĩ thế, cảm thấy anh ba như vậy đáng yêu quá đi mất, không kìm được mà đưa tay chạm vào má phồng phồng của Thịnh Minh Tuyên, cười tít mắt nói: "Anh ba, quả nho này không chua đâu, em không lừa anh mà~"

 

 Thật ra, Thịnh Minh Tuyên không phải sợ bị em trai lừa ăn phải nho chua, mà là mặt hơi đỏ, cúi đầu ăn luôn quả nho trong miệng.

 

Mục Mộc ghé sát lại hỏi: "Thế nào? Em không lừa anh đúng không, có ngon không?"

 

Thịnh Minh Tuyên gật đầu: "Ngon lắm, chắc là nho Shine Muscat của Okayama."

 

Bình thường Mục Mộc chỉ lo ăn ngon, chẳng bao giờ để ý là giống gì, dù sao trong nhà cũng có người chuẩn bị sẵn, cậu chỉ cần ăn là được rồi.

 

Nghe Thịnh Minh Tuyên nói vậy, cậu lập tức quay sang hỏi Thịnh Minh Quyết xác nhận: "Anh cả ơi, anh ba nói đúng không ạ?"

 

Thịnh Minh Quyết cười gật đầu: "Đúng rồi, sáng nay vừa được chuyển bay đến. Còn có đào núi Phú Sĩ, dưa Hami Hokkaido, dứa và xoài Thái nữa."

 

Vì ngày mai là sinh nhật hắn, hắn đoán mẹ có thể sẽ dẫn em trai đến, nên đã bảo người chuẩn bị sẵn vài món ngon để tiện "cho em ăn".

 

Không ngờ là cả nhà cùng đến, may mà chuẩn bị đủ.

 

Mục Mộc nghe xong thì không nhịn được thốt lên: "Anh ba đúng là có khẩu vị tinh tế ghê, cắn một miếng đã đoán được nơi sản xuất rồi!"

 

Nói xong, cậu lần lượt "đút" cho chị gái và mẹ, cuối cùng là anh cả.

 

Chăm sóc công bằng, không thiếu ai.

 

Mục Bội Chi nhìn cậu nhóc lon ton chạy tới chạy lui, chỗ này đút một miếng, chỗ kia đút một miếng, vừa buồn cười vừa thương: "Được rồi, cục cưng tự mình ăn đi, đừng bận rộn nữa."

 

Lúc này Mục Mộc mới ngoan ngoãn ngồi xuống tiếp tục ăn trái cây do anh cả chuẩn bị.

 

Sau khi máy bay hạ cánh, Thịnh Hạo Tồn thấy vợ nhắn tin giục về nhanh, nói cả nhà đang đợi ăn cơm, xúc động vô cùng, kéo vali chạy thẳng ra ngoài, trong nhà ga lao như bay, tranh thủ từng phút lên xe do con trai cả cử đến đón.

 

Chưa từng có đãi ngộ như vậy trước đây. Từ khi con trai cả sang đây học, mỗi lần vợ chồng ông đến châu Âu, chỉ cần có thời gian là lại qua thăm. Dù sao con còn nhỏ, một mình ở nước ngoài cũng lo.

 

Nhưng con trai lại bận hơn cả bố mẹ, mỗi lần gặp cũng chỉ vội vã, ăn với nhau một bữa cơm còn khó, nói gì đến chuyện cho xe đi đón.

 

Con thật sự đã lớn rồi. Thịnh Hạo Tồn đầy cảm khái trong lòng. Tới nơi, cứ tưởng sẽ thấy vợ con ra đón ngay ngắn ngoài cửa, ai ngờ chẳng thấy ai, chỉ có tài xế xuống giúp xách hành lý vào.

 

Trong phòng ăn, Mục Mộc vừa ăn bít tết vừa lẩm bẩm: "Sao bố vẫn chưa đến nữa, không đến nhanh là con no mất rồi."

 

Mục Bội Chi tỉnh bơ đáp: "Đã nói rồi là không cần đợi bố con, bé Mộc ăn ngon là được."

 

Thịnh Hạo Tồn, người vừa được vợ nhắn tin giục về gấp: "..."

 

Đã không cần đợi thì nhắn làm gì cho gấp!

 

Thịnh Minh Quyết  thấy bố vào, trực tiếp bảo người báo bếp chuẩn bị thêm phần ăn, rồi giải thích với Thịnh Hạo Tồn: "Bố, em đói quá nên tụi con ăn trước rồi."

 

Mục Mộc ăn xong miếng bít tết anh ba cắt cho, đặt nĩa xuống vẫy tay gọi: "Bố ơi bố, ngồi đây, mọi người còn chưa ăn xong mà!"

 

Thịnh Hạo Tồn không dám giận vợ, đành thuận theo hai đứa con trai mà ngồi xuống.

 

Ông ngồi xuống cạnh cậu út, không nhìn vợ đang ngồi đối diện, mà ho khẽ rồi ra vẻ người đứng đầu gia đình: "Vậy phần cơm tối của bố đâu?"

 

Mục Vấn Lai vừa nhìn là biết ông bô lại "lên cơn", vừa cắt bò Wagyu vừa lườm: "Anh cả mới bảo người đi chuẩn bị đấy, chẳng lẽ bố không hiểu tiếng Anh?"

 

Thịnh Minh Quyết cố nhịn cười: "Chờ một chút ạ, bếp đang làm rồi."

 

Lần này Mục Mộc không cố ý chọc bố nữa, dù sao hai ngày không gặp, cũng phải đãi ngộ đặc biệt một chút.

 

Cậu dùng nĩa xiên một miếng bò mà anh ba cắt, đưa tới: "Bố ăn tạm một miếng cho đỡ đói nha?"

 

Thịnh Hạo Tồn vừa bị con gái làm cho mất mặt, đang định giận không ăn, nhưng lại không nỡ từ chối con út.

 

Dù sao cũng là tấm lòng hiếu thảo của con, lãng phí thì không phải.

 

Thịnh Hạo Tồn cúi đầu ăn luôn từ tay con trai, Mục Mộc cười hớn hở khen: "Bố ngoan quá."

 

Thịnh Hạo Tồn trừng mắt: "Không biết lớn nhỏ gì cả!"

 

Mục Bội Chi lập tức khó chịu: "Cục cưng chia cho anh miếng bò là đã nể mặt lắm rồi, anh dữ cái gì mà dữ?"

 

Thịnh Hạo Tồn ấm ức than: "Em chẳng bảo cả nhà đang đợi anh về ăn cơm sao? Mà giờ em ăn gần xong hết rồi!"

 

Mục Bội Chi: "Nếu không phải bé Mộc nói muốn đợi anh, bọn em ăn xong lâu rồi. Bảo anh đặt chuyến bay sớm hơn mà không chịu."

 

Thịnh Hạo Tồn không phục: "Thì công ty có việc đột xuất, anh đâu thể bỏ đi được."

 

Giọng Mục Bội Chi đầy mỉa mai: "Nếu chủ tịch Thịnh đã bận vậy thì khỏi cần qua đây nữa cho rồi."

 

Thịnh Minh Quyết và Thịnh Minh Tuyên chưa từng thấy ba mẹ cãi kiểu này, cả hai có phần ngơ ngác.

 

Mục Vấn Lai thì đã quá quen, chỉ lặng lẽ ăn cơm xem kịch.

 

Mục Mộc sợ anh ba hiểu lầm là bố mẹ đang cãi nhau thật, lên tiếng can: "Bố mẹ có gì từ từ nói, đừng làm anh ba sợ."

 

Mục Bội Chi lúc này mới để ý thấy sắc mặt thằng ba không ổn, lập tức dịu dàng lại: "Tuyên Tuyên sao không ăn nữa vậy? Mẹ với bố không cãi nhau đâu, đừng sợ."

 

Nói xong còn lườm Thịnh Hạo Tồn thêm cái nữa, ông vội vàng hùa theo: "Đúng đúng, bố mẹ không cãi nhau, chỉ đùa thôi, Minh Tuyên ăn tiếp đi."

 

Thịnh Minh Tuyên cẩn thận liếc nhìn em trai, vừa nãy cậu ấy thực sự tưởng bố mẹ cãi nhau thật.

 

Mục Mộc đưa tay mũm mĩm nhẹ vỗ tay anh ba, ghé sát nhỏ giọng: "Anh ba đừng lo, bố mẹ dạo này hay đấu khẩu ấy mà, giống mấy cặp đôi oan gia vui vẻ trong phim truyền hình thôi, thật ra họ thương nhau lắm."

 

Thịnh Minh Tuyên nhớ lại chuyện trước đó em trai từng kể bố xuống lầu đổ rác mà cũng tiện mua luôn một bó hoa hồng về tặng mẹ thì yên tâm gật đầu với em.

 

Nhưng cậu ấy vẫn có chút không hiểu kiểu quan hệ hiện tại của bố mẹ, cái gọi là "oan gia vui vẻ" mà em trai nói, lát nữa cậu ấy muốn xem thử có bộ phim hay truyền hình nào như thế không.

 

Người hầu mang bữa tối của Thịnh Hạo Tồn lên, lúc này mọi người gần như đã ăn xong cả rồi, nhưng không ai rời bàn ăn.

 

Thấy mấy đứa con cứ nhìn chằm chằm mình, lần đầu tiên trong đời, trước mặt người nhà, Thịnh Hạo Tồn cảm thấy không được tự nhiên, đến cả dao ăn trong tay cũng không biết cầm thế nào, ông lúng túng hỏi: "Các con, hay là ăn thêm chút nữa?"

 

Mục Mộc xoa cái bụng tròn vo: "Con no rồi, bố ăn nhanh đi ạ."

 

Giọng Mục Bội Chi có chút thiếu kiên nhẫn, còn có phần gắt: "Mọi người đều chờ anh đấy, còn đứng đực ra đó làm gì? Ăn nhanh rồi dẫn con đi dạo."

 

Thịnh Hạo Tồn vội vàng cúi đầu ăn, tốc độ rất nhanh nhưng dáng ăn vẫn giữ lịch sự, chỉ mất vài phút đã ăn xong bữa tối, rồi đứng dậy nói: "Đi thôi, bố dẫn các con ra ngoài đi dạo."

 

Mục Mộc vui vẻ thay đôi giày thể thao, vừa ra khỏi cửa đã kéo tay Thịnh Minh Tuyên chạy về phía trước.

 

Thịnh Minh Quyết ở phía sau nhắc: "Mộc Mộc, vừa ăn xong không nên chạy nhanh quá, dễ đau bụng đấy."

 

Mục Mộc ngoan ngoãn chậm lại, đong đưa tay Thịnh Minh Tuyên đi đằng trước, miệng còn thúc giục: "Bố ơi nhanh lên nào!"

 

Thịnh Hạo Tồn chân dài sải bước, dễ dàng đuổi kịp con út cao chưa đến thắt lưng mình, đột nhiên nhấc bổng cậu đặt lên vai, cười ha hả nói: "Đến đây, bố đưa con bay."

 

Mục Mộc giật mình, theo phản xạ ôm chặt đầu bố.

 

Độ cao này khiến tầm nhìn của cậu bỗng cao hẳn lên, có chút không quen, nhìn xuống mặt đất còn hơi choáng váng.

 

Cậu bị ép cưỡi trên cổ bố, căng thẳng nói: "Bố thả con xuống đi, cao quá!"

 

Mà rơi xuống thì chắc chắn vỡ đầu mất!

 

Mục Bội Chi đi sau thấy cảnh này, dù biết Thịnh Hạo Tồn sẽ không để con trai bị ngã, nhưng tim vẫn thót lại, bực mình nói: "Thịnh Hạo Tồn, anh có thể chín chắn hơn chút không!"

 

Thịnh Hạo Tồn hai tay nắm lấy bắp chân tròn trịa của con trai, chậm rãi quay người lại nói: "Có sao đâu, bố nhà người ta cũng hay bế con thế này mà, yên tâm, con mình an toàn lắm."

 

Mục Mộc thích nghi một lúc đã bớt sợ, nhưng ngồi tư thế này khiến cậu hơi ngại, cẩn thận xoay người nói: "Bố thả con xuống đi, con nặng lắm."

 

Thịnh Hạo Tồn cố tình không thả, cứ cõng cậu bước lớn về phía trước, bàn tay to nắn nắn bắp chân con trai, cười nói: "Sờ vào thấy nhiều thịt thật, mà mềm quá, không giống kiểu lên cân được."

 

Mục Mộc hai tay nắm tóc ông bô, tức giận nói: "Con đâu phải lợn con, lợn mới phải lên cân!"

 

Thịnh Hạo Tồn không vui: "Đừng kéo tóc, làm rối hết kiểu tóc của bố rồi."

 

Mục Mộc cứ cố tình kéo, làm kiểu đầu vuốt keo gọn gàng của bố rối tung cả lên, còn cố tình nịnh nọt: "Bố dù tóc rối vẫn đẹp trai, anh ba thấy đúng không hả?"

 

Thịnh Minh Tuyên ngơ ngác nhìn em trai ngồi trên cổ bố, theo bản năng phụ họa: "Đúng, rất đẹp trai."

 

Thịnh Hạo Tồn tức cười: "Thằng nhóc thối này mồm mép quá, học ai thế hả?"

 

Mục Mộc hừ một tiếng: "Con không có mồm mép, chẳng lẽ bố cảm thấy mình không đẹp trai chút nào à?"

 

Lúc này Thịnh Hạo Tồn không nói được câu nào, càng thấy thằng con út này đúng là quỷ tinh ranh, đầu óc nhanh nhạy, lý lẽ vặn vẹo khiến người khác không đối phó nổi.

 

Mục Bội Chi đi cạnh Thịnh Minh Tuyên, cười nói: "Tuyên Tuyên, con xem bố con kìa, càng ngày càng giống trẻ con, lớn đầu rồi mà vẫn ngây ngô như thế, cãi nhau còn không thắng nổi bé Mộc."

 

Thịnh Minh Tuyên hơi không tự nhiên, chậm rãi nói: "Bố là đang nhường em ấy thôi ạ."

 

Mục Bội Chi: "Thế thì con nhìn nhầm rồi, trình độ thực sự của bố con là như vậy đấy, ngốc hơn cục cưng Mộc nhiều."

 

Thịnh Minh Tuyên nghe bố và em trai cứ ngây ngô cãi qua cãi lại, mà lần nào bố cũng bị lép vế, không nhịn được khẽ bật cười.

 

Có lẽ mẹ nói đúng, bố thực sự không thông minh bằng em trai.

 

Người bố như vậy, hoàn toàn khác hẳn trong ký ức của cậu ấy, nhưng lại thân thiết hơn nhiều, giống như những người bố bình thường trong các gia đình khác.

 

Bây giờ cậu ấy không còn chút sợ hãi nào với bố nữa.

 

Thịnh Hạo Tồn đấu võ mồm xong với con trai út, cuối cùng cũng thả cậu xuống, nắm tay con tiếp tục đi dạo.

 

Nhưng chân ông dài, mỗi bước bằng mấy bước của Mục Mộc, mà còn đi rất nhanh, khiến Mục Mộc phải chạy nhỏ mới theo kịp, đành lên tiếng phản đối: "Bố ơi, bố thả con ra đi, con theo không kịp!"

 

Thịnh Hạo Tồn nắm tay dắt con trai đi như dắt chó, lại là kiểu chân ngắn như chó Corgi.

 

Nghe con kêu ca thì bật cười: "Ai bảo con chân ngắn chứ."

 

Mục Mộc giận dỗi hất tay ra, phồng má nói: "Con không muốn đi với bố nữa, con đi tìm anh ba của con!"

 

Cậu chạy về kéo tay Thịnh Minh Tuyên, vừa đi vừa nói: "Bố xấu lắm! Mình đừng chơi với bố nữa!"

 

Mục Bội Chi cũng đi cùng về, miệng còn phụ họa: "Đúng đấy, chúng ta đều không chơi với ổng nữa."

 

Mục Vấn Lai và Thịnh Minh Quyết đang chạy bộ, vừa vặn chạy một vòng về phía này.

 

Mục Mộc thấy họ chạy tới, lập tức vẫy tay gọi: "Anh cả, chị ơi, bọn em về nhà trước đây!"

 

Thịnh Minh Quyết cười nói: "Được, mọi người đi về trước."

 

Mục Vấn Lai chạy đến bên cạnh Thịnh Hạo Tồn nói: "Bố chạy cùng tụi con đi."

 

Thịnh Hạo Tồn thấy hai đứa không chạy nhanh, hào hứng đồng ý.

 

Kết quả vừa khởi động xong, hai đứa con ăn ý tăng tốc, càng lúc càng bỏ xa ông, khiến ông chỉ biết nghiến răng bám đuôi theo, thở không ra hơi.

 

Mục Mộc cùng anh ba và mẹ về đến nhà, chơi bóng trong sân một lúc.

 

Đợi đến khi cậu mệt rồi, mới thấy anh cả và chị chạy bộ về, chỉ hơi th* d*c một chút, còn ông bô thì thở như ống bễ, rõ ràng là kiệt sức.

 

Mục Mộc bụng dạ thù dai, chạy tới trêu: "Bố xem nè, anh cả với chị chẳng mệt gì hết."

 

Thịnh Hạo Tồn thở như sắp tắt, nghiến răng lắm mới gắng đứng vững được.

 

Ông cảm thấy hai đứa lớn kia đúng là cố tình nhắm vào mình. Lúc nãy chạy bộ, chỉ cần con trai lớn và con gái chạy nhanh thêm chút nữa là ông hoàn toàn không đuổi kịp, mà nếu hai đứa chạy chậm hơn một chút thì chí ít ông cũng đỡ vất vả hơn. Ấy vậy mà hai đứa lại cứ cố tình giữ đúng khoảng cách, kéo ông lê lết đằng sau suốt cả quãng đường, suýt nữa thì mất mạng.

 

Bây giờ đến lượt đứa út chạy tới mỉa mai ông không theo nổi, đúng là một bầy quỷ đòi nợ.

 

Chỉ có con trai thứ ba là tốt, dù ít nói như hũ nút, nhưng dễ thương hơn nhiều so với mấy đứa quỷ này.

 

Đang nghĩ vậy thì ngẩng đầu lên, ông lại thấy đứa thứ ba đang lo lắng nhìn mình, trong ánh mắt còn thoáng chút thương hại. Cậu ấy dè dặt mở miệng hỏi: "Bố ơi, bố không sao chứ?"

 

Cái ánh mắt thương hại đó khiến lòng ông như bị châm một nhát, nghẹn lại thấy thế này còn khó chịu hơn bị thằng út mỉa thẳng mặt.

Bình Luận (0)
Comment