Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi (Dịch Full)

Chương 121 - C 121

C 121 C 121C 121

chương 121: Hợp nhớ

Editor: Cô Rùa



Cô giáo phi tới như bay.

Ninh Tuc và Lăng Tiêu lập tức buông tay ra, một người đút trong túi quần, người còn lại để ra sau lưng. Có điều cô giáo này tỉnh mắt còn ghét cay ghét đắng hành vi yêu sớm nên đã tia thấy từ lâu, không hề có ý định buông tha cho bọn họ.

“Có phải hai trò đang yêu không?” Cô giáo mặc âu phục đen đi giày cao gót đế đỏ nghiêm khắc hỏi hai người.

Ninh Túc: “Tất nhiên là không rồi ạ.”

Cô giáo: “Nắm tay nhau như vậy mà còn nói là không phải đang yêu ư?” Ninh Trường Phong: “?”

Ninh Túc: “Bộ nắm tay nhau là yêu sao cô? Vậy cũng có nhiều bạn nữ nắm tay nhau mà.”

Ninh Trường Phong: “Ừm!”

Cô giáo: “Sao trò có thể so sánh với các bạn nữ được?”

Ninh Túc kinh ngạc mở to mắt, “Trời quơi, cô còn phân biệt giới tính nữa à?” Cô giáo: “...”

Cô giáo khựng lại vài giây rồi nói tiếp: “Cô thấy hai trò vừa rồi còn như sắp hôn luôn á!”

Ninh Tuc sửng sốt, nhìn về phía Lăng Tiêu.

Bàn tay nắm lấy tay cậu khi nãy của Lăng Tiêu vẫn còn đang nằm trong túi quần đen học sinh, lớp vải cứng và bóng loáng của chiếc túi khẽ chuyển động, Lăng Tiêu tựa vào cửa sổ ngược sáng nhìn cậu, vì khuất trong bóng tối nên Ninh Túc còn chưa kịp nhìn rõ ánh mắt của hắn thì hắn đã nhìn về phía giáo viên.

“Thưa cô, bạn Ninh Túc này có lẽ đã thi được điểm tuyệt đối trong bài kiểm tra toán vừa rồi.”

Cô giáo sửng sốt.

Một giáo viên khác từ phía sau chạy tới cũng vội nói: “Đúng vậy đúng vậy, mau để trò Ninh Túc vào đi, kẻo làm trễ trò ấy thi cử bây giờ.”

Cô giáo kia lại hỏi Lăng Tiêu: “Vậy còn trò thì sao?”

Lăng Tiêu: “...”

Ninh Túc: “...”

Một giáo viên khác lại nói: “Kỳ thi sắp bắt đầu rồi, mau để các trò ấy vào đi, có việc gì thì để thi xong rồi hằng nói.”

Ninh Túc và Lăng Tiêu được thả vào phòng thi khi chỉ còn có hai phút nữa là kỳ thi bắt đầu.

Lúc này phiếu trả lời cũng đã được phát ra. Ninh Túc cẩn thận điền tên và số báo danh vào đề mục, sau đó ngồi đực mặt nhìn chằm chằm những con số bên trên tờ giấy.

“Cô thấy hai trò vừa rồi còn như sắp hôn luôn á!”

Lúc đó bọn họ chỉ sáp lại gần nhau thôi mà, nào có phải hôn đâu?

Bọn họ làm sao có thể yêu sớm được.

Một người 188 tuổi, người còn lại thì 23 tuổi, đều đã là yêu muộn rồi. —— Không đúng, làm sao bọn họ có thể yêu nhau được?

Tại sao vừa rồi Lăng Tiêu không giải thích, bọn họ căn bản không phải định hôn nhau, chỉ là ghé tai nhỏ giọng thảo luận thôi mà?

Ninh Túc nắm chặt cây bút, quay đầu nhìn về phía Lăng Tiêu.

Bắt đầu phát bài thi.

Bài thi được truyền từ hàng trước ra hàng sau, Lăng Tiêu duỗi tay nhận lấy một xấp bài thi, hắn để lại một tờ cho mình rồi truyền số còn lại ra sau, vừa cúi đầu đã bắt gặp ai kia đang nhìn mình.

Lãng Tiêu: “...”

Ninh Túc: “...”

Ninh Túc đè đè cái trán, cúi đầu bắt đầu làm bài thi.

Khi còn học đại học, Ninh Túc thường làm gia sư để kiếm thêm tiền.

Với hào quang của trường, cậu làm gia sư rất được coi trọng, thu nhập cũng đáng kể, là một công việc bán thời gian vô cùng tốt. Cậu dạy kèm chủ yếu là học sinh cấp 3, cũng phân loại các kiến thức và sửa bài vô số lần, bởi vậy toán văn anh đều không thành vấn đề với cậu. Cậu nhanh chóng hoàn thành xong bài thi rồi tiếp tục quan sát các học sinh trong phòng thi.

Cái chết của bạn học cùng lớp đã tạo thêm bóng ma nặng nề trong lòng các thí sinh, kỳ thi này còn căng thẳng hơn cả hai kỳ thi trước.

Lớp học ngập trong tiếng trả lời câu hỏi “soàn soạt” cùng với tiếng lật giở giấy thi “loạch xoạch”, bọn họ đang chạy đua với thời gian, giống như sợ rằng một giây sau bản thân sẽ quên sạch hết kiến thức ở trong đầu.

Sau khi biết sẽ bị vô cớ mất trí nhớ trong kỳ thi, những người chơi mới thấu hiểu được tâm trạng hồi hộp này. Đừng nói là học sinh ở đây, ngay cả bọn họ cũng đều rất khẩn trương.

Cũng như nhiều học sinh cấp 3 chưa đủ tuổi chịu nhiều áp lực tâm lý, đối mặt với chuyện như thế này không khóc đã là rất hay rồi.

Vừa mới nghĩ như vậy xong thì Ninh Túc chợt nghe thấy một tiếng khóc. Có một nữ sinh giật lấy tờ giấy bài thi rồi khóc rống lên.

Các thí sinh xung quanh cô thậm chí còn không thèm nhìn cô lấy lần nào, những cây bút đặt trên phiếu đáp án di chuyển càng nhanh hơn, rất nhiều người đều đã đổ mồ hôi trán.

Số học sinh bị giáo viên lôi ra ngoài trong hai môn thi chiều nay còn nhiều hơn so với hai môn thi buổi sáng.

Trong bầu không khí như vậy cùng với bốn môn thi liên tiếp trong một ngày thì dù có là người chơi cũng cảm thấy hơi choáng ngợp, đặc biệt môn cuối cùng còn kéo dài đến tận ba tiếng đồng hồ.

Đến khi kỳ thi kết thúc, cả bọn đều trông đuối ơi là đuối.

Thầy Phòng Chính đeo kính lại tới chỗ bọn họ, “Thầy dẫn các trò về ký túc xá, bây giờ phân ký túc xá trước rồi mới phân lớp sau.”

Có một người chơi hỏi hắn: “Thầy ơi, khi nào có kết quả vậy thầy?”

Cả ngày hôm nay bọn họ đều không có việc gì, tất cả vẫn còn lành lặn không sứt mẻ đi về phía ký túc xá.

Nếu là như vậy, rất có thể bọn họ phải đợi kết quả kiểm tra của mình được phát ra, kết quả kiểm tra là cơ chế kích hoạt vòng nguy hiểm đầu tiên.

Giáo viên: “Thường thì đêm nay bài kiểm tra đã được chấm xong rồi, sáng mai là có thể thông báo kết quả.”

Các thầy cô cũng không cần phải làm việc quá vất vả như vậy.

Có hai khu ký túc xá dành cho nam và nữ, ký túc xá nữ ở phía đông và ký túc xá nam ở phía tây.

Khi nam nữ chuẩn bị tách ra, cổ bà bước đến chỗ các nam sinh trước ánh mắt kinh ngạc của nhiều người.

Thật ra rất nhiều người đã chú ý điều này từ khi mới bước chân vào trò chơi.

Thứ cổ bà đang mặc chính là đồng phục học sinh, mà đồng phục trường cấp ba Thanh Nghi lại là nam mặc quần, còn nữ thì mặc váy. Khi đó đã có một số người bàn tán rồi, nhưng vẫn không khỏi bàng hoàng khi thấy cổ bà bước vào hàng ngũ nam sinh.

Cổ bà là nam...

Có người ngơ ngác, có người hụt hẫng, nhưng không ai dám nói lời nào. Ánh mắt cổ bà rất bình tĩnh, hắn không thèm để ý đến ánh mắt của người khác, chỉ nhìn thoáng về phía Ninh Túc.

Có ba loại ký túc xá ở trường cấp ba Thanh Nghi: phòng đơn, phòng đôi và phòng sáu người. Vừa nhìn đã biết đây là chia theo thành tích và gia thế của học sinh.

Hiện tại kết quả của họ vẫn chưa có, cho nên tất cả được chia đều vào phòng sáu người.

Ninh Trường Phong lập tức kéo Ninh Túc và Lăng Tiêu đến trước một phòng ký túc.

Cổ bà nhấc chân về phía đó nửa bước nhưng lại hơi do dự vài giây, và cũng chính vài giây đó đã có ba người khác đi qua đó.

Nhóm Ninh Túc ở ký túc xá 307, ngoài ba người bọn họ thì còn có ba người chơi nam khác là Lỗ Việt, Chu Tương và Cát Trạch Minh.

Cát Trạch Minh là người guild Ngân Hoa.

Lỗ Việt và Chu Tương thuộc guild Cửu Tinh, hai người họ là một đôi bạn rất thân.

Ký túc xá rất rộng rãi, phía trên là giường phía dưới là bàn học. Lăng Tiêu chọn giường bên phải, Ninh Tuc đang định sang bên trái thì lại bị Ninh Trường Phong kéo qua đó, “Ngủ cạnh giường Lăng Tiêu đi.” Ninh Túc: “...”

Cuối cùng ba người bọn họ đều chọn bên phải, Ninh Túc ngủ ở giữa, Ninh Trường Phong ở phía trước, Lăng Tiêu ở phía sau.

Ninh Trường Phong vừa dọn giường vừa hỏi: “Đầu giờ chiều nay có giáo viên nói hai người yêu sớm là sao vậy bạn?”

Ninh Túc liếc sang Lăng Tiêu một cái, “Lúc đó bọn tôi đang nhỏ giọng thảo luận về phó bản thôi.”

Ninh Trường Phong: “Tôi biết ngay mà, làm sao có thể chứ, giáo viên trong trường này thật sự quá biến thái.”

Ninh Túc: “.”

Đương nhiên trường Thanh Nghỉ có tiết tự học vào buổi tối, mỗi tối sẽ có 3 tiết tự học, khi trở lại ký túc xá còn có một phòng tự học có thể dùng.

Nhưng có thể châm chước do bọn họ là “học sinh chuyển trường”, mới thi xong ngày đầu tiên, không có giáo viên nào đến gọi bọn họ đi tự học buổi tối cả.

Dọn giường xong, sáu người chơi bắt đầu thảo luận về phó bản trong ký túc xá.

Lỗ Việt nói: “Hiện tại không để chúng ta đến phòng học có lẽ là muốn dựa vào thành tích để chia lớp cho chúng ta.” Thầy giáo kia nói bài kiểm tra có thể sẽ được chấm xong vào tối nay, ngày mai là công bố kết quả luôn.

Cát Trạch Minh gật đầu, “Ừm, hệ thống cũng nhấn mạnh về điểm số, điểm số rất quan trọng, mọi người nói xem liệu có khi nào những người chơi không đạt tiêu chuẩn đều sẽ chết hết không?”

Ninh Trường Phong nói: “Ở phó bản này, có lẽ cái chết không phải là trọng điểm, mà trọng điểm là mất trí nhớ.”

“Mất trí nhớ, thứ nhất chúng ta sẽ không có cách nào hoàn thành nhiệm vụ 600 điểm được, thứ hai chúng ta cũng có thể gặp phải nguy hiểm trong thời gian mất trí nhớ.”

Đối với nhiều người, chứng mất trí nhớ chỉ tồn tại trong các bộ phim điện ảnh, truyền hình và tác phẩm văn học, thường mang theo sắc thái lãng mạn và cũng không đáng sợ.

Thế nhưng tập trung vào từ “mất”, nếu nó là bị một con quái vật vô hình nào đó cắn nuốt thì khủng bố vãi chưởng.

“Nhớ” cũng không phải là trí nhớ trong phim ảnh, có thể liên quan đến kỹ năng và cảm xúc nào đó của bọn họ.

Chu Tương hỏi Ninh Trường Phong: “Tiền bối à, anh có nghĩ chúng ta cũng sẽ giống như những học sinh kia không, đến một lúc nào đó chúng ta cũng sẽ mất hết tri thức và quên mất bản thân mình là ai?”

Ninh Trường Phong: “Hiện tại chúng ta chỉ có thể xác nhận bọn họ mất đi tri thức và trí nhớ, còn mấy cái khác khó nói lắm.”

Quả thật, khi Vương Trí Thu bị lôi đi thì hắn vẫn còn biết mình là ai, biết mình là hạng ba toàn khối. Hạ Mông Vũ cũng vậy, thậm chí cô còn biết lấy đi giấy nháp của mình. Ninh Trường Phong: “Tôi cảm thấy chúng ta và bọn họ khác nhau, nhưng hiện tại cũng không nói trước được điều gì, cho nên đừng lãng phí thời gian ở đây đoán mò nữa, đợi ngày mai lên lớp lại thăm dò sau.” “Nếu giờ không thể phòng vệ được vậy thì chúng ta đi nghỉ sớm đi, đợi ngày mai rồi hẫng tính.”

Ninh Túc: “Ô cê!”

Không giống như những ký túc xá khác, đèn trong ký túc xá của họ được tắt từ rất sớm.

Dù đã tắt đèn nhưng dưới sự bao trùm của nỗi sợ hãi không tên thì cũng chẳng có mấy ai có thể vào giấc ngủ ngay được.

Có người nằm trên giường ôm đầu, giống như sợ trong bóng tối có thứ gì đó áp sát đầu họ để hút đi ký ức, khi tỉnh lại sẽ không biết mình là ai. Trong đêm tối, Ninh Túc thả hai đứa nhỏ ra, xoa đầu chúng rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ cùng chúng.

Trong lúc ngủ mơ mơ màng màng, Ninh Túc dường như nghe thấy tiếng một tiếng “tõm”.

Nó mơ hồ rồi lại gần bên tai, không biết truyền đến từ đâu.

“Tõm, tùm tũm, tõm...”

“Leng keng leng keng! ———”

Mỗi ký túc xá của trường Thanh Nghỉ đều có đồng hồ báo thức riêng, đánh thức những học sinh còn đang say giấc vào 6 rưỡi sáng hàng ngày. Thầy Phòng Chính đã đứng ở dưới lầu đợi bọn họ sẵn, trên tay hắn còn cầm 100 thẻ học sinh và phát cho từng người một.

Trên thẻ học sinh có ghi tên lớp.

Một trăm người chơi được chia vào 10 lớp khoa học xã hội, mỗi lớp 10 TEƯỜI.

Ninh Túc học lớp một năm ba, trong lớp đó cậu chỉ quen mỗi Lăng Tiêu và Chu Tương.

Thầy giáo kia dẫn họ đến tòa nhà giảng dạy rồi kết thúc nhiệm vụ của mình, sau đó giáo viên chủ nhiệm đưa họ vào lớp học.

Không giống như trong phòng thi, bầu không khí của lớp học thoải mái hơn rất nhiều, khi chủ nhiệm dẫn bọn họ vào còn có rất nhiều bạn học dõi theo họ, đặc biệt là nữ sinh, che miệng xì xào bàn tán không ngớt. Giáo viên chủ nhiệm xếp chỗ cho bọn họ, Ninh Túc ngồi trước Lăng Tiêu, bạn cùng bàn của họ đều là học sinh của thế giới này.

Bạn cùng bàn của Ninh Túc là một nam sinh nhìn qua có chút xa cách, cậu đã ngồi xuống được vài phút rồi nhưng cậu nam sinh kia lại chưa từng mở miệng ra nói với cậu câu nào, chỉ cúi đầu đọc sách.

Ninh Túc đợi mãi cũng không thấy hắn lên tiếng nên nằm lên bàn thăm dò hắn, “Chào bạn cùng bàn.”

Đôi mắt đào hoa trong veo xinh đẹp của thiếu niên nhìn hắn không chớp, ánh nắng vừa khéo rơi lên khuôn mặt hơi nhợt nhạt của cậu, lại sáng ngời đẹp đến động lòng người. Nam sinh kia nhìn cậu vài giây, rồi lại nhìn đề toán của mình.

Ninh Túc: “Bạn cùng bàn à, sao bạn lạnh lùng thế?”

Bạn cùng bàn cho cậu ăn bơ, chỉ chừa cho cậu một cái sườn mặt lạnh tanh.

Bạn cùng bàn của Lăng Tiêu thì ngược lại, cô ấy là một cô gái rất niềm nở, vừa nhìn thấy Lăng Tiêu thì đã muốn bắt chuyện với hắn, thấy hắn cứ nhìn về phía trước nên nói chuyện cùng lúc với hai người bọn họ luôn.

“Các cậu mới chuyển đến nhỉ? Kệ đi, học sinh xuất sắc của bọn tôi là thế đấy.”

Ninh Túc: “Học sinh xuất sắc?”

“Ừm, hạng 1 toàn khối của chúng ta, bạn Đường Y Trần này nè.”

Nghe thấy hắn đứng nhất khối, Ninh Túc lại nhìn hắn thêm cái nữa, nhưng Đường Y Trần vẫn phớt lờ bọn họ.

Ninh Túc thu hồi tầm mắt, dọn bàn học của mình lại một xíu, khi cậu cầm sách vở và đồ dùng không cần đến trên bàn nhét vào trong hộc thì hơi khựng lại một chút.

Ngón tay cậu cẩn thận vuốt ve phía trong hộc bàn, chạm vào một mảnh chạm khắc trên đó.

Một trong số đó được khắc bằng con dao rọc giấy, là tên của một người. Vương Trí Thu.

Ninh Túc hỏi cô gái: “Hồi đầu Vương Chí Thu ngồi đây à?” Nghe thấy tên Vương Trí Thu, cơ thể của Đường Y Trần ngồi cùng bàn với cậu hơi cứng lại một chút.

Ninh Túc chú ý tới phía trước cách đó không xa, có một nam sinh quay đầu lại nhìn thoáng qua bên này.

Cô gái khẽ “ừm” một tiếng.

Ninh Túc: “Vậy tôi ngồi đây có được không? Lỡ cậu ấy quay lại thì sao?” Cô gái: “Cậu ấy phải điều trị trong một thời gian dài, cũng không biết có thể thi đại học được không, cho nên cậu cứ ngồi đây đi không sao đâu.” Ninh Túc và Lăng Tiêu khẽ nhìn nhau một cái.

Tự học được một nửa thì mấy lớp trưởng đi lấy bài kiểm tra và phiếu trả lời của môn thi ngày hôm qua.

Ninh Túc tò mò quay đầu nhìn bài thi của Lăng Tiêu, “Thần Hoa đại nhân à, anh thi cử sao rồi?”

Lăng Tiêu: *...”

Ninh Túc rút tờ đáp án toán trong tay hắn ra.

Đúng hết.

Bởi vì vài câu hỏi lấy điểm cuối cùng thiếu mất bước trả lời nên bị trừ điểm, điểm số cuối cùng là 144 trên 150.

Ninh Túc: “...”

Ninh Túc chớp chớp mắt, “Anh biết hàm số lượng giác ư?” Lăng Tiêu: “Có vẻ rất dễ, nhìn một cái là biết ngay đáp án.”

Ninh Túc: “...”

Ninh Túc lại giật tờ đáp án tiếng Anh của hắn ra.

23 điểm.

Ninh Túc: “...”

Ninh Túc: “Anh không biết tiếng Anh à?”

Lăng Tiêu rũ mi mắt, chỉ vào chữ viết kỳ quái trên đó, “Đây là tiếng Anh sao?”

Ninh Túc: “...”

Lăng Tiêu: “Còn cậu?”

Ninh Túc cho hắn xem bài kiểm tra của mình.

Ngữ văn 143, toán học 150, tiếng Anh 148.

Chỉ có phần văn học toàn diện[1] khá tệ, tổng điểm là 300 điểm nhưng học sinh khoa này lại chỉ đạt được 211.

[1] Bên Trung có chế độ thi 3+X. 3 là 3 môn chính, còn X hay còn được gọi là văn học toàn diện bao gồm: chính trị, lịch sử, địa lý...

Lãng Tiêu: “...”

Đúng như những gì thầy Phòng Chính kia đã nói, kết quả kiểm tra của họ đã có ngay vào buổi trưa. Trong buổi họp lớp buổi chiều, giáo viên chủ nhiệm đặc biệt dùng nó để nói về thành tích.

Giáo viên chủ nhiệm là một người giống như bị hoại tử cơ mặt, trên mặt không có biểu cảm gì cả: “Đầu tiên xin chúc mừng trò Ninh Túc của lớp chúng ta, bạn ấy đã lọt vào top 20 của khối, toán văn anh của bạn rất xuất sắc, chỉ có điều phần thi văn học toàn diện chưa được tốt lắm, lần sau phải cố gắng lên nhé”.

Hắn lại nói ra điểm của Ninh Túc, cả lớp kinh ngạc nhìn cậu.

Ngay cả người bạn cùng bàn thờ ơ khi nãy cũng nhìn cậu.

Các người chơi thậm chí còn hoảng hốt hơn.

Đây cmn là người ay?

Từ phòng thi tuyển sinh đại học bước vào trò chơi vô hạn ư?

Là phòng thi nào bị đánh bom rồi đưa Trạng Nguyên này lên xe tang vậy?

“Tuy nhiên, Đường Y Trần hạng 1 toàn khối của lớp chúng ta lại out ra khỏi top 10 toàn khối.” Sắc mặt của giáo viên đột nhiên trở nên rất đáng sợ, “Mời bạn Đường sau giờ học đến văn phòng giải thích kỹ với giáo viên về việc này.”

Tiếp đó, hắn đứng trước cả lớp đọc to điểm số của từng môn học, tổng điểm, thứ hạng lớp, thứ hạng toàn khối của các học sinh.

“Theo nội quy của trường, cứ 100 học sinh yếu kém nhất sẽ phải đến phòng học suy ngẫm vào buổi tối để nghe lời răn dạy và tự kiểm điểm bản thân.” Nghe thấy phòng học suy ngẫm, rất nhiều học sinh đều khẽ run lên một chút, ai ai cũng cúi gằm đầu.

Tầm mắt của chủ nhiệm rơi vào hai người chơi, trong mắt lộ ra sự chán ghét trắng trợn, “Thầy không biết các trò làm sao lại chuyển vào Thanh Nghị, trong số 100 học sinh bét bang thì các trò đã chiếm tới 78 người rồi.”

“Đây không phải là kéo thấp tỷ lệ lên lớp của Thanh Nghi chúng ta sao?” Sự chán ghét của hắn biến thành vẻ ngoài tàn độc, “Điều này làm sao mà được?”

Sau đó hắn lại bật cười, khi hắn cười lên những cơ bắp hoại tử trên mặt hắn như được chữa lành, theo nụ cười của hắn mà chồng chất lên từng lớp một, uốn cong một vòng cung rợn người.

Đôi mắt đen tuyền tràn đầy hưng phấn, bên trong như có bóng đen lay động, “Không sao, các trò đến phòng học suy ngẫm vài lần thì nhất định sẽ trở thành học sinh giỏi thôi.”

Những người chơi trong top 100 người yếu kém nhất trong lớp lần lượt rùng mình.

Từ biểu hiện của giáo viên và học sinh học, bọn họ đã biết phòng học suy ngẫm kia chẳng phải nơi tốt lành gì.

Sắc mặt của Ninh Túc cũng trở nên nghiêm túc hơn.

Lăng Tiêu cũng nằm trong danh sách 100 người đội sổ.

Học sinh năm ba của trường Thanh Nghi đều đạt thành tích tốt trong ba năm học ở đây, ngay cả khi Lăng Tiêu có đạt 144 điểm môn toán thì cũng không thể vớt vát hắn ra khỏi top 100 kia được.

Nếu là phó bản khác, Ninh Túc sẽ không cảm thấy lo lắng cho Lăng Tiêu. Nhưng phó bản này có liên quan đến trí nhớ, cậu mơ hồ cảm thấy nó thật sự đang nhằm vào Lăng Tiêu.

Lăng - trí nhớ hỗn loạn đứt đoạn - Tiêu.

Ngay khi buổi họp lớp kết thúc, 100 học sinh cuối bảng đã bị giáo viên dẫn đi.

Ninh Túc lập tức hỏi bạn cùng bàn của Lăng Tiêu, cô gái đó tên là Chung Hội Linh, “Phòng học suy ngẫm là gì vậy?”

Trong mắt Chung Hội Linh hiện lên một tia hoảng sợ, cô gái hoạt bát như vậy không ngờ lại cúi đầu không nói gì.

“Phòng học suy ngẫm hay còn được học sinh trường Thanh Nghỉ gọi là phòng tối.” Bất ngờ thay người trả lời lại chính là Đường Y Trần, hắn vừa nhìn vào bài thi vừa nói, “Học sinh yếu kém sẽ đến đó để suy nghĩ về lỗi lầm của bản thân, còn học sinh quá giỏi cũng sẽ đến đó để nhận lời khen từ hiệu trưởng.”

Ninh Túc hơi sửng sốt.

Cậu lại đặt tay vào hộc bàn, Vương Trí Thu đã khắc rất nhiều thứ trong hộc bàn chứ không chỉ có mỗi tên của hắn.

Ninh Túc cẩn thận chạm vào nó lần nữa, tìm ra từng dấu vết do hắn để lại.

“Vương Trí Thu.”

“700 điểm.” “Không được đến phòng học suy ngẫm!”

“Không được đến phòng học suy ngẫm!”

Ninh Tuc sờ lên nét chữ kia, tựa như nhìn thấy một nam sinh đang ngồi ở chỗ này hoảng loạn khắc lên những dòng chữ này cho chính mình ở một trạng thái nào đó trong tương lai.

Vương Trí Thu, 700 điểm.

Hẳn là mục tiêu của hắn, được vuốt đến nhẫn mịn.

Mỗi khi ngồi đây, khi cảm thấy mệt mỏi và chán nản, hắn lại thò tay vào hộc bàn và chạm vào mục tiêu của mình để lấy động lực phấn đấu.

Lâu dần tạo thành thói quen mỗi ngày đều phải vuốt ve nó.

Một mình hắn, không có người nào thấu hiểu, mục tiêu mà hắn phấn đấu ngày đêm.

Nơi này là trạm xăng nhỏ của hắn.

Sau đó, hắn phát hiện ra điều gì đó.

Hắn biết bản thân ngày nào cũng sẽ sờ vào chỗ này nên đã để lại cảnh báo nguy hiểm nhất ở đây.

Không được đến phòng học suy ngẫm!

Cái lần trong phòng thi đó không phải là lần đầu tiên, hắn không phải vô cớ bị mất trí nhớ.

Ninh Túc vội chạy ra khỏi phòng học, Ninh Trường Phong cũng đang đi về phía này. Sắc mặt của hắn có chút âm trầm, “Sư Thiên Xu cũng bị đưa đi phòng học suy ngẫm rồi.”

Ninh Túc siết chặt tay.

Cậu vào phó bản lâu như vậy, Xuyên Thiên Lăng và Hoa Đầm Đen vẫn luôn ở trạng thái làm lạnh, còn hai đứa nhỏ là bị cậu mạnh mẽ lôi ra ngoài vào đêm qua.

Rất rõ ràng, vũ khí của những người chơi khác cũng đang bị làm lạnh. Trong tình huống này, cho dù bọn họ ý thức được có chỗ nào đó khác thường thì đối mặt với giáo viên chủ nhiệm quái đản và huấn luyện viên hung bạo, loại này vừa nhìn đã biết là NPC giữ gìn trật tự nên cũng sẽ không dám tùy tiện phản kháng.

Vì vậy tất cả 78 người chơi đều đến phòng tối đó.

Ninh Trường Phong an ủi cậu: “Yên tâm đi, đi một lần sẽ không có việc gì đâu.”

“Ừm.”

Ninh Túc cũng nghĩ như vậy, tổng cộng có 78 người chơi, ngay cả khi đây là phó bản cấp 6 đi nữa thì cũng không có khả năng tất cả bọn họ đều sẽ bị giết vào ngày thứ hai.

Ninh Trường Phong: “Đi thôi, chúng ta đến phòng học suy ngẫm nhìn thử xem sao nào.”

Rất nhiều người chơi cũng đi theo họ để xem tình huống thế nào. Nhưng chỉ có một người chơi là ngoại lệ. Người chơi kia được bao quanh bởi một số giáo viên và các chủ nhiệm lớp.

Các giáo viên đang nhiệt tình khen ngợi hắn với nụ cười trên khuôn mặt.

“Trò Thạch Hạc đúng là niềm tự hào của trường Thanh Nghi chúng ta.” “Trò Thạch Hạc có thể tới Thanh Nghi là vinh dự của Thanh Nghi chúng ta.”

“Nếu trò Thạch Hạc có bất kỳ nhu cầu nào thì cứ nói cho thầy cô biết nhé, thầy cô nhất định sẽ thỏa mãn trò!”

Ninh Trường Phong nhỏ giọng nói với Ninh Túc: “Thạch Hạc, thi được nhất khối.”

Ninh Túc có một chút ấn tượng với Thạch Hạc, cậu đã từng nhìn thấy hắn trong trận thi đấu cá nhân, biểu hiện cũng không tệ lắm thậm chí còn lọt vào được vòng chung kết, chỉ là mới vừa vào chưa được bao lâu thì đã bị giết rồi.

Khi hắn ngước đầu lên nhìn họ, trong mắt hắn đã có sự đắc ý không thể che giấu được.

Tình huống hiện tại của bọn họ đã rất rõ ràng, người chơi bọn họ ít nhất không thể sử dụng được kỹ năng và vũ khí trong giai đoạn đầu, toàn trường Thanh Nghi đều coi điểm số là vượt trên tất cả, hạng một toàn khối có thể khiến giáo viên cung phụng.

Những cao thủ khiến cả căn cứ kính trọng như Ninh Trường Phong và Sư Thiên Xu đều có thể bị hắn đè đầu ở phó bản này. Bọn họ đã tới trường Thanh Nghỉ được hai ngày, cũng có một số người chơi bị ảnh hưởng bởi bầu không khí coi điểm số là biểu tượng cho địa VỊ.

Ninh Túc chỉ liếc hắn một cái, sau đó rời đi cùng Ninh Trường Phong. Trường Thanh Nghỉ có diện tích rất lớn, hoàn cảnh trong khuôn viên trường rất đẹp, có núi, có hồ, có khu rừng sâu.

Nhìn từ xa, rừng cây như được bao phủ bởi một màu đen tuyền, khi bước vào mới phát hiện đầu ngọn của từng chiếc lá trên cây đều là màu đen thật.

Nó đen như màu của cổng trường vậy.

Xuyên qua khu rừng này là một hồ nước đen.

Phòng học suy ngẫm được xây dựng trên cái hồ đen này.

Phòng học suy ngẫm được các học sinh trường Thanh Nghỉ gọi là phòng tối, ngoại trừ việc nó có chức năng như một phòng tối ra thì nó thực sự rất là tối.

Căn phòng hệt như do rễ cây đen bao quanh tạo ra, tứ phía ngập trong làn sương mù đen của hồ đen.

Nhìn thoáng qua chẳng ăn khớp tí nào với một ngôi trường xuất sắc tân tiến cả, giống như một thứ gì đó đến từ một không gian khác vậy.

Ninh Túc đứng bên rìa rừng cây lại nghe thấy một tiếng động vô cùng quen thuộc.

“Tom ” Huấn luyện viên và bảo vệ ngăn can ở phía trước, “Mau quay về tự học buổi tối đi, không được tùy tiện vào phòng học suy ngẫm!”

Bọn họ đành phải quay về học tự học buổi tối.

Khi buổi tự học buổi tối kết thúc, các học sinh bắt đầu đi bộ từ lớp học về ký túc xá, lúc này 100 học sinh cuối bảng cũng lần lượt ra khỏi phòng tối.

Khi Ninh Túc, Ninh Trường Phong và Lỗ Việt trở lại ký túc xá, ba người khác cũng đã về phòng.

Ninh Trường Phong vội hỏi bọn họ: “Sao rồi?”

Chu Tương ngạc nhiên nói: “Không ngờ thật sự chỉ là suy ngẫm thôi, không có gì xảy ra chuyện gì cả.”

“Sau khi vào đó, bọn tôi phải viết bản tự kiểm điểm, ngẫm lại xem tại sao mình lại làm bài kém như vậy, khuyết điểm ở chỗ nào, lần kiểm tra sắp tới phải đạt kết quả ra sao.”

Ninh Túc nhìn về phía Lăng Tiêu, Lăng Tiêu gật đầu.

Một vài người có chút khó hiểu cũng có chút thả lổng, nhưng vẫn chưa hoàn toàn yên tâm cho lắm.

Sáu người trao đổi thêm lần nữa cũng không phát hiện ra điều gì bất thường, lúc này mới chuẩn bị đi tắm rửa.

Lúc Ninh Túc từ phòng tắm đi ra, ba người bên trái đang ngồi học phía dưới.

Sau khi làm bài kiểm tra, bọn họ đều nhận ra cho dù bọn họ đều đã từng tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học thì cũng rất khó để đạt được 600 điểm trong vòng hai tháng.

Không nói đến việc hai tháng sau phải đạt được 600 điểm, mà trước mắt chính là bài kiểm tra chất lượng hàng tuần của học sinh năm cuối, mỗi lần như vậy thì sẽ có 100 học sinh bét bảng phải vào phòng tối để suy ngẫm.

Ngay cả khi không có gì xảy ra trong phòng tối, bọn họ đều nhận ra nơi đó không bình thường và cũng không nên đến đó nhiều lần.

Bởi vậy ai ai cũng cố gắng học hành chăm chỉ để vươn ra khỏi top 100 người cuối bảng.

Cả đám đều mở sách ra học.

Thấy Lăng Tiêu không học, Ninh Túc dùng ánh mắt hỏi hắn tại sao lại không di học đi.

Lăng Tiêu: “Tôi cảm thấy trò chơi này không phải chơi như vậy.”

Hắn vừa dứt lời thì đã thấy học sinh giỏi đối diện xụ mặt ném một quyển sách cái vèo về phía hắn.

Lăng Tiêu vươn tay ra chuẩn xác bắt lấy quyển sách đó.

[Từ vựng Tiếng Anh cho học sinh tiểu học].

Lăng Tiêu: “...”
Bình Luận (0)
Comment