Edit & Beta: Đòe
Mục Mộc vẫn còn tức giận, người phụ nữ lúc nãy thực sự quá đáng! Giữa chốn đông người mà lại dùng những lời lẽ v* v*n lộ liễu như vậy để trêu chọc và quấy rối một cậu bé chưa tròn mười lăm tuổi!
Mặc dù anh cả có vóc dáng cao lớn, gương mặt góc cạnh điển trai đã không còn nét non nớt, giọng nói cũng trầm ổn như người trưởng thành. Thậm chí, dáng người cũng không hề gầy yếu như đa số thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi khác, qua lớp áo sơ mi vẫn có thể lờ mờ thấy được những đường nét cơ bắp săn chắc.
Nhưng anh ấy thực sự vẫn chưa tròn mười lăm tuổi!
Nhìn anh cả còn non nớt bị một người phụ nữ ngoài hai, ba mươi tuổi chủ động bắt chuyện, muốn từ chối mà không dám nói quá thẳng thừng, đến mức có chút lúng túng, Mục Mộc lập tức tức giận đến mức chẳng màng gì nữa.
Người anh trai cao lớn, trầm ổn trong mắt cậu bỗng chốc biến thành một người cần được bảo vệ, thế nên cậu chẳng nghĩ ngợi gì mà xông ra giúp anh trai đuổi người phụ nữ kia đi.
Kiếp trước, cậu cũng từng gặp không ít tình huống tương tự, nhưng ít nhất lúc đó cậu đã là người trưởng thành. Hơn nữa, những người đến bắt chuyện đều cẩn thận hỏi tuổi cậu trước, sau khi bị cậu từ chối dứt khoát thì cũng không dây dưa thêm. Dù vậy, cậu vẫn cảm thấy cực kỳ phiền phức và chẳng thích chút nào.
Không ngờ bây giờ anh cả cũng gặp phải chuyện này.
Mục Mộc bày tỏ kinh nghiệm bằng giọng điệu của một người từng trải với Thịnh Minh Quyết: "Anh à, sau này gặp phải những người như vậy thì cứ từ chối thẳng luôn, không cần quan tâm đến phong thái lịch thiệp gì đâu, phải nói rõ ràng một chút mà từ chối họ!"
Thịnh Minh Quyết nhìn em trai bốn tuổi rưỡi đang líu lo nói một tràng như thể rất có kinh nghiệm, thoáng chốc từ ngơ ngác chuyển sang kinh hãi.
Hắn nhíu mày, cúi người bế bổng em trai lên, nghiêm túc nhìn cậu bé trong lòng mà hỏi: "Mộc Mộc, em biết những chuyện này từ đâu?"
Mục Vấn Lai cũng vô cùng hoang mang: "Mộc Mộc, có phải em lén xem mấy bộ phim lung tung gì đó không?"
Khi người phụ nữ kia bắt chuyện, có vài từ tiếng Anh mà ngay cả cô bé cũng phải mất một lúc mới hiểu được, thế nhưng cậu em trai bé nhỏ lại phản ứng ngay lập tức, còn đứng chắn trước mặt anh cả mà nói cô ta đang quấy rối trẻ vị thành niên. Điều đó chứng tỏ cậu đã nghe hiểu toàn bộ cuộc trò chuyện.
Lần trước ở khu vui chơi, khi em trai nói chuyện bằng tiếng Anh với nhiếp ảnh gia nước ngoài, cô bé đã thấy rất bất ngờ rồi, còn chẳng biết cậu học tiếng Anh từ khi nào.
Nhưng lần đó chỉ là những cuộc đối thoại đơn giản hằng ngày, khi cô bé bằng tuổi cậu cũng có thể hiểu được.
Lần này lại khác, lần này là một tình huống mà ngay cả cô bé cũng chưa từng gặp, ngay cả anh cả cũng không biết xử lý thế nào, thế mà cậu em nhỏ nhất lại tỏ ra dày dạn kinh nghiệm hơn cả anh.
Rõ ràng nhóc em trai này có bí mật!
Không chỉ Thịnh Minh Quyết và Mục Vấn Lai cảm thấy khó tin, ngay cả Mục Bội Chi cũng đứng sững tại chỗ. Đến khi nghe hai anh em lớn tra hỏi con trai út, cô mới hoàn hồn lại, nghiêm túc nhìn cậu con trai nhỏ trong lòng con trai cả, hỏi: "Cục cưng Mộc, con nói thật cho mẹ biết, có ai đã từng nói mấy lời như vậy với con không?"
Thịnh Minh Quyết cũng lo lắng về vấn đề này, không ngờ mẹ lại hỏi thẳng luôn.
Mục Vấn Lai ban đầu không nghĩ đến chuyện đó, nhưng khi nghe mẹ hỏi, cô bé lập tức quên luôn việc tra bí mật của em trai, căng thẳng nhìn cậu mà hỏi: "Mộc Mộc, có ai đã làm điều gì kỳ lạ với em chưa?"
Mục Mộc bị anh trai và chị gái vây hỏi đến mức choáng váng, mãi mới nhận ra mình lại vô tình để lộ sơ hở.
Cậu đang vắt óc suy nghĩ xem nên kiếm cớ gì để giải thích, không ngờ mẹ lại nghĩ lệch đi mất, còn nghi ngờ cậu đã từng gặp phải kẻ b**n th** thích trẻ em.
Bị ba đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm, Mục Mộc bỗng chốc căng thẳng đến mức đầu óc trống rỗng, chỉ biết vội vàng xua tay phủ nhận: "Không có! Không có đâu! Con rất ổn, con không sao! Người bị quấy rối là anh cả chứ không phải con!"
Thịnh Minh Quyết vẫn nhíu mày: "Vậy sao em lại biết mấy chuyện này?"
Mục Mộc lo lắng đến mức mồ hôi vã ra đầy trán, bỗng dưng liếc thấy Hạ Tùng Khâu đang ngẩng mặt nhìn mình. Trong lúc cấp bách, cậu đã kéo anh bạn sang làm bia đỡ đạn, chột dạ mà nói dối: "Là anh Tùng Khâu dặn em phải đề phòng người lạ bắt chuyện!"
Nói xong, cậu còn điên cuồng nháy mắt với Hạ Tùng Khâu, lại mềm giọng gọi một tiếng: "Anh Tùng Khâu~"
Hạ Tùng Khâu thoáng ngẩn người nửa giây nhưng lập tức gật đầu cái rụp, quả quyết nói: "Đúng, là con đã dạy Mộc Mộc phải cảnh giác với người lạ!"
Anh cố gắng giữ vững tinh thần, chịu đựng áp lực từ ba ánh mắt dò xét của dì Mục cùng anh chị Mục Mộc, dốc hết dũng khí mà tiếp tục giúp bạn mình lấp l**m: "Trước đây, khi đi du lịch cùng mẹ, mẹ con cũng thường gặp người lạ bắt chuyện. Có một số cô chú kỳ lạ lại còn thích trẻ con nữa, nên mẹ đã dặn con phải nói với mẹ nếu gặp người như thế. Con sợ Mộc Mộc không biết tự bảo vệ mình, nên mới nhắc nhở em ấy thôi."
Mục Bội Chi nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Hạ Tùng Khâu, lòng nghi ngờ vơi đi phần nào.
Cô lại ghé sang Hạ Vân để xác nhận: "Vân Vân, có thật như vậy không?"
Hạ Vân đỏ mặt, có chút ngượng ngùng nói: "Em... Em đúng là từng bị một số người đến bắt chuyện, cũng có dạy Khâu Khâu phải cảnh giác với người lạ, nhưng em không biết thằng bé cũng nói với Mộc Mộc nữa... Xin lỗi, em..."
Mục Bội Chi thấy cô ấy căng thẳng như vậy thì vỗ nhẹ lên vai an ủi: "Đây là chuyện tốt, em căng thẳng làm gì chứ? Là chị sơ sót, trước giờ chưa từng nghĩ đến việc phải dạy bọn trẻ điều này. Chị còn phải cảm ơn Khâu Khâu nhà em nữa đấy."
Nói rồi, cô cúi xuống nhìn Hạ Tùng Khâu, dịu dàng nói: "Khâu Khâu, con làm rất đúng, dì thay mặt cục cưng Mộc cảm ơn con nhé."
Hạ Tùng Khâu âm thầm thở phào, cố giữ vẻ nghiêm túc đáp: "Dì Mục không cần khách sáo, con lớn hơn Mộc Mộc, chăm sóc em ấy là chuyện nên làm."
Mục Mộc lúc này mới nhẹ nhõm hẳn, cẩn thận ngậm miệng lại, sợ càng nói càng dễ lộ sơ hở, không cẩn thận lại bị phát hiện ra gì đó thì toi.
Mục Bội Chi nhìn lũ trẻ một lượt, suy nghĩ một chút rồi nói: "Lên xe trước đi, chỗ này đông người, không tiện nói chuyện."
Thế là cả nhóm quay lại xe, Thịnh Minh Quyết đặt em trai vào ghế trẻ em, nghĩ đến chuyện vừa xảy ra vẫn còn có chút ngẩn ngơ.
Mục Bội Chi bảo tài xế kéo hết cửa kính xe lên rồi nhờ anh ta mua ít nước cho mọi người.
Lấy cớ này để người ngoài rời đi, Hạ Tùng Khâu cũng rất biết điều, kéo tay mẹ nói: "Mẹ ơi, con muốn đi vệ sinh."
Hạ Vân dắt con trai đi tìm nhà vệ sinh, trên xe lúc này chỉ còn lại bốn mẹ con nhà họ Mục.
Mục Bội Chi nhân cơ hội dạy ba đứa nhỏ một bài học về giáo dục giới tính, chỉ cho bọn trẻ cách tự bảo vệ bản thân.
Nói xong, cô lại nghiêm túc nhấn mạnh: "Bé Mộc, Lai Lai, nhất là hai đứa, sau này nếu gặp phải chuyện như vậy, bất kể đối phương có quen biết hay không, nhất định phải nói với bố mẹ, biết không?"
Mục Mộc lập tức gật đầu, chỉ mong sớm kết thúc chủ đề này.
Kiếp trước dù không có kinh nghiệm yêu đương nhưng cậu cũng không phải hoàn toàn ngây thơ. Giờ ngồi đây cùng anh chị nghe mẹ phổ cập kiến thức này, thực sự quá mức xấu hổ.
Mà không chỉ cậu, ngay cả Thịnh Minh Quyết và Mục Vấn Lai cũng cảm thấy lúng túng không kém.
Mục Vấn Lai quay mặt đi, hừ nhẹ một tiếng xem như trả lời, trong lòng chỉ mong nhanh chóng kết thúc buổi trò chuyện này.
Người xấu hổ nhất vẫn là Thịnh Minh Quyết, mọi chuyện đều bắt đầu từ việc hắn bị người ta bắt chuyện, sớm biết thế này thì hắn đã đeo khẩu trang khi ra ngoài rồi.
Mục Bội Chi dặn dò xong con gái và con út, sau đó quay sang nhìn con trai cả.
Cô muốn hỏi xem con trai đã từng có bạn gái chưa, nhất là kiểu yêu đương qua đêm, nhưng lại không tiện hỏi trước mặt con gái và con trai út.
Trước đây cô chưa từng nghĩ đến vấn đề này thì thôi, giờ càng nghĩ càng lo, một mình con trai cả sống trong môi trường có tư tưởng cởi mở như vậy, liệu có sa ngã không?
Hôm nay có nhiều người ở đây, Minh Quyết đương nhiên sẽ không thể nhận lời mời của người khác trước mặt mẹ và các em. Nhưng nếu lúc không có ai thì sao? Liệu nó có từ chối được mỗi lần không?
Cô không phản đối chuyện các con yêu đương trước khi trưởng thành, nhưng tuyệt đối không thể sống buông thả. Như vậy không tốt cho sức khỏe, mà còn dễ trở nên hời hợt trong tình cảm.
Nhất là những đứa trẻ có điều kiện ngoại hình xuất sắc, càng dễ bị cám dỗ.
Cô mong rằng các con mình chỉ làm chuyện đó khi thật sự có tình cảm với đối phương, khi chúng thật lòng thích ai đó.
Có lẽ nên tìm một cơ hội nói chuyện riêng với con trai cả mới được.
Thịnh Minh Quyết cảm nhận được ánh mắt đầy ẩn ý của mẹ, lập tức càng thêm mất tự nhiên.
Biết thế này, hôm nay anh nhất định sẽ bịt kín mặt mới ra đường.
Quá xấu hổ rồi!
Mục Bội Chi thấy ba đứa trẻ đều tỏ ra lúng túng theo cách riêng của mình, Minh Quyết và Lai Lai còn đỡ, ngay cả con trai út cũng ngượng chín mặt.
Cô thấy buồn cười, đưa tay véo nhẹ hai má phúng phính của con trai út, cười nói: "Được rồi, tiếp theo muốn đi đâu chơi nào?"
Mục Mộc do dự một chút, thử thăm dò: "Đi dạo phố được không ạ?"
Thịnh Minh Quyết: "Em muốn mua gì sao?"
Thực ra Mục Mộc cũng không có thứ gì muốn mua nhưng thời gian còn lại không đủ để đến nơi nào chơi lâu dài, vậy thì đi dạo phố vẫn tốt hơn.
Thế là khi Hạ Tùng Khâu dẫn mẹ quay lại, vừa hay nghe thấy Mục Mộc hào hứng hỏi: "Anh Tùng Khâu, lát nữa chúng ta đi dạo phố được không?"
Hạ Tùng Khâu không có ý kiến, gật đầu: "Được thôi."
Thịnh Minh Quyết bảo tài xế lái xe đến trung tâm thương mại, chuẩn bị chờ mẹ và các em thích gì thì hắn sẽ thanh toán.
Lần này Mục Mộc không đòi ai bế, vừa xuống xe đã kéo tay Hạ Tùng Khâu chạy đến cửa hàng đồ chơi. Nhân lúc chọn đồ chơi, c** nh* giọng thì thầm:"Anh Tùng Khâu, vừa nãy cảm ơn anh nhé."
Hạ Tùng Khâu cũng hạ giọng, ghé sát tai cậu hỏi: "Không cần cảm ơn, nhưng em có thể nói cho anh biết tại sao em lại nói dối không?"
Mục Mộc ngồi xổm trong góc giả vờ xem mấy món đồ trên kệ thấp nhất, hai tay ôm lấy gương mặt mũm mĩm, khổ não thở dài: "Em cũng không muốn nói dối đâu, nhưng em không biết phải giải thích thế nào..."
Hạ Tùng Khâu cầm một con mèo máy màu xanh, giả vờ nghiên cứu nó, nhỏ giọng hỏi: "Vậy làm sao em biết mấy chuyện đó? Có ai từng nói với em không?"
Mục Mộc vội vàng phủ nhận: "Không có! Em chỉ là... dù sao em cũng biết! Anh Tùng Khâu đừng hỏi nữa mà!"
Hạ Tùng Khâu nhẫn nại nói: "Được rồi, anh không hỏi nữa, miễn là em không sao là được."
Mục Mộc tò mò hỏi: "Anh Tùng Khâu, anh thực sự từng gặp loại b**n th** đó sao?"
Hạ Tùng Khâu gật đầu, Mục Mộc lại lo lắng hỏi: "Vậy anh có bị bắt nạt không?"
Hạ Tùng Khâu: "Tất nhiên là không! Anh đã báo cảnh sát, bọn xấu đều bị bắt rồi!"
Mục Mộc không nhịn được mà vỗ tay tán thưởng: "Anh Tùng Khâu giỏi quá! Đúng là loại b**n th** đó phải bị bắt lại!"
Do quá phấn khích, giọng cậu hơi lớn hơn bình thường, khiến Mục Vấn Lai quay đầu lại hỏi: "Hai đứa đang nói bắt ai cơ?"
Mục Mộc giật mình, vội vàng đáp: "Không có ai hết, chị nghe nhầm rồi!"
Mục Vấn Lai lập tức bước đến, ngồi xuống cạnh hai đứa trẻ, nhìn em trai hỏi: "Chị không nghe nhầm đâu, hai đứa định bắt ai?"
Mục Mộc ấp úng nói: "Bắt... bắt kẻ xấu."
Mục Vấn Lai nhìn quanh một vòng: "Kẻ xấu đâu?"
Mục Mộc chỉ có thể tiếp tục nói dối: "Chúng em đang nói về phim hoạt hình, nói về cảnh sát trưởng Mèo Đen bắt kẻ xấu!"
Hạ Tùng Khâu lập tức phối hợp: "Đúng vậy, bọn em đang nói về cảnh sát trưởng Mèo Đen."
Mục Vấn Lai vẫn cảm thấy em trai có điều gì đó giấu giếm, không nhịn được lại hỏi: "Vậy sao lúc nãy em lại nói chị nghe nhầm?"
Lúc này, Mục Mộc thực sự hiểu được tại sao mọi người đều nói nói dối dễ, nhưng để lấp l**m lời nói dối thì khó. Cậu cố gắng suy nghĩ, tìm đại một cái cớ: "Vì nếu chị biết em thích xem cảnh sát trưởng Mèo Đen, chị chắc chắn sẽ lại nói em trẻ con."
Mục Vấn Lai nói thẳng: "Em vốn dĩ rất trẻ con."
Mục Mộc hừ một tiếng, kéo Hạ Tùng Khâu ra chỗ khác.
Chị mới là người trẻ con nhất ấy!
Thịnh Minh Quyết nhìn đồng hồ, thấy đã vào cửa hàng này được 15 phút, bèn đến bên cạnh em trai hỏi: "Mộc Mộc, chọn xong chưa?"
Mục Mộc lắc đầu: "Chưa ạ! Anh chờ em một chút nữa nhé!"
Cậu sợ anh cả sốt ruột, vội ngẩng đầu tiếp tục chọn.
Thịnh Minh Quyết bế cậu lên hỏi: "Muốn tìm gì nào?"
Mục Mộc chỉ vào một kệ hàng khác: "Gundam!"
Thịnh Minh Quyết bèn bế cậu qua đó, Mục Mộc chọn liền bốn mô hình, sau đó hỏi: "Anh Tùng Khâu, anh có thích Gundam không?"
Hạ Tùng Khâu gật đầu, Mộc Mộc thích gì thì anh cũng thích cái đó.
Mục Mộc nói tiếp: "Vậy anh cũng chọn một cái đi! Lát nữa để anh cả thanh toán!"
Hạ Tùng Khâu cầm lấy một mô hình mình thích rồi nói: "Không cần đâu, để mẹ mua cho anh là được."
Mục Mộc hạ giọng: "Không được, đây là quà em tặng anh, cảm ơn anh đã giúp em hôm nay."
Nhưng bây giờ cậu không có tiền, chỉ có thể nhờ anh cả quẹt thẻ trước.
Nghe Mục Mộc nói vậy, Hạ Tùng Khâu lập tức đổi ý, không từ chối nữa.
Thịnh Minh Quyết nhìn giỏ hàng đầy bốn mô hình Gundam của em trai, không nhịn được hỏi: "Sao lại mua nhiều vậy?"
Mục Mộc vui vẻ nói: "Mỗi người một cái ạ!"
Cậu chỉ vào từng món rồi giới thiệu với anh cả: "Cái này của em, cái này của anh cả, cái đẹp nhất cho chị gái, còn cái robot trông hơi ngốc nghếch này là cho anh ba."
Bỗng nhiên, cậu nhớ ra, hỏi: "Đúng rồi anh cả, anh ba bây giờ đang ở Đức à?"
Thịnh Minh Quyết gật đầu: "Ừ, em ấy đang ở một phòng thí nghiệm của trường đại học ở Đức, theo giáo sư làm nghiên cứu về robot."
Mục Mộc mắt sáng lên, lập tức chạy đến tìm mẹ, hào hứng nói: "Mẹ ơi, chúng ta đi thăm anh ba đi! Dù sao cũng không xa lắm!"
Mục Bội Chi cười nói: "Mẹ vốn dĩ cũng định tạo bất ngờ cho con đây, con cuối cùng cũng nhớ ra rồi hả?"
Mục Mộc vui sướng không thôi, vội vàng hỏi: "Vậy bao giờ mình đi ạ? Ngày mai được không?"
Mục Bội Chi bế cậu lên, xoa đầu nói: "Mẹ đã đặt vé máy bay cho ngày kia rồi, con muốn đi ngay ngày mai à?"
Mục Mộc quay lại nhìn anh cả, rồi sửa lời: "Vậy ngày kia cũng được!"
Cậu còn muốn chơi với anh cả thêm một chút nữa!
Thịnh Minh Quyết đi thanh toán, thấy Mục Mộc ôm chặt con robot ngốc nghếch kia, vui vẻ lẩm bẩm rằng ngày kia đi thăm anh ba là có thể tặng nó cho anh ấy rồi, trong lòng hắn bỗng thấy có chút khó chịu, vừa chua xót vừa trống trải.
Đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác xa lạ và phức tạp như vậy.
Mục Mộc mua xong đồ chơi, khi lên lầu, nhìn qua cửa kính thang máy thấy con phố bên ngoài, cậu đột nhiên mất hứng thú với trung tâm thương mại, kéo ống quần anh cả nói: "Anh ơi! Em muốn đi con phố dưới kia!"
Mọi người vốn dĩ cũng không có gì cần mua, chỉ đi dạo cho vui, nên nghe Mục Mộc nói vậy, cả nhóm lập tức đi xuống phố, rời trung tâm thương mại.
Con phố thương mại này có nhiều cửa hàng trang trí rất đẹp, Mục Mộc nhìn mà hoa cả mắt, cứ hết tiệm này đến tiệm khác, chỉ để ngắm nghía chứ không mua gì.
Kết quả là cậu không mua gì, nhưng Mục Bội Chi và Hạ Vân lại mua không ít.
Thịnh Minh Quyết sợ em trai đi bộ lâu sẽ mệt, sau khi thanh toán xong đã bế cậu lên.
Mục Mộc nhìn thấy một nhà hàng Thái xa xa, bỗng nhiên rất thèm cơm dứa, chỉ vào nhà hàng đó nói: "Mọi người có muốn ăn gì không ạ?"
Mục Bội Chi nhìn đồng hồ, cũng đến giờ ăn rồi nên cô gật đầu, nhưng không quên nhắc nhở con trai nhỏ: "Lần này không được ăn quá nhiều, đừng để bị no căng nữa đấy."
Mục Mộc đỏ mặt cãi: "Con không có đâu! Lần trước chỉ là tai nạn thôi! Tai nạn!"
Mọi người đang vừa nói vừa cười đi tới, thì đột nhiên từ góc hẻm có một người đàn ông trẻ mặc áo hoodie bước ra. Chiếc mũ che mất nửa khuôn mặt hắn, quần jean rách lỗ chỗ trông khá lôi thôi, hắn bước nhanh về phía bọn họ.
Thịnh Minh Quyết theo bản năng ôm em trai tránh sang một bên, rồi ngay lập tức thấy người đàn ông kia giật lấy túi xách của Mục Bội Chi rồi bỏ chạy.
Thịnh Minh Quyết lập tức rút điện thoại ra định báo cảnh sát nhưng Mục Vấn Lai đã đuổi theo tên cướp.
Mục Mộc lo lắng hét lên: "Chị ơi! Quay lại đi!"
Mục Bội Chi phản ứng chậm một nhịp, vội chạy theo gọi lớn: "Lai Lai! Đừng đuổi theo!"
Nhưng hôm nay cô đi giày cao gót, chạy được hai bước đã bị trẹo chân.
Thịnh Minh Quyết vội đặt em trai xuống bên cạnh mẹ, nói nhanh: "Dì Hạ, giúp cháu trông họ với ạ!"
Nói xong, hắn lập tức đuổi theo em gái.
Mục Mộc sốt ruột không thôi, lúc thì hỏi mẹ có bị thương nặng không, có cần gọi xe cấp cứu không, lúc thì lo lắng nhìn về hướng chị và anh cả vừa biến mất, lớn tiếng gọi chị quay lại.
Hạ Vân đỡ Mục Bội Chi ngồi xuống bậc thềm bên đường, kiểm tra mắt cá chân của cô, rồi nói: "Chắc không nghiêm trọng đâu, lát nữa đến bệnh viện kiểm tra là được."
Mục Mộc thở phào nhẹ nhõm một chút, còn Hạ Tùng Khâu thì rút điện thoại đưa cho mẹ: "Mẹ ơi, báo cảnh sát đi."
Hạ Vân vội vàng gọi điện báo cảnh sát, trình bày rõ tình hình hiện tại.
Mục Bội Chi cũng gọi điện liên hệ với tài xế và quản gia, đơn giản kể lại chuyện vừa xảy ra, bảo họ mau chóng đến tìm người.
Trong con hẻm vắng vẻ, Mục Vấn Lai vẫn đang đuổi theo tên cướp phía trước.
Gã đàn ông cướp túi chạy rất nhanh, hơn nữa có vẻ rất quen thuộc với khu vực này, liên tục rẽ vào các lối nhỏ để cắt đuôi người đuổi theo.
Nhưng Mục Vấn Lai cũng không hề chậm, vẫn luôn bám sát, thậm chí còn dần rút ngắn khoảng cách.
Tên cướp quay đầu lại nhìn, thấy chỉ có một mình cô bé, bèn dừng lại.
Mục Vấn Lai hét lên bằng tiếng Anh: "Trả đồ lại đây!"
Cô bé biết trong túi mẹ mình thật ra không có thứ gì quá giá trị, mà chính chiếc túi mới là thứ đắt tiền nhất.
Nhưng mẹ cô bé là người của công chúng, trong túi còn có nhiều đồ cá nhân, cả điện thoại nữa. Nếu như tên cướp này không chỉ đơn thuần là cướp giật mà còn có mục đích nhắm vào mẹ cô bé, để hắn lấy được những thứ đó thì hậu quả sẽ khó lường.
Chính vì vậy, cô bé không hề do dự mà đuổi theo.
Con hẻm không một bóng người, các nhà xung quanh dường như cũng chẳng có ai ở nhà.
Tên cướp không biết lôi từ đâu ra một con dao gấp, xoay xoay trong tay, đe dọa: "Đừng đuổi theo nữa, không thì..."
Mục Vấn Lai ghét nhất là bị uy h**p, cô bé mượn lực chạy tới, trực tiếp tung một cú đá khiến con dao trong tay gã bay văng ra, rồi vung nắm đấm thẳng vào mặt đối phương.
Tên cướp dường như không ngờ một cô gái nhỏ nhắn như vậy lại mạnh đến thế, bị đánh đến sững người.
Gã lau vệt máu nơi khóe miệng, lập tức lao tới tấn công Mục Vấn Lai.
Cô bé nhanh nhẹn né tránh, vận dụng tất cả kỹ thuật chiến đấu mình từng học, gần như đã khống chế được hắn. Không ngờ gã đàn ông kia lại rút ra một con dao khác, đâm thẳng về phía bụng cô.
Mục Vấn Lai suýt bị trúng đòn, may mắn tránh kịp, nhưng cũng buộc phải buông lỏng thế khống chế.
Thế cục lập tức đảo ngược, Mục Vấn Lai không ngừng né tránh con dao, cố gắng tìm cơ hội đánh rơi nó.
Nhưng lần này tên cướp đã có đề phòng, gã dù bị thương nhẹ nhưng không nghiêm trọng, hơn nữa sức gã lớn hơn cô bé nhiều, lại có vũ khí trong tay, khiến cô bé bắt đầu cảm thấy bất lợi.
Lúc Thịnh Minh Quyết đuổi tới, vừa vặn trông thấy cảnh em gái mình suýt nữa bị lưỡi dao của kẻ xấu đâm trúng, tim hắn như hẫng mất một nhịp.
Hắn lập tức lao lên, chắn trước mặt em gái, siết chặt cổ tay kẻ cướp rồi dùng sức mạnh bẻ gãy khớp tay gã.
Tên cướp hét lên thảm thiết, con dao trong tay cũng rơi xuống đất.
Mục Vấn Lai nhìn thấy cánh tay anh trai đang rỉ máu, chiếc áo sơ mi trắng đã bị nhuộm đỏ, màu đỏ ấy vô cùng chói mắt.
Mắt cô bé cũng đỏ hoe, tức giận tung cú đá mạnh vào bụng kẻ xấu, rồi lao tới đè hắn xuống đánh túi bụi.
Thịnh Minh Quyết sững sờ, thấy tên cướp nhanh chóng bị đánh đến mức mặt mũi be bét, vội vã kéo em gái lại, khuyên nhủ: "Lai Lai, đừng đánh nữa, giao cho cảnh sát xử lý đi."
Mục Vấn Lai hung hăng đá thêm mấy cú mới chịu dừng lại, cô bé thở hổn hển nhìn cánh tay bị thương của anh trai, nước mắt bỗng chảy dài.
Thịnh Minh Quyết còn chưa kịp kiểm tra vết thương của mình, đã cuống quýt hỏi: "Lai Lai, em sao vậy? Bị thương ở đâu à? Đau lắm không? Đừng sợ, anh gọi cứu thương cho em ngay!"
Mục Vấn Lai đưa tay quẹt nước mắt, nắm lấy tay Thịnh Minh Quyết, nghẹn giọng nói: "Đừng cử động."
Cô bé cẩn thận kiểm tra vết thương trên cánh tay anh cả, thấy không quá nghiêm trọng mới nhẹ nhõm đôi chút.
Thịnh Minh Quyết lo lắng hỏi: "Lai Lai, em bị thương ở đâu?"
Mục Vấn Lai trừng mắt nhìn anh cả, giọng lại có chút nghẹn ngào: "Em không sao! Người bị thương là anh!"
Vừa khóc cô bé vừa giận dữ mắng anh trai cao hơn mình cả cái đầu: "Anh nhìn thấy gã có dao còn lao lên làm gì? Không biết tránh ra sao? Nhất định phải xông tới để gã đâm à?"
Thịnh Minh Quyết thấy em gái không sao, vừa cười vừa thở phào nhẹ nhõm: "Anh sợ gã làm em bị thương mà."
Nói xong, hắn lập tức nghiêm mặt dạy dỗ cô em gái gan lì: "Gã chỉ cướp túi thôi, em đuổi theo làm gì? Gọi cảnh sát là được rồi, anh đã bảo em đừng đuổi theo, vậy mà em vẫn chạy. Em mới mười tuổi thôi, đừng có cố tỏ ra mạnh mẽ! Nhỡ gã có đồng bọn thì sao? Nếu trong tay gã không phải dao mà là súng, em định đánh nhau tay không với gã à?"
-----
Đọc truyện gì chưa các người đẹp :3