C127
C127C127
chương 127: Hợp nhớ
Editor: Cô Rùa
米
Cuộc nổi loạn ngừng lại với 5 người chơi chết và 9 người mất trí nhớ, nhưng nó vẫn chưa kết thúc ở đó.
Lãnh đạo nhà trường vội chạy tới, tức giận chỉ vào những người chơi mà chửi to: “Năm học sinh chết rồi thì sẽ không thể tham gia xếp hạng được, giờ bảng xếp hạng sẽ phải làm mới lại!”
Ninh Túc lập tức nghe thấy một tiếng chửi thề phát ra từ cửa sổ lớp bên cạnh.
Cuộc bạo động của những người chơi này là tự phát, không thảo luận với những người chơi khác cũng không để lộ ra bọn họ.
Trong trò chơi vô hạn, sống chết của người chơi là do bọn họ tự quyết định, người chơi khác đối với việc này chỉ là bàng quan đứng nhìn, vậy mà không ngờ lại có đến hai người chơi vì chuyện này mà bị liên lụy theo.
Từ hạng 101 đến 105 bét bảng có tới hai người chơi.
Quả thực là tai bay vạ gió.
Sau khi cố gắng hết sức để thi cử, họ chỉ vừa khéo nằm ngoài top 100 một chút, nhưng còn chưa kịp vui mừng bao lâu thì giờ lại phải vào phòng tối. Cuộc phản kháng này đã bóp chết tất cả ý định nổi loạn của người chơi, cũng tạo ra một vết nứt giữa sự đoàn kết mà các người chơi khó lắm mới có được.
Các giáo viên dựa theo bảng xếp hạng dẫn thêm 5 học sinh nữa rời đi. Lần này không có ai chống cự, ngay cả mắng mỏ cũng không.
Mặc dù cây roi đen khủng bố kia không thể dễ dàng giết được người chơi, nhưng nó có thể lấy đi trí nhớ của người chơi trong nháy mắt.
Các người chơi đều đã nhận ra được điều này, cho nên cũng không còn ý định chống cự nữa.
Phản kháng là vì không muốn vào phòng tối, không muốn vào phòng tối là vì nếu vào đó thì tỷ lệ mất trí nhớ sẽ rất cao, nhưng giờ không vào thì bọn họ sẽ mất trí nhớ ngay lập tức.
Các người chơi ngoan ngoãn đi theo huấn luyện viên đến phòng tối, những người còn lại cũng bất lực và vô vọng không thể làm gì hơn.
Phải mất một lúc lâu sau Chung Hội Linh mới lấy lại được tỉnh thần, cô nói: “Sao họ, họ lại chống cự quyết liệt như vậy nhỉ?”
Đường Y Trần: “Việc họ không muốn vào phòng tối âu cũng là chuyện có thể hiểu được.”
Ninh Túc lập tức quay đầu nhìn về phía hắn, “Này bạn, phòng tối rốt cuộc là cái gì vậy? Bắt đầu từ khi nào thì trường Thanh Nghi có phòng tối thế?”
Đường Y Trần ngồi trở lại chỗ của mình. Sau khi những người bên ngoài được đưa đi phòng tối, học sinh trong lớp cũng lần lượt trở về chỗ ngồi.
Các giáo viên vẫn đang ở bên ngoài giải quyết vấn đề nên trong lớp vẫn nhốn nhao như cũ.
Qua một hồi, Đường Y Trần nhìn chằm chằm vào bộ đề thi thật và nói: “Phòng tối ban đầu được xây dựng riêng cho các học sinh yếu kém ngẫm về sai lầm của mình.”
Ninh Túc và Lăng Tiêu biết hắn rốt cuộc cũng đã chịu nói về phòng tối, cho nên đều ngồi xuống nhìn hắn.
“Trường Thanh Nghi không chỉ chú trọng đến những học sinh top đầu mà còn không từ bỏ những học sinh có thứ hạng thấp, song tỷ lệ thi đại học hàng năm đều gần như là 100%.”
Điều này nói chung rất khó đạt được, trừ khi đó là một ngôi trường chỉ nhìn vào điểm số và chỉ tuyển những học sinh có thành tích xuất sắc trong kỳ thi tuyển sinh phổ thông mà thôi.
Có điều trường Thanh Nghi không phải là một ngôi trường như vậy.
Nhà trưởng tuyển những học sinh có điểm số xuất sắc và trao cho các bạn ấy những học bổng kếch xù, giống như Hạ Mông Vũ vậy, cũng tuyển những học sinh có xuất thân hiển hách, khi tuyển loại học sinh này thì sẽ đánh giá trên các phương diện như gia cảnh và điểm số.
Loại học sinh đó sinh ra là đã có cơm ăn áo mặc cả đời, rất nhiều bạn đầu lười biếng, cũng không chịu chăm chỉ học tập.
Đường Y Trần: “Phòng tối này được nhà trường bí mật xây dựng với chỉ phí rất lớn, bên trong chứa các thiết bị công nghệ cao có thể xóa bỏ một số ký ức của học sinh trong phạm vi nhỏ, được sử dụng để đốc thúc các bạn học tập.”
Ninh Túc sửng sốt, cậu đã nhận ra trình độ công nghệ của thế giới phó bản này tiên tiến hơn thế giới thực của bọn họ từ trước rồi, chỉ là không ngờ thứ công nghệ cao như vậy lại có tồn tại.
Đường Y Trần nói một cách uyến chuyển, nhưng trên thực tế chỉ cần nghĩ là biết, chỗ đó làm sao có thể chỉ để đốc thúc học tập thôi được? Mất trí nhớ có thể khiến người ta sinh ra khủng hoảng.
Những học sinh ấy sẽ luống cuống trả lời các câu hỏi trong phòng thi vì sợ sẽ mất trí nhớ hồi nào không hay, cũng chính vì vậy mà vội viết ra những kiến thức mà họ vẫn còn nhớ.
Tương tự như vậy, khi học sinh ý thức được việc có thể bị mất trí nhớ thì họ sẽ biết tầm quan trọng của những ký ức đang có trong đầu họ, dưới sự hoảng loạn này, sẽ làm họ học tập chăm chỉ và thay đổi thái độ lười biếng.
Đường Y Trần: “Sau này phòng tối lại ngày càng có nhiều chức năng hơn, không chỉ dành cho học sinh yếu kém đến để suy ngẫm nữa.” Những học sinh top đầu cũng sẽ đến đó nhận thưởng.
“Phòng tối có chút mất kiểm soát.” Đường Y Trần nhìn ngoài cửa sổ nói tiếp: “Ngôi trường này cũng mất kiểm soát luôn.”
Sau tiết tự học buổi tối, vài người chơi thuật lại những lời của Đường Y Trần khi họ cùng đi xem kết quả trên bảng thông báo.
Cát Trạch Minh: “Là công nghệ cao thật sao? Đúng là chúng ta vừa vào phó bản thì đã ở trong trường rồi, không biết thế giới ngoài kia như thế nào, cho nên công nghệ cao thần kỳ kiểu này cũng có khả năng đấy.” Ninh Trường Phong lắc đầu: “Có thể lúc đầu là công nghệ cao thiệt, nhưng sau này thì nhất định không phải, mọi người thử nhớ lại cây roi đen trong tay huấn luyện viên có thể tự động chui vào cơ thể người kia đi, cá chắc đó là một loại sinh vật quỷ quái nào đó.”
Ninh Túc gật đầu, “Trường Thanh Nghi bí mật xây dựng căn phòng tối, chỉ riêng cái chỗ bí mật này thôi cũng đã có vấn đề rồi, căn phòng kia cho người ta cảm giác không phải là công nghệ cao.”
Trong khi nói chuyện, bọn họ đã đến trước bảng thông báo.
Giáo viên chủ nhiệm đã công bố điểm của cả lớp trong buổi họp lớp chiều nay, còn điểm của toàn khối sẽ được dán trên bảng thông báo vào giờ tự học buổi tối.
Ninh Trường Phong đứng trước bảng thông báo nhìn một lát, sau đó bật cười nói: “Biết ngay mà.”
Chỉ có Ninh Túc, Lăng Tiêu, Ninh Trường Phong mang vẻ mặt đã hiểu, còn những người chơi khác đều là kiểu chấm hỏi.
Cát Trạch Minh: “Tức là sao? Có phải ba người đã biết được gì rồi hay không?”
Sau giờ tự học buổi tối, có rất nhiều học sinh đang đi bộ từ lớp về ký túc xá.
Ninh Túc nhìn về phía một cậu nam sinh đang đi xuống từ chỗ cầu thang ngoài cổng khu dạy học, mọi người cũng nhìn theo tầm mắt của cậu, bắt gặp một cậu nam sinh mặc đồng phục với chiếc đồng hồ hàng hiệu mà họ từng trông thấy ở hành lang phòng thi. Ninh Trường Phong trầm ngâm nhìn hắn, đại khái đã đoán được tại sao lúc ấy Ninh Túc lại nhìn cậu nam sinh kia.
Những người chơi khác lại càng thêm mờ mịt, bọn họ không biết người này là ai, cũng không nhìn ra hắn có gì đặc biệt, chỉ biết đó là một cậu học sinh nhà giàu không hiếm ở trường này mà thôi.
Mãi đến khi Ninh Túc mở miệng.
Lúc này cậu nam sinh kia đã đi xuống cầu thang, xoay người và đi về phía ký túc xá.
Ninh Túc nhìn bóng lưng của hắn, gọi một tiếng: “Vương Trí Thu.”
Buổi đêm sau tiết tự học trong trường rất huyên náo, nhưng cậu nam sinh kia vẫn nghe thấy một tiếng gọi đó, như là có thể nhạy bén nhận ra được tên của mình giữa một biển tiếng ồn vậy, hắn lập tức quay đầu lại. Ninh Túc đã quay đầu nhìn bảng thông báo từ lúc nào, mấy người chơi khác cũng bị ba người bọn họ kéo quay đầu nhìn bảng thông báo.
Mặc dù bọn họ chưa nhìn thấy mặt cậu nam sinh kia nhưng vẫn cảm thấy ớn lạnh trong lòng.
Tất nhiên là họ biết Vương Trí Thu rồi, không phải Vương Trí Thu đã chết rồi à... Không phải, hắn đã bị mất trí nhớ và bị kéo đi trong phòng thi rồi sao.
Tại sao nam sinh kia lại quay đầu lại khi nghe thấy ai đó gọi tên Vương Trí Thu?
Cát Trạch Minh rùng mình một cái, “Đây, đây là sao?” Hắn cũng không ngốc, vừa hỏi xong thì trong đầu đã nảy lên một suy đoán rất đáng sợ, “Vương Trí Thu, cậu ta, ký ức của cậu ta đang nằm trong đầu nam sinh kia ư?!?
Trong trí nhớ của Vương Trí Thu, tên của hắn là một thứ quá đỗi đặc biệt, khi nó được chuyển vào não bộ của người khác thì cũng sẽ giống như vậy.
Nghe thấy cái tên này thì sẽ theo bản năng mà nhìn sang.
Lỗ Việt đột nhiên trợn to hai mắt, không biết là kinh ngạc hay vui mừng.
Đợi nam sinh kia cau mày hoài nghi tiếp tục đi về phía trước, mấy người bọn họ mới dám thả lỏng người, sau đó quay đầu nhìn về phía bóng lưng ngày càng xa của hắn một cách không rõ ràng.
Khi nam sinh kia đã đi xa không nghe thấy được gì nữa, Ninh Túc mới trả lời Cát Trạch Minh, “Đúng vậy, ký ức của Vương Trí Thu đang nằm ở trong cơ thể cậu ta.”
Nam sinh kia tên là Huệ Gia Chú, là bạn cùng lớp của bọn họ.
Lúc Ninh Túc mới biết chỗ cậu đang ngồi hiện tại là của Vương Trí Thu trước đó thì có nhắc đến tên của Vương Trí Thu, khi đó ngoại trừ bạn cùng bàn đột nhiên cứng đờ người thì còn có một nam sinh khác quay đầu lại nhìn cậu, đó cũng chính là Huệ Gia Chú.
Lần đầu tiên Ninh Túc chú ý đến điều đó là vào cái hôm khi Lăng Tiêu đứng trước bảng thông báo nói rằng có rất nhiều học sinh cuối cấp cũng học lệch môn như hắn, lệch kiểu nào cũng có.
Phản ứng đầu tiên của Ninh Túc là cái anh này đang cố giữ lại mặt mũi cho mình. Nhưng khi chuẩn bị vào lớp, Ninh Túc nhìn về phía bảng điểm một lần nữa, nhìn số điểm được phân theo các môn thì như phát hiện ra điều gì đó.
Lớp họ có một người học lệch môn rất nghiêm trọng, đó là Huệ Gia Chú. Huệ Gia Chú có chút khác biệt so với những người học lệch môn.
Các môn khác của hắn đều nằm trong top 50 của khối, chỉ có ngữ văn tổng điểm là 150 thì hắn chỉ đạt được 91 điểm.
Ninh Túc làm học sinh hơn mười năm, làm gia sư ba bốn năm, từng gặp qua các loại học sinh học lệch môn, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên gặp loại học sinh này.
Thường thì những người có điểm rất cao trong cả tiếng Anh và văn học tổng hợp thì ngữ văn chưa chắc gì đã yếu như thế.
Ngày đó khi nghe Đường Y Trần nói nếu hắn làm bài kiểm tra tốt thì người bị mất trí nhớ sẽ có thể là hắn chứ không phải Vương Trí Thu, lúc ấy Ninh Túc bỗng nảy ra một suy đoán như này.
Vương Trí Thu bị lôi ra ngoài trong giờ kiểm tra ngữ văn, còn chưa có thi toán, tiếng Anh và văn tổng hợp.
Cậu giả vờ gọi tên của Vương Trí Thu một cách lơ đãng nhưng Huệ Gia Chú lại quay đầu lại, khi ấy Ninh Túc đã đại khái xác nhận suy đoán này.
Ký ức của Vương Trí Thu không biến mất, chúng chỉ biến mất khỏi đầu hắn và được chuyển vào não của Huệ Gia Chú mà thôi.
Đó là kiến thức mà hắn đã dày công tích lũy trong bao nhiêu năm ngồi dưới mái trường, không ngờ lại bị người khác lấy đi ngay trước kỳ thi tuyen dai hoc.
Ninh Tuc lần lượt chỉ vào điểm của một số học sinh học lệch môn khác trên bảng điểm.
“Cậu này thi văn chỉ được 85 điểm, nhưng toán lại được 131 điểm, tiếng Anh 135 điểm, văn tổng hợp là 256 điểm.”
“Cậu ta học chung lớp với Thạch Hạc, Thạch Hạc đang thi văn thì bị lôi ra ngoài.”
“Còn bạn nữ này thi văn được 95 điểm, tiếng Anh 87 điểm, toán 133 điểm, văn tổng hợp 272 điểm.”
“Cô ấy học cùng lớp với Giải Vân Trúc - người thi được hạng ba trong bài kiểm tra khảo sát chất lượng lần trước, khi đó Giải Vân Trúc bị lôi ra ngoài trong giờ kiểm tra tiếng Anh.”
Ninh Túc ghi nhớ từng học sinh bị kéo đi trong giờ thi, cũng nghe ra tên và lớp của bọn họ.
Cậu lại chỉ vào từng người học lệch khả nghỉ ở bên trên.
Nếu trước đó chỉ là phỏng đoán thì bằng chứng về kết quả kiểm tra lần hai này đã gần như có thể xác nhận được điều đó.
Đường Y Trần áy náy nói nếu hắn làm bài kiểm tra tốt thì người mất trí có lẽ là hắn thay vì Vương Trí Thu, bởi vì có lẽ Huệ Gia Chú lớp bọn họ ban đầu đã chọn Đường Y Trần chứ không phải là Vương Trí Thu. Nhưng vì Đường Y Trần thể hiện quá kém trong bài thi mà Vương Trí Thu lại làm rất tốt bài ngữ văn ngay từ đầu, nên Đường Y Trần đã được đổi thành Vương Trí Thu. Ký ức về tri thức của Vương Trí Thu được chuyển đến não của Huệ Gia Chú ngay tại chỗ, mặc dù Huệ Gia Chú thi ngữ văn chỉ ở mức trung bình, không lọt vào được top 10 trong các bài thi tiếp theo nhưng thành tích vẫn cao như cũ.
Phòng thi được bao phủ bởi những camera ánh đỏ nhỏ xíu, không biết bao nhiêu người đang quan sát quá trình làm bài của từng học sinh. Vừa bước vào phòng thi nhìn thấy huấn luyện viên và đống máy giám sát đèn đỏ kia thì Ninh Túc đã nhắc nhở Thạch Hạc đừng làm bài quá tốt.
Nhưng hiển nhiên là Thạch Hạc không chịu nghe, là học sinh nhất khối từng vào phòng tối, hắn nhất định phải làm bài thật tốt ngay từ đầu.
Tất cả những điều này đều bị camera giám sát ở khắp nơi bắt trọn được, sau đó ký ức của hắn lập tức bị cướp đi và chuyển vào một người khác. Ninh Túc chỉ vào một vài người học lệch như thế, cũng kể ra từng người một.
Về cơ bản, khi cậu đề cập đến người thứ hai thì tất cả người chơi đều đã hiểu.
Bọn họ khiếp sợ nhưng cũng tức khắc tỉnh ngộ.
Cát Trạch Minh nói: “Thảo nào Thạch Hạc mất trí nhớ khác với những học sinh kém khi mất trí nhớ, không phải là mất dần dần mà là mất toàn bộ trong phút chốc, hóa ra ký ức đó của cậu ta thoáng cái đã bị chuyển đến não của người khác!”
Lỗ Việt: “Cũng dễ hiểu vì sao lãnh đạo nhà trường luôn nhắc mãi thành tích, tỷ lệ nhập học này kia nhưng lại để những học sinh top đầu vào phòng tối.” Đây là vấn đề mà họ đã đề cập trước đó, lãnh đạo nhà trường để ý nhất chính là điểm số, cá chắc bọn họ đều biết việc bước vào phòng tối sẽ khiến những học sinh top đầu mất trí nhớ, ảnh hưởng nghiêm trọng đến thành tích của trường trong kỳ thi tuyển sinh đại học, nhưng họ vẫn để những học sinh ấy bước vào phòng tối.
Chuyện này có vấn đề.
Thì ra những “thành tích xuất sắc” đó không hề biến mất mà được chuyển cho một nhóm học sinh khác.
Điểm tổng sẽ không giảm mà thậm chí còn tăng lên, bởi vì những học sinh yếu kém sẽ trở thành những học sinh giỏi, còn những học sinh mất trí nhớ sẽ bỏ lỡ kỳ thi tuyển sinh đại học trong quá trình điều trị.
So với việc sử dụng phòng tối để đốc thúc các bạn học sinh phải học hành, thì đây chính là cách tốt hơn mà các nhà lãnh đạo đã nghĩ ra. Điểm tổng của trường sẽ được tăng lên, đã vậy còn có thể nhận được những lợi ích khủng khiếp từ các gia đình giàu có.
Kỳ thi khảo sát chất lượng được tổ chức mỗi tuần một lần trước kỳ tuyển sinh đại học hai tháng, thì ra chất lượng ở đây có nghĩa là vậy. Chất lượng = chọn dưa.
Các học sinh hàng đầu chăm chỉ trong kỳ thi là những quả dưa mà những người giám sát đứng sau muốn có được thông qua lớp vỏ của chúng.
Ngôi trường này từ lúc bắt đầu chia lớp đã chứa sẵn những ác ý thâm sâu, học sinh con nhà danh giá trong lớp ít nhất sẽ có hai người học thay. Các học sinh cắm đầu học ngày học đêm, vì ước mơ của bản thân hoặc có thể là vì gia đình họ, vậy mà tất cả những kiến thức họ học được trước kỳ thi tuyển sinh đại học lại bị lấy đi sạch sẽ.
Lúc này rất nhiều người chơi đều nghĩ đến Hạ Mông Vũ, cô gái xuất sắc đậu vào Thanh Nghi nhờ học bổng, học hành chăm chỉ, mong muốn giành được học bổng trong kỳ thi chất lượng để chữa bệnh cho bà ngoại và đưa em trai đến trường khuyết tật.
Cô gái sau khi mất trí nhớ đã nhảy lầu tự tử.
Thành tích là của cô, cũng là số phận của cả nhà cô.
Trong hoàn cảnh khó khăn như thế, cô đã học quần quật hơn mười mấy năm, dùng rất nhiều mồ hôi và xương máu mới có được thành tích như vậy.
Ấy vậy mà lại bị những nhà giàu có quyền lực khác nhẹ nhàng cướp đi, trở thành một đóa hoa trên vải gấm của họ.
“Những người khác đều bị kéo ra khỏi phòng thi để điều trị sau khi mất trí nhớ, nhưng Hạ Mông Vũ lại nhảy lầu tự tử. Có thể là do cô ấy nhận ra sau khi mất trí nhớ thì gia đình cô ấy cũng sẽ coi như xong, không còn bất cứ một hy vọng nào nữa, cho nên mới tuyệt vọng mà nhảy lầu.” “Cũng có thể,” Lỗ Việt bứt rứt nói, “Cô ấy đã phát hiện ra điều gì đó nên bị nhà trường thủ tiêu cũng nên.”
Vết máu trên con đường phía sau bảng thông báo của người chơi trong cuộc bạo động vẫn còn chưa được dọn sạch hoàn toàn, mùi máu tanh tưởi nhàn nhạt ngập trong màn đêm.
Dưới ánh đèn đường lờ mờ, vài người chơi yên lặng nhìn kết quả trên bảng điểm. Cát Trạch Minh nói: “Khi tôi còn ngồi trên ghế nhà trường ở thế giới thực, giáo viên cấp ba của tôi đã nói với chúng tôi rằng kỳ thi tuyển sinh đại học là thứ công bằng duy nhất giữa người giàu và người nghèo, là một trong những con đường hiếm hoi giúp người nghèo trở mình.”
Song ở thế giới này lại không phải.
Ở thế giới này, kỳ thi tuyển sinh đại học đã trở thành sự bóc lột người nghèo của người giàu, là một trong những sự bóc lột lớn nhất và khủng khiếp nhất.
Con đường hiếm hoi để người nghèo trở mình đến cuối cùng lại là một tấm lưới săn hung hãn dành cho đám nhà giàu mà thôi.
Các người chơi trầm lặng rất lâu trong đêm tối.
Bọn họ choáng ngợp trước sự tàn ác của thế giới này đến nỗi không thốt nên lời.
Cát Trạch Minh lau mặt một cái rồi nói: “Ít nhất chúng ta cũng tìm được một con đường sống.”
Nếu ký ức có thể chuyển giao được thì những người chơi bị mất trí nhớ được cứu rồi.
Lỗ Việt cười khổ nói: “Thật ra đối với người chơi bình thường mà nói thì hai tháng thi được 600 điểm là điều không thể nào, giả thiết của hệ thống này hẳn là muốn chúng ta cướp lấy tri thức của người khác để vượt ải rồi.”
“Nói như vậy thì chúng ta và lãnh đạo nhà trường khác nhau chỗ nào chứ?” Ninh Trường Phong: “Hiện tại nghĩ về cái này vẫn còn quá sớm, chúng ta không biết lấy ký ức như thế nào, cũng không biết gì về con quái vật kia cả, có thể cướp lại được hay không cũng không biết. Đi thôi, về ký túc xá nào.”
Những người chơi vào phòng tối cũng đã trở lại vào lúc này.
Bọn họ đến gặp Sư Thiên Xu trước.
Sư Thiên Xu không có vấn đề gì cả, cô vẫn còn nhớ đại khái những chuyện xảy ra trong mấy ngày sau khi hoàn toàn mất trí nhớ.
Chu Tương cũng vậy.
Có lẽ giả thiết của thế giới này là mỗi người chơi chỉ bị mất trí nhớ một lần.
Một lần là quá đủ rồi, mất hết trí nhớ về tri thức là sẽ không thể đạt được bước nhảy vọt từ học bính âm lên 600 điểm trong kỳ thi tuyển sinh đại học trong vòng hai tháng được.
Tính đến 12 giờ đêm nay, đã có 4 người chơi nữa bị kéo đi, 4 người chơi này không thể tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học được, về cơ bản đã bị tuyên bố là tử vong.
Có 5 người chết trong cuộc bạo động và 9 người mất trí nhớ.
Nhìn chung lại, tổng cộng có 9 người chơi đã chết và 17 người chơi bị mất trí nhớ.
Đây chỉ mới là tuần đầu tiên của bọn họ trong trò chơi mà thôi, nhưng tình huống quả thật chẳng lạc quan mấy. Càng tệ hơn nữa là vào ngày hôm sau, trong số những người vào phòng tối lần hai đã có gần một nửa xuất hiện dấu hiệu mất trí nhớ.
Không chỉ có 25 người chơi bị mất trí nhớ đang hoảng loạn mà còn những người chơi xếp thứ hạng gần đó.
Có 17 người chơi đã mất trí nhớ, 25 người chơi mới bị mất trí nhớ, cộng thêm 9 người chơi đã tuyên bố tử vong, so với lần đầu thi thì 100 vị trí ấy đã bị bỏ trống bao nhiêu chỗ rồi đây?
Lần trước, 8 người chơi đã vững vàng chiếm giữ 8 vị trí cuối bảng, liệu sau này có được vậy nữa không?
Thậm chí bây giờ lại có nhiều người chơi bị mất trí nhớ như thế, họ có thể yểm trợ hết hay không?
Khoảng cách họ vào phòng tối lần hai còn bao xa? Mất trí nhớ còn xa không?
Trong số 25 người chơi mới bị mất trí nhớ này, có rất nhiều người chơi đã từng chán ghét những người chơi mất trí nhớ phiền phức và bảo họ chất đi vào lúc đó.
Nhưng lúc này đây, hơn một nửa số họ đều đang ôm chặt lấy những người chơi vẫn còn ký ức nguyên vẹn, cầu xin bọn họ bảo vệ mình, còn có một số người mặt mày tràn đầy hoang sợ và tuyệt vọng.
Cảm nhận ký ức mất dần đi là một chuyện rất đáng sợ, lại biết trong phó bản này việc mất trí nhớ đồng nghĩa với cái chết thì lại càng kinh hãi hơn nữa.
Lỗ Việt nói: “Có phải vài người trong số họ vẫn còn chưa biết chuyện ký ức có thể chuyển dời không? Chúng ta đi nói với họ đi, cho họ hy vọng và củng cố quyết tâm sống của họ.” Ninh Trường Phong: “Cậu đi nói đi, nhưng cậu phải biết một điều rằng, sau khi biết ký ức có thể chuyển dời thì sự khủng khiếp chân chính của phó bản này mới chính thức bắt đầu.”
Hắn luôn nghĩ đến những nơi đen tối và tồi tệ nhất của bản tính con người, nên nói trước để bọn họ phòng hờ.
Lỗ Việt ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn đi nói.
Hơn 20 người chơi bị mất trí nhớ gần như sung sướng đến phát khóc. Bọn họ lần lượt cầm dao rọc giấy lên rồi đứng ngay trước mặt những người chơi khác, bắt chước những người chơi mất trí nhớ trước khắc chữ lên lòng bàn tay cánh tay để thể hiện rằng họ sẽ chiếm giữ top 100 bét bảng, để những người chơi khác yên tâm bảo vệ họ, cũng giúp bọn họ tìm được ký ức có thể thi được 600 điểm.
Máu và nước mắt nhỏ xuống, đó là sự quyết tâm và lời cầu xin hèn mọn của đám người họ.
Những người chơi vốn lần đầu nhìn thấy nhóm người mất trí nhớ trước khắc chữ còn xúc động, nhưng đến đợt này thì lại thấy bực bội thôi.
Bọn họ nhất định phải bảo vệ những người chơi này, vốn dĩ thi cử vượt qua top 100 đã là chuyện rất khó rồi, nếu nhiều người chơi như vậy không thể chiếm được vị trí cuối bảng thì bọn họ nhất định sẽ rơi vào top 100.
Tuy nhiên, tâm lý lúc này đã khác.
Có lẽ một vài người chơi mất trí nhớ cầu xin hèn mọn thể hiện rõ qua khuôn mặt và động tác kia đã từng cho họ có cảm giác kiểm soát sự sống chết, cảm giác vượt trội hơn hẳn. Nhưng sau khi biết ký ức có thể chuyển dời, người chơi mất trí nhớ càng khát khao muốn sống hơn, càng muốn được che chở sau khi mất trí nhớ, để người chơi khác giúp họ tìm lại ký ức với 600 điểm mà ra sức lấy lòng.
Những người chơi khác đương nhiên cũng biết người chơi mất trí nhớ sẽ giúp họ chiếm 100 vị trí cuối bảng, còn họ thì bảo vệ những người chơi mất trí nhớ khỏi bị giáo viên phát hiện, đây là đề nghị mà Sư Thiên Xu đã đưa ra, đó cũng là một thỏa thuận rất công bằng.
Nhưng giúp họ tìm ký ức để đạt 600 điểm là sao?
Một mối quan hệ dị dạng, bất bình đẳng đã âm thầm đâm chồi nảy sinh giữa những người chơi.
Chẳng mất bao lâu thì nhóm của Ninh Túc đã thật sự cảm nhận được mối quan hệ dần mất đi tính bình đẳng giữa những người chơi vào ngay đêm đó.
Ninh Túc và Lăng Tiêu học xong tiết tự học buổi tối thì không ở lại lớp học nữa.
Cả hai đều có thể đạt được 600 điểm nên cũng không cần học hành chăm chỉ làm gì, miễn là chấp hành kỷ luật của trường, không bị bắt vào phòng tối để viết kiểm điểm là được.
Sau đó bọn họ đi tìm Ninh Trường Phong và Sư Thiên Xu, Ninh Trường Phong cũng sẽ đạt dễ dàng được 600 điểm, nhưng Sư Thiên Xu thì không có khả năng, sau khi học xong tiết tự học thì cũng không cần tiếp tục ở lại học nữa.
Bọn họ cùng đi mua đồ ăn vặt và đồ uống bằng thẻ học sinh xuất sắc rồi đi về hướng sân thể dục của trường, sau tiết tự học thì sân thể dục không có nhiều người lắm, họ có thể dạy Sư Thiên Xu một số kiến thức hữu ích ở nơi đó, cũng có thể mang theo hai đứa ra ngoài học với nhau. Để đến sân thể dục thì phải băng qua con đường nhỏ trong khuôn viên bên cạnh khu rừng đen của trường.
Trên con đường đó, ba người có thính giác cực nhạy bén đã nghe thấy những âm thanh kỳ lạ trong rừng đen, bọn họ đồng thời dừng lại và nhìn vào bên trong.
Sư Thiên Xu cũng dừng chân, ngơ ngác tò mò nhìn vào trong.
Ninh Trường Phong lạnh lùng nói: “Ra đây!”
Giọng của hắn rất to, vừa nghe đã biết Ninh Trường Phong gọi người khác.
Từ rừng đen truyền ra tiếng sột soạt, chẳng mấy chốc đã có hai người chơi đầu bù tóc rối bước ra khỏi đó.
Trong đó có một người chơi nữ thắt hai bím tóc mà bọn họ đều biết.
Tối qua sau khi khảo sát kết thúc, nhìn thấy chữ khắc trên người 8 người chơi mất trí nhớ, rất nhiều người chơi đều cảm động, bọn họ sôi nổi ngồi cạnh những người chơi mất trí nhớ trong nhà ăn và nói rằng sẽ giúp đỡ họ.
Lúc đó cô gái mất trí nhớ này đã rơi nước mắt vào bát cơm.
Mỉa mai và buồn cười làm sao, lúc này khuôn mặt của cô ấy đã tái nhợt và mờ mịt, toàn thân run rẩy, quần áo bị cây trong rừng kéo đến rối loạn tùng phèo, váy đồng phục cũng bị rách một mắng. Có lẽ bởi vì bên cạnh bọn họ cũng có một người chơi nữ rất quan trọng bị mất trí nhớ, Ninh Túc và Ninh Trường Phong vốn không thích lo chuyện bao đồng cũng không kiềm chế được cơn tức giận.
Bọn họ còn chưa kịp làm øì thì đã có một bóng người vọt tới trước mặt người chơi nam kia, cổ của hắn bị một bàn tay thon dài trắng nõn bóp chặt lấy.
Người chơi nam bị Sư Thiên Xu nhấc cổ lên, giây tiếp theo đột nhiên đập mạnh xuống đất, một chân cô dẫm lên cổ tay hắn rồi dùng sức nghiền mạnh.
Tiếng heo bị cắt tiết vang lên bên rừng đen.
Sư Thiên Xu nhìn chân mình trên cổ tay của người chơi nam, nghiêng đầu lộ ra vẻ hoang mang.
Ninh Trường Phong: “Khỏi cần nhìn, cảm thấy sai sai là bởi vì cô không có đi giày cao gót đó, trong trường có quy định không cho mang giày cao gót.”
Sư Thiên Xu thường đi giày cao gót màu bạc, cho dù mất trí nhớ nhưng cảm giác bản năng đã tích lũy nhiều năm vẫn còn trong cơ thể cô.
Chắc hẳn cô muốn dùng đầu gót nhọn để đâm xuyên qua cổ tay của người chơi nam kia, nhưng bây giờ chỉ có thể nghiền nát xương cổ tay của hắn.
Tiếng ré to đến nỗi bảo vệ trường cũng nhất định có thể nghe thấy.
Cuối cùng cả bọn không đến sân thể dục nữa, dẫn theo cô gái kia chạy về hướng ký túc xá. Lúc chạy sắc mặt của Ninh Trường Phong càng ngày càng khó coi, vừa chạy vừa chửi: “Sao tên chó chủ nhiệm lớp kia vẫn còn chưa chuyển tôi đến lớp năm kia chứ!”
Mặc dù đang chạy vội nhưng cô gái bị Sư Thiên Xu kéo theo vẫn không ngừng run rẩy.
Người chơi mất hết sạch trí nhớ sẽ hệt như một đứa trẻ vừa mới lọt lòng, đối với thế giới hoàn toàn xa lạ này sẽ có chút thấp thổm lo âu, nhưng người chơi nữ đang khóc này lại càng nhạy cảm càng sợ hãi hơn. “Cặn bã!” Ninh Trường Phong nghiến răng mắng.
Tuy nhiên, chẳng bao lâu bọn họ đã phát hiện đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi.