C 125
C 125C 125
chương 125: Hợp nhớ
Editor: Cô Rùa
米
Sư Thiên Xu cúi đầu, qua vài giây lại nhìn bọn họ lần nữa.
Khi nhìn Thạch Hạc cô không có bất kỳ phản ứng gì, nhìn đến người nhộng sư, cổ bà hay Lăng Tiêu cũng đều không có. Mãi đến khi bắt gặp Ninh Trường Phong thì cô mới cau mày nói, “Ninh Trường Phong, anh lại giở trò gì đấy?”
Ninh Trường Phong kinh ngạc nhìn cô, trái cổ hắn khẽ nhúc nhích, “Tôi, tôi...”
Hắn không nói được lời nào, chỉ nhìn cô với vẻ mặt vô cùng phức tạp. Hắn không ngờ vào lúc này rồi mà Sư Thiên Xu vẫn còn nhớ ra hắn. Hắn nhất thời không diễn tả được cảm giác trong lòng mình.
Sư Thiên Xu lại nhìn Ninh Túc, hiển nhiên đã thả lỏng hơn rất nhiều, “Chúng ta đang trong phó bản à?”
Cô vẫn còn nhớ phó bản.
Cô đã quên rất nhiều người nhưng vẫn còn nhớ phó bản.
Phó bản chiếm phần lớn thời gian trong đời cô, cô đã ở trong đó suốt 15 năm trời. Cô cũng nhớ Ninh Túc, mặc dù bọn họ chỉ mới quen nhau chưa đầy hai tháng.
Ninh Túc mím môi đi tới bên cạnh cô, trực tiếp nói với cô: “Hội trưởng, chúng ta đang ở trong một phó bản học đường và chị đang tạm thời bị mất trí nhớ.”
Hiểu rõ hoàn cảnh của bản thân và môi trường xung quanh có thể làm cô cảm thấy an tâm hơn.
Sư Thiên Xu gật đầu, cô mở miệng muốn nói chuyện nhưng lại dừng một chút, vài giây sau cô dặn dò Ninh Túc: “Ninh Trường Phong là một tên deu cáng, cậu nhất định phải cẩn thận đấy.”
Ninh Túc nhìn thoáng qua Ninh Trường Phong đang vui buồn lẫn lộn, “Hội trưởng yên tâm, em biết rồi.”
Ninh Trường Phong: “...”
Sau khi lấy lại được tỉnh thần từ trong cơn hoảng loạn, Thạch Hạc cười khẩy, “Đều đã như vậy rồi mà còn nói cái gì mà phát hiện ra giả thiết có vấn đề chứ?”
Ninh Túc ngước mắt nhìn về phía hắn, cặp mắt đào hoa trong veo hệt như có thể nhìn thấu lòng người.
Thạch Hạc như chột dạ mà mắt nháy liên tục, “Mày nhìn gì? Tao nói không đúng sao?”
Ninh Túc: “Anh đang dùng phép khích tướng à? Chính anh không nhận ra được vấn đề nhưng lại cố ý nói như vậy là để moi móc thứ gì đó từ chúng tôi ư?” “Có ngu mới nói cho anh.”
Thạch Hạc: “...”
Sắc mặt hắn khó coi, nói: “Ninh Túc à, tụi bây thật sự quá ích kỷ, tại sao không nhắc nhở bọn tao ngay từ đầu đừng nên thi vào top 10? Khoảng thời gian này tụi bây xem tao như con khỉ hả!”
Ninh Túc: “Mọi người đều xếp hạng cuối nên không cần phải nhắc làm gì, chỉ có 4 người hạng cao là cần chú ý thôi, bọn tôi cứ nghĩ tất cả đều đã biết hết rồi?”
Bốn người hạng cao là Thạch Hạc, Ninh Túc, Ninh Trường Phong và Cổ Bà.
Thạch Hạc bỏ đi trong sự tức giận.
Từ việc hắn loạng choạng đến suýt té ngã và đá bay hòn đá chắn đường ra xa năm mét, có thể thấy hắn tức giận và hoảng sợ đến nhường nào. Một người chơi ngập ngừng hỏi: “Xin hỏi, rốt cuộc vấn đề là gì vậy?”
Sư Thiên Xu đã không thể trả lời bọn họ được nữa, cô lặng lẽ đứng cạnh Ninh Túc với đôi mắt vô hồn.
Trong lâu đài ở phó bản Mạn Mạn, cô đã từng nói chẳng lẽ còn muốn cô chủ động nói nữa sao.
Những lời này có nghĩa là, không có ai ở cùng độ cao hiểu cô ấy hết sao. Ninh Túc rời mắt khỏi cô, nói với mọi người: “Tôi sẽ nói thay cho hội trưởng.” Cậu thay đổi phong cách nói chuyện thường ngày, trở nên càng chỉ tiết và càng nghiêm túc hơn.
“Chúng ta đều biết khi bước vào phòng tối thì rất có khả năng đã bị quái vật vô hình đánh dấu lên, đến một lúc nào đó nó sẽ bất ngờ tìm tới để nuốt chửng ký ức của chúng ta.”
“Cá chắc mọi giáo viên trong trường đều biết chuyện này nhưng họ vẫn muốn đưa học sinh đến đó.”
Điều này rất rõ ràng, top 100 đội sổ của trường sẽ bị đưa vào đó, mà số lượng học sinh khối khoa học xã hội chỉ khoảng 600, đây là một tỷ lệ rất đáng sợ.
Càng rõ ràng hơn nữa là không chỉ những học sinh kém mà cả những học sinh giỏi nhất cũng sẽ vào đó để nhận lời khen từ hiệu trưởng.
Học sinh kém và học sinh giỏi nhất sẽ bị cắn nuốt trí nhớ, điều này không hợp lý.
Trước đây họ không nhận ra điều này, giờ nghe Ninh Túc cố ý đề cập đến lập tức khiến họ hiểu ngay vấn đề mà Sư Thiên Xu nói là ở đâu. Ninh Túc: “Thành tích học tập ở trường Thanh Nghi là điều rất quan trọng nhất, cái mà lãnh đạo nhà trường và giáo viên chú trọng nhất cũng chính là điểm số, họ luôn nói về tỷ lệ lên lớp và coi những học sinh học giỏi như bảo bối, vậy tại sao lại muốn để học sinh top đầu vào phòng tối? Nếu vào đó thì có thể sẽ bị mất trí nhớ rồi không có cách nào dự thi, thậm chí còn không thể đạt được thành tích xuất sắc.”
Đúng vậy, đây là điều rất mâu thuẫn.
Vào kỳ thi ngày hôm đó, Vương Trí Thu và Hạ Mông Vũ mất trí nhớ đều là những học sinh nằm trong top 10. Nếu học sinh giỏi mất trí nhớ thì sẽ không thể nâng cao tỷ lệ lên lớp được, cũng không thể đạt được vinh quang “tiến cử từ hiệu trưởng” gì gì đấy.
Vài người im lặng suy ngẫm về vấn đề này.
Ninh Trường Phong cất tiếng nói: “Có lẽ chỗ này ẩn giấu một con đường sống khác.”
“Đinh đỉnh đỉnh ——”
Tiếng chuông chuẩn bị cho tiết tự học buổi tối vang lên.
Những người chơi cùng lớp với Sư Thiên Xu dẫn Sư Thiên Xu trở về lớp. Những người chơi khác cũng lục tục trở về lớp của mình.
Lớp của Ninh Trường Phong ở lầu năm cho nên phải đi nhanh hơn một chút, “Đi thôi.”
Thấy Lăng Tiêu vẫn đứng trước bảng thông báo xem điểm, Ninh Túc đi tới nhìn thoáng qua thử.
Lăng Tiêu: “Người giỏi môn này yếu môn kia như tôi cũng có không ít, đủ loại đủ kiểu.”
Ninh Túc: “...”
Ninh Túc: “Không cần biết có học lệch môn hay không, nếu anh không vào lớp thì chủ nhiệm sẽ lại tới bắt anh đến phòng tối viết bản kiểm điểm nữa đó.”
Lăng Tiêu: *...”
Khi họ đi về phía lớp học, Ninh Túc ngoái đầu lại nhìn. Quả thật có rất nhiều học sinh học lệch môn.
Trong lớp bọn họ cũng có một người.
Ngày mai là ngày kiểm tra khảo sát chất lượng lần 2, không có ai nói chuyện trong tiết tự học buổi tối cả, mọi người đều chăm chỉ học tập. Trong giờ tự học buổi tối lần hai có tiếng ồn ào từ bên ngoài hành lang truyền vào, trong lớp cũng náo loạn theo.
“Sao rồi?”
“Tối nay 10 học sinh đứng đầu sẽ đến phòng học suy ngẫm để nhận thưởng đúng không?”
“Nhận thưởng là chuyện tốt mà? Không hiểu sao lại có người cãi nhau.” Ninh Túc nhìn bạn cùng bàn của mình, “Học sinh đội sổ sẽ vào phòng tối để suy ngẫm ngay cái hôm có kết quả, còn những học sinh đứng đầu sẽ vào đó trước một ngày diễn ra kỳ thi đúng không?”
Đường Y Trần đã tỏ ra rất thờ ơ, nhưng cái người cùng bàn của hắn có vẻ như không nhận ra điều đó, thường xuyên bắt chuyện và hỏi hắn đủ thứ.
Kể từ khi bị giáo viên ngữ văn mắng và tát vào mặt trước cả lớp, nhiều học sinh trong lớp đã không còn nói chuyện với hắn nữa.
Học sinh trường Thanh Nghỉ sợ giáo viên nhất.
Chỉ có mỗi Ninh Túc là càng thích nói chuyện với hắn hơn so với trước cả khi hắn bị giáo viên đánh.
Đường Y Trần khẽ “ừ” một tiếng. Ninh Túc trầm tư, lấy ra một tờ giấy, viết một mảnh giấy nhỏ cho Đường Y Trần.
Ninh Túc: [Cậu có biết, vụ đi vào phòng tối sẽ rất dễ bị mất trí nhớ không?]
Chứng mất trí nhớ là lời giải thích của trường Thanh Nghi cho hiện tượng học sinh đột ngột mất ký ức.
Thân thể của Đường Y Trần cứng đơ, không trả lời Ninh Túc.
Ninh Túc: [Cậu biết, nhưng cậu không nói với Vương Trí Thu - Người bạn cùng bàn cũ của cậu.]
Đường Y Trần siết chặt cây bút, vùi đầu làm bài.
Ninh Túc: [Việc cậu không nói với cậu ta không phải vì cậu muốn hại cậu ta, hay để cậu ta thay thế cậu, mà là cậu chỉ muốn bảo vệ bản thân, hơn nữa Vương Trí Thù một lòng muốn đạt 700 điểm cũng sẽ không nghe theo cậu cố tình trượt kỳ thi.]
Đường Y Trần cuối cùng cũng nhìn cậu, cậu thiếu niên 17 tuổi lạnh lùng này siết chặt cây bút, hốc mắt hơi đỏ lên.
Ninh Tuc nghe từ Chung Hội Linh biết rằng Vương Trí Thu và Đường Y Trần đã ngồi cùng bàn với nhau từ năm lớp 10.
Cả hai đều là học sinh giỏi nên muốn ngồi cùng nhau, giáo viên coi học sinh giỏi như bảo bối đương nhiên sẽ đồng ý.
Gần hai năm liền cùng bàn với nhau, quan hệ của bọn họ nhất định là rất tốt. Đều nằm trong top 10 toàn khối, bọn họ cạnh tranh với nhau lại hiểu nhau, có thể còn có chung một ngôi trường mơ ước, cùng nhau tiến lên trong ngôi trường đáng sợ này.
Đường Y Trần: [Tôi thực sự không cố ý hại cậu ấy.]
Tuy nhiên, hắn vẫn cảm thấy có lỗi.
Đường Y Trần: [Nếu kỳ thi khảo sát lần trước tôi làm bài tốt thì người bị mất trí nhớ lôi đi có lẽ là tôi mà không phải cậu ấy.]
Ninh Túc đứng hình mất một lúc.
Nếu lần khảo sát của trước trước đó nữa Đường Y Trần hạng nhất, Vương Trí Thu hạng ba, thì hẳn là bọn họ đã vào phòng tối trước ngày kiểm tra vừa rồi.
Vương Trí Thu mất trí nhớ, Đường Y Trần không mất trí nhớ.
Bọn họ vẫn luôn nghĩ đó là ngẫu nhiên, chẳng lẽ không phải?
Là bởi vì lần trước Đường Y Trần thi không tốt, cho nên mới không có mất trí nhớ sao?
Nhiệm vụ chính của phó bản này là đạt 600 điểm trong kỳ thi tuyển sinh đại học, ở ngôi trường lấy điểm số là thứ quan trọng nhất này, đương nhiên người chơi phải học tập chăm chỉ để vượt qua kỳ thi.
Nếu không phải ở phòng thi nghe thấy Vương Trí Thu gào lên hắn là hạng ba toàn khối thì có lẽ Ninh Túc cũng đã cho là như vậy.
Trên thực tế, họ không thể thi quá kém, mà thi quá cao cũng sẽ rất nguy hiểm. Ninh Tuc ngây người ngồi ở đó.
Cậu lờ mờ cảm nhận được ác ý vô cùng lớn đằng sau phó bản này.
Ninh Túc bỗng nhiên nói: “Vương Trí Thu cậu ấy...”
Cậu dừng ở đây, như thể chỉ là lơ đãng nhắc tới.
Phòng học rất yên tĩnh, giọng của cậu tuy không lớn nhưng vẫn có thể truyền đi được một phạm vi khá lớn.
Nghe thấy tên “Vương Trí Thu”, ngoài bạn cùng bàn căng thẳng ra, còn có một nam sinh khác quay đầu lại.
Giống như lần đầu tiên Ninh Túc ngồi ở chỗ này nhắc đến tên của Vương Trí Thu vậy.
Ninh Túc quay đầu nhìn Lăng Tiêu, nhớ tới lời nói tối hôm đó mà hắn nói với cậu rằng, trò chơi này không phải chơi như vậy.
Đúng lúc Lăng Tiêu cũng đang nhìn cái người quay đầu lại kia, Ninh Túc vừa nghiêng đầu thì hắn lập tức nhìn về phía Ninh Túc.
Bọn họ không nói gì, song lại hiểu suy đoán của nhau.
Sau bữa sáng chủ nhật, Ninh Túc cùng Cát Trạch Minh và Lỗ Việt đưa Sư Thiên Xu và Chu Tương đến phòng thi của họ.
Lần kiểm tra thứ hai khác với lần kiểm tra thứ nhất, phòng thi được xếp theo kết quả của bài kiểm tra trước đó.
Một phòng thi sẽ có 120 thí sinh, phòng thi cuối cùng có 90 người chơi, hầu như tất cả người chơi đều tập trung ở phòng thi đó. Ninh Tuc cầm phiếu dự thi của Sư Thiên Xu, liên tục nói với cô: “Chị đối chiếu phiếu dự thi này với phiếu trả lời và bài thi, thấy chỗ nào tương ứng thì điền chúng vào nhé.”
Sau khi mất hết trí nhớ, họ thậm chí còn không nhớ ra tên của mình. Tuy nhiên, chỉ có điền tên và phiếu dự thi thì mới được tính là dự thị, mới có thể tham gia xếp hạng thành tích được. Cũng như đảm bảo top 100 cuối bảng cho những người chơi khác như những gì Sư Thiên Xu nói.
Sư Thiên Xu vuốt phiếu dự thi với ve mặt mờ mịt, nói: “Được.”
Ninh Túc lại lặp đi lặp lại với cô, mãi đến 5 phút trước khi kỳ thi bắt đầu, Cát Trạch Minh mới nói: “Chuông sắp reo rồi, cậu mau vào phòng thi đi, tôi sẽ trông hội trưởng cho.”
Lúc này Ninh Túc mới dừng lại, cậu nhìn Sư Thiên Xu nói: “Hội trưởng cố lên nhé, hãy hoàn thành bài kiểm tra.”
Đây là điều mà hồi cô còn có ký ức, nhấn mạnh về giá trị của cô sau khi mất trí nhớ.
Cát Trạch Minh: “Sao nhìn cậu cứ như cha mẹ đưa con đi thi đại học vậy? Được rồi, được rồi, đi nhanh đi.”
Ninh Túc sửng sốt một chút, cười rời đi.
120 người đứng đầu lần thi trước đều ở chung một phòng thi số 1.
Ninh Túc, Ninh Trường Phong, Cổ Bà và Thạch Hạc đều ở đây.
Giám thị ở đây cũng nhiều hơn các phòng khác, huấn luyện viên đứng trước xếp cả thành một hàng, camera mini lóe ánh đỏ có ở khắp mọi ngóc ngách trong phòng học.
Không khí trong phòng thi số 1 - Nơi tập trung những học sinh giỏi nhất càng nặng nề hơn, thí sinh nào trông cũng căng thẳng.
Trước giờ thi, trong phòng không có một chút tiếng động gì, tiếng bút rơi từ trên tay xuống bàn đều có thể làm thí sinh giật thót tim.
“Đinh đỉnh đỉnh ——”
Tiếng hít thở sâu nhất thời vang lên trong phòng thi.
Các giáo viên bắt đầu phát bài thi và phiếu trả lời.
Một hàng dọc sẽ có 15 học sinh xếp từ trước ra sau, Ninh Túc vừa vặn ngồi ở hàng đầu tiên bên cạnh Thạch Hạc.
Nhân lúc phát bài thi có tiếng động, Ninh Túc quay đầu lại nhỏ giọng nói với Thạch Hạc đang căng thẳng: “Đừng làm bài thi quá tốt.”
“Số 16 và số 1 không được thì thà thì thầm!” Giám thị coi thi nghiêm khắc nói.
Một huấn luyện viên lập tức đứng ngay trước mặt họ.
Tất nhiên bây giờ Thạch Hạc đã biết việc không thể làm bài thi quá tốt, không thể vào top 10 toàn khối.
Hắn vừa viết tên và số phiếu nhập học của mình vào tờ giấy thi, vừa mắng thầm Ninh Túc ở trong lòng rằng giờ này mới nhắc.
Đừng nói là cố ý nhiễu loạn đầu óc của hắn nha. Thi cử rất căng thẳng, nếu vẫn luôn trong tâm trạng hoảng loạn thì có thể sẽ không giải được rất nhiều câu hỏi trong bài thi.
Thạch Hạc đã tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học rất nhiều lần, tất nhiên biết điều này.
Đúng vậy, Thạch Hạc đã tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học rất nhiều lần.
Trước khi vào trò chơi, hắn làm nghề đi thi hộ.
Thành tích của hắn rất tốt, trong kỳ thi tuyển sinh đại học năm đó, có người nhờ hắn đi thi thay người khác, rủi ro quá lớn nên hắn đã từ chối mà không chút nghĩ ngợi.
Tuy nhiên, bên kia trực tiếp ra giá 10 triệu, cũng hứa sẽ lo hết mọi chuyện, nếu bị bắt sẽ đưa thêm 10 triệu nữa.
Thạch Hạc xuất thân từ một gia đình nghèo khổ, vừa nghe tới con số này thì lập tức ngây ra.
Có một thì sẽ có hai, từ mới bắt đầu vô cùng khẩn trương cho đến sau này bình tĩnh tự nhiên, coi kỳ thi tuyển sinh đại học như một bài kiểm tra nhỏ trong lớp.
Lúc Thạch Hạc bước vào trò chơi vô hạn cũng chính là lúc hắn đang ở phòng thi thay người khác thi đại học, cho nên hắn có thể dễ dàng giành vị trí hạng một trường Thành Nghỉ là như vậy.
Hắn học kiến thức cấp ba đã nhiều năm đã vậy còn thi đại học rất nhiều lần, cho dù ở trong trò chơi vô hạn mấy tháng thì kỳ thi ở đây cũng dễ như ăn bánh. Nhưng một người thi đại học nhẹ nhàng như thi kiểm tra thường ngày như hắn lúc này lại căng thẳng đến không thể kiểm soát, hắn đã đến phòng tối, thanh kiếm Damocles[1] mất trí nhớ đang treo trên đầu hắn. [1] Cụm từ “thanh gươm của Damocles” hiện thường được sử dụng rộng rãi như một cách nói ẩn dụ để mô tả một mối nguy hiểm hiển hiện, trở thành cách nói để chỉ một tình huống đầy nguy hiểm hoặc bấp bênh.
Lần thi trước hắn bất cẩn, lần này nhất định phải cực kỳ cẩn thận mới được.
Lần này hắn không thể đứng đầu nữa, cũng không thể lọt vào top 100 bét bảng, vậy tốt nhất là thi được 600 điểm trở lên theo yêu cầu của hệ thống, như vậy thì không chỉ an toàn làm học sinh xuất sắc mà còn có thể hưởng thụ đãi ngộ tốt tại trường.
Trong trạng thái căng thẳng này, hắn không chắc toán học và các môn khác sẽ thi kiểu gì, tuy nhiên môn ngữ văn lại rất khó kiểm soát điểm số, cho nên dù biết không thể lọt vào top 10 đứng đầu thì hắn vẫn phải cố gắng hết sức trong bài thi kiểm tra văn đầu tiên.
Không phải kỳ thi trước Ninh Túc cũng như vậy hay sao?
Hắn đã xem qua thành tích của Ninh Túc, Ninh Túc đã làm hết sức trong ba bài kiểm tra đầu tiên là tiếng toán văn anh, sau khi nắm được tình hình thi cử mới bắt đầu kiểm soát điểm số của bài kiểm tra cuối cùng.
Thế mà ngược lại cậu ta lại bảo hắn đừng thi quá tốt trong bài thi đầu tiên?
Hừ.
“Đinh đỉnh đỉnh ——” “Các thí sinh bắt đầu làm bài!”
Thạch Hạc lập tức ổn định tâm trí bắt đầu trả lời câu hỏi.
Trang đầu tiên của bài thi ngữ văn đầy những câu hỏi trắc nghiệm khách quan, Thạch Hạc đã hoàn thành câu hỏi quan trọng một cách chính xác và nhanh chóng.
Bây giờ hắn đã hiểu tại sao những học sinh trong phòng thi lại làm bài nhanh như vậy, nhanh như thể có ma đuổi trên tờ giấy thi vậy.
Bởi vì vô cùng sợ sẽ bị mất trí nhớ trước khi làm xong bài kiểm tra nên phải nhanh chóng viết ra tất cả những gì mình còn nhớ.
Thạch Hạc làm xong các câu hỏi trắc nghiệm thì đã cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Hắn không hề bị nỗi sợ mất trí nhớ ảnh hưởng, hắn dám chắc mình đã làm đúng 50 câu hỏi trắc nghiệm, tất cả nội dung kiểm tra đều nằm trong phạm vi kiến thức của hắn.
Hơn nữa hắn chỉ dùng có mười phút đồng hồ.
Hắn nghiêng đầu liếc qua chỗ Ninh Túc, đại khái nhìn thấy Ninh Túc chỉ mới làm được một nửa phần trắc nghiệm.
Lập tức cảm thấy nhẹ nhàng và sảng khoái hơn.
Hắn lại nhìn lướt qua bài thơ cổ điền vào chỗ trống, càng trở nên thoải mái.
Hắn nhớ hết tất cả.
Thạch Hạc thở ra một hơi, bắt đầu điền vào chỗ trống. Một câu.
Hai câu.
Ba câu.
Điền vào chỗ trống trong câu thơ thứ tư:
“Chất phác thắng văn nhã thì là người quê mua[2], 一一”
[2] Nguyên văn “Chất thắng văn tắc đã, văn thắng chất tắc sử, văn chất bân bân, nhiên hậu quân tử” dịch “Chất phác thắng văn nhã thì là người quê mùa, văn nhã thắng chất phác thì là người chép sử (giữ việc văn thu), văn và chất đều nhau mới là người quân tử.”
Thạch Hạc cầm bút lên điền: “Văn...”
Đầu bút run run, một chấm mực đen nhòe lên trên phiếu trả lời.
“Văn...”
“Văn......”
Văn gì?
Văn gì!
Đầu bút càng lúc càng run run, đôi mắt Thạch Hạc trợn to từng chút một.
Chắc là do hồi hộp quá nên quên mất câu này.
Loại tình huống này rất phổ biến trong phòng thi, nhất thời không nhớ nổi một kiến thức nhỏ nào đó là chuyện bình thường như ở huyện và hiển nhiên.
Chỉ cần hắn bỏ qua làm câu tiếp theo trước là được, làm xong câu sau rồi quay lại sẽ nhớ ra thôi. Ngay cả khi không nhớ thì một phần này cũng không quan trọng gì.
Không sao đâu, không sao đâu, không sao đâu.
Thạch Hạc không ngừng trấn an bản thân, không cố chấp, bỏ qua câu hỏi này nhìn câu tiếp theo.
Câu tiếp theo:
«———, mới được về với thiên nhiên[3].”
[3] Nguyên văn “Lâu ở lồng chim, phục đến phản tự nhiên” dịch “Lâu ngày ở trong lồng, mới được về với thiên nhiên”.
Đầu bút run rẩy ngày càng dữ dội, thậm chí toàn thân run rẩy.
Trên trán Thạch Hạc chảy ra mồ hôi nhễ nhại, từng giọt trượt qua đôi mắt đang trợn to vì hoảng sợ của hắn, chúng chảy ra từ hốc mắt như nước mắt rồi nhỏ xuống bài thi.
Khi Thạch Hạc làm bài có một cái thói quen nhỏ.
Trước mỗi câu hỏi quan trọng, hắn đều sẽ lướt qua chúng một cách tổng thể trước để biết rõ về chúng.
Loại câu hỏi điền vào chỗ trống trong thơ cổ kiểu này chỉ có năm câu, lúc hắn nhìn lướt qua trước đó, tất cả câu trả lời đều ở trong đầu hắn. Chỉ mới hai phút trước mà thôi. Hắn cứng do quay đầu nhìn về phía Ninh Túc.
Thấy Ninh Túc cũng đang nhìn hắn.
Sống lưng của thiếu niên mạnh mẽ thon gầy, mặc chiếc áo sơ mi đồng phục học sinh trông như một học sinh cấp ba sạch sẽ, ống tay áo xắn lên ngay dưới khuỷu tay, để lộ cổ tay trắng nõn gầy guộc, toát lên vẻ trẻ trung đầy sức sống.
Đôi môi nhạt màu khẽ mấp máy, tựa như muốn nói gì đó với hắn nhưng lại thôi, đôi mắt đào hoa trong veo lặng lẽ nhìn hắn, mang theo một tia thương xót.
Giống như đã nhìn thấu được tất cả.
“Hai trò làm gì đấy? Tự nhìn bài của mình đi, không được nhìn của người khác!” Giám thị ở cách đó không xa hét lên.
Thạch Hạc vô thức tìm kiếm theo giọng nói đó, nhìn về phía giám thị kia.
“Đừng nhìn!” Lời nhắc nhở đến từ Ninh Túc.
Thạch Hạc hoảng sợ, ngay lập tức nghĩ đến chỉ cần người chơi không nhìn vào ánh mắt quỷ dị của giáo viên thì sẽ không bị phát hiện mất trí nhớ, một khi đụng mắt...
Tim hắn đập nhanh dữ dội, vội cúi đầu xuống.
Không biết có phải vì hắn căng thẳng nhạy cảm hay không, hắn cảm thấy thái độ của giáo viên đối với hắn có chút khác thường, trước kia đầu nói chuyện dịu dàng mềm nhẹ với hắn, nay lại nghiêm khắc quát tháo. Trong hoảng hốt, hắn bỏ qua câu hỏi điền từ vào chỗ trống của thơ cổ, nhìn sang câu hỏi sử dụng ngôn ngữ hành văn bên dưới.
Một tiếng thút thít tuyệt vọng hoảng sợ thoát ra từ miệng hắn.
Những chữ viết dày đặc trên trang thứ ba của bài kiểm tra ngữ văn đối với hắn như gần như xa, như to như nhỏ, mơ mơ hồ hồ.
Chờ đến khi hắn đọc kỹ lại, hắn hoàn toàn không nhận ra bất kỳ chữ nào trên trang giấy ấy.
Tất cả đều vô cùng xa lạ.
Thân thể hắn run lên bần bật, theo sự run rẩy dần lan rộng của hắn, không biết thứ truyền ra từ cổ họng hắn là tiếng thở dốc hay là tiếng thút thít nữa.
Cũng không phân rõ thứ từ cằm hắn nhỏ xuống là mồ hôi hay nước mắt.
Tí tách nhỏ xuống bài thi.
Hệt như Vương Trí Thu vào lúc đó vậy.
Tố chất tâm lý của những người chơi đã trải qua các thế giới kinh dị đương nhiên sẽ mạnh mẽ hơn so với những học sinh phổ thông bình thường.
Có điều việc mất trí nhớ đột ngột đối với học sinh năm cuối mà nói chỉ có nghĩa là thi trượt kỳ thi tuyển sinh đại học thôi, còn với người chơi lại là cái chết, đối mặt trực tiếp với cái chết.
Thạch Hạc đã tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học nhiều lần cũng sẽ không bao giờ ngờ tới, vậy mà hắn lại không thể thi đại học vì bản thân mình một lần.
Hắn đã không tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học thuộc về thế giới thực khi hắn 18 tuổi. Trong phó bản của trò chơi vô hạn, hắn cũng không thể tham gia kỳ thi tuyến sinh đại học quyết định tới sống chết.
Ninh Túc, Ninh Trường Phong và Cổ Bà đều im lặng nhìn hắn.
Trước khi bị giám thị phát hiện, bọn họ đã thu hồi tầm mắt cúi đầu làm bài.
Nhưng dù là vậy, giám thị vẫn nhận ra sự bất thường của Thạch Hạc, lập tức có hai giám thị bước tới.
Bọn họ nhìn về phía bài thi của Thạch Hạc.
Khi Thạch Hạc làm các câu hỏi trắc nghiệm, đầu tiên hắn viết ra phương án đúng trên bài thi rồi mới tô lên phiếu trả lời. Các phương án khoanh tròn trên bài thi hầu hết đều đúng, phù hợp với trình độ học sinh đứng đầu khối.
Lúc này, hắn đang vùi đầu vào viết văn.
Nhìn lướt qua không có vấn đề gì.
Các giáo viên nhìn thêm hai lần rồi rời đi một cách chu đáo mà không làm phiền đến học sinh hạng một làm bài.
Những người rời đi không biết lúc này học sinh hạng một đang viết văn như thế nào.
Hắn viết mà cứ như là đang vẽ vậy. Hắn đã không còn nhận ra được toàn bộ chữ nữa, nhưng hắn vẫn biết hắn đang làm bài kiểm tra, phải viết văn.
Hắn lại tìm trang có tương đối nhiều từ trên giấy kiểm tra, đối với những từ xa lạ và tranh chữ không rõ ý nghĩa, đặt chúng vào ô viết văn. Có đôi khi hắn không rõ đó là mấy chữ, mà bỏ cả từ “Cây chỉ” vào trong cùng một ô vuông.
“Đinh định đình ——”
Kỳ thi dài đã kết thúc.
Hắn đã nộp một phiếu trả lời tồi tệ nhất trong cuộc đời hắn.
Ngay khi giám thị vừa rời đi, ba người chơi trong phòng thi số 1 lập tức kéo Thạch Hạc đang ngơ ngơ ngác ngác vào góc hành lang.
Ninh Trường Phong: “Thạch Hạc, cậu mất trí nhớ rồi phải không? Tình huống hiện tại của cậu sao rồi?”
Thạch Hạc đờ đẫn yếu ớt đột nhiên đẩy Ninh Trường Phong ra, “Mắc gì tôi phải nói cho các người! Mắc gì!”
“Các người đều biết không thể thi quá tốt nhưng các người cũng không nói cho tôi! Các người bàn bạc với nhau không thi vào trong top để cùng xem tôi làm trò hề!”
Ninh Túc: “Lúc anh đang điền vào chỗ trống trong thơ cổ thì bị mất trí nhớ.”
Vương Trí Thu cũng vậy. Ninh Túc: “Lúc anh mất trí nhớ thì chẳng mấy chốc sau đã mất hết toàn bộ kiến thức.”
Rất giống với Vương Trí Thu, nhưng khác với Sư Thiên Xu và Chu Tương.
Ninh Túc đã giải thích rõ tình huống của hắn trong hai câu vừa rồi, Thạch Hạc không muốn nói muốn đánh đổi lấy điều gì đó lập tức há hốc mồm nín họng.
Ninh Trường Phong cau mày: “Mất tất cả ngay lập tức? Điều này khác với quy luật mà chúng ta đã tìm ra.”
Quả thật Chu Tương đã mất đi kiến thức trước, nhưng trước khi kiến thức bị mất hoàn toàn thì hắn đã bắt đầu mất đi những ký ức khác.
Hơn nữa Chu Tương bị mất trí nhớ kéo dài tầm khoảng mười tiếng đồng hồ, tức là mất mười tiếng thì hắn mới mất sạch hết ký ức.
Mà Sư Thiên Xu thì lâu hơn, khoảng ba ngày.
Họ đoán rằng nó có liên quan đến tố chất thân thể của người chơi, nói thẳng ra là có liên quan đến trình độ của người chơi.
Thạch Hạc có thể lọt vào trận chung kết của cuộc thi cá nhân, hắn mạnh hơn Chu Tương nhiều, đáng lẽ thứ tự của ba người phải là Chu Tương < Thạch Hạc < Sư Thiên Xu.
Vậy tại sao Thạch Hạc mất hết trí nhớ nhanh như vậy? Đáng lẽ hắn phải lâu hơn Chu Tương mới đúng chứ.
Cổ Bà: “Nếu là như vậy thì có hai loại khả năng.” “Một, chứng mất trí nhớ trong phòng thi khác với chứng mất trí nhớ ở nơi khác.”
“Thứ hai, chứng mất trí nhớ của học sinh giỏi khác với học sinh kém.” Ninh Túc: “Có lẽ chúng ta nên cùng xem xét lại, mọi người có để ý rằng tất cả những học sinh top đầu đều bị mất trí nhớ trong phòng thi không?”
“Những học sinh top đầu đến phòng tối để nhận khen thưởng trước kỳ thi một ngày và bị mất trí nhớ trong phòng thi vào ngày hôm sau.”
Ninh Trường Phong: “Đúng là như vậy, nhưng rốt cuộc là tại sao chứ? Tại sao lại khác nhau?”
Hắn nhìn về phía Ninh Túc: “Cậu có suy đoán gì ư?”
Ninh Tuc đang nhìn về phía góc hành lang đối diện.
Nơi đó có một nam sinh đang đi về phía phòng thi.
Người nọ mặc đồng phục học sinh giống như bọn họ, khi hắn giơ tay lên để xem giờ thì có để lộ ra một đoạn cổ tay, chiếc đồng hồ bên trên trông có vẻ rất mắc tiền.
Trên mặt hắn không có biểu cảm gì rõ ràng, từ ánh mắt có thể nhận ra tâm trạng của hắn rất tốt, nhưng trong đó lại ẩn chứa một tia cổ quái khó hình dung.
Ninh Túc thu hồi tầm mắt, “Phải đợi có kết quả kiểm tra thì mới biết được.”
Ninh Trường Phong: “Vậy chúng ta qua phòng thi của nhóm Sư Thiên Xu trước đi.”