Nhóc Lạnh Lùng!! Tôi Sẽ Mãi Mai Bên Cạnh Em!!

Chương 26

Sáng sớm chỉ có nhỏ với cô phóng xe đến trường, nó đã dặn khỏi kêu nên hai nhỏ để nó ngủ. Vừa cất xe trong nhà xe. Bọn hắn vừa đi vào, còn xung quanh thì.

- Aaa...ba hotboy vào kìa.-nữ 1 thấy quay lại hét lên.

- Trời ơi, anh Phong của tui đẹp chưa kìa.-nữ 2.

- Anh Nam của tui cũng đẹp chứ bộ.-nữ 3.

- Anh kiệt phong độ quá, chắt chết mất.-nữ 1 nói.

Còn phía sau tụi hắn một nhóm con gái theo sau với ánh mắt ngưỡng mộ.

- Bây giờ tao mới biết bọn họ có sức hút đến như vậy.-nhỏ nói với cô.

- Đào hoa ghê ha, mai cô này mốt cô khác thật khó lường.-nhỏ nhìn tụi hắn.

- Tao ghét thể loại như vậy.-cô cười khinh tụi hắn.

Tụi hắn không quan tâm tiến lại gần hai nhỏ với ánh mắt gây chết người mất, nhưng đói với hai nhỏ là ánh mắt thách thức.

- Sau nhìn đủ chưa.-cậu lên tiếng cười tươi lộ ra chiếc răng khểnh cực soái ca nhưng đối với nhỏ là nụ cười khinh bỉ.

- Duyên có khi nào chút mình về bị ám sát không.-nhỏ dùng ánh mắt to nhỏ nhìn cô.

- Đúng, đúng các anh mai mốt đừng nói chuyện với tụi tui nữa, nếu không các anh cũng góp phần giết chúng tôi đó.-cô mỉa mai tụi hắn.

- Này...các cô quá đáng lắm.-anh lên tiếng.

- Vậy nhìn kìa.-nhỏ chỉ phía sau.

Tụi hắn quay lại đúng thật có hàng ngàn ánh mắt liếc nhìn hai nhỏ, đầy bực tức khó chịu. Chắt khoảng 100*C rồi, tụi hắn cũng phải rùng mình, hai nhỏ nói đâu sai. Hắn thì không quan tâm chuyện đó.

- My đâu?.-hắn hỏi.

- Hôm nay nó có chút việc, nó nghĩ hôm nay.-nhỏ nói nhanh.

Vừa vào lớp cũng đã vào học, hắn thì lặng lẽ về chỗ nằm xuống bàn ngủ. Vì không có nó hắn như mất hết sức sống. Thấy thiếu thiếu thứ gì đó.???

••••••••••••••Tại nhà•••••••••••••

Nó thức dậy cũng được gần tám giờ. Mệt mỏi ngồi dậy VSCN xong thực hiện ngay công việc.

- Tới chiều phải xong tất cả.-nó đã quyết thì phải làm ngay.

Đi ngay ra xe thực hiện ngay thôi, mẫu thiết kế sẽ hoàn thành khi nó có quyết tâm.

- Reeng..reeng...-cuối cùng cũng đến giờ ra về.

Nhỏ và cô thật là rất chán khi không có nó nó đi học cùng. Đi sau là hai cậu, còn hắn thì "cô mà nghĩ nữa chắt tui chết mất" hắn than khổ, không có nó không có ai cãi nhau với hắn rất là chán. Điện thoại nhỏ reo.

- Có chuyện gì vậy.-nhỏ nói.

-...-người đó nói.

- Về ngay.-nhỏ tiếp.

Nhỏ cúp máy vẻ mặt trịnh trọng, quay lại tụi hắn.

- Chuyện gì.-cô hỏi.

- My gọi về ngay, tụi tui về trước nha.-nhỏ nói.

- Ờk, tạm biệt.-cậu và anh lên tiếng.

Hắn không nói gì gật đầu đồng ý.

Sau một ngày làm cực nhọc cuối cùng cũng xong tất. Nó mệt mỏi ngồi ngay phòng khách chờ hai nhỏ. Hai ngày trôi qua, cảm giác thật mệt. Hai nhỏ bước vào thấy nó đã ngồi ngay đó chờ.

- My có chuyện gì gấp vậy.-nhỏ hỏi.

- Không gì, xong rồi. Màu tím của mầy, màu trắng của con kia.-nó chỉ vào hai chiếc túi trên bàn.

Nhỏ mở túi màu tím ở trong là một cái áo tím trể vai, bên vai có cái nơ, có ren phía dưới. Váy đem in hoạ tiết hoa hồng xung quanh tạo nét cho trang phục.

- Ôi..! Mẹ ơi, xinh thế đúng là hoàn hảo, tao rất thích, My ơi tao yêu mầy nhất.-nhỏ ôm nó.

Cô mở túi màu trắng ra bên trong là một bộ váy trắng, phía dưới cũng có hoạ tiết hoa hồng. Có thắt lưng màu trắng tôn lên vẻ đẹp của váy.

- Mầy rất giỏi My ak! Rất tuyệt, tao rất thích.-cô nói dùng ánh mắt trái tim nhìn nó.

- Còn đồ của mầy.-cô hỏi.

- Tao để trên phòng rồi, tối mai biết.-nó cười.

- Mầy...bí hiểm vậy, tụi nhỏ Thư thua trắng rồi.-nhỏ cười tà mỵ.

- Ờk, mà hồi trưa Phong có hỏi mầy.-cô nói.

- Thì sau.-nó nói bình tĩnh.

- Nghe nói mầy nghĩ, tên đó cứ buồn buồn, lầm lầm lì lì.-nhỏ kể lại.

- Đi ngĩ sớm đi.-nói xong nó đi thẳng lên phòng. Để lại trong đầu hai nhỏ một dấu chấm hỏi rất lớn. Cũng đành nghe lời nó đi lên phòng nghĩ ngơi.

Nó lại đứng bên cửa sổ nhìn những chậu hoa hồng tươi tắn "Quyết định ngày đó có sai không?" lúc này nó thật không biết có đi sai đường "Mẹ ơiiii...! Giá như bây giờ mẹ ở bên con thì tốt biết mấy. Con sẽ ngoan mà" Nó lại khóc 'giọt nước mắt yếu đuối' đã rơi xuống, lúc nó yếu đuối nhất là lúc nó chỉ có một mình.

~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~

Tyty đã xong. Cả nhà nn...iu lắm!!(₫₫)
Bình Luận (0)
Comment