Nhóc Lạnh Lùng!! Tôi Sẽ Mãi Mai Bên Cạnh Em!!

Chương 72

Về phòng nó chán nản lấy giấy ra thiết kế mấy mẫu thiết kế mới, cũng khá lâu không có thiết kế. Hắn đang chuẩn bị lên kéo nó đi chơi thì có điện thoại từ tập đoàn cần hắn giải quyết công việc, tiến vào phòng nó lại không gõ cửa.

- Anh đúng là mất lịch sự.-nó cáu phòng con gái ra vào phải gõ cửa chứ, biến thái đúng không sai.

- Anh không ngủ chung với em mà mai mắn lắm rồi đó.-hắn cóc đầu nó.

- Muốn chết ak đi ra.-nó ngồi dậy liếc hắn, nghĩ sau đòi ngủ chung với nó.

- Anh nói thật nhưng bây giờ có chuyện đến tập đoàn, em yêu ở nhà ngoan, không ra ngoài chờ về, nhớ đó.-hắn xoa đầu nó đi ra ngoài.

- Êk tên kia tôi là con người nha.-làm như nó là cún của hắn vậy nhưng cũng thấy thích thích theo nó đoán đây là cách biểu hiện tình cảm.

"My ak, mầy điên rồi, sau có thể được" nó cò đầu bức tóc. Cửa vẫn tiếp tục mở.

- Sau chưa đi.-nó nơi lớn tưởng hắn.

- Mầy nói ai vậy.-nhỏ và cô lên tiếng.

- Ơk không nhầm ấy mà vào phòng tao làm gì.-nó lãng đi chuyện khác.

- Êk đi mua sắm đi chán quá.-nhỏ kéo tay nó.

- Tao bận tụi mầy đi đi.-nó cắm cuối viết viết vẻ vẻ.

- Mầy không đi, tao không đi.-cô nói.

- Không ngờ My ích kỉ với tụi mình quá.-nhỏ vờ rớt nước mắt.

- Thôi...thay đồ đi nhưng nhanh về.-nó không chịu nổi hai nhỏ bạn đúng con nít mà đành phải bỏ quên lời hắn nói, nhưng nếu mình về hắn chưa về thì sau.

Nó mặt quần jean ngắn, áo cop-top trễ vai, tóc xoã ngang vai nhìn cực xì tin. Nhỏ váy đen ren kết hợp với áo thun ôm sát người, tóc buộc cao xinh như thiên thần. Riêng cô mặc áo kaki xanh, quần thun đen, tóc uốn cong buộc phân nữa trong rất mạnh mẻ, chất.

Cậu và anh cũng có việc đi từ lúc nào, hắn thì đến tập đoàn làm gì đó nên tụi nó tha hồ quậy. Nó viết miếng giấy để trên sô-pha "Tụi tôi đi mua sắm, rồi về liền khỏi tìm". Xong đi ra ngoài.

- Để tao đi lấy xe.-cô nhanh nhẹn.

Cô chạy xe ra nhỏ và nó bước lên với vẻ mặt sản khoái, lâu lâu mới thoát khỏi tụi hắn mà.

••••••••••Trung tâm thành phố•••••••••••

Tụi nó bước xuống trước sự chú ý của mọi người, nào là xe đẹp, nào là người đẹp, nào là xin chữ kí tụi nó phi nhanh vào trong.

Do đây là trung tâm lớn rất nhiều tầng và khu nên gì cũng có, đồ ăn thức uống, khu quần áo, khu sách, khu truyện, khu trang sức, khu giày dép, khu điện tử,...rất đa năng. Điều trước tiên tụi nó làm là ăn đã.

- Êk ăn gì.-nhỏ hỏi.

- Gì cũng được miễn sau no.-cô nói nhưng bụng dạ của tụi nó biết khi nào mới no.

- Êk hình như có ai theo dõi mình thì phải.-cô thấy ớn ớn sau lưng ak.

- Đúng đã đi theo từ lúc chúng ta ra khỏi nhà.-nó nói như không chuyện gì.

- Vậy sau mầy bình tĩnh thế.-nhỏ khó hiểu.

- Hôm trước Bin nói tụi nhỏ Kim với Nhi thuê người tụi mình bắt tụi mình trả thù.-nó kể lại.

- Mầy đùa ak bởi vậy mầy bình tĩnh vậy.-nhỏ và cô cười nữa miệng.

- Hôm nay lại không được đi chơi trọn vẹn rồi.-cô than vãn, lần nào đi đâu chơi cũng có chuyện xãy ra.

"Đơn giản vậy sau" có có cảm giác bất an, nhưng chắt không phải, do mình suy nghĩ quá nhiều.

- Chuyện gì đến cũng đến, ăn đi chuẩn bị chiến đấu.-nhỏ vừa nói vừa ăn.

- Phải cẩn thận tap có cảm giác không an toàn cho lắm.-nó nhắc nhở hai nhỏ.

Nhận được gật đầu của nhỏ và cô nó cũng yên tâm phần nào. Nhưng vẫn thấy không ổn nên gỡ đồng hồ ra bật chế độ định vị tụi nó gắn ở dưới bàn một cách cẩn thận nhất "Phong người thấy nó phải chính là anh" nó bây giờ chỉ muốn hắn bên cạnh mà thôi, nếu hắn không thấy thì sau chính nó cũng không biết.

Đúng là không ngoài dự tính vừa bước ra khỏi cửa trung tâm, có một đám áo đen nhảy xuống bắt tụi nó lên xe, nhỏ và cô cứ tưởng người của Bin nên không phản kháng dễ dàng bắt tụi nó lên xe. Còn nó chỉ ra vài chiêu dò ý không ngờ đám kia ra tay không thương tiết, đáng lí nó có thể thoát nhưng còn hai con bạn nên giả vờ thua rồi được đưa lên xe.

••••••••Tụi hắn•••••••

Cậu và anh xử lí vài chuyện ở Bar xong về thẳng nhà, tính định rủ nhỏ với cô đi chơi nhưng quan trọng là không có ai ở nhà.

- Đâu hết rồi.-cậu kiếm quanh nhà.

- Chắt có lẽ đi mua sắm.-anh cầm tờ giấy quơ quơ trước mặt cậu.

- Tụi em cũng tranh thủ dữ định trốn đi chơi với ai ak.-cậu bực mình vậy còn tính về rủ nhỏ đi chơi chứ, biết vậy lúc sáng ở nhà rồi.

Hắn từ ngoài đi vào thấy hai thằng bạn mặt một đóng, mà chẳng hiểu chuyện gì.

- Gì.-hắn lạnh giọng.

- Tụi nó bỏ ra ngoài hết rồi, đúng là chỉ một phút lơ mà đi không nói tiếng, chỉ để lại tờ giấy.

Hắn giật đọc khẻ nhíu mày, em lại đi đâu không biết bạn gái mà không nghe lời gì hết. (Tyty:không biết đến khi nào).

- Đi trung tâm thôi.-cậu đứng lên.

- Tao đi với mầy.-anh tán thành.

- Không đi đâu đến, bây giờ chỉ mới chín giờ họ đi rồi cũng về chứ khônh có gan đi luôn đâu, tìm chi phí sức.-hắn nói đi lên phòng.

Cậu và anh ngồi ngẫm nghĩ cũng đúng làm quá tụi nó lên mặt khổ nữa, mà thấy lo lo thiệt nhưng theo ý hắn đợi tụi nó về.

••••••••Tụi nó••••••••

Bọn nó bịt bắt tụi nó lại dẫn đi vào đường mòn có vẻ rất xa, nó thấy rất rất không bình thường, nhỏ và cô lúc này thấy sự khác biệt đang ở đây. Đưa tụi nó vào cái nhà hoang xô tụi nó ngồi xuống gỡ khăn bịt mắt, đi ra ngoài canh cửa.

- Đóng giả sau mạnh tay vậy.-nhỏ liếc nhìn dù chưa gỡ bịt mắt.

- Giống lắm có đầu tư mà hơi đau thì phải.-cô cảm giác tay mình chảy máu vì trói quá chặt.

- Không xong rồi bởi vậy.-nó thất thần, nó đã nghi ngờ từ lúc đầu nên mới ra tay thử khônh ngờ tụi nó chơi thiệtA

vì nghĩ không có khả năng, bây giờ khổ rồi.

- Chuyện gì.-nhỏ và cô nghe.

- Đúng là xảo nguyệt tụi mình bị lừa rồi, bọn nó không phải người của mình.-nó bắt đầu đổ mồ hôi tình hình này có ổn không.

- Mầy nói gì tao bắt đầu rối đó.-cô không hiểu ý nó.

- Bây giờ phải thoát khỏi đây vì bọn nó không phải người mình, nếu chỉ có ba chúng ta sát xuất nguy hiểm khá cao.-nó phân tích làm nhỏ và cô ngơ ngác.

- Tao hiểu nhưng thoát sau.-nhỏ và cô chung suy nghĩ.

- Dao tự vệ có đem.-nó hỏi vì lúc nào nó cũng đem theo.

- Có.-vì thân phận tụi nó rất nguy hiểm nên lúc nào cũng đem theo phòng thân.

Nhỏ quay lưng lại cố dùng tay bị trói phía sau lấy dao bên hông của nó, cứa vàp sợi dây trói tay nó, do chính là dao chuyên dụng nên rất bén, không tốn chút công sức cắt đứt, nó tự cởi trói chân quay sang cởi trói cho cô và nhỏ.

- Không biết nhỏ Kim có âm mưu gì.-nhỏ thắc mắt.

- Chuyện này chắt chỉ có nó mới biết còn bây giờ tìm cách thoát thôi.-nó nói nhanh không biết hắn có nhận ra sự mất tích của tụi nó.

Chạy nhanh xung quanh đây chính là căn nhà hoang kì lạ nhất. Một tiếng trôi qua, cửa sổ ở nơi rất cao khó trèo lên nếu không có dụng cụ gì sau lên được, cuối cùng cũng nghĩ ra.

- Đồng hồ tụi mầy đâu.-nó hỏi.

- Đây.-nhỏ và cô rối lên.

- Dùng chức năng thoát hiểm tao cài vào nhảy qua cửa sổ trốn ra trước đi nhanh.-nó nói nhanh nếu không chủ quan quá tốt rồi.

- Nhưng còn mầy, đồng hồ mầy đâu.-nhỏ thấy nó là lạ, tại sau phải ra trước mà không phải cùng một lúc.

- Ờk thì tao đã dùng nó vào việc quan trọng rồi, tao ổn mà đi tìm viện binh trước đi.-nó nhớ là đồng hồ đã để lại chỗ trung tâm rồi còn nhưng hai nhỏ không thể mạo hiểm ở lại với nó.

"Bình thường nó là người rất kỉ mà, sau lại không đem mà làm việc gì", mà dù sau thì nhỏ và cô đâu thể bỏ nó ở lại, làm như vậy đâu phải tụi nó.

- Mầy ở đây tụi tao cũng ở đây.-cô khẳng định.

- Không được đi đi nhanh.-nó toả ra sát khí.

- Tao không đi, dù gì ba người vẫn hơn mình mầy.-nhỏ nhắc nó.

- Đây là mệnh lệnh.-nó giận đỏ mặt, tính mạng của nó tự nó có thể bảo vệ không cần ai can thiệp.

- Xin lỗi tao không làm được.-Cô không bao giờ bỏ nó ở lại đây một mình.

- Mầy không xem tụi hai tao là bạn.-cô nhìn nó ánh mắt đỏ ngầu.

- Được tao không để tụi mầy **** đây đâu.-nó cười nụ cười uỷ mị nhất của nó.

- Tụi mầy khá lắm nhưng không ai được ra khỏi đây.-một đám con trai tiến vàp phía sau hai đứa con gái giọng rất là quen.

Tụi nó chăm chú nhìn người đang mạnh miệng đó, gan cũng lớn đó và nó khẳng định đâu là không phải người của nó.

••••••••Tụi hắn••••••••

Bây giờ là bốn giờ chiều bảy tiếng trôi qua, tụi nó chưa về.

- Êk sau tao thấy bất an quá vậy.-cậu đi tới đi lui.

- Tao cũng vậy, hình như sắp có chuyện gì xãy ra.-anh bất an không biết cô đang đâu.

Hắn trầm lặng "tại sau tim lại nhói?" hắn tự hỏi không lẽ nó có chuyện gì sau, tại tao hôm nay khác mọi hôm như vậy.

- Đến trung tâm.-hắn đi nhanh ra xe, chờ không được nữa rồi, mua đồ gì mà bảy tiếng vẫn chưa lếch xác về.

Hai cậu nghe hắn nói cũng nhanh chóng ra xe, lo lo sau lắm ak, chắc không có chuyện gì đâu, tụi hắn tự trấn an nhau. Tim hắn càng nhói và đau, có linh cảm chẳng lành, chạy tóc độ nhanh nhất thẳng trung tâm thành phố.

~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~

Xin lỗi ra chương trễ....mọi người đừng giận Tyty nha....đọc vv...nn!!!
Bình Luận (0)
Comment