Nhóc Con Làm Nũng Tốt Số Nhất/Hướng Dẫn Nuôi Con Theo Phật Hệ

Chương 153

Edit & Beta: Đòe

 

Mục Bội Chi nghe con gái kể lại chuyện vừa xảy ra trong lớp, mỉm cười nói với Thịnh Minh Tuyên: "Tuyên Tuyên, sau này gặp phải tình huống tương tự, nếu đối phương khiến con thấy khó chịu thì con có thể không để ý đến họ, cũng có thể đáp trả, miễn là không quá đáng là được. Nhưng không được lúc nào cũng nhún nhường. Biết quan tâm đến cảm xúc của người khác là điều tốt, nhưng cảm xúc của con cũng rất quan trọng."

 

Lịch sự và khách sáo cũng phải xem đối tượng là ai, vì có những người sẽ được voi đòi tiên. Không chỉ người lớn, trẻ con cũng vậy, bản tính nhiều người là nể kẻ mạnh, bắt nạt kẻ yếu.

 

Tuyên Tuyên quá hiền lành, lúc nào cũng ưu tiên cảm xúc của người khác.

 

Gặp bạn học cũng hiền lành thì tất nhiên là vui vẻ đôi bên, nhưng nếu gặp phải người như Giang Thần Dương thì Tuyên Tuyên vẫn sẽ chịu thiệt.

 

May mà tính cách của Lai Lai và Tuyên Tuyên có thể bổ sung cho nhau, có Lai Lai ở bên, Tuyên Tuyên sẽ không còn bị bạn bè bắt nạt như trước nữa.

 

Nghe mẹ nói, Thịnh Minh Tuyên hơi căng thẳng gật đầu: "Con nhớ rồi, sau này con sẽ thay đổi."

 

Mục Bội Chi vươn tay xoa tóc cậu ấy: "Không cần nghiêm trọng thế, chỉ là chuyện nhỏ thôi, con có ý thức như vậy là tốt rồi, chúng ta sẽ thay đổi từ từ."

 

Mục Mộc cũng nói: "Đúng đó anh ba, còn có chị nữa, ai dám bắt nạt anh thì anh cứ nói với chị, chị là lợi hại nhất đó!"

 

Dù là đánh nhau hay cãi nhau, chị cũng chưa từng thua, thậm chí học hành cũng không ai hơn được. Có thể nói là toàn diện áp đảo, khí thế khiến đối phương tức đến phát khóc.

 

Nghe em trai thổi rắm cầu vồng, Mục Vấn Lai cảm thấy cả người khoan khoái, lại trao cho Thịnh Minh Tuyên một ánh mắt, ý nói sau này chị sẽ che chở cho cậu ấy.

 

Thịnh Minh Tuyên mỉm cười, ngoan ngoãn cảm ơn chị.

 

Hôm nay chỉ là một xích mích rất nhỏ với bạn cùng lớp, thậm chí lúc đó cậu ấy còn chưa nhận ra ý đồ xấu của đối phương, vậy mà khi gia đình biết, ai nấy đều lo lắng cho cậu ấy.

 

Cảm giác này thật sự rất hạnh phúc.

 

Vì thế, cậu ấy cũng muốn cố gắng thay đổi cách suy nghĩ cũ, để gia đình bớt lo lắng cho mình.

 

Dù sao, cậu ấy không thể cả đời trốn sau lưng người nhà, Thịnh Minh Tuyên phải học cách tự giải quyết những vấn đề như vậy.

 

Kể xong chuyện đó, Mục Mộc lại bắt đầu chia sẻ với anh chị chuyện hôm nay ở mẫu giáo mình đã chơi gì.

 

Mục Bội Chi ngồi ở ghế trước, chỉ nghe cậu líu lo suốt cả quãng đường không nghỉ. Đến lúc về đến nhà, cậu vẫn tiếp tục lải nhải như một cái loa nhỏ.

 

Thịnh Minh Tuyên thì ít nói, còn Mục Vấn Lai thỉnh thoảng xen vào vài câu hỏi, ba chị em trò chuyện rất hòa thuận.

 

Tâm trạng vui vẻ, Mục Bội Chi gọi quản gia: "Chuẩn bị dọn cơm nhé."

 

Mục Mộc quay đầu hỏi: "Hôm nay bố không về ăn cơm ạ?"

 

Mục Bội Chi:  "Bố con có tiệc xã giao, ăn ở ngoài, về muộn."

 

Mục Mộc bĩu môi: "Vậy được thôi."

 

Đến giờ gọi điện cho anh cả, Mục Mộc cầm điện thoại chuẩn bị gọi video, bỗng nhớ ra: "Mẹ ơi, bảo bố uống ít rượu thôi, không tốt cho sức khỏe."

 

Kiếp trước, bố cậu vì tiệc tùng mà uống rượu quá nhiều, lúc trẻ đã bị đau dạ dày, về già thì đủ thứ bệnh, vậy mà ông vẫn không chịu nghỉ ngơi, gần sáu mươi tuổi rồi vẫn bận rộn công việc mỗi ngày.

 

Nghe con nói, Mục Bội Chi hơi sững người. Cô cũng từng khuyên Thịnh Hạo Tồn uống ít lại, bề ngoài thì ông đồng ý, nhưng thực tế vẫn hay uống đến đau dạ dày.

 

Văn hóa bàn nhậu là vậy muốn bàn chuyện làm ăn thì phải uống cho "vui vẻ" trước, nhất là khi khởi nghiệp, nhờ người giúp mà không uống thì làm gì có chuyện.

 

Mấy năm gần đây, việc kinh doanh đã ổn hơn, không còn bị ép uống nhiều như trước, nhưng cũng không thể hoàn toàn từ chối, nếu không người khác sẽ nghĩ chủ tịch Thịnh không nể mặt.

 

Trên thương trường, bất kể giá trị tài sản bao nhiêu, cũng không thể tùy tiện đắc tội với ai, vì không ai biết sau lưng có người giở trò hay không.

 

Hơn nữa, kinh doanh vốn dĩ có rủi ro, nếu đi sai một bước mà rơi xuống, không mong người khác kéo mình lên thì ít nhất cũng không muốn bị người ta giẫm thêm.

 

Mục Bội Chi hiểu suy nghĩ của Thịnh Hạo Tồn, nên dần dần cũng không khuyên nhiều nữa.

 

Dù sao bản thân cô khi làm việc cũng hay bỏ bê sức khỏe. Mọi người nói cô là "cơm ăn của trời ban", nhưng cô chưa từng lơ là một chút nào. Cơ hội chỉ dành cho người có chuẩn bị, ai biết chỉ cần lơi một khắc là bỏ lỡ một cơ hội tốt.

 

Khi còn trẻ, bắt buộc phải cố gắng hơn. Chỉ dựa vào việc hai vợ chồng không có hậu thuẫn, không tài sản, thì làm sao có thể có được tự do tài chính như bây giờ, và quyền để con cái có thể ung dung hưởng thụ.

 

Nghe con út nói vậy, Mục Bội Chi thấy lòng ấm lại, mỉm cười: "Được, nghe cục cưng Mộc của chúng ta."

 

Tiền thì kiếm mãi cũng không hết, nhưng cô và Thịnh Hạo Tồn đều đã không còn trẻ, không thể như trước mà bỏ mặc sức khỏe được.

 

Nếu cơ thể thật sự gặp vấn đề, e rằng có tiêu bao nhiêu tiền cũng chẳng lấy lại được, còn khiến con cái phải lo lắng theo.

 

Mục Bội Chi gọi điện cho Thịnh Hạo Tồn, nói thẳng: "Bé Mộc bảo anh bớt uống rượu đi, không nghe lời thì tối khỏi về nhà."

 

Nói xong lập tức cúp máy, Thịnh Hạo Tồn nghe tiếng "tút tút" mới phản ứng lại.

 

Ông khẽ cười, lập tức nhắn tin: "Biết rồi vợ yêu, thay anh cảm ơn con trai bảo bối nhé."

 

Trợ lý bất ngờ nhìn thấy nụ cười lạnh của sếp, lập tức cảm thấy sống lưng ớn lạnh, thầm mặc niệm một giây cho các tổng giám đốc sẽ có mặt trong bàn tiệc tối nay.

 

Bình thường mỗi khi sếp cười như vậy, chắc chắn sẽ có người xui xẻo.

 

Nhưng không ngờ hôm nay sếp lại đặc biệt dễ nói chuyện, cũng không gài bẫy ai, điểm bất thường duy nhất là không uống rượu.

 

Thậm chí chủ tịch Thịnh còn nói thẳng ngay trên bàn tiệc rằng vợ con không cho uống, uống rồi là không cho về nhà, khiến mọi người bật cười trêu chọc, nhưng sau đó thật sự chẳng ai rót thêm cho ông nữa.

 

Trợ lý tròn mắt, đến khi tiệc kết thúc vẫn chưa hoàn hồn.

 

Thịnh Hạo Tồn không uống một giọt, phấn khởi về nhà mong được khen thưởng.

 

Kết quả là khi ông về đến nhà, con út đã ngủ say, đành đi tìm vợ để "nhận công" và đòi thưởng.

 

Mục Bội Chi xác nhận ông thật sự không uống, hiếm hoi khen một câu: "Cũng được đấy, sau này tiếp tục phát huy."

 

Thịnh Hạo Tồn lập tức như vẫy đuôi vô hình mà sáp lại gần, thầm nghĩ hôm nay con út làm tốt lắm, cho ông cơ hội ghi điểm trước mặt vợ, mai nhất định phải gửi lì xì cho cục cưng!

 

Thế là "kho báu" riêng của Mục Mộc lập tức tăng gấp đôi.

 

Vốn dĩ Mục Bội Chi thật sự định nghỉ phép đàng hoàng, những hoạt động và lời mời không quan trọng đều từ chối hết, chuẩn bị dành thời gian cho mấy đứa nhỏ.

 

Ai ngờ chỉ xoay quanh bọn trẻ thôi cũng đủ bận tối mắt.

 

Mỗi ngày sáng tối đưa đón con đi học, hỏi han tình hình ở trường, cùng con út làm các bài tập giáo viên giao cho phụ huynh, luân phiên dự họp phụ huynh của ba đứa, rồi còn sinh nhật mười tuổi của đứa thứ hai và thứ ba vì là tuổi tròn, lại đúng lúc cô nghỉ phép, nên năm nay phải tổ chức thật hoành tráng.

 

Địa điểm tiệc sinh nhật chọn ở đâu, trang trí thế nào, mời ai đến tất cả đều do cô đích thân chuẩn bị.

 

Bận rộn thì thời gian trôi nhanh, thoắt cái đã tới ngày tổ chức.

 

Mục Mộc thì lại thấy thời gian trôi chậm rì rì. Từ khi mẹ nói sẽ tổ chức tiệc sinh nhật lớn cho anh chị, anh cả cũng bảo sẽ về dự, bà ngoại cũng đến chúc mừng, cậu đã bắt đầu đếm từng ngày.

 

Đếm hết ngón tay mình không đủ, còn mượn luôn hai bàn tay của Hạ Tùng Khâu, ròng rã từ đầu tháng Chín đến tận cuối tháng.

 

Cũng trùng hợp là sinh nhật của Mục Vấn Lai và Thịnh Minh Tuyên đúng vào ngày trước Tết Trung thu, lại rơi vào thứ Bảy nên khách mời đặc biệt đông.

 

Theo lời anh chị thì lần gần nhất nhà họ tổ chức tiệc lớn như vậy là khi cậu tròn một tuổi. Ngay cả sinh nhật mười tuổi của anh cả cũng chẳng làm lớn vì lúc đó mẹ đang mang thai cậu.

 

Bốn năm năm trôi qua, sự nghiệp của bố mẹ lại thăng tiến, vòng giao tiếp cũng rộng hơn nhiều.

 

Những vị tổng giám đốc bố quen trên thương trường, các diễn viên đạo diễn từng hợp tác với mẹ và còn giữ quan hệ riêng, bạn học của anh chị, bạn thân của Mục Mộc cộng lại, danh sách khách mời dài mấy trang.

 

Sáng sớm, Mục Mộc đã bật dậy rửa mặt, được Tôn Thanh Lan giúp thay bộ lễ phục nhỏ đặt may riêng, còn chải tóc gọn gàng. Dì vừa làm vừa khen: "Em bé Mộc hôm nay đẹp trai ghê."

 

Mục Mộc cũng cười: "Cảm ơn dì Lan, hôm nay dì cũng xinh lắm!"

 

Tôn Thanh Lan bật cười: "Lại trêu dì đấy phải không?"

 

Mục Mộc: "Không mà, con nói thật đấy. Dì Lan bình thường cũng xinh, nhưng hôm nay xinh hơn."

 

Tôn Thanh Lan bị chọc cười không ngớt: "Em bé Mộc đúng là biết ăn nói ghê."

 

Mục Mộc nắm tay dì: "Dì Lan, chúng ta ra ngoài xem anh chị chuẩn bị xong chưa nhé."

 

Mục Vấn Lai và Thịnh Minh Tuyên là nhân vật chính hôm nay nên tất nhiên phải ăn diện hơn Mục Mộc. Vì thế Mục Bội Chi đặc biệt mời đội stylist của mình đến.

 

Mục Mộc chạy lên phòng trang điểm trên lầu, vừa bước vào đã thấy anh chị đang được mẹ giám sát làm tạo hình.

 

Mục Vấn Lai bình thường không trang điểm, một là vì còn nhỏ, hai là cô bé vốn thấy việc này phiền phức.

 

Con trai thì chẳng cần trang điểm, sao con gái lại phải làm mỗi ngày đúng là phí thời gian.

 

Nhưng hôm nay thì khác, Mục Bội Chi vừa bàn bạc với chuyên gia, vừa tranh thủ dỗ cô con gái thiếu kiên nhẫn: "Lai Lai, chỉ hôm nay thôi, mẹ xin con nhé?"

 

Mục Vấn Lai chậm rãi bỏ cuộc giãy giụa, nhắm mắt: "Được rồi, nhưng đừng hóa trang con xấu quá, con muốn phong cách ngầu cơ."

 

Mục Bội Chi lập tức đồng ý: "Yên tâm, bé Lai, tin vào tay nghề của dì Trần con đi."

 

Dì Trần chuyên gia trang điểm của Mục Vấn Lai nghe vậy liền cười: "Lai Lai, dì sẽ làm cho con một phong cách thật ngầu."

 

Mục Mộc tò mò ghé lại xem một lúc, rồi hỏi: "Hôm nay chị mặc bộ nào vậy?"

 

Mục Vấn Lai liếc em trai vừa xuất hiện, trả lời: "Dù sao chị cũng không mặc váy."

 

Những bộ lễ phục nữ trang trọng đều là kiểu ôm eo, mặc vào chẳng thoải mái, nhìn thôi đã thấy khó thở, cô bé tuyệt đối không chịu mặc.

 

Hơn nữa, váy sẽ hạn chế sức chiến đấu của cô bé. Lỡ trong tiệc có gặp kẻ nào đặc biệt đáng ghét, mặc váy thì không tiện tung cước. =)))

 

Mục Mộc đâu biết chị gái đang nghĩ mấy chuyện đáng sợ như vậy, nghe chị nói không mặc váy cũng chẳng thấy lạ, vốn dĩ chị chẳng thích mặc váy, lần trước mặc là ở buổi dạ hội hóa trang trong chương trình, mà còn là phong cách kinh dị.

 

Hôm nay là tiệc sinh nhật, không thể ăn mặc tùy tiện như buổi dạ hội hóa trang được.

 

Mục Mộc biết lễ phục hôm nay của bọn họ đều là mẹ chuẩn bị, thế là chạy đến nũng nịu với Mục Bội Chi: "Mẹ ơi, con có thể xem trước lễ phục của chị hôm nay trông thế nào không?"

 

Mục Bội Chi mỉm cười từ chối: "Bây giờ thì chưa được đâu, bé Mộc chịu khó chờ một chút, làm xong tạo hình rồi mới thay đồ."

 

Mục Mộc tiếc nuối thở dài: "Vậy được thôi, con đợi tiếp vậy."

 

Thịnh Minh Tuyên cũng bị chuyên gia tạo hình ấn xuống ghế. Ban đầu cậu nghĩ chỉ làm tóc, nhưng thấy chuyên gia trang điểm định dặm phấn cho mình, cậu vội hỏi: "Mẹ ơi, con có thể không trang điểm được không?"

 

Mục Bội Chi vừa dỗ con gái xong lại quay sang dỗ con trai: "Không được đâu, Tuyên Tuyên. Con xem chị con cũng trang điểm rồi, con cũng phải ngoan ngoãn một chút."

 

Thịnh Minh Tuyên tuy trong lòng còn hơi kháng cự, nhưng vẫn chưa học được cách kiên quyết từ chối mẹ, chỉ vùng vẫy đôi chút rồi đành thỏa hiệp.

 

Mục Vấn Lai nhân cơ hội liếc sang phía cậu ấy, thấy chuyên gia đang đánh nền cho cậu ấy, trong lòng lập tức cân bằng hơn nhiều.

 

Chỉ cần không phải một mình mình bị mẹ biến thành búp bê để làm đẹp là được.

 

Dẹp yên được hai đứa lớn xong, Mục Bội Chi thấy con út đang chớp đôi mắt to tròn nhìn khắp nơi, bèn không nhịn được tiến lại xoa má cậu: "Hay là để cục cưng Mộc cũng trang điểm một chút nhé?"

 

Mục Mộc lắc đầu lia lịa: "Con không cần đâu, con còn nhỏ mà. Hôm nay là sinh nhật của anh với chị, con làm nền là được rồi."

 

Mục Bội Chi tiếp tục dụ dỗ: "Trang điểm xong sẽ đẹp hơn nữa, con còn nhỏ nên sẽ không cướp mất hào quang của anh chị đâu."

 

Mục Mộc vẫn lắc đầu: "Giờ con đã đẹp sẵn rồi!"

 

Mục Bội Chi bật cười, cuối cùng đành "đại xá" cho cậu nhóc: "Được rồi, bé Mộc của chúng ta bây giờ là đẹp nhất rồi."

Bình Luận (0)
Comment