Edit & Beta: Đòe
[Góc giải thích: Trong truyện, ở mỗi tình huống và mỗi quá trình bộc lộ tính cách của nhân vật thì bảnh sẽ linh hoạt thay đổi theo nhé, không phải bảnh xưng hô lộn xộn đâu. Chỉ hơi bị đảo lộn lúc đầu vì mình chưa xác định được nhân vật ấy sẽ như thế nào á.]
Nghe thấy chỉ còn ba phút cuối, hầu như tất cả các khách mời đều bừng lên tinh thần, ngay cả La Chu Chu, người nãy giờ chỉ "làm màu," cũng xách giỏ nhỏ của mình tiếp tục hái quả.
Quà bí mật mà chương trình đưa ra là gì không quan trọng, điều quan trọng là nếu thua sẽ rất mất mặt. Dù thế nào cũng không thể đứng chót bảng.
Vừa hái quả, La Chu Chu vừa hét to với bố: "Bố ơi, nhanh lên một chút! Sắp hết thời gian rồi!"
La Nghị Thần mồ hôi nhễ nhại, còn phải tiếp tục nghe con gái thúc giục.
Anh vội đáp một tiếng, cố gắng tăng tốc.
【 Haha, thật không ngờ thầy La lại là một ông bố nghiện con gái như vậy. Bảo sao Chu Chu muốn làm gì thì làm. 】
【 Tôi cũng muốn có một người bố như vậy, bố cố thêm chút nữa, con chỉ việc nằm chơi thôi. 】
【 Các bạn ơi, học được chưa? Mau về nhà bắt bố mình "cày" nào! 】
【 Đây chính là ví dụ minh họa cho "dạy con ngược" (1) đúng không? Học xong rồi, học xong rồi. 】
(1) Các phụ huynh trẻ từ bỏ phương pháp kỷ luật truyền thống, thay vào đó áp dụng một phương pháp thúc đẩy hành vi xấu của con lên tối đa, từ đó dạy con bài học.
Tốc độ của Đào Thi Nam đã chậm lại từ lâu, dù cô bé có muốn nhanh hơn nữa, thể lực cũng không cho phép, dó thể kiên trì đến giờ đã là rất cố gắng.
Trịnh Ngọc Đường cũng cảm thấy mệt mỏi, trước khi kết hôn với Đào Diệp Huy, nhà cô dù không quá giàu có nhưng cũng chưa từng để cô phải chịu khổ.
Dù sau khi kết hôn phải chăm con, trong nhà vẫn có người giúp việc hỗ trợ. Những việc cô cần tự tay làm rất ít, nên sức lực của cô chủ yếu dùng để giám sát con gái học tập.
Bỗng dưng phải làm công việc nặng nhọc như thế này, cô thực sự không chịu nổi.
Tuy nhiên, thù lao từ chương trình là nguồn kinh tế chính của cô lúc này. Dù chỉ là một trò thi nhỏ trong chương trình, cô cũng không thể lơ là, không để khán giả nghĩ rằng mình đang qua loa.
Trịnh Ngọc Đường gắng gượng chịu đựng, tiếp tục làm việc, đồng thời không quên cổ vũ con gái: "Nam Nam, cố gắng thêm chút nữa, sắp kết thúc rồi! Chúng ta phải thắng!"
Đào Thi Nam cố chịu cơn đau từ bàn tay, gật đầu đáp: "Vâng, con sẽ cố gắng, mẹ cũng cố lên!"
【 Trời ơi, tui cảm giác lát nữa Nam Nam tháo găng tay ra, tay chắc chắn sẽ sưng lên. 】
【 Mẹ cô bé nghiêm khắc quá, nửa tiếng rồi mà không một lần chủ động cho con nghỉ. 】
【 Nhưng mẹ cô bé cũng không nghỉ, làm cũng rất vất vả. 】
【 Người mẹ này tuy nghiêm khắc nhưng ít nhất làm gương, hơn hẳn những phụ huynh chỉ biết yêu cầu con nghiêm khắc nhưng lại dễ dãi với chính mình. 】
【 Nhưng Nam Nam còn nhỏ mà, xót xa cục cưng quá. 】
【 Mẹ dù có cố gắng thế nào thì cũng vì là người trưởng thành rồi, còn Nam Nam chưa đến 6 tuổi đâu đó 】
【 Nam Nam nên học Chu Chu kìa, nhìn Chu Chu thông minh ghê, biết nghỉ ngơi rồi quay lại thúc giục bố làm tiếp. 】
Từ Tử Kỳ cũng mệt đến mức không chịu nổi nữa. Tay đau, cánh tay cũng mỏi nhừ, thậm chí cầm kéo cũng không vững, chỉ muốn nghỉ ngơi.
Nhưng nhìn thấy phía trước Lưu Tâm Mi vẫn tiếp tục, tốc độ hoàn toàn không giảm, cậu bé không muốn thua chút nào, cắn răng quyết tâm tiếp tục.
Ở tập trước, khi học làm chim gỗ nhỏ, Lưu Tâm Mi đã học nhanh hơn cậu. Lần này, cậu nhóc nhất định không thể thua!
【 Thất Thất cố lên! 】
【 Nhìn ánh mắt của cậu bé kìa, chắc chắn không muốn thua chị Tâm Mi. 】
【 Ha ha ha ha Thất Tử còn nhỏ mà tính hiếu thắng ghê. 】
【 Thất Tử cố gắng! Đứng đầu nào! 】
【 Chị Tâm Mi làm việc giỏi quá, thật sự là phu nhân nhà giàu sao? Nhìn các khách mời khác đi, không ai hái được nhiều như chị ấy. 】
【 Chị Tâm Mi ngầu quá! Tôi mê mấy chị đẹp mạnh mẽ thế này! 】
【 Cảm giác đội của họ rất có thể sẽ đứng nhất đấy. 】
Bên cạnh đó, Lưu Hân Đồng lười biếng cả buổi, nghe thấy đếm ngược liền giả vờ như mình đã rất chăm chỉ.
Nhưng số quả trong giỏ không nói dối. Cô thậm chí còn hái không bằng Từ Tử Kỳ.
Về phần Lưu Nham, ban đầu thằng bé hừng hực khí thế muốn giành quà bí mật nhưng thấy dì mình mãi chẳng chịu cố gắng, một mình nhóc cũng nhanh chóng kiệt sức.
Giờ nghe thấy chỉ còn ba phút mới cuống lên.
Nhìn về phía Lưu Tâm Mi, thấy số quả mà cô hái được cực kỳ nhiều, nó không nhịn được nghĩ: Cô cũng là cô của mình, vậy nó mang chút quả cô hái đi chắc không sao nhỉ?
Lưu Nham đặt kéo xuống, chạy đến chỗ Lưu Tâm Mi, xách một giỏ đầy cà chua bi rồi định chạy đi.
【??? Đây là hành động gì kỳ cục thế này? 】
【 Chương trình này kiếm khách mời ở đâu vậy? Không được, cho tôi lên sóng đi! 】
【 Lười làm thì thôi cũng hiểu được, công việc này đúng là không nhẹ. Trẻ con làm không nổi cũng bình thường. Nhưng đi ăn cắp sức lao động của người khác thì chịu luôn. 】
【 Nhà này dạy con kiểu gì vậy? 】
【 Thương quá chị Tâm Mi của tôi! Nhóc con kia, mau dừng tay lại! 】
【 Chị Tâm Mi với bọn họ thật không giống người một nhà chút nào. 】
Từ Tử Kỳ vừa chất đầy một giỏ nhỏ, ngẩng đầu lên định làm tiếp thì thấy Lưu Nham chạy đến xách đi một giỏ quả của Lưu Tâm Mi.
Từ Tử Kỳ lập tức tức giận hét lên: "Lưu Nham anh làm gì vậy?"
Lưu Nham chật vật xách giỏ, quay đầu lại nói lý lẽ: "Tao lấy quả cô tao hái, không được à?"
Từ Tử Kỳ chạy tới giữ chặt giỏ: "Đương nhiên là không được! Anh không cùng đội với bọn tôi, sao lại lấy quả của đội tôi?"
Lưu Nham nắm chặt giỏ, không chịu buông: "Dựa vào việc đây là quả cô tao hái. Mày chẳng chịu gọi cô là mẹ, vậy mày nói đi, mày với cô có quan hệ gì? Sao lại không cho tao lấy?"
Từ Tử Kỳ bị hỏi đến nghẹn lời, Lưu Tâm Mi không phải mẹ cậu nhóc mà là cô của Lưu Nham cậu nhóc quả thực không có lý do gì ngăn cản.
Nhưng cậu nhóc vẫn cảm thấy rất tức giận, giữ chặt giỏ, quyết không buông tay.
Tranh chấp của hai người nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người khác, Lưu Tâm Mi cũng nhìn về phía họ.
Lưu Nham cố sức muốn kéo giỏ đi nhưng Từ Tử Kỳ không chịu buông, khiến thằng bé không thể mang giỏ quả này đi được.
Thằng bé hơi cuống, lại hỏi thêm lần nữa: "Sao không nói gì? Mày và cô lớn của tao là quan hệ gì? Dựa vào đâu mà không cho tao lấy? Mau buông ra!"
Từ Tử Kỳ không trả lời được, nhưng cũng không chịu buông tay, cả hai cứ giằng co như vậy.
Cho đến khi Lưu Tâm Mi bước đến hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
Lưu Nham lập tức nói: "Cô lớn, cô hái được nhiều như vậy, chia cho chúng tôi một chút đi."
Từ Tử Kỳ cúi đầu, không dám nhìn Lưu Tâm Mi, miễn cưỡng buông tay.
Đó là dì của Lưu Nham, chẳng liên quan gì đến cậu nhóc cả, phần lớn sẽ để Lưu Nham lấy giỏ quả đó đi.
Nếu như vậy, có lẽ cậu bé sẽ không thắng được nữa.
Từ Tử Kỳ cảm thấy rất tủi thân, nếu mẹ cậu nhóc cũng đến tham gia chương trình này cùng cậu, chắc chắn sẽ không để người khác lấy quả của mình.
Cậu nhớ mẹ lắm.
【 Nhìn Thất Thất có vẻ buồn ghê】
【 Cái vị khách mời mới này là chuyện gì vậy? Hết trộm quả, giờ lại đào sâu vào nỗi đau người khác, Thất Thất chắc chắn đang rất nhớ mẹ. 】
【 Hu hu hu ôm Thất Thất một cái nào. Giờ tôi đã hiểu tại sao cậu bé lại xa cách với Lưu Tâm Mi như vậy, chắc hẳn là vì thường xuyên bị những lời này làm tổn thương. 】
【 Lưu Tâm Mi sẽ không thực sự chia quả cho Lưu Nham đâu nhỉ? Nếu làm vậy thì Thất Thất thật sự quá tội nghiệp, cậu nhóc đã cố gắng rất nhiều để giành chiến thắng mà. 】
【 Không được đâu, nếu thực sự cho thì tôi sẽ không thích cô ấy nữa 】
Lưu Nham thấy Từ Tử Kỳ buông tay thì kéo giỏ quả định quay về.
Lưu Tâm Mi bất ngờ nói: "Đợi đã."
Lưu Nham khó chịu dừng lại, hỏi: "Lại gì nữa? Tôi đã gọi cô lớn rồi mà."
Lưu Tâm Mi nhìn giỏ quả, nói: "Để giỏ lại, muốn thì tự đi hái."
Từ Tử Kỳ ngẩng đầu lên, Lưu Nham thì tròn mắt khó tin.
Thằng bé tức giận nói: "Cô hái nhiều như vậy, sao lại không thể chia cho chúng tôi một ít?"
Lưu Tâm Mi lạnh lùng đáp: "Tại sao tôi phải chia cho cậu?"
Lưu Nham nghiễm nhiên nói: "Vì cô là cô lớn của tôi, nếu cô không giúp chúng tôi, chúng tôi sẽ thua mất."
Lưu Tâm Mi cầm giỏ lại, nói: "Tôi không cùng đội với cậu, cậu đi tìm cô nhỏ của mình đi, đừng đến đây phá rối."
Lưu Nham tức đến mức bật khóc, ngồi bệt xuống đất làm ầm lên, nhất quyết đòi Lưu Tâm Mi chia quả cho mình.
Lưu Tâm Mi hoàn toàn không để ý đến nó, xách giỏ quay trở lại.
Thấy Từ Tử Kỳ vẫn đứng ngây ra đó, cô nhắc nhở: "Sắp hết giờ rồi, không hái tiếp sao?"
Từ Tử Kỳ lúc này mới sực tỉnh, cảm thấy rất vui, còn cố tình làm mặt xấu với Lưu Nham, rồi chạy về tiếp tục công việc.
Lưu Nham tức giận khóc càng to hơn, Lưu Hân Đồng phải chạy đến dỗ dành.
【 Hahaha, chị Tâm Mi đúng là không làm tôi thất vọng. 】
【 Cuối cùng cũng nhẹ nhõm thay cho Thất Thất, may mà chị Tâm Mi không chia quả cho Lưu Nham. 】
【 Cảm giác Lưu Hân Đồng rất mưu mô, rõ ràng lúc hai đứa trẻ cãi nhau không hề can thiệp, đợi xong xuôi mới ra vẻ người tốt an ủi cháu trai. 】
【 Thảo nào Lưu Nham thân với cô ta hơn, ngay từ đầu đã không chịu gọi chị Tâm Mi là cô lớn rồi, rõ là không thích cô ấy. 】
【 Không thích mà còn mặt dày đi lấy quả của người khác, hừ! 】
【 Nhìn cách dạy dỗ trong nhà như Lưu Hân Đồng là biết ngay đứa nhỏ sẽ thế nào. 】
Lưu Hân Đồng nghe cháu trai ngồi khóc giả vờ không ra nước mắt, dỗ một lúc cũng mất kiên nhẫn.
Đúng lúc người dẫn chương trình cầm loa thông báo: "Còn một phút cuối cùng! Mọi người cố gắng lên!"
Lưu Hân Đồng nhân cơ hội đứng dậy nói: "Nham Nham, cô nhỏ phải tiếp tục hái quả, con có muốn đi cùng không?"
Lưu Nham ngồi bệt dưới đất không chịu dậy, vừa khóc vừa la: "Con không muốn! Họ đều bắt nạt con! Cả cô cũng không giúp con! Con ghét mọi người!"
Lưu Hân Đồng bị tiếng khóc của thằng bé làm cho đau đầu, nhân cơ hội phải tiếp tục hái quả, để nó ngồi đó không quản nữa.
Một phút cuối trôi qua rất nhanh, khi người dẫn chương trình tuyên bố hết giờ, Lưu Nham vẫn ngồi khóc trên đất.
Người dẫn chương trình đi qua dỗ dành vài câu, nhưng thằng bé chẳng thèm nghe, anh ta đành ngượng ngùng vẫy tay gọi Lưu Hân Đồng: "Cô nhỏ mau qua đây dỗ Nham Nham đi. Cuộc thi là để vui thôi, hôm nay mọi người đã vất vả rồi, ngoài món quà bí mật, mỗi đội sẽ nhận được một phần quà nhỏ."
Lưu Hân Đồng đành gượng gạo qua tiếp tục dỗ cháu, nhưng Lưu Nham đã tức đến nỗi ai dỗ cũng không chịu, cuối cùng tổ chương trình phải để cô ta dẫn thằng ra ngoài, đợi nó bình tĩnh lại mới tiếp tục quay hình.
Nhân viên tổ chương trình đem số quả mỗi đội hái được đi cân, các khách mời được nghỉ ngơi tại chỗ.
Mục Mộc tháo găng tay, cùng mẹ và chị đi rửa tay.
Thấy tay hai người đều hơi đỏ, Mục Mộc xót xa nắm tay họ, hỏi: "Mẹ, chị, tay còn đau không?"
Mục Bội Chi lau khô nước trên tay, nói: "Hơi đau một chút, cục cưng Mộc thổi cho mẹ một cái là hết đau liền."
Mục Mộc lập tức cầm tay mẹ, nhẹ nhàng thổi, còn hôn một cái.
Mục Bội Chi không nhịn được véo má phúng phính của con trai, hôn lại một cái, mỉm cười mãn nguyện: "Giờ không đau nữa rồi, cảm ơn bé yêu."
Mục Mộc được mẹ hôn đến ngượng ngùng, nhưng vừa rồi chính cậu chủ động hôn mẹ trước, nên không có lý do để phàn nàn về chuyện mẹ hôn cậu trên sóng trực tiếp.
Cậu đỏ mặt, lại kéo tay chị gái.
Mục Vấn Lai hơi ngại ngùng co ngón tay lại, định nói tay mình không đau, nhưng cũng rất muốn em trai thổi cho một cái.
Mục Mộc thổi nhẹ lên ngón tay của chị, miệng nói: "Đau đau bay đi."
Rồi cậu cũng hôn lên ngón tay chị một cái, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn hỏi: "Chị, còn đau không ạ?"
Mục Vấn Lai lần đầu tiên được hôn lên tay, cảm nhận môi em trai mềm mại vô cùng, muốn cưng nựng cậu thêm nữa.
Vậy là cô bé xoa xoa má mềm mại của em trai mình, sau đó bế cậu lên và nói: "Không đau nữa, đi xem chúng ta đã hái được bao nhiêu quả nào."
Mục Bội Chi đi theo sau nói: "Lai Lai, con nghỉ ngơi đi, để mẹ bế em trai cho."
Mục Vấn Lai không quay đầu lại, trả lời ngay: "Không cần đâu ạ, con không mệt, mẹ đi nghỉ ngơi đi."
Mục Bội Chi nhìn cậu con trai nhỏ được con gái ôm trong vòng tay với ánh mắt đầy ngưỡng mộ, rồi tiếp tục nói: "Mẹ cũng không mệt, để mẹ bế đi. Em trai nặng lắm, con sẽ bị đè không cao lên được đâu."
Mục Vấn Lai ôm cậu em trai mềm mại chặt hơn một chút: "Em không nặng, con sẽ không thấp đâu."
Nói xong, cô bé còn bước nhanh hơn, trông như thể việc bế em trai chẳng làm cô bé mệt chút nào.
Mục Bội Chi vội vàng chạy theo phía sau, lo lắng nói: "Lai Lai, để em bé Mộc cho mẹ bế một lát đi. Chúng ta thay nhau bế có được không?"
Mục Mộc cũng lo lắng rằng chị gái mình sẽ mệt, suốt dọc đường cứ bảo chị thả cậu xuống, để cậu tự đi.
Mục Vấn Lai liếc nhìn mẹ mình đang nhìn chằm chằm phía sau, càng ôm chặt em trai hơn, nhất quyết không buông tay.
【 Hahahahaha, lúc nãy tôi còn thật sự nghĩ rằng chỉa chia sợ bé Mộc nặng quá không bế nổi, hóa ra chỉ là muốn ôm em thôi! 】
【 Lai Lai: May mà mình cao! Có thể bế em trai chạy luôn! 】
【 Tui cũng muốn ôm bé dễ thương này, huhuhu! 】
【 Cục cưng Mộc lúc nào mới được cho tôi bế một lần đây? Bây giờ chỉ biết ghen tị với chị và mẹ cậu ấy thôi. 】
【 Tui muốn bẹo má cậu bé quá, nhìn thôi đã thấy thích rồi. 】
【 Nếu cục cưng Mộc hôn tôi một cái, tôi sẵn sàng làm việc cả ngày trên nông trại! 】
【 Hôn tôi một cái, tôi làm một tháng luôn! 】
【 Tui có thể làm việc cả năm! Bé Mộc có thể hôn chị một cái không? 】
Hạ Tùng Khâu rửa tay xong cùng mẹ, nhìn thấy Mộc Mộc được chị gái bế chạy loạn khắp nơi, bỗng cảm thấy ghen tị.
Anh rất muốn nhanh chóng cao lớn, để có thể bế em trai xinh đẹp kia.
Hạ Vân kiểm tra tay con trai, xoa xoa những ngón tay đỏ lên của anh, rồi hỏi: "Đau không con?"
Hạ Tùng Khâu giật mình, lắc đầu nói: "Không đau, còn mẹ thì sao? Tay mẹ có đau không?"
Hạ Vân mỉm cười: "Mẹ cũng không đau."
Hạ Tùng Khâu cầm tay mẹ lên kiểm tra kỹ một lượt, thấy không có vết phồng rộp hay da bị xước, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Ở một góc khác, Đào Thi Nam và mẹ mình Trịnh Ngọc Đường, lại không được thoải mái như vậy, cả hai người đều có những vết phồng rộp trên tay.
Trịnh Ngọc Đường vốn không nghĩ rằng việc hái quả lại mệt đến thế, cô chưa bao giờ làm việc nặng nên đây là lần đầu tiên tay cô xuất hiện vết phồng rộp, khiến bà có chút bối rối. Sau khi rửa tay xong, cô liền kéo con gái đi hỏi tổ chương trình xem có thuốc hay không.
Lưu Tâm Mi vừa đi ngang qua đó, thuận miệng nói: "Nếu chưa vỡ da thì không cần bôi thuốc đâu."
Trịnh Ngọc Đường hỏi lại: "Nếu chẳng may vết phồng bị vỡ thì sao?"
Lưu Tâm Mi: "Bôi một ít thuốc sát trùng là được, vài ngày là lành thôi."
Nghe vậy, Trịnh Ngọc Đường yên tâm, cảm ơn rồi quay qua khen con gái: "Nam Nam hôm nay làm rất tốt! Mẹ tự hào về con!"
Đào Thi Nam nghe mẹ khen, lập tức cảm thấy tay mình không còn đau nữa. Trước đây mẹ cô bé ít khi khen ngợi nên chỉ một câu đơn giản cũng làm cô bé rất vui.
【 Tôi vẫn rất thương Nam Nam, không cần cố gắng đến thế đâu, đây chỉ là một trò chơi thôi mà. 】
【 Đúng vậy, chỉ cần trải nghiệm niềm vui hái quả là được rồi, không cần phải liều mạng như thế. 】
【 Thổi phù phù cho Nam Nam, đau đau bay đi! 】
La Chu Chu rửa tay xong thì chạy đến tìm Đào Thi Nam chơi cùng, nhìn thấy trên tay Đào Thi Nam có mụn nước, cô bé ngạc nhiên hỏi: "Nam Nam tay em bị sao thế? Có phải bị bệnh không?"
Đào Thi Nam lắc đầu nói: "Không phải bị bệnh đâu, là do bị kéo cắt mài vào tay, cái này gọi là mụn nước. Chị xinh đẹp nói vài ngày nữa sẽ khỏi thôi."
La Chu Chu kiểm tra tay mình một lượt, không thấy có mụn nước, rồi lại nắm lấy tay bố, lật qua lật lại xem cũng không thấy loại mụn nước như trên tay Đào Thi Nam.
Cô bé thắc mắc hỏi: "Bố ơi, tại sao tay con và bố không có mụn nước vậy?"
La Nghị Thần bất lực giải thích: "Vì con giữa chừng có nghỉ ngơi, còn tay bố vốn dĩ có sẵn vết chai nên không dễ bị mài ra mụn nước. Em Nam Nam của con không nghỉ ngơi, lại không có vết chai trên tay, da quá mỏng nên mới bị nổi mụn nước."
La Chu Chu buông bàn tay to của bố ra, lại cầm tay Đào Thi Nam lên nhìn kỹ hơn, tò mò hỏi: "Nam Nam, có mụn nước như thế này có đau không?"
Đào Thi Nam hơi ngại ngùng đáp: "Có hơi đau một chút."
La Chu Chu cảm thấy thương, nói: "Chị đã bảo em nghỉ một chút mà em không nghe mình."
Đào Thi Nam vội vàng nói: "Không sao đâu, cảm ơn chị Chu Chu, mẹ em cũng không nghỉ chút nào, em muốn cùng mẹ giành chiến thắng."
La Chu Chu cẩn thận nắm lấy tay Đào Thi Nam: "Vậy chúng ta đi xem em và mẹ em có thắng không nhé."
Các đội chơi đều tụ tập lại để xem nhân viên chương trình cân trọng lượng, còn phải loại bỏ những quả hỏng và tính trọng lượng, cuối cùng trừ đi ba lần trọng lượng của số quả hỏng.
Từ Tử Kỳ tự mình xoa xoa tay, ngồi xổm bên cạnh Mục Mộc xem nhân viên cân.
Mục Mộc thán phục nói: "Thất Thất, cậu với chị xinh đẹp hái được nhiều ghê, chắc là đội cậu đứng nhất rồi."
Từ Tử Kỳ phấn khởi, liếc nhìn số quả của đội Mục Mộc, cũng khen ngợi: "Mẹ và chị cậu cũng hái được nhiều lắm, mà các cậu không có quả hỏng nào hết."
Mục Mộc vui vẻ đáp: "Vì tớ đã chọn hết những quả hỏng ra rồi!"
Mục Bội Chi nghe con trai út nói vậy, đưa tay xoa đầu cậu khen: "Cục cưng Mộc giỏi quá!"
Mục Mộc ngượng ngùng nói: "Nhưng con không hái được nhiều, Thất Thất hái nhiều hơn."
Mục Bội Chi cười đáp: "Vậy cũng giỏi rồi! Có mẹ và chị giúp con hái mà, con giúp chúng ta chọn quả hỏng, đây gọi là hợp tác đội nhóm."
Mục Mộc vẫn cảm thấy mình làm chưa đủ, vừa nãy cậu đã nghe thấy, tay Thi Nam và mẹ của cô bé còn bị mài đến mức nổi mụn nước vì hái quả.
Từ Tử Kỳ vẫn đang xoa tay, đột nhiên bị Mục Mộc nắm lấy một ngón tay.
Mục Mộc nhìn chằm chằm vào ngón trỏ của Từ Tử Kỳ một lúc, ngạc nhiên nói: "Thất Thất, cậu hái nhiều thế mà tay không bị phồng nước nhỉ!"
Từ Tử Kỳ có chút không thoải mái rụt tay lại, giải thích: "Vì lúc làm chú chim gỗ nhỏ cho cậu, tay tớ đã bị mài dày rồi, thầy tớ nói đây gọi là vết chai."
Mục Mộc lại cầm tay Từ Tử Kỳ lên quan sát thêm một lần nữa, phát hiện quả thật có vết chai, chợt cảm thấy món quà mình tặng Thất Thất trước đó quá đơn giản, quyết định lần sau phải tặng thứ gì đó bù đắp cho cậu ấy.
Bên cạnh, Hạ Tùng Khâu thấy Mục Mộc cứ nhìn tay Từ Tử Kỳ rất lâu, còn cảm ơn Từ Tử Kỳ lần nữa vì đã làm chú chim gỗ nhỏ xinh đẹp – món quà tâm huyết nhất mà cậu từng nhận được.
Từ Tử Kỳ rõ ràng rất vui, còn nói nếu thắng được món quà bí ẩn hôm nay, cậu nhóc sẽ tặng lại cho Mộc Mộc.
Hạ Tùng Khâu chua xót trong lòng, bèn chìa tay mình ra trước mặt Mục Mộc, nói: "Mộc Mộc ơi, tay anh đau."
Mục Mộc lập tức nắm tay anh, nhìn thấy ngón tay anh hơi đỏ, nhẹ nhàng xoa xoa, thổi thổi, rồi dùng giọng dịu dàng như dỗ trẻ con: "Đau đau bay đi."
Hạ Tùng Khâu cảm nhận luồng hơi ấm từ hơi thở của cậu lướt qua da mình, như có chiếc lông vũ gãi nhẹ, ngưa ngứa.
Sau đó, anh nghe Mục Mộc dịu dàng hỏi: "Anh Tùng Khâu, bây giờ còn đau không?"
Hạ Tùng Khâu vội vàng lắc đầu: "Không đau nữa, cảm ơn Mộc Mộc."
Từ Tử Kỳ nhìn mà nóng mắt, bắt chước nói: "Mộc Mộc, tay tớ cũng đau."
Mục Mộc nghi ngờ nói: "Nhưng tay cậu đâu có đỏ."
Từ Tử Kỳ cứng miệng đáp: "Nhưng vẫn đau."
Mục Mộc đành phải thổi thổi cho cậu nhóc, Từ Tử Kỳ lúc này mới hài lòng.
Lưu Hân Đồng khó khăn lắm mới dỗ được cháu trai, lúc kéo Lưu Nham quay lại thì chương trình đã thống kê xong trọng lượng hiệu quả của từng đội và chuẩn bị công bố kết quả.
Người dẫn chương trình thấy mọi người đã có mặt đông đủ thì cười nói: "Giờ mọi người đều ở đây rồi, vậy chúng ta hãy cùng xem hôm nay quán quân sẽ thuộc về đội nào nhé!"
Mục Mộc hồi hộp nắm lấy tay chị gái, nhỏ giọng hỏi: "Chị ơi, chúng ta có thể thắng không?"
Mục Vấn Lai thì thầm: "Chắc là hạng hai, đội của Từ Tử Kỳ có trọng lượng hiệu quả lớn nhất."
Người dẫn chương trình chơi trò ú tim một lúc rồi mới công bố kết quả cuối cùng, đúng là đội của Từ Tử Kỳ thắng.
Đúng như Mục Vấn Lai dự đoán, đội của chị em cô xếp thứ hai.
Tiếp theo là đội Đào Thi Nam và Trịnh Ngọc Đường, đội Hạ Tùng Khâu và Hạ Vân xếp thứ tư, đội của La Chu Chu đứng thứ năm, gần như hoàn toàn dựa vào một mình La Nghị Thần, nên kết quả trung bình không cao lắm và cuối cùng là đội của Lưu Nham và Lưu Hân Đồng.
Từ Tử Kỳ vui mừng reo hò vì giành chiến thắng, trong khi Lưu Nham thì tức tối, cãi nhau với cô mình.
Thằng bé mắt đỏ hoe, trách: "Tất cả là tại cô hái ít quá! Cô lớn hái nhiều hơn cô mấy lần ấy!"
Lưu Hân Đồng bị cháu trai chỉ trích trước mặt mọi người, mặt đỏ lên vì xấu hổ, ngượng ngùng biện minh: "Cô đâu cố tình hái ít đâu, hôm nay cô thấy không được khỏe. Hơn nữa, con cũng đâu hái được nhiều như Tử Kỳ."
Lưu Nham bật khóc, hét lên: "Con không quan tâm! Là tại cô lười biếng nên chúng ta mới thua! Con không muốn làm cùng đội với cô nữa!"
Lưu Hân Đồng mặt mày khó coi: "Nham Nham, đừng làm loạn nữa! Con không làm đội với cô thì làm đội với ai?"
Lưu Nham chỉ tay về phía Lưu Tâm Mi: "Con muốn làm đội với cô lớn!"
Từ Tử Kỳ lập tức đứng ra nói: "Không được! Tôi đang cùng đội với chị ấy, sao lại nói đổi là đổi được?"
Lưu Nham lớn tiếng: "Vì cô ấy là cô lớn của tao! Sao tao không thể làm đội với cô ấy? Cô ấy đâu phải mẹ của mày!"
Từ Tử Kỳ cũng lớn tiếng: "ANh đã được phân đội với cô anh rồi, không thể đổi người được! Món quà bí ẩn là chúng tôi thắng được, tôi sẽ không chia cho anh đâu!"
Lưu Nham tức tối chạy đến chỗ Lưu Tâm Mi, hỏi: "Cô lớn, cô nói xem cô muốn cùng đội với ai?"
Từ Tử Kỳ đứng nguyên tại chỗ không động đậy, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo Lưu Tâm Mi.
Nếu Lưu Tâm Mi chọn Lưu Nham, cậu nhóc sẽ không còn ai cùng đội nữa.
Mọi người đều có bố mẹ bên cạnh, Mộc Mộc còn có chị gái nhưng cậu nhóc chẳng có ai cả.
Giờ ngay cả Lưu Tâm Mi cũng muốn bị cướp mất.
Lưu Tâm Mi liếc nhìn Từ Tử Kỳ, rồi bước qua Lưu Nham nói: "Cậu quay về với cô của cậu đi."
Lưu Nham không ngờ mình lại bị từ chối, không chịu thua, chạy đến trước mặt Lưu Tâm Mi nói: "Nếu bây giờ cô không làm đội với tôi, sau này tôi cũng không gọi cô là cô lớn nữa! Cô vốn dĩ không phải người nhà tôi, tôi ghét cô!"
Lưu Hân Đồng vội chạy đến kéo cháu trai, trách móc: "Nham Nham, con nói bậy gì đấy! Thua thì thua, lần sau cố gắng là được rồi!"
Lưu Nham đẩy mạnh cô mình, lớn tiếng hét: "Con cũng ghét cô! Con muốn về nhà! Con muốn bố mẹ, ông bà nội!"
Lưu Hân Đồng luống cuống dỗ dành mãi không được, đành quay sang Lưu Tâm Mi nói: "Chị, chị cũng giúp em dỗ Nham Nham đi, dù sao nó cũng là cháu chị mà."
Lưu Tâm Mi vẫn không thèm để ý, bước về phía Từ Tử Kỳ.
Từ Tử Kỳ liếc nhìn Lưu Nham vẫn còn đang dỗi, bỗng nhiên cảm thấy rất vui. Lần này cậu nhóc không bị ai bỏ rơi, cậu nhóc không phải làm đội một mình nữa.
Từ Tử Kỳ vẫn nghĩ đến món quà bí ẩn kia, cậu nhóc muốn tặng món quà đó cho Mộc Mộc nhưng đây là thứ cậu và Lưu Tâm Mi cùng thắng.
Vì vậy cậu nhóc đi đến trước mặt Lưu Tâm Mi hỏi: "Chị ơi, món quà chúng ta thắng được, em có thể tặng cho người khác không?"
Lưu Tâm Mi liếc về phía Mục Mộc, sau đó nói: "Tuỳ em."
Từ Tử Kỳ rất vui, bỗng cảm thấy Lưu Tâm Mi cũng khá tốt, còn tốt hơn nhiều so với dì Lưu kia.
May mà người cưới bố cậu không phải dì Lưu kia, nếu không, chắc cậu nhóc sẽ bị ép gọi là mẹ suốt ngày mất.