Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi (Dịch Full)

Chương 123 - C 123

C 123 C 123C 123

chương 123: Hợp nhớ

Editor: Cô Rùa



Ninh Tuc mở to hai mắt, lắng nghe nhịp tim vừa dồn dập vừa nặng nề mà nhìn hắn trong ngơ ngác.

Đúng là cậu có hơi buồn thật.

Tối qua, Lăng Tiêu nói mất ký ức cũng không sao.

Cậu cũng nằm trong ký ức của hắn.

Có phải cho dù có quên cậu thì cũng không sao không.

Khi đó Ninh Túc mới biết, cậu không muốn Lăng Tiêu quên cậu.

Lăng Tiêu quên cậu thì cho dù có gặp lại cậu cũng chưa chắc sẽ sống thế giới hai người cùng cậu.

Huống chị, rất có thể sau khi Lăng Tiêu quên mất cậu thì cậu cũng sẽ không bao giờ gặp lại hắn được nữa, bởi vì hắn có lẽ sẽ bị hệ thống dẫn đi.

Cậu vất vả lắm mới tìm được hắn mà.

Ấy vậy mà sau khi nghe Lăng Tiêu nói xong, cảm giác ngột ngạt trong lồng ngực cậu đã bị nhịp tim dồn dập kia xua tan đến không còn một mảnh. Trái tim của hai người cùng nhịp đập, cảm giác nặng nề đó lấp đầy lồng ngực của cả hai, ấm áp mà xao động.

Ninh Túc trở ngược tay nắm lấy tay hắn, hệt như nắm bảo vật mà mình muốn có nhất, cậu mím môi nhìn hắn, “Anh đừng lo, nếu nó ăn mất trí nhớ của anh thì tôi sẽ chén nó luôn.”

Lăng Tiêu nhìn cậu cười khẽ một tiếng.

Buổi sáng tám giờ, ánh ban mai chiếu xuống nửa sườn mặt hắn, ánh sáng lọt vào đôi mắt sâu thẳm hỗn độn, trong mắt phản chiếu ảnh ngược của cậu vô cùng rõ ràng.

Ninh Túc thấy hắn ngẩng đầu lên, vươn tay cởi cà vạt giữa cổ.

Cà vạt đồng phục màu đen của trường Thanh Nghi vốn là kiểu giản dị, thắt lỏng lẻo, ngón tay thon dài trắng nõn lành lạnh vừa kéo nhẹ một cái thì đã khéo léo tuột ra.

Sau khi chiếc cà vạt bị kéo xuống, thứ lỏng lẻo đổi lại thành cổ áo. Nương theo cử động nhẹ từ trái cổ nhô ra kéo dài xuống xương quai xanh, chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình nâng đỡ đường bờ vai rõ ràng thẳng tắp.

Sau đó hắn bắt đầu cởi cà vạt của Ninh Túc.

Xương ngón tay mạnh mẽ để trên xương quai xanh của cậu, theo động tác cởi cà vạt mà khẽ cọ cọ.

Ninh Túc không biết nhiệt độ nơi đó là từ ngón tay truyền đến hay là do ma sát, hay là vì cái gì khác. Cậu ngơ ngác nhìn cái cổ đang dung đưa lúc sáng lúc tối của Lăng Tiêu, bởi vì cổ áo buông xuống hết cỡ nên nhìn cổ dài hơn, dưới làn da trắng lạnh có thể thấy rõ từng mạch máu.

Ninh Túc nuốt một ngụm nước miếng, nhất định là uống rất ngon.

Bàn tay đang cởi cà vạt của cậu chợt khựng lại hồi lâu không động đậy. Trường Thanh Nghi có chuyên viên phụ trách vệ sinh, toilet không có mùi gì khó chịu, có điều mùi chanh của máy lọc không khí cũng không thể át đi được mùi cỗ xanh.

Trong không gian nhỏ hẹp, mùi xanh tươi và se se của cỏ cây trở nên dịu hơn do nhiệt độ.

Tiếng bước chân vội vã lúc gần lúc xa toilet, tiếng hít thở đột ngột lọt vào bên tai trong không gian yên ắng.

Ninh Túc không được thoải mái mà cử động cái cổ, cà vạt màu đen bị cổ cậu kéo kéo, tuột ra một đoạn giữa ngón cái và ngón trỏ của Lăng Tiêu. Cả hai nhìn chằm chằm vào nơi đó trong vài giây.

Ninh Túc hạ giọng hỏi: “Sao chúng ta lại cởi đồ vậy?”

Giọng của thiếu niên khàn khàn lại êm ái vì đè nhỏ xuống.

Lăng Tiêu đột nhiên siết chặt cà vạt, trầm giọng nói: “Không phải cởi đồ.”

“Cái đó...”

“Rầm rầm! Rầm rầm rầm rầm!” “Hay lắm, không ngờ các trò còn dám ở trong đó cởi đồ nhau! Mau ra đây cho cô!!!”

Không biết tiếng chuông vào lớp reo lên từ lúc nào nhưng cả hai lại chẳng hề nghe thấy.

Hai người không đến lớp mà ở chung một phòng trong nhà vệ sinh, bị giáo vụ bắt gặp khi cổ áo mở tung và quần áo thì xộc xệch.

Cùng lúc bắt được cả người lẫn tang vật.

Cô giáo đi giày cao gót của phòng giáo vụ giận dữ chỉ vào mặt họ: “Tôi biết ngay là hai trò có vấn đề mà!”

Ninh Túc chớp chớp mắt, “Các bạn nữ có thể đi vệ sinh cùng nhau thì bọn em cũng có thể mà.”

Cô giáo sắp bị cậu chọc tức chết rồi, “Các bạn nữ cùng đi vệ sinh, cùng vào chung một phòng, cùng cởi đồ nhau sao?”

Ninh Túc: “...”

Ninh Túc nhìn Lăng Tiêu, “Cô hỏi bạn này á.”

Lăng Tiêu đang cầm cả hai cái cà vạt: “...”

Lăng Tiêu: “Tôi đã nói rồi, không phải cởi đồ.”

“Vậy thì đang làm cái gì?”

Lăng Tiêu: “Chỉnh lại đồng phục.” .<..?

Giáo viên: “Trò nghĩ tôi ngu sao?”

Ninh Túc: “Nếu không thì cô check cam thử đi, tụi em thật sự chưa có làm gì hết á.”

Cô giáo tức giận đến muốn cười to, “Trường học làm gì biến thái đến như vậy, trong phòng vệ sinh còn đi gắn camera giám sát ?”

Ninh Túc kinh ngạc, “Trường chúng ta không gắn á?”

Cô giáo: “...”

Lồng ngực cô giáo phập phồng liên hồi, một lúc lâu sau đột nhiên lộ ra một nụ cười nham hiểm, “Mặc kệ các trò có làm gì hay không, đang trong giờ học mà đi vệ sinh là vi phạm nội quy của trường rồi, cả hai đến phòng học suy ngẫm viết bản kiểm điểm cho cô.”

Ninh Túc sửng sốt.

Thầy giáo bên cạnh cô ta vội nói: “Chủ nhiệm à, trò Ninh Túc đã vượt qua kỳ kiểm tra khảo sát chất lượng và đứng hạng 16 toàn khối với điểm toán tuyệt đối, là một hạt giống tốt.”

Một giáo viên khác cũng nói: “Đúng vậy, cả hai chiếc cà vạt đều nằm trong tay của trò Lăng Tiêu, trò Ninh Túc là một học sinh vừa ngoan lại vừa học giỏi, nhất định là trò Lăng Tiêu đã lôi kéo trò ấy vào toilet để cởi đồ.”

Giáo viên chủ nhiệm gật đầu, “Nếu là như vậy thì một mình trò Lăng Tiêu đi viết bản kiểm điểm đi.” Lăng Tiêu: “Được, vậy để em đi vệ sinh trước đã.”

Cô giáo dòm hắn vài lần một cách đáng ngờ sau đó giận dữ đùng đùng bỏ đi.

Trong toilet không còn ai nữa, hai người cứ vậy mà đứng trước bồn rửa mặt.

Lăng Tiêu đứng trước mặt Ninh Túc, hơi cúi người thắt cà vạt lại cho Ninh Túc.

Ninh Túc cúi đầu nhìn thấy dòng chữ màu xám thêu trên cà vạt kia, lập tức hiểu được tại sao hắn lại làm như vậy.

Hình thêu trên đồng phục và cà vạt của trường Thanh Nghi ngoài tên tiếng Anh của trường ra, còn có tên của từng học sinh.

Chữ bính âm nhỏ của tên không rõ ràng mấy nằm ở trên tên trường. Trên chiếc cà vạt mà Lăng Tiêu thắt cho cậu có thêu tên của Lăng Tiêu. Chiếc cà vạt được quàng quanh cổ, xuyên qua cổ áo và chồng lên nhau dưới cổ.

Lăng Tiêu cúi đầu nghiêm túc nhìn nơi đó, sau đó thắt chặt lại cho cậu. Tiếp theo, hắn lấy cà vạt của Ninh Túc tự thắt lên cổ mình.

“Đây là ám hiệu mất trí nhớ của chúng ta.”

Ninh Tuc trở lại lớp một mình.

Tiết học đầu tiên của sáng nay là tiết toán, mặc dù cậu đến trễ nhưng giáo viên dạy toán cũng không nói gì cậu, chỉ cười bảo cậu mau ngồi vào chỗ đi.

Ninh Túc ngồi nghe giảng một hồi thì quay đầu lại nhìn Chu Tương.

Chu Tương không nghe giảng, hắn đang nằm lên bàn viết cái gì đó.

Có lẽ là đang viết tên của Lỗ Việt.

Ninh Túc cho tay vào hộc bàn, chạm vào tên của Vương Trí Thu.

Vương Trí Thu khắc tên của hắn vào trong hộc bàn.

Hạ Mông Vũ viết tên mình và người nhà vào giấy nháp.

Chu Tương viết tên Lỗ Việt vào trong áo sơ mi đồng phục học sinh của hắn.

Cậu cúi đầu nhìn chiếc cà vạt trên áo sơ mi trắng, tên của Lăng Tiêu đang nằm ở góc trong.

Sau giờ học, bạn cùng bàn của Lăng Tiêu là Chung Hội Linh đến hỏi Ninh Túc: “Này? Bạn cùng bàn của tôi bị sao vậy, tại sao cậu ta không đến lớp thế?”

Ninh Tuc không biết nên nói sao với cô ấy.

Chẳng lẽ nói bọn họ cổi cà vạt trong toilet bị giáo viên chủ nhiệm bắt gặp ư?

Tuy cậu không nói gì, nhưng hình ảnh Lăng Tiêu cầm cà vạt đen có thêu chữ “NingSu” thắt lên cổ hắn như đúng rồi vẫn hiện lên trong đầu cậu lần nữa.

Lúc đó hắn đứng trước bồn rửa mặt, phía sau là cửa sổ. Khi hắn đứng ngược sáng vươn tay thắt cà vạt, chiếc áo sơ mi đồng phục học sinh bị kéo ngược lên trên, những nếp gấp ngậm lấy ánh sáng phác họa ra vòng eo thon chắc của hắn.

Ninh Túc ngẩng đầu lên, trông thấy cà vạt có tên mình đã nằm ch&m trệ ở cổ hắn.

Tựa như có một ý nghĩa gì đó rất đặc biệt.

Nhưng ánh mắt hắn lại rất đỗi bình tĩnh và tự nhiên.

“Nghĩ gì đấy?”

Nơi ánh mắt của cậu rơi xuống bị hai ngón tay dài gõ một cái.

Ninh Túc hoàn hồn, ngẩng đầu đã thấy Lăng Tiêu đang đứng trước bàn học, không biết đã trở lại từ lúc nào.

Chung Hội Linh: “Tôi mới hỏi Ninh Túc là cậu đi đâu rồi?”

Lăng Tiêu “à” một tiếng, sau đó liếc nhìn Ninh Túc, “Nói tôi à.”

Ninh Túc gãi gãi lỗ tai.

“Ủa? Hình như cậu có chỗ nào đó hơi khác nha.” Chung Hội Linh nói. Ninh Túc căng thẳng vội ngẩng đầu nhìn về phía hắn.

“Khác chỗ nào ta?” Chung Hội Linh nhìn chằm chằm bạn nam được rất nhiều bạn nữ trong lớp chú ý tới, mở to mắt, “Là cà vạt!”

“Trước đây cậu đeo cà vạt rất tùy tiện, trong buổi tự học sáng nay cũng vậy, sao bây giờ lại đeo ngay ngắn vậy?” Trái tim Ninh Túc đột nhiên đập hing mất một nhịp.

Lăng Tiêu lại liếc cậu một cái nhưng rất nhanh đã thu hồi tầm mắt, giật giật góc cà vạt, “Tôi cũng không biết nữa, chỉ vô thức cảm thấy nên nghiêm túc hơn một chút thôi.”

Chung Hội Linh cái hiểu cái không, “Hay quá ta.”

Ninh Túc: “...”

Ninh Tuc yên lặng xoay người đi.

Lăng Tiêu trở lại chỗ ngồi.

Chung Hội Linh hỏi hắn: “Mà này, tiết vừa rồi cậu đi đâu vậy?”

Lăng Tiêu: “Tôi đi viết bản kiểm điểm, không có chuyện gì.”

Ninh Tuc yên tâm.

“Ái chà chà.” Chung Hội Linh hỏi: “Cậu làm chuyện gì sai à?”

Lăng Tiêu: “Tôi không làm chuyện gì sai hết.”

Ninh Tuc vừa viết bài vừa gật đầu.

Bỗng nhiên cậu nghe thấy một tiếng cười vô cùng quen thuộc, đang định quay đầu lại thì trông thấy khuôn mặt lạnh lùng của người bạn cùng bàn Đường Y Trần.

Đường Y Trần liếc cậu một cái sau đó cúi đầu nhìn vào tờ đáp án của bài kiểm tra ngữ văn trong tay. Chẳng mấy chốc tiếng chuông vào lớp đã vang lên, tiết học tiếp theo là ngữ văn.

Đây là tiết học ngữ văn đầu tiên sau khi có kết quả, giáo viên dạy văn vừa bước vào đã yêu cầu Đường Y Trần đứng lên.

Hắn đứng trên bục giảng, nhìn Đường Y Trần với ve mặt cay độc, “Đường Y Trần, rốt cuộc là thầy làm gì có lỗi với trò hả? Sao trò có thể đối xử với thầy như vậy!”

“Nào, nào, nào, mọi người hãy cùng xem bài kiểm tra ngữ văn của hạng một lớp ta năm ngoái đây, xem trò ta đã thi ngữ văn như thế nào.”

Một màn hình sáng xuất hiện ở phía bên phải của bục giảng, trên đó là phiếu trả lời ngữ văn của Đường Y Trần.

Công nghệ của thế giới này tiên tiến hơn cả thế giới của họ, có thể thấy được điều đó từ chiếc máy tính bảng có thể tự động truyền màn hình mà Ninh Túc nhận được.

Ngay cả dưới ánh nắng tươi đẹp vào ban ngày, một màn hình ánh sáng với độ rõ nét tương đương với rạp chiếu phim có thể được chiếu bất cứ lúc nào bên cạnh bục giảng.

Phiếu trả lời của Đường Y Trần được hiển thị không góc chết ngay trước mặt cả lớp.

Chẳng trách giáo viên văn lại tức giận như vậy, hắn đã mắc rất nhiều lỗi ở những câu hỏi lấy điểm, trong đó có nhiều câu hỏi rất đơn giản, hoàn toàn không tương xứng với trình độ hạng một trước đó của hắn.

Rất có thể là hắn đã cố ý làm sai. Ninh Túc đột nhiên nhớ tới những gì mà hắn đã nói với cậu về phòng học suy ngẫm, không chỉ những học sinh kém mới đến phòng học đó để tự ngẫm, mà những học sinh có thành tích rất tốt cũng sẽ đến đó để nhận lời khen của hiệu trưởng.

Là vì nguyên nhân này ư?

“Nói cho thầy biết, rốt cuộc là trò bị làm sao vậy hả? Cái đồ tạp chủng vô ơn bạc nghĩa này!”

Giáo viên dạy văn mắng cho đến khi đồng tử của hắn ta đen sì không thấy cả tròng trắng, hắn mang theo hơi thở lạnh lẽo bước xuống khỏi bục giảng, dùng giáo án vỗ vào mặt Đường Y Trần từng cái một, tiếng “bép bép” vang lên trong lớp vừa rõ ràng vừa thấy được sức lực của hắn lớn đến cỡ nào.

Hắn ngày càng trở nên không giống con người nữa, há miệng to như chậu máu chửi bới: “Một học sinh hạng một mà thi cử như thế này, thụt lùi nhiều như này mà còn không biết xấu hổ ngồi ở đây hả? Sao không đi chết luôn đi!”

Toàn thể học sinh trong lớp đều cúi đầu, không dám phát ra tiếng động nào, thậm chí còn không dám nhìn giáo viên.

“Ừng ực _—_ 3"

Ninh Túc giật mình ngẩng đầu lên.

Tiếng động này chỉ vang lên một cái, không biết rõ là xuất phát từ nơi nào.

Bất kể giáo viên có chửi mắng cỡ nào thì Đường Y Trần vẫn không nói câu gì. Mặt hắn bị đánh đến do bừng, nhưng hắn vẫn tỏ ra thờ ơ như trước. “Cut xuống cuối lớp nghe giảng!”

Đường Y Trần cầm sách giáo khoa và bài kiểm tra yên lặng đi về phía sau.

Giáo viên thu hồi lại biểu cảm trên mặt, cười nói với Ninh Túc: “Không ảnh hưởng gì đến trò Ninh Túc chứ? Trò Ninh Túc làm bài kiểm tra khảo sát chất lượng rất tốt, bài kiểm tra ngữ văn đạt được 140 điểm thật không dễ dàng chút nào.”

Ninh Túc chỉ cảm thấy nụ cười của hắn rất đáng sợ.

Sáng nay lớp bọn họ không có chuyện gì xảy ra.

Vì có thêm giờ nghỉ trưa nên thời gian ăn trưa dài hơn thời gian ăn sáng, được hai tiếng đồng hồ.

Nhưng có rất ít người chơi nghỉ trưa, tất cả đều chạy đua với thời gian để học tập, thậm chí còn vất vả hơn cả hồi học cấp ba năm cuối trước kia.

Có thể không chạy đua sao?

Năm đó không thi đậu đại học thì cùng lắm là không vào đại học thôi, còn ở đây thi không đậu chính là chết!

Ninh Túc ăn cơm xong cũng không có nhàn rỗi, cậu đi kèm toán cho Sư Thiên Xu.

Trái ngược với Lăng Tiêu, Sư Thiên Xu đã sống ở nước ngoài một thời gian dài, tiếng Anh của cô rất tốt, khuyết điểm của cô là môn toán cấp ba mà cô chưa từng học qua thôi.

Ninh Túc có kinh nghiệm dạy kèm nên kèm cặp rất là dễ. Chỉ số IQ của Sư Thiên Xu rất cao, vừa thông minh lại nghiêm túc, học hỏi rất nhanh.

Thấy không chen vào được, Ninh Trường Phong nói với Lăng Tiêu: “Vậy để tôi kèm tiếng Anh cho cậu nha, cậu thuộc hết vựng tiểu học chưa?” Lăng Tiêu: *...”

Bởi vì khác lớp, bọn họ không học trong phòng học mà là ngay trên chiếc bàn dài ở nhà ăn.

Không cần sợ làm phiền người khác nghỉ ngơi, rất tiện để phụ đạo từng cặp.

Ở bàn bên cạnh, Lỗ Việt nói với Chu Tương: “Cậu cũng không học giỏi toán, vậy để tôi kèm cậu môn toán nha?”

Ninh Tuc dừng bút, yên lặng nhìn lướt qua bên đó.

Trong mắt Chu Tương hiện lên sự hoảng loạn, hắn vội dùng nụ cười để lấp liếm, nắm chặt góc ghế màu xanh trong nhà ăn nói: “Không cần đâu, cậu đi ngủ một lát đi, tôi học ngữ văn một lát đã.”

Thấy nụ cười của Lỗ Việt dần biến mất, hắn nhìn Lỗ Việt một cách sâu sắc, rồi nói: “Mặc dù lần trước cậu không nằm trong top 100 từ dưới đếm lên, nhưng cậu chỉ cách top 100 có 6 điểm thôi, cậu nhất định phải, nhất định phải học chăm chỉ hơn nữa, nếu không, nếu không...”

Lời của hắn bị kẹt.

Ninh Túc thoáng thấy ánh mắt hắn nhìn Lỗ Việt, sâu đến mức có thể thấy ánh nước.

Lỗ Việt cười hỏi hắn: “Nếu không thì sao?” Chu Tương mở miệng, trong mắt hiện lên một tia mờ mịt và hoảng sợ. “Nếu không, không an tâm.” Cuối cùng hắn nói.

Lỗ Việt cười nói: “Biết rồi mà, tối qua tôi chỉ ngủ có bốn tiếng, vậy tôi nằm tí rồi dậy học sau.”

Ninh Túc nắm chặt bút, tiếp tục viết.

Chu Tương nhìn về phía Ninh Túc rất nhiều lần.

Ninh Túc đưa cho Sư Thiên Xu một bài tổng kết rồi nói: “Em đi vệ sinh chút.”

Ninh Túc chỉ đứng đợi một phút ở cửa phòng vệ sinh ngoài nhà ăn thì Chu Tương đã di ra.

“Sau khi ăn sáng xong thì đến cả việc cậu vào phó bản cũng không nhớ luôn sao?” Ninh Túc vừa đi về phía hồ nước bên cạnh vừa hỏi.

“Hồi sáng, nội dung của phó bản rất mơ hồ, nhưng tôi vẫn nhớ Lỗ Việt trong phó bản.”

Chu Tương đuổi theo Ninh Túc, không biết có phải là do trí nhớ không đầy đủ ảnh hưởng đến não bộ của hắn không, hắn đi lại cũng có chút chao đảo.

Hắn nói là hồi sáng, chứng tỏ bây giờ đã khác đi.

Hắn vịn một thân cây, vẻ mặt vừa sợ vừa ủ rũ, thỉnh thoảng lại ngẩn người, “Vừa rồi, trong lúc nhất thời, tôi đã quên mất quy tắc phó bản của chúng ta.”

Ninh Túc biết. Điều hắn vốn muốn nói có lẽ là, nếu không thì bài kiểm tra tiếp theo cậu sẽ vào 100 người cuối bảng, phải vào phòng tối hay đại loại gì đó. Nhưng hắn bị mắc kẹt, hắn chỉ nói chung chung với Lỗ Việt, nếu không thì sẽ bất an.

Hắn đưa một cuốn sổ cho Ninh Túc, “Xin lỗi, tôi vốn là một đối tượng nghiên cứu tốt, nhưng vì bản thân ích kỷ không muốn tiết lộ nên đã mất rất nhiều manh mối.”

Hắn ép giọng mình phải bình tĩnh, nhưng vẫn lộ ra một tia bi thương: “Ninh Túc, tôi cảm giác tôi sắp không được nữa rồi.”

Hắn buồn bã nói: “Có thể tôi sẽ lập tức quên hết mọi thứ và trở thành một cái vỏ rỗng, vừa rồi tôi suýt chút nữa thì đã không nhận ra cậu ở cửa toilet.”

“Tôi chỉ sợ không còn kịp nữa, nên vội đưa quyển sổ này cho cậu xem, nó ghi lại tất cả những biến đổi của tôi, chỉ cần tôi còn có chút ý thức thì tôi sẽ ghi nó lại.”

Ninh Túc mở cuốn sổ ra.

Chu Tương nói: “Trên này, còn có những điều tôi viết ra, đối với tôi mà nói là những kỷ niệm đẹp nhất.”

Hắn nhỏ giọng cầu xin: “Ninh Túc à, tôi không muốn để chúng cứ vậy mà biến mất khỏi cuộc đời, cậu có thể giúp tôi nhớ chúng không?”

Lúc sắp mất trí nhớ Chu Tương mới biết được, thì ra một phần lớn của cuộc sống là bắt nguồn từ những ký ức cay đắng, ngọt ngào, buồn bã và tươi đẹp. Có chút ký ức giống như là thành quả của cuộc sống, là “đứa con” của cuộc sống, sau khi bản thân “chết” lại không nỡ để chúng biến mất khỏi cõi đời.

“Có người nhớ chúng thì chúng sẽ không biến mất, ít nhất còn có một nơi để cất giữ.”

Chu Tương vuốt mặt một cái, cười đến suýt nữa chảy nước mắt, “Thật ra đến giây phút này, tôi đã quên rất nhiều chuyện ở trên đó.”

Ninh Tuc mím môi lật ra phía sau, trên một trang giấy có một nửa là bính âm, còn có hình vẽ thay cho chữ.

——— Hắn đã quên rất nhiều chữ phải viết những thế nào.

Sáng nay Ninh Túc quay đầu lại nhìn mấy lần, đều thấy hắn đang nằm trên bàn viết gì đó.

Hắn cũng không có ngẩng đầu lên mà chỉ nằm đó viết.

Cứ như thể hắn đang chạy đua với con quái vật ăn ký ức, cố gắng hết sức để viết ra những ký ức mà hắn muốn lưu giữ. Nhưng dần dà hắn viết không được nữa, thậm chí còn quên cả cách viết rất nhiều chữ. Theo sự biến mất của trí nhớ và tri thức, chỉ số IQ và khả năng tư duy của hắn cũng giảm sút, hắn không biết nên diễn giải cảm giác như thế nào khi cùng Lỗ Việt bước ra khỏi phó bản.

Hắn ngơ ngác ngước nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, nheo mắt vẽ một vầng ánh sáng mặt trời rực rỡ lên chỗ bị mắc kẹt trên cuốn sổ.

Càng về sau, càng không lưu loát, càng nhiều bính âm và hình vẽ. Các chữ Hán trên trang trước đã trở thành bính âm trên trang tiếp theo. Nhưng từ đầu đến cuối, chỉ có hai chữ là hắn viết trôi chảy và kiên định nhất.

Lỗ Việt.

Ninh Túc: “Cậu không nói là sợ Lỗ Việt biết đúng không, nhưng tại sao lại không muốn nói cho cậu ta biết?”

Chu Tương: “Đừng để cậu ấy biết, tôi sợ...”

Sợ cái gì thì hắn không nói, có lẽ sợ quá nhiều.

Chu Tương: “Có lẽ là vì để tôi có một hình ảnh bình thường trong lòng cậu ấy thêm ngày nào thì hay ngày ấy chăng? Ít nhất khi tôi còn tỉnh táo có thể nhớ được dáng vẻ của cậu ấy, thứ mà cậu ấy nhìn thấy cũng không phải là một cái vỏ bọc ngớ ngẩn.”

“Thật ra vào giây phút tôi suýt không nhận ra cậu nữa, tôi đã rất sợ hãi, sợ đến cả Lỗ Việt mà tôi cũng không nhận ra.”

“Người tôi rất thích, mà tôi lại không nhận ra người ấy nữa, vậy còn không bằng chết đi.”

“Thế nhưng tôi không thể chết được, tuyệt đối không thể chết, tôi phải cố gắng, cho dù biến thành như thế nào cũng không thể chết...”

Ninh Túc lật cuốn sổ ra đằng trước.

[Ba tiếng kể từ lần mất trí nhớ đầu tiên: Tôi đã quên hết những gì tôi học thuộc vào tối qua, những từ tiếng Anh mà tôi đã ghi tạc trong đầu trước đó cũng quên hết, chỉ còn lại những từ thông dụng nhất, toán học của tôi có lẽ chỉ ở trình độ cấp hai.] [Đầu tiên là mất đi trí nhớ về tri thức, bắt đầu từ chỗ hời hợt nhất.]

[Bốn tiếng: Tôi không hiểu sách giáo khoa nữa, chỉ còn mỗi sách ngữ văn là đọc hiểu, chỉ cần tôi cứ cúi đầu và không nhìn vào mắt giáo viên thì giáo viên sẽ không phát hiện ra.]

[Năm giờ: Tôi bắt đầu mất đoạn ký ức trước khi vào căn cứ trò chơi, tôi đã quên bạn cũ và bạn học, nhưng tôi vẫn còn nhớ bố mẹ mình.]

[Có thể bắt đầu từ chỗ hời hợt nhất trong ký ức, hoặc cũng có thể bắt đầu từ thứ ít quan trọng nhất.]

[Sáu tiếng: Ký ức sau khi tiến vào căn cứ trò chơi cũng bắt đầu mơ hồ, bị bao phủ bởi một tầng sương mù, thiếu chút nữa đã quên cả phó bản đầu tiên, hình như nó tên là “Xà Xie”?]

[Bảy tiếng: Ngủ một giấc xong, tôi cảm thấy trí nhớ như có chút phai nhạt đi, tôi có hơi không nhớ rõ những người chơi không quen biết trong trò chơi này. 】

[Tám tiếng: Bắt đầu có mấy chữ tôi không viết được nữa, còn biết Xie nhưng viết không ra.]

[Chen(Nhân) lúc tôi còn nhớ, lại thêm một chút cảm giác mất trí nhớ, lúc đầu nơi đó chỉ bị bao fu(phủ) bởi một lớp mosaic như wu(sương), chỉ cần cố gắng hoặc có người nào đề cập tới thì có thể nhớ lại, nếu lúc này nó quan trọng thì nhất định phải viết nó ra, bằng không lớp mã sai(mosaic) cũng sẽ bị cục Xiang(tay) ca(xóa) sạch đi.]

*Mấy chỗ trong ngoặc là mình dịch theo bính âm ra cho mn hiểu, chứ đúng là CT ko nhớ cách viết của các chữ đó mà chỉ biết viết chữ bính âm thôi Chu Tương nói chỉ cần hắn còn tỉnh táo, hắn nhất định sẽ ghi lại tình huống của mình vào cuốn sổ này cho bọn họ xem.

Khi bọn họ trở về từ hồ nước, Ninh Túc cảm thấy không cần phải đưa cuốn sổ cho hắn.

Có lẽ hắn cũng đã quên rồi.

Lúc dẫn hắn vào nhà ăn, Ninh Túc nãy giờ vẫn luôn cầm cuốn sổ to bằng lòng bàn tay ấy nhét vào trong túi quần học sinh của hắn.

“Đây là món đồ vô cùng quan trọng và quý giá của cậu.” Ninh Túc nói với hắn.

Chu Tương ngơ ngác mở miệng, giống như đứa nhỏ mới lớn gật gật đầu: “Ừm!?

Rất nhiều người chơi trong nhà ăn vẫn đang căng thẳng học bài, khi họ vừa bước vào, Lỗ Việt lập tức ngẩng đầu về hướng này.

Trên mặt Chu Tương lập tức nở nụ cười xán lạn: “Lỗ Việt!”

[Phó bản đầu tiên tôi vào cùng với Lỗ Việt là một phó bản nhập vai rất chân thật. ]

[Thật đến cỡ nào nhỉ, chúng tôi vào vai những đứa trẻ sống trong cô nhi viện chờ nhận nuôi, không chỉ thân thể biến nhỏ như trẻ con mà ngay cả tâm hồn và tình cảm cũng trở thành trẻ thơ 4-5 tuổi. ]

[Bây giờ nhớ lại, đó thật là tôi lúc 4 tuổi, vào giờ phút này nó còn sống động hơn cả trí nhớ của tôi.]

[Trong phó bản, những người nhận nuôi chúng tôi đều là quỷ, bọn chúng sẽ hạnh hạ chúng tôi đến chết vào lúc nửa đêm, bốn đứa nhỏ chúng tôi được một cặp vợ chồng trung niên sống trong một biệt thự nhận nuôi.]

[Vì để tránh bị hành hạ đến chết, cô giúp việc tốt bụng đã giấu tôi vào trong thùng máy giặt.]

[Sau khi đóng nắp máy giặt lại, tôi nhớ bên trong đó rất tối, xung quanh là quần áo bẩn và bột giặt nhớp nháp.]

[Cô giúp việc hình như đã quên khuấy tôi rồi, không biết cô ấy đã đi đâu, hoặc có lẽ đã bỏ trốn cũng nên.]

(Tôi vẫn luôn núp trong đó, càng ngày càng sợ hãi.]

[Nghe thấy tiếng bước chân đến gần, tôi sợ mình bị phát hiện, cũng sợ có người khởi động máy giặt.]

[Nghe tiếng họ chạy ra ngoài một cách vội vã rồi đóng cửa làm tôi hoảng sợ vô cùng, tôi cảm thấy bọn họ giống như đã bỏ chạy hết, để lại một mình tôi trong căn biệt thự khủng khiếp nay.】

[Trong thùng máy giặt tối tăm chật hẹp, tôi ôm chặt đầu gối, càng lúc càng cảm thấy sợ hãi và tuyệt vọng, nước mắt nhỏ giọt trên mu bàn tay.]

[Lại có một tiếng động khác tới gần, tôi run ray vùi đầu vào đầu gối.]

[Có tiếng ghế di chuyển, hình như có người đang nhấc ghế đi về phía này, từng bước tới gần.]

[Tiếng bước chân dừng lại ngay cạnh máy giặt.]

[Cửa máy giặt bị mở ra.] 【T6i tuyệt vọng ngẩng đầu lên, chờ đợi khuôn mặt tươi cười đáng sợ máu me của người cha nuôi ác quỷ.]

[Trong ánh sáng mờ ảo, tôi thấy Lỗ Việt bốn tuổi đang nở nụ cười đưa tay về phía tôi.]

[Ánh mặt trời chiếu vào thùng máy giặt tăm tối từ phía sau lưng cậu ấy, cậu ấy cười rộ lên với đôi mắt cong thành trăng lưỡi liềm, như một bé thiên thần dịu dàng.]

[Đây, là chuyện xảy ra khi tôi bốn tuổi sao?]
Bình Luận (0)
Comment